Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 40: Giải vây



Trước cửa nhà ngoại của Trịnh Thu Cúc đã tụ tập không ít người. Có những hàng xóm của bên cạnh, phía trước đầu hẻm cũng chạy ra vây kín, hóng hớt xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn từ trong sân, Lý Thế Kiệt thấy trong sân nhà của nhà bên cạnh có đến gần mười người đàn ông xăm trổ, nét mặt bặm trợn đang lôi một người đàn ông trong nhà ra, đấm đá tới tấp.

Giọng nói của tên cầm đầu vô cùng lớn, ra sức uy hiếp người nhà họ. Ai đứng xem cũng biết được gia đình họ đang thiếu nợ nhóm người này. Cô cháu gái Minh Thư vô tình lọt vào tầm mắt của tên cầm đầu, gã liền túm lấy tóc cô bé kéo lại khiến ba mẹ cô bé khóc ầm lên xin tha.

Gã ta cười khà khà nói: “Nhìn con nhỏ này còn nhỏ như vậy, chắc vẫn còn lần đầu nhỉ?”

Gã ta cố tình quay lại nói với đám đàn em khiến tất cả bọn họ liền phá cười lên.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, túm lấy cánh tay đang giữ tóc Minh Thư, lạnh lùng nói: “Thả con bé ra!”

Lý Thế Kiệt giật mình khi thấy Trịnh Thu Cúc xuất hiện ở đó. Không biết cô đã đi từ bao giờ mà lại nhanh đến vậy. Có lẽ cùng lúc nghe được tiếng ồn giống anh nên cô chỉ lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi kéo kính, phần chân vẫn lộ ra chiếc váy ngủ kia.

Bất ngờ, một tên đàn em ôm Trịnh Thu Cúc từ phía sau, khóa chặt hai tay cô lại. Tên cầm đầu cũng ném Minh Thư cho người khác rồi dùng hai tay giữ lấy hai chân Trịnh Thu Cúc lại, không cho giãy giụa.

Gã ta cười khoái chí: “Tự nhiên có thêm một người nữa.” Gã đưa tay kéo khoá áo khoác của cô xuống: “Tôi sẽ từ từ chơi đùa với cô.”

Nhanh như chớp, không ai có thể thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Những người vây quanh chỉ thấy tên cầm đầu hét lên một tiếng, máu từ cổ tay không ngừng chảy xuống.

Khi thấy Trịnh Thu Cúc bị khống chế, Lý Thế Kiệt đã ngay lập tức quay vào trong nhà vài giây, sau đó quay trở ra với con dao trong tay. Anh cố len lỏi, đẩy dòng người vây quanh ra để đi vào trong và tấn công tên cầm đầu một cánh bất ngờ.

Gã ta còn đang lấy tay còn lại cố bịt lấy miệng vết thương thì Lý Thế Kiệt đã vòng ra sau, một tay siết cổ, tay còn lại kề dao vào cổ tên cầm đầu khiến những người vây quanh và đám đàn em đều kinh ngạc.

Tên cầm đầu giật mình kinh sợ nhưng vẫn hét lên: “Mày là ai? Mày biết tao là ai không, biết đại ca tao là ai không mà mày dám làm vậy? Hả!”

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Thả cô ấy ra! Các người đụng ai thì được, nhưng đụng vào người của tôi thì không được.”

“Mày nói là tao phải thả sao?” Tên cầm đầu vẫn không chịu khuất phục.

“Mày không sự lựa chọn.” Lý Thế Kiệt bình thản nói ra một câu, sau đó ấn nhẹ mũi dao sắc nhọn vào cổ của gã.

“Được được, tao thả, tao thả.” Cảm nhận được sự sắc lạnh của con dao và một dòng ấm nóng đang chảy từ cổ xuống, gã ta vội nói: “Người nào là người của mày?”

Lý Thế Kiệt nhìn chằm chằm về phía của Trịnh Thu Cúc. Tên cầm đầu liền hiểu ra, không muốn mình xảy ra chuyện nên lập tức ra lệnh: “Thả nó ra!”

