Editor: Tiểu Anhh
Biển quảng cáo LED ở sân bay đang phát một chương trình quảng cáo sữa tắm của nữ, trong màn hình là một chàng trai anh tuấn khiến không ít các cô gái đi ngang qua phải thả chậm cước bộ.
Hướng Vân Trạch ngước mắt nhìn thoáng qua, rõ ràng là sữa tắm nữ, lại để cho một người đàn ông đến phát ngôn, cũng không biết nhà sản xuất nghĩ thế nào. Nhưng từ phản ứng chỉ vào màn hình thét chói tai của các cô gái đến xem, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hướng Vân Trạch thu hồi ánh mắt, theo đám đông đi ra ngoài sân bay, liếc mắt nhìn liền thấy một chiếc Land Rover màu vàng đỗ ở phía đối diện đường cái.
Khóe miệng khẽ gợi lên một độ cong nhẹ, tay phải Hướng Vân Trạch kéo vali màu tím đi đến chiếc Land Rover.
Vừa mới đi tới thân xe, cửa xe như có cảm ứng khẽ mở ra một khe hở. Độ cong khóe miệng Hướng Vân Trạch sâu thêm vài phần, mở cốp sau xe đem hành lý ném vào, rồi xoay người chui vào trong xe.
Trên ghế sau có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi, thấy Hướng Vân Trạch tiến vào, liền nghiêng đầu liếc cậu ta một cái. Xe vững vàng chuyển động, chậm rãi tiến về phía trước. Hướng Vân Trạch nhìn chàng trai bên cạnh không nói gì.
Anh vô cùng anh tuấn, điểm ấy Hướng Vân Trạch đã biết từ thời tiểu học. Chỉ là sau vài năm không gặp, vẻ anh tuấn trước kia lại thêm vài phần sắc bén.
Chàng trai tháo mắt kính trên mặt xuống, tùy ý vẩy vẩy mái tóc đen trước trán, “Tiến sĩ Hướng, rốt cuộc vẫn từ bỏ nước Mĩ mà trở về sao?”
Hướng Vân Trạch hướng về phía anh mập mờ cười cười “Bởi vì tớ đột nhiên phát hiện, so với nước Mĩ thì tớ càng luyến tiếc cậu hơn.”
Khóe miệng anh co rút, một tay chống đầu xoay đi xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, “Đặc biệt từ Mĩ trở về để ghê tởm tớ, phí tổn cao quá đấy.”
Hướng Vân Trạch khẽ nhếch mép cười hai tiếng, ánh mắt lơ đãng đảo qua tấm biển quảng cáo cỡ lớn trên đường cái, phía trên in hình chàng trai trong quảng cáo vừa rồi ở sân bay, cũng chính là người ngồi bên cạnh anh lúc này.
“Có Mạc thiên vương tự mình đến sân bay đón tớ, phí tổn gì gì đó đều kiếm lại được rồi.” Hướng Vân Trạch nói xong cố ý tới sát vai Mạc Trăn đầy ái muội, ngay cả giọng nói cũng theo đó mềm mại xuống: “Cậu nói xem nếu chúng ta bị chụp được, thì trang đầu ngày mai có phải là “Người yêu đồng tính của Thiên Vương Mạc Trăn xuất hiện, Mạc thiên vương tự mình đến sân bay đón người yêu” không?”
Mạc Trăn bị cậu ta ghê tởm thành công: “Nếu cậu không sợ bị Hướng lão gia đánh chết, tớ cũng không ngại cùng cậu come out đâu.”
Xe đột nhiên lắc một cái, Mạc Trăn cùng Hướng Vân Trạch đồng thời nhìn về phía ghế lái.
Đường Cường phụ trách lái xe chợt cảm thấy áp lực lớn như núi, anh ta ha ha cười hai tiếng, có chút chột dạ: “Vừa rồi trên đường có cục đá.”
Hướng Vân Trạch nhíu mày, cười như không cười: “Tôi nhớ rõ đây là Land Rover.”
