Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 25: Không tin tưởng



Ngày hôm sau, Lý Thế Kiệt đến tiệm bánh trễ hơn mọi khi.

Sau khi hạ gục Lâm Thành, Lý Thế Kiệt cũng đã gửi ảnh chụp thi thể về phía tổ chức sát thủ, đồng thời cũng nhận được hồi âm từ giờ trở đi anh đã có thể rời khỏi tổ chức hoàn toàn.

Ngay trong đêm, Ông Hổ cũng gọi điện thoại đến, khen ngợi anh làm việc rất tốt, sau đó hỏi anh muốn bao nhiêu tiền. Dù biết nếu dùng huyết ấn, người thuê sẽ không cần tốn đồng nào nhưng Lý Thế Kiệt vẫn quyết định lấy vì anh đã phải giết chết một trong những người từng là bạn của mình.

Lý Thế Kiệt nói ra một con số, dù Ông Hổ nói con số này khá lớn so với lượng công việc nhưng ông ta vẫn gửi đúng số tiền đến cho anh, không thiếu một đồng.

Nhiệm vụ đã xong, còn nhiệm vụ mình tự đặt ra là giết Ông Hổ đang tiến hành triển khai. Vụ về Rồng Đen, Lý Thế Kiệt nghĩ không biết bọn chúng có còn xuất hiện nữa hay không.

Không thể nào bọn chúng lại lắp máy nghe lén và camera ẩn trong văn phòng Trịnh Thu Cúc mà không có ý đồ gì cả. Chắc chắn phía sau vẫn tiềm ẩn một điều gì đó to lớn. Anh quyết định bóc tách từng lớp một để xem bên trong đó là gì.

Nguyên nhân thứ hai khiến Lý Thế Kiệt đến tiệm trễ là vì trước khi rời khỏi nhà, anh đã gặp Trịnh Quang.

Ban đầu cứ tưởng ông ta sẽ nói đến việc gọi anh về công ty trợ giúp. Nhưng khi nghe rõ câu chuyện, anh cảm thấy có chút bất ngờ. Ông ta nói: “Ngày mai có một khách hàng của ba tổ chức tiệc mừng sinh nhật con ông ta. Ông ta mời cả nhà chúng ta đến đó. Con lo sắp xếp thời gian đi.”

Nghe đến từ “ba”, Lý Thế Kiệt cảm thấy hơi khó chịu. Trịnh Quang chẳng qua chỉ là ba vợ trên giấy tờ của anh chứ thực ra anh không hề muốn điều này xảy ra. Trong lòng anh, ba chỉ có một người duy nhất, đó chính là ba ruột của anh.

“Dự tiệc?” Lý Thế Kiệt dừng lại ở bậc thang trong sân, nhíu mày nhìn Trịnh Quang: “Con cũng được đến đó sao?”

“Tại sao con lại không được đến đó?” Ông ta hỏi ngược lại.

Ban đầu anh cứ nghĩ mình không được tham gia những sự kiện này vì có thể họ sẽ sợ anh làm mất mặt gia đình họ nên khi nghe lời mời này, anh có chút bất ngờ. Song đó, vốn dĩ anh cũng không thích đi dự những buổi tiệc như thế này.

Anh liền từ chối: “Có thể con sẽ làm mất mặt mọi người, nên con sẽ không đến đó đâu.”

“Không đến đó? Còn không đến đó mới làm mất mặt ta. Ở trong giới, ai cũng biết Thu Cúc đã kết hôn, mà đi tiệc lại không thấy đâu, con nói có mất mặt hơn không?”

Những lời Trịnh Quang nói không sai. Tin tức anh đã kết hôn với Trịnh Thu Cúc đã lan truyền ra ngoài, thậm chí còn có người trong nội bộ đã tiết lộ ngày cưới và việc phải hoãn lại hôn lễ nên khiến ông ta ngày ngày đến công ty đều gặp không nhiều thì cũng ít phóng viên lui đến đặt câu hỏi cho ông ta.

Chuyện này ban đầu cứ để đó nhưng cứ kéo dài như vậy, nó thành ra lại là phiền phức.

Song đó, Trịnh Quang còn nói thêm anh đừng quên công ty của ông ta đang giúp đỡ công ty của Lý Hữu Bằng nên anh đừng làm càn trong đấy. Anh hoàn toàn bị dùng quyền lực và tiền của ép xuống.