Tên đàn em do dự một lúc nhưng vẫn nghe theo lệnh, thả Trịnh Thu Cúc ra. Cô liền nhanh chóng di chuyển ra phía sau Lý Thế Kiệt nấp, liếc nhìn nhóm côn đồ.

Đứng phía sau lưng anh, cô nói: “Còn một người nữa.”

“Tao thả rồi. Mày mau buông tao ra!” Tên cầm đầu cố giãy giụa nhưng cảm thấy cổ mình càng đau hơn, máu ở cổ tay chảy càng nhiều nên không dám động nữa.

“Mày không nghe thấy cô ấy nói gì hay sao?” Lý Thế Kiệt nói một cách chậm rãi: “Còn một người nữa.”

Tên cầm đầu không chịu được nữa. Khó khăn lắm mới tìm được một miếng mồi ngon, đã vậy còn được thưởng thức lần đầu tiên nên gã ta nhất quyết không chịu buông tha cho Minh Thư. Gã ta tức giận nói: “Con bé đó thì liên quan gì đến mày?”

“Nó là cháu của tôi.” Trịnh Thu Cúc phía sau tức giận nói.

“Mày không nghe thấy sao?” Lý Thế Kiệt hỏi: “Nếu như mày không dùng tai thì để tao giúp mày loại bỏ nó cho đỡ chướng mắt vậy.”

Con dao từ cổ chuyển lên vành tai. Lưỡi dao cứa nhẹ khiến máu lập tức chảy ra. Sau đó anh lại dời con dao xuống cổ của tên cầm đầu.

Gã nhăn mặt nén lại cơn đau, sắc mặt đã nhợt nhạt hẳn do mất máu khá nhiều. Gã ta vẫn cố chấp: “Chuyện đó thì không được.”

“Mày không đủ tư cách để ở đây thương lượng với tao.” Lý Thế Kiệt nói. Anh ấn con dao vào cổ gã ta sâu hơn nữa. Máu như những con rắn màu đỏ trườn bò trên cơ thể người đàn ông.

Thấy người đàn ông tấn công mình không phải hạng thường nên gã ta vội nói: “Đừng, đừng. Tôi chỉ làm theo lệnh của đại ca thôi.”

“Làm theo đại ca?” Lý Thế Kiệt lặp lại: “Đại ca mày có kêu mày bắt người à?”

Anh khẽ cười. Tiếng cười rất khẽ chỉ mình tên cầm đầu có thể nghe được. Thanh âm ấy cứ như tiếng gọi của thần chết đang vẫy tay với gã ta. Gã ta run rẩy đáp: “Chuyện đó thì… không có.”

“Vậy thì xem ra chúng ta không còn gì để nói rồi.” Anh nhướng mày nhìn tên đàn em đang giữ Minh Thư, nói: “Hình như vẫn chưa thả người thì phải.”

Giọng nói anh nhẹ tênh nhưng vẫn khiến gã ta hơi sợ hãi. Tên cầm đầu lập tức cho đàn em mình thả Minh Thư ra. Gã ta liền liếc ra sau xem phản ứng của anh.

Cô bé vội chạy đến ôm chầm lấy Trịnh Thu Cúc. Cô liền dỗ dành con bé.

Tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi, nào ngờ Lý Thế Kiệt lặp lại câu nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta không còn gì để nói rồi.”

Nghe được câu này, tên cầm đầu cũng biết Lý Thế Kiệt định làm gì. Gã ta sợ chết khiếp, vội nói lớn hòng để trấn áp tinh thần của anh: “Mày biết đại ca tao là ai không? Nếu như mày giết tao thì đại ca tao sẽ san bằng chỗ này của mày. Mày đừng hòng thoát được.”

Động tác ấn dao của Lý Thế Kiệt dừng lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như lúc đầu, không nghe ra được chút cảm xúc gì: “Nghe mày nói như vậy có lẽ thế lực của đại ca mày không hề nhỏ thì phải.”

