Sân bay thành phố E vẫn đông nghẹt người ra vào. Người thì tiễn đưa, người thì vui vẻ ngóng trông những người thân thiết của mình lâu ngày không được gặp gỡ. Đoàn xe du lịch đậu kín bên ngoài.
Máy bay vừa cất cánh, một mình Lý Thế Kiệt phải kéo theo cả hai cái vali to đùng ra khỏi cửa an ninh. Còn Trịnh Thu Cúc chỉ đeo trên người chiếc ba lô nhỏ gọn của mình.
Khi Lý Thế Kiệt hỏi tại sao cô không tự kéo vali như trước đây thì anh liền bị cứng họng. Trịnh Thu Cúc nói anh bên ngoài cứ thích nói mình là chồng của cô thì bây giờ cô cho anh làm đúng việc mà những người chồng khác đều phải làm. Đó chính là xách, kéo đồ giùm vợ của mình.
Ban đầu câu nói này chỉ để áp chế những đối phương anh cho là không an toàn khi tiếp xúc với Trịnh Thu Cúc chứ không hề nghĩ đến việc bây giờ cô lại dùng chính câu nói này để đối phó lại với mình. Lý Thế Kiệt cứ có cảm giác như mình vừa tự vả vào mặt mình vậy.
Tiếng chuông di động vang lên, Lý Thế Kiệt nhanh chóng kết nối với tai nghe không dây, nghe máy rồi tiếp tục kéo vali bước đi.
Phía bên kia đầu dây là người bên phía văn phòng luật sư của công ty nhà Lý Thế Kiệt. Họ báo vừa nhận được một email xin xếp lịch phỏng vấn theo lời giới thiệu của anh nên phía đối phương gọi đến để xác nhận xem có thật sự là anh giới thiệu hay không. Lý Thế Kiệt hỏi lại tên người gửi, đến khi nghe cái tên “Thảo Nhi” anh mới xác định với đối phương đúng là người mình giới thiệu. Người bên văn phòng nói để họ sắp xếp rồi cúp máy.
Vừa cúp máy, Lý Thế Kiệt ngẩng đầu thấy Trịnh Thu Cúc đang đứng ở cửa ra vào, khoanh hai tay trước ngực, cau mày nhìn anh. Trong lòng Lý Thế Kiệt thầm nghĩ, không biết lại có chuyện gì nữa đây.
Đến gần Trịnh Thu Cúc, hàng chân mày của cô vẫn cau lại nhìn anh: “Anh làm cái gì mà đi chậm vậy?”
Đúng là lúc nãy khi nghe điện thoại, dù vẫn tiếp tục di chuyển nhưng tốc độ không nhanh như bình thường nên có thể nhận ra đã chậm hơn rất nhiều. Nhưng cũng không cần phải gấp đến thế chứ.
Trịnh Thu Cúc nhìn Lý Thế Kiệt một lượt từ trên xuống: “Cao thì anh cũng cao hơn tôi, chân anh cũng dài hơn chân tôi mà sao đi chậm quá vậy?”
Nghe cô nói vậy, dù biết đang trách mình nhưng Lý Thế Kiệt rất muốn bật cười với cách nói chuyện của cô. Nhưng anh cố nhịn, không dám cười thành tiếng vì anh sợ cô sẽ tiếp tục mắng chửi mình.
“Một mình tôi đeo một cái ba lô, kéo hai cái vali thì làm sao đi nhanh được.” Lý Thế Kiệt tìm đại cho mình một lý do.
“Vậy sao?” Trịnh Thu Cúc nhướng mày, dường như không quan tâm đến những gì anh nói, khóe môi cô khẽ nhếch lên: “Sao tôi thấy lúc tạm biệt họ hàng tôi ở sân bay, anh kéo vali đi nhanh lắm mà, đâu có như bây giờ!”
Câu nói này Lý Thế Kiệt nghe xong ho liền vài tiếng. Anh hiểu ẩn ý trong câu nói này.
Rõ ràng là cô bới móc để đối phó với anh đây mà.
Lúc đó Lý Thế Kiệt chỉ muốn nhanh chóng kéo Trịnh Thu Cúc đi để Phạm Hồng Quân không có cơ hội nói với cô thêm một lời nào. Đúng thật là kế hoạch đó đã thành công nhưng… Bây giờ cô lại lôi ra dùng để công kích anh nữa.
Không còn gì để nói nữa, Lý Thế Kiệt chỉ còn cách im lặng đẩy vali đi ra khỏi cổng sân bay.
Hàng taxi kín mít đậu bên ngoài, không ngừng ra vô, đổi khách hàng. Từ phía xa, một chiếc xe ô tô màu đen lẳng lặng màu đen đậu ở đó. Khi thấy Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc, tài xế liền bước xuống trong trang phục vest đen, vội vàng mở cửa sau ra.