Đã vào trong đây ở rể thì phải xác định như vậy. Lý Thế Kiệt đành miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy gia đình họ tổ chức ở nhà hàng nào? Mấy giờ? Để con còn sắp xếp thời gian.”

“Ngày mai con đi cùng ta đến đó, nên cứ việc về sớm thôi.” Nói đoạn, Trịnh Quang đi thẳng vào chiếc xe đang đậu phía trước đợi mình. Sau đó lăn bánh chạy đi.

Không nói giờ giấc địa điểm, ông ta sợ anh viện cớ mình không biết đường để không đến đó à?

Sử dụng chiêu này để đối phó cũng là chiêu đơn giản và hữu dụng nhất. Nhưng đối với một người nói là làm và không nói cũng làm như Lý Thế Kiệt, anh rất ghét những ai đối xử như vậy với mình. Trong đầu anh chỉ có một là một, hai là hai. Hoàn toàn không có khái niệm một phẩy năm trong các vấn đề của cuộc sống.

Thấy Lý Thế Kiệt ngồi trầm ngâm một lúc trong quán, Lê Nhã Trân ở bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì mà khiến cho ông chủ đây phải suy nghĩ vậy?”

“Cuộc sống có một số chuyện không thể xảy ra theo ý muốn của mình được. Nó như một thử thách, thay vì tránh né thì cứ đối mặt đi.”

Câu nói của Lý Thế Kiệt khiến cô không tài nào hiểu được. Cô chỉ muốn hiện tại tránh xa anh càng xa càng tốt. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ: Ông chủ có lẽ vì ở rể nên đã điên rồi.

Lý Thế Kiệt không quan tâm Lê Nhã Trân có hiểu những gì mình nói hay không. Anh chỉ thấy bản thân mình nên thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó. Vượt qua được một số việc nhỏ nhặt này rồi, con quái thú đang ẩn mình sau lớp sương mù kia sớm muộn gì cũng sẽ bị anh tiêu diệt.

Tiếng leng keng ở phía cửa vang lên, báo hiệu có khách vào quán. Vừa ngẩng đầu lên, Lý Thế Kiệt liền nhìn thấy Trần Gia Mỹ đi vào, bên cạnh còn có một số người phụ nữ trạc tuổi khác ăn mặc sang trọng.

Chỉ vừa mới vào trong mà giọng nói của họ dường như lại không phù hợp với vẻ ngoài sang trọng của mình khiến ai nấy cũng phải quay sang nhìn. Một người phụ nữ mặc chiếc đầm bông màu đỏ đi đầu vừa cười nói vừa đi vào. Nội dung là đang giới thiệu tiện bánh này của Lý Thế Kiệt cứ như mình đang là nhân viên tư vấn vậy.

Trần Minh Trung, nhân viên của anh đã mời nhóm người họ đến một chiếc bàn trong góc ngoài có thể nhìn cảnh bên ngoài, lại là vị trí rộng và bàn lớn hơn những nơi khác. Vừa ngồi xuống, người phụ nữ mặc đầm đỏ liền cầm menu lên giới thiệu rồi gọi những món đối với bà ta là ngon nhất ra.

Những người bên cạnh cũng vui vẻ nhận lấy menu gọi món. Đến Trần Gia Mỹ, bà ta miễn cưỡng nhận lấy rồi gọi bừa một cái trên đó. Ai không biết chứ bà ta hoàn toàn biết tiệm bánh này là của Lý Thế Kiệt, người con rể yêu quý mà bà ta sỉ nhục nhiều nhất. Lúc trước chê bai anh, bây giờ lại vào ăn ở tiệm của anh thì chẳng khác nào đang tự vả vào mặt của mình vài cái.

Trần Minh Trung ghi nhận lại những gì họ gọi rồi đọc lại một lượt các món bánh và nước. Xác nhận xong, cậu ta mới quay vào trong.

Trong tiệm bánh lúc này, hầu như vị khách nào cũng đeo tai nghe và tập trung vào công việc của mình. Một số người không chịu được đứng dậy ra về, còn một số người di chuyển lên tầng hai của quán.

Hầu như ai cũng chuyển lên tầng hai, phía dưới chỉ còn lại nhóm của Trần Gia Mỹ nên Lý Thế Kiệt hoàn toàn có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.

Ban đầu họ bàn về các quán ăn, cửa hàng bào nên đi. Sau đó họ khuyên nên cùng nhau đến tiệm bánh của anh thường xuyên hơn để thưởng thức bánh ngon. Tiếp đó, chủ đề của họ thảo luận xoay chuyển một cách rất nhanh.