Tên cầm đầu cười đắc ý nói: “Ừ, biết sợ rồi chứ gì! Khôn hồn thì mau thả tao ra trước khi tao nổi nóng.”

Tưởng rằng có thể khiến Lý Thế Kiệt sợ hãi nhưng nào ngờ giọng nói lạnh băng của anh truyền đến từ phía sau khiến gã ta lạnh toát cả sống lưng: “Mày đang uy hiếp tao sao?”

Tên cầm đầu nhất thời á khẩu, không biết nói thêm gì cho phải. Dù nói thế nào đi chăng nữa thì mình cũng không an toàn.

Lý Thế Kiệt hít sâu một hơi rồi thở ra. Anh nhẹ nhàng nói: “Hình như mày quên việc mạng sống của mày đang nằm trong tay của tao thì phải.”

Câu nói như đùa như thật của anh khiến gã ta không thể nào phán đoán được anh muốn làm gì. Bởi quyền kiểm soát cuộc chơi này đang nằm trong tay của Lý Thế Kiệt.

Gã ta vội giải thích hòng thoát thân: “Tao nói rồi. Tao chỉ làm theo lời đại ca tao thôi. Có chuyện gì mày cứ tìm đại ca tao mà nói. Tao không biết gì hết.”

Một tên đàn em bị bắt lúc nào cũng nói ra những câu như thế này. Trong phim ảnh lẫn ngoài đời, Lý Thế Kiệt đều đã nghe rất nhiều rồi.

Anh không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Vậy thì, đại ca mày là ai, ở đâu?”

Tên cầm đầu im lặng. Sau đó gã nhìn một tên đàn em hét lên: “Viết địa chỉ mau lên.”

Đám đàn em cuống cuồng tìm giấy viết. Nét chữ nguệch ngoạc, cứng ngắc trên trang giấy viết rõ tên và địa chỉ, đưa đến trước mặt Lý Thế Kiệt.

Minh Thư cũng bình tĩnh trở lại, cô bé vội giật lấy rồi đưa cho Trịnh Thu Cúc xem.

Người đàn ông bị khống chế vội nói: “Đó, đó, tôi đưa rồi. Đó là địa chỉ của đại ca tôi. Anh muốn gì thì cứ tới đó tìm.”

Đã nhận được tờ giấy, Lý Thế Kiệt hạ thấp giọng nói, thì thầm bên tai của gã ta: “Mày về nói với đại ca của mày là hôm nay tao sẽ đến tìm. Nhớ đừng cho người đến đây phá nữa. Nếu gặp ai là tao sẽ giết người đó.”

Người đàn ông vội vàng gật đầu đáp, mong mình có thể thoát khỏi sự nguy hiểm đang kề cận này: “Được, được.”

Tên cầm đầu vừa được thả ra đã nhanh chóng cùng đám đàn em bỏ chạy khỏi đây. Họ biết lần này người mình gặp phải không phải là hạng tầm thường mà có thể muốn đụng là đụng được, muốn chơi là chơi được.

Nhìn theo nhóm người đó đến khi họ khuất dạng, Lý Thế Kiệt mới quay người, đưa tay ra trước mặt Minh Thư. Cô bé đưa tờ giấy cho anh, giọng hơi run rẩy: “Anh định đến gặp đại cả của họ thật sao?”

Nhóm người hàng xóm cũng giải tán dần. Người nhà của Trịnh Thu Cúc cũng cảm ơn Lý Thế Kiệt vì đã giúp đỡ và khuyên anh không nên một mình đến gặp đại ca của nhóm người khi nãy.

Không nói hay giải thích gì, Lý Thế Kiệt chỉ mỉm cười chào tạm biệt, nói mình còn có việc cần chuẩn bị rồi quay về nhà.