Trịnh Thu Cúc cứ thế đi vào trong xe, còn Lý Thế Kiệt ở lại giúp anh ta cho hành lý vào trong cốp xe. Sau đó anh cùng tài xế cũng quay về đúng vị trí của mình.
Vừa ngồi cạnh, khoé mắt Lý Thế Kiệt liếc thấy Trịnh Thu Cúc đang kiểm tra hòm thư của mình. Có khá nhiều thư chưa đọc. Thoạt nhìn anh cũng đoán được đây chính là mớ công việc mà cô phải giải quyết sau vài ngày nghỉ ngơi của mình.
Đây cũng chính là một phần lý do Lý Thế Kiệt không muốn dính dáng đến những công việc này. Ngoài chuyện có cả đống công việc đang đợi mình giải quyết ra còn có những buổi tiệc giao lưu, đi gặp mặt khách hàng. Khi đó ai ai cũng đeo lên mình một chiếc mặt nạ với tên gọi là “giả tạo” để thu hút người khác nhằm đạt được mục đích của mình.
Đúng, nó chính xác được gọi là giả tạo.
Ngồi trên xe, Lý Thế Kiệt cũng nhắn tin cho Lê Nhã Trân hỏi về tình hình ở tiệm bánh. Kể từ lúc đi về tỉnh Q cho đến giờ, anh không hề liên lạc với cô để cập nhật tình hình ngoại trừ việc gọi cô để thông báo việc sẽ nhận Nhã Phương vào làm.
Tin nhắn gửi đi chỉ vài phút sau đã có hồi đáp. Lê Nhã Trân thông báo tình hình quán cũng ổn và khách đến ngày một tăng lên. Còn việc Nhã Phương, cô khen ngợi Nhã Phương làm việc rất tốt, có hiệu quả cao, cũng giảm bớt phần nào công việc cho Lưu Gia.
Nghe Lê Nhã Trân báo cáo lại như vậy, Lý Thế Kiệt cũng yên tâm phần nào. Không có anh, họ cũng có thể xoay sở được.
Đúng lúc này, âm báo tin nhắn vang lên. Là của John Davis. Anh ta gửi đến cho anh một dòng chữ và số trông như địa chỉ. Tin tiếp theo anh ta nói mình đã tìm thêm nhiều thông tin về Ông Hổ và địa chỉ vừa gửi chính là chi nhánh công ty của ông ta tại Việt Nam.
Lý Thế Kiệt xem xong liền nhắn lại: “Sao cậu biết hôm nay tôi về thành phố?”
Rất nhanh đã có được hồi đáp: “Anh trai à! Cậu quên tôi làm gì rồi sao? Ngoài việc chính miệng cậu nói với tôi cậu đi vài ngày ra tôi chỉ xem xem định vị của cậu đang ở đâu thôi là biết cả rồi.”
“Cậu theo dõi tôi sao?”
“Không, không. Chẳng qua tôi tìm được thông tin về Ông Hổ nên muốn tìm thời điểm thích hợp gửi cho cậu thôi. Bây giờ là quá thích hợp, không phải sao?”
Lý Thế Kiệt không trả lời nữa. Anh thoát khỏi khu vực tin nhắn rồi tắt máy, nhắm mắt lại.
Giờ này đã là sáu giờ sáng, chuyến bay bay suốt vài giờ đồng hồ. Nếu xét đúng khung giờ thì họ đã về đến thành phố E là một giờ sáng. Ngoài việc chuyến bay bị trễ ra còn việc khi về đến, bên ngoài dòng xe đã kẹt cứng và một vụ tai nạn giao thông lại xảy ra ở tuyến đường huyết mạch nên đến giờ này họ mới có thể thoát ra, băng nhanh trên đại lộ quay về biệt thự.
Đúng lúc này, bất chợt Lý Thế Kiệt mở mắt ra, lên tiếng kêu tài xế tấp xe vào lề và cho mình đi xuống. Anh không hề để ý đến chiếc điện thoại của mình đang rung lên một cái. Trịnh Thu Cúc đang xem tài liệu bên cạnh cũng phải quay sang nhìn anh: “Anh làm cái trò gì vậy?”
“Tôi muốn xuống ở đây.” Lý Thế Kiệt đáp, đồng thời giơ tay mở cửa xe.
“Xuống ở đây làm gì?” Trịnh Thu Cúc nhíu mày khó hiểu nhìn Lý Thế Kiệt.