Đường Cường trấn định gật gật đầu: “Điều đó chứng minh viên đá kia rất lớn.” Hướng Vân Trạch khẽ ‘hừ’ cười một tiếng, đem đầu cách ra xa Mạc Trăn, lười biếng nhìn anh: “Nhưng mà cũng phải nói lại, tớ thà come out cùng Đường Cường, cũng không muốn cùng cậu!”
Xe lần nữa rung lắc một chút, Mạc Trăn lạnh lùng nhìn lướt qua ghế lái. Đường Cường vẻ mặt đau khổ từ kính chiếu hậu nhìn Hướng Vân Trạch, “Hướng công tử, nếu ngài thực sự muốn công khai, có thể suy xét một chút, đừng kéo tôi xuống được không?”
Mạc Trăn liếc Đường Cường, không chút để ý nói: “Tên của anh đã nhận định, mỗi ngày dù nằm không anh cũng ‘trúng đạn’ một lần.”
(tên đồng chí Đường Cường đọc gần giống với ‘nằm cũng trúng đạn’)
Đường Cường: “…”
Hướng Vân Trạch không nhịn được cười ha ha, “Đường Cường, sao anh có thể nhịn cậu ta nhiều năm như vậy? Làm người đại diện cho kẻ đó thật không dễ dàng!”
Đường Cường gật gật đầu chấp nhận, những ngôi sao dưới tay anh ta đều là anh nói đông cũng không dám làm tây. Duy chỉ có Mạc Trăn này, tuy rằng vẫn là nói đông không dám tây, nhưng mà Mạc Trăn nói tây anh ta cũng không dám đông.
Một năm kia khi mà Mạc Trăn xuất đạo, Đường Cường cũng vừa mới lấy chứng nhận người đại diện văn thể (văn nghệ + thể dục, thể thao). Tuy rằng Mạc Trăn 16 tuổi trên mặt còn mang theo nét ngây ngô, nhưng lại được trời ban cho mỹ mạo đủ để khiến người nhìn thấy anh phải kinh diễm. Cho nên khi đó ở Khải Hoàng, anh chỉ loanh quanh trên hành lang tìm nhà vệ sinh, liền bị chủ tịch Khải Hoàng liếc mắt một cái liền chọn trúng, đích thân kéo anh xuống ký hợp đồng.
Tướng mạo quá mức xuất sắc kỳ thật là con dao hai lưỡi, nó vừa là ưu điểm, cũng vừa là nhược điểm —— bởi vì bạn sẽ rất dễ dàng bị quần chúng định hình.
Cho nên lúc đó công ty định vị Mạc Trăn chỉ là “Thần tượng”, đem anh giao cho người mới chuẩn 24K* Đường Cường xử lý.
(có ý là Đường Cường là người mới nguyên chất như vàng 24K)
Nhưng, Mạc Trăn lại dùng chính thực lực của mình để quất họ một cái tát vang dội.
Huyết Kỵ là bộ phim đầu tay của anh. Đây là một bộ phim có chế tác thấp, rất nhiều người xem xong đều không có ấn tượng gì, nhưng lại nhớ mãi không quên thiếu niên ngoại tộc Trương Dương ương ngạnh. Tuy rằng Mạc Trăn ra sân trước sau cộng lại chưa đến mười phút, nhưng lại là điểm sáng duy nhất của bộ phim.
Tướng mạo xuất chúng thì khỏi cần phải nói, thiếu niên ngoại tộc với ánh mắt ngông cuồng như là một con dao sắc bén, đã khắc vào trong lòng người xem.
Đó chính là Mạc Trăn của năm ấy.
Về sau Huyết Kỵ được công chiếu, phòng bán vé ảm đạm lại làm cho rất nhiều người chú ý đến Mạc Trăn. Công ty cũng vì vậy mà đột nhiên coi trọng Mạc Trăn —— cái người này, tuyệt đối không phải cái khung “thần tượng” có thể khuông được, anh ta phải có sân khấu lớn cho riêng mình.