Vừa đến cổng, Lý Thế Kiệt sực nhớ ra lúc nãy điện thoại mình không ngừng rung trong túi nên liền lấy ra. Có đến vài cuộc gọi nhỡ của Nhã Phương. Anh liền đứng sát hàng rào kế bên, ấn nút gọi lại.

Trịnh Thu Cúc cũng quay về nhà. Lúc đi ngang qua cô chỉ nhìn anh một cái rồi đi thẳng vào trong.

Mới sáng sớm hai người đã cãi nhau trong tư thế nhạy cảm, vậy mà nãy anh lại bất chấp nguy hiểm cứu cô và người nhà họ hàng của cô. Điều khiến lòng Trịnh Thu Cúc dậy sóng chính là câu nói của anh với ba chữ “người của tôi”.

Giờ phút này, cô không hiểu được tâm trọng của mình như thế nào. Trịnh Thu Cúc chỉ biết bây giờ mình không nên tiếp xúc với anh.

“Cô gọi cho tôi có chuyện gì?” Lý Thế Kiệt áp điện thoại vào tai khi cuộc gọi đã kết nối.

“Chuyện là… em đã nghỉ việc ở tiệm bánh đó rồi.” Giọng Nhã Phương có chút buồn bã.

“Thế cũng tốt. Đỡ phải suốt ngày gặp mặt ông chủ mà cô nói.” Lý Thế Kiệt không hề lạ khi nghe tin này. Anh cũng đoán trước được kết quả, chẳng qua không sớm thì muộn thôi.

“Nhưng em rất muốn học làm bánh.” Nhã Phương không chịu từ bỏ.

“Ở thành phố này còn nhiều tiệm nhiều thầy. Cô lo gì chứ?”

Đúng thật ở thành phố E, ở một con đường có đến một đến hai tiệm bánh, còn trung tâm đào tạo thì rải rác khắp nơi.

Đắn đo một lúc, Nhã Phương quyết định nói ra suy nghĩ của mình: “Hay là… anh nhận em vào tiệm anh vừa học vừa làm đi.”

“Chuyện này không ổn cho lắm.”

“Có sao đâu. Đi tiệm bánh nào cũng vậy, chi bằng vào tiệm bánh của người quen có phải tốt hơn không?” Nhã Phương cố thuyết phục anh.

Lý Thế Kiệt im lặng suy nghĩ. Nhã Phương tiếp tục năn nỉ: “Đi mà! Được không anh?”

“Cũng được.” Một lúc sau, Lý Thế Kiệt gật đầu nói: “Để tôi nói với quản lý của tiệm.”

Anh thấy mình cũng không thường xuyên ở tiệm nên công việc làm bánh luôn đặt hết vào Lưu Gia. Bây giờ cho Nhã Phương vào học nghề, cũng có thể phụ giúp. Có cô thì có thể giảm bớt áp lực cho ông nên anh mới đưa ra quyết định này. Một mũi tên trúng hai đích.

“Dạ, em cám ơn anh.” Lý Thế Kiệt có thể nghe ra giọng cô rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng hơn hẳn khi nãy.

Lý Thế Kiệt đáp “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Không có gì. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Như sực nhớ ra một chuyện, Nhã Phương vội hỏi: “Ủa mà lúc nãy có chuyện gì mà anh bận không nghe máy của em vậy?”

Mọi chuyện liên quan đến Lý Thế Kiệt từ trước đến giờ, nếu anh muốn nói thì sẽ nói. Còn không thì không cách nào có thể lấy được thông tin từ anh. Kể cả cô bạn thuở nhỏ cũng không ngoại lệ.

“Không có gì. Chỉ là một số chuyện vặt vãnh cần giải quyết thôi. Tôi giải quyết xong rồi, cô không cần quan tâm.” Anh đáp.

Nhã Phương không biết nói gì thêm khi Lý Thế Kiệt đã chặn hết mọi đường để đặt câu hỏi của cô.

Thấy vậy, Lý Thế Kiệt cũng cúp máy, nhắn tin cho Lê Nhã Trân rồi quay người đi vào trong nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.