Nội dung xoay quanh về các loại mỹ phẩm đắt tiền, cái nào tốt, cái nào không tốt; các loại túi xách hàng hiệu như nhãn hàng này có bao nhiêu bản giới hạn, mình có đang đặt mua hay không; rồi câu chuyện lại chuyển đến nội dung mà Lý Thế Kiệt nghe mà cảm thấy như mình là con cá, bị họ quăng móc câu kéo mình lại.

Họ khoe khoang về con dâu mình là ở đâu, được đón nhận như thế nào trong ngành giải trí, rồi đến con rể họ làm ông này bà nọ, chức vụ gì. Những cái tên mà họ nói đến, Lý Thế Kiệt đều nghe qua. Tất cả đều là những doanh nhân thành đạt.

Trong cuộc trò chuyện sôi nổi đó, Lý Thế Kiệt nhận ra người ít nói nhất là Trần Gia Mỹ. Có lẽ bà ta cảm thấy mất mặt khi anh chỉ là một ông chủ của tiệm bánh nhỏ, chẳng là gì so với con dâu con rể của họ cả.

Nhưng bà ta lại không thể nào biết được, ẩn sau lớp vỏ bọc của một ông chủ tiệm bánh bình thường này lại là một trong những sát thủ khét tiếng nhất trong thế giới ngầm. Nếu thế giới đó được công khai quang minh chính đại như doanh nghiệp thì có lẽ bây giờ anh đã nổi tiếng khắp vùng chứ không phải lủi thủi trong nơi này.

Được một lúc, dường như Trần Gia Mỹ cũng đã nhìn thấy Lý Thế Kiệt. Bà ta đứng dậy nói với nhóm bạn rằng mình đi về sinh rồi tiến thẳng đến vị trí có nhà vệ sinh. Chính là vị trí Lý Thế Kiệt cũng đang ngồi gần đó.

Lúc đi ngang qua bàn Lý Thế Kiệt, Trần Gia Mỹ gõ nhẹ ngón tay trên bàn ra hiệu anh đi theo mình. Anh cũng nhận ra điều đó và biết mình nên làm gì nên đứng dậy đi theo.

Ở phía sau bức tường, nội dung chính là chê bai Lý Thế Kiệt, kêu anh nhìn con dâu con rể nhà người ta rồi xem lại bản thân mình xem có thấy xứng đáng với gia đình của bà ta, xứng đáng với Trịnh Thu Cúc hay không. Bà ta còn nói anh đến với gia đình họ chỉ vì tiền.

Hoá ra bà ta im lặng một phần vì không có mặt mũi tham gia vào câu chuyện mà phần lớn là để anh nghe thấy. Để anh thấy bản thân mình vô dụng như thế nào.

Cũng đoán được lý do này nên Lý Thế Kiệt vẫn bình tĩnh đáp: “Đúng thật là hôn sự này diễn ra là để cứu công ty của gia đình con. Nhưng khi ở cùng một thời gian, con cũng có chút tình cảm với Thu Cúc. Hơn nữa con sinh hoạt đều không cần sử dụng tiền của Thu Cúc nên con không phải là ăn bám vợ. Mong mẹ hiểu cho.”

Khi thốt ra từ “mẹ” anh phải miễn cưỡng lắm mới thốt ra được. Còn chuyện có chút tình cảm với Trịnh Thu Cúc, đó chỉ là một phần sự thật. Chẳng qua với tính cách mạnh đến như vậy, anh cảm thấy thật sự hứng thú với cô.

“Tôi sẽ không bao giờ tin cậu đâu!” Bà ta trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo: “Tôi sẽ luôn quan sát cậu. Đừng hòng chiếm tài sản của gia đình tôi!”

Nói xong bà ta quay người bỏ đi, lại nở một nụ cười giả tạo quay về nhóm bạn của mình. Mấy ai biết được bà ta là một người khó chịu và ngoan cố đến cỡ nào.

Suốt cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Lý Thế Kiệt chỉ tổng kết một điều: Bà ta vẫn nói đến tài sản của mình. Điều này khiến anh cảm thấy thật nực cười.

Ai muốn nhắm vào gia sản của gia đình và ta chứ? Ai thì chưa biết chứ với anh thì không.

Anh chỉ muốn sống cuộc sống bình thường thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.