Người đại diện của Mạc Trăn cũng từ Đường Cường đổi thành người đại diện vương bài của Khải Hoàng – La Thiên Thành. Nhưng sau năm ngày,Mạc Trăn lại trở về dưới tay Đường Cường. Chuyện này là là một trong những mười câu hỏi không có lời giải của Đường Cường —— hơn nữa câu hỏi này còn đứng đầu bảng! Anh ta đã từng hỏi Mạc Trăn trong năm ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mạc Trăn một chữ cũng không nhắc tới, Đường Cường cũng thức thời không hỏi nữa.
Là một người đại diện mới, tài nguyên trong tay Đường Cường hiển nhiên không nhiều như La Thiên Thành. Tuy rằng anh ta đã đem những tài nguyên tốt nhất cho Mạc Trăn, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với anh. Bởi vì vẫn đi theo bên cạnh Mạc Trăn, anh ta là người hiểu rõ nhất cái người này đến cùng có bao nhiêu tài hoa.
May mắn là Mạc Trăn cũng không chịu thua kém, chỉ cần cho anh một vai phụ, cũng luôn có thể diễn xuất sắc hơn so với nam chính.
Đóng phim, ra đĩa nhạc, chụp quảng cáo, thực lực của Mạc Trăn càng ngày càng có nhiều người tán thành, độ nổi tiếng cũng càng lúc càng cao. Do đó dù trong tay Đường Cường không có tài nguyên tốt, thì nó cũng sẽ tự chạy tới gõ cửa. Mà Mạc Trăn cũng trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử —— anh chỉ mất bốn năm, từ một nhân vật phụ nhỏ bé, đến nam nhân vật chính xuất sắc nhất.
Năm nay Mạc Trăn 26 tuổi, đã nắm trong tay ba giải ảnh đế, những giải thưởng khác cũng nhiều không kể xiết, còn sớm đã trở thành siêu sao Thiên Vương vạn người theo đuổi. Mà Đường Cường cũng từ một người mới nho nhỏ, nay có thể sánh vai cùng La Thiên Thành trở thành vương bài người đại diện của Khải Hoàng.
Hồi ức đến đây thì kết thúc, lúc này trên xe Mạc thiên vương nghe xong Hướng Vân Trạch nói, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay “Tiến sĩ Hướng cuối cùng trở về là để kết hôn với bạn gái hử?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ bất cần đời trên mặt Hướng Vân Trạch đã xuất hiện một tia nghiêm chỉnh “Tớ cũng muốn như thế lắm, nhưng trước đó tớ cần phải cầu hôn cô ấy đã.”
Mạc Trăn cười nhạo một tiếng không nói, trái lại Đường Cường khó có khi nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của Hướng Vân Trạch, không nhịn được hỏi: “Hướng công tử, ngài nhất định là rất thích cô gái đó đi?”
Mạc Trăn a một tiếng, thanh âm mang theo một tia đùa cợt, “Tiến sĩ Hướng ngay cả ảnh chụp của cô ấy cũng luyến tiếc không cho chúng ta xem.”
Hướng Vân Trạch nhìn Mạc Trăn, ánh mắt nghiêm túc giống như hồi tiểu học cậu ta một mình kéo theo Mạc Trăn oánh nhau với trường trung học bên cạnh “Mạc Trăn, tớ không nói quá đâu, nếu cậu nhìn thấy cô ấy, thì nhất định sẽ yêu cô.”
Mạc Trăn quay đầu, yên lặng nhìn Hướng Vân Trạch, thật lâu sau mới bĩu môi “Tớ chính là thích biểu cảm hài hước này của cậu.”
Hướng Vân Trạch gục đầu xuống không tiếng động nở nụ cười, Mạc Trăn lại xoay đầu đi nhìn phong cảnh chạy nhanh bên ngoài cửa sổ. Mạc Trăn anh tuy không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không bao giờ tranh đoạt phụ nữ của anh em mình. Hơn nữa… dựa vào cái gì mà nói anh nhất định sẽ yêu cô gái kia? Mạc Trăn sống 26 năm, phụ nữ làm cho anh rung động quả thật có vài người, nhưng làm cho anh yêu, thì một người cũng không có.