“Tôi có chút việc cần giải quyết, cô với anh ta cứ về trước đi.” Nói xong, nghĩ ngợi một lúc, Lý Thế Kiệt lại bổ sung thêm: “Hành lý của tôi cứ để tôi tự dọn là được. Nếu cô không muốn dọn của cô thì cứ để đó, đến lúc về tôi giúp cô dọn.”
“Đồ của tôi không cần anh dọn.” Trịnh Thu Cúc bực bội đáp lại. Cô quay sang tài xế, ra lệnh: “Lái xe.”
Thấy vậy, Lý Thế Kiệt cũng đóng cửa xe lại. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh nhập vào làn đường bên cạnh. Lúc này anh mới lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn mới là của John Davis hỏi anh trưa nay có rảnh không. Lý Thế Kiệt ấn nút gọi lại.
“Trưa nay cậu rảnh không?” Vừa kết nối, phía bên kia đầu dây đã truyền đến giọng nói của John Davis.
Lý Thế Kiệt không trả lời John Davis mà hỏi ngược lại: “Cậu định làm gì?”
Qua điện thoại, Lý Thế Kiệt nghe ra giọng điệu có chút ý cười của John Davis: “Tôi vừa tìm được một nhà hàng mới mở gần đây trên mạng, thấy khá nhiều lời khen nên rủ cậu đi cùng.”
Đại lộ xe cộ chạy qua vùn vụt. Lý Thế Kiệt nhanh chóng rẽ vào một con đường khác. Dưới ánh nắng sáng sớm, dòng người ở những tuyến đường nhỏ qua lại liên tục. Người đi học, người đi làm. Các hàng quán chỉ vừa mở cửa một chút rất nhanh đã đông nghẹt người.
Lý Thế Kiệt vội bắt một chiếc taxi, vào xe đưa địa chỉ cho tài xế rồi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Nếu như cậu không có bạn gái thì tôi tưởng cậu có vấn đề về giới tính đấy.”
Phía bên kia, giọng John Davis có chút bức xúc: “Chúng ta là bạn lại bạn mà tôi không ngờ cậu lại nghĩ tôi như vậy đấy.”
Lý Thế Kiệt không để ý đến giọng điệu của anh ta. Anh hỏi: “Sao cậu không rủ bạn gái cậu đi cùng?”
“Nhà hàng đó được đánh giá năm sao nên tôi muốn thử xem món ở đó có ngon không thôi. Tới lúc đó mới dẫn cô ấy đi sau.”
“Vậy cậu xem tôi là chuột bạch?” Lý Thế Kiệt hơi cau mày.
“Không phải cậu vẫn còn thiếu tôi nhiều bữa ăn lắm sao?”
“Nhiều?” Lý Thế Kiệt không nhớ mình thiếu John Davis nhiều đến vậy. Anh hầu như không cá cược hay gì cả mà tại sao lại thành nhiều?
“Phải. Tôi giúp cậu tìm thông tin, không phải cậu đồng ý mỗi lần là một bữa ăn à? Mà cũng không phải dùng câu hỏi nữa mà phải nói thẳng ra là cậu đã đồng ý như vậy.”
Đồng ý như vậy? Lý Thế Kiệt chỉ nhớ mình đồng ý với John Davis có một lần. Vậy mà bây giờ từ số một thành số nhiều. Đây rõ ràng là anh ta muốn anh mời mình ăn đồ đây mà.
Lý Thế Kiệt gật đầu: “Được. Gửi địa chỉ cho tôi đi.” Nói xong, anh liền cúp máy ngay.
Chiếc taxi lao vùn vụt trên đường. Thỉnh thoảng dừng lại một vài đèn đỏ, sau đó lại lao nhanh như tốc độ ban đầu.
Biệt thự của Ông Hổ nằm ở nơi giao nhau giữa nội thành và ngoại ô thành phố. Xung quanh có nhiều bãi đất trống, cỏ cây mọc xum xuê, cao hơn cả người. Phía xa còn có vài ngôi nhà dân san sát nhau.
Lý Thế Kiệt cho tài xế đậu cách xa biệt thự của Ông Hổ một đoạn, sau đó trả tiền rồi bước xuống.
Bên ngoài chốt bảo vệ có hai người đứng canh gác, còn bên trong có ba người đang ngồi trò chuyện. Từ lớp phòng bị bên ngoài cũng có thể đoán được bên trong được phòng thủ, bảo vệ nghiêm ngặt đến cỡ nào.
Kế hoạch đột nhập vào đây cũng phải được lên một cách cẩn thận chứ không được như lần trước. Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt nhìn thêm một lúc rồi đi ra tuyến đường lớn.
Anh giơ tay xem đồng hồ, nhẩm tính một lúc rồi gọi cho mình một chiếc xe taxi. Bây giờ quay về thành phố sẽ kịp giờ hẹn với John Davis.