Hướng Vân Trạch cầm lấy chai nước sô đa trên xe, mở nắp bình uống một ngụm “Mạc thiên vương, cậu mang chiếc xe màu vàng hào nhoáng như vậy ra ngoài, thật sự không phải là vì muốn cùng tớ come out?”
Những lời này thành công khiến khóe mắt Mạc Trăn giựt giựt “Đây là màu đồng zanziber!”
Hướng Vân Trạch vặn chặt nắp bình sô đa, trừng mắt nhìn Mạc Trăn “Cho nên cậu cũng không có phủ nhận cùng tớ công khai!”
Mạc Trăn xoay đầu đi, nói với người trên ghế lái: “Đường Cường, tới giao lộ phía trước thì dừng xe, cho Hướng tiến sĩ lăn xuống.”
Hướng Vân Trạch thất vọng lắc lắc đầu “Mạc thiên vương, làm một siêu sao Thiên Vương, cậu không có phong độ như vậy là rất dễ bị mất fan đó. Cậu có biết từ fan mà chuyển thành antifan có uy lực lớn cỡ nào không? Lấy bom nguyên tử làm thí dụ…”
“Đường Cường, hiện tại có thể cho Hướng tiến sĩ lăn xuống xe được rồi.”
“…”
Cả một đường kế tiếp trên xe đều im lặng.
Đường Cường lái xe đến một nhà hàng cao cấp, Mạc Trăn đã đặt phòng VIP cho Hướng Vân Trạch đón gió tẩy trần. Hướng Vân Trạch tuy rằng nhìn qua cà lơ phất phơ, một chút cũng không giống tiến sĩ, nhưng không uống rượu. Mạc Trăn thi thoảng có uống rượu, nhưng bởi vì lát nữa còn làm việc, nên cũng không uống.
Không uống rượu nên ăn cũng rất nhanh chóng. Không đến một giờ, bữa tiệc đón gió tẩy trần cho Hướng Vân Trạch kết thúc. Mạc Trăn vì còn phải đi đến studio, không thể đưa Hướng Vân Trạch về nhà, tài xế của Hướng gia đã sớm chờ ở bên ngoài.
Hai người tới bãi đỗ xe thì mỗi người đi một ngả, Đường Cường chở Mạc Trăn một đường nhanh như chớp chạy tới studio.
Hôm nay là ngày khởi động máy Thượng Đế cấm khu 3, đoàn làm phim vốn tính lúc kết thúc buổi lễ thì đi đánh chén một bữa, kết quả đến sáu giờ trời đổ một trận mưa to không dứt, mọi người đành ai về nhà người ấy. Mạc Trăn bị mắc mưa, tâm tình cực kì không tốt.
Đường Cường tâm trạng bất an khe khẽ liếc mắt dò xét nhìn Mạc Trăn, trong lòng nghĩ nhất định phải nhanh chóng tìm cho Mạc Trăn một người phụ tá —— tuy rằng tháng này mới bắt đầu có mười ngày, nhưng mà anh đã thay ba người phụ tá!
Cả người ẩm ướt khiến Mạc Trăn không muốn nhìn thấy mặt Đường Cường, tuy rằng Đường Cường cảm thấy giữa hai cái này không có bất cứ quan hệ nhân quả nào. Nhưng kết cục thật là tốt, bởi vì Mạc Trăn quyết định tự mình lái xe về nhà.
Nhà Mạc Trăn ở một khu biệt thự tại cao cấp, bên trong là những tòa biệt thự độc lập, hơn nữa khoảng cách giữa các căn nhà khá xa, bảo vệ các hộ gia đình rất tốt.
*.
Tiếng mưa rơi ‘rào rào’ tràn ngập tai Mạc Trăn, anh đưa mắt nhìn thoáng qua phía trước tòa nhà Tiểu Dương, mày hơi hơi nhíu lại.
Trước cửa có một cô gái đang cuộn mình, ôm hai chân đầu gục trên đầu gối, Mạc Trăn không nhìn rõ của mặt của cô.