Trong thoáng chốc, Lý Thế Kiệt chợt nhớ đến việc mình cùng Nguyễn Thanh Phong kề vai sát cánh chiến đấu chống lại nhóm Rồng Đen.
Vài năm trước. Mùa Đông nước Mỹ.
Từng lớp tuyết trắng tinh trên bầu trời không ngừng rơi xuống đất tạo thành một vùng đất trắng xóa. Vài xe cộ chật vật qua lại trên đường, để lại dấu bánh xe trải dài trên mặt đất. Nhưng chỉ thoáng chốc nó đã được lấp đầy trở lại.
Vài người đi bộ trên đường mặc đồ kín mít, bước nhanh đi. Lý Thế Kiệt cũng không ngoại lệ. Đi vào một cửa hàng rượu, Lý Thế Kiệt tháo nón len ẩm ướt trên đầu, phủi đi lớp tuyết bám đầy trên đó.
Miệng anh không ngừng cằn nhằn không hiểu vì sao người đứng đầu tổ chức lại hẹn họ đến đây vào giờ này. Thông thường vào mùa Đông, cuộc họp của tổ chức sẽ không diễn ra mà thay vào một ngày khác trong năm. Trừ khi có chuyện gì cấp bách nên mới phải mở gấp như vậy.
Vừa đẩy cửa đi vào, những sát thủ bên trong cũng nhìn sang, rất nhanh đã cho anh khỏi tầm mắt. Người thì tiếp tục uống rượu, người thì tiếp tục trò chuyện.
Đảo mắt quanh một vòng, Lý Thế Kiệt ước tính trong đây có khoảng gần ba mươi người. Do thường xuyên làm việc độc lập và ít đến những cuộc họp như vậy nên anh không quen biết với bất kỳ ai. Một mình tiến đến quầy bar gọi một chai bia.
Người ngồi bên cạnh anh là một người cao lớn, vạm vỡ. Anh ta cũng ngồi một mình uống bia, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh và người vừa ngồi xuống cạnh mình cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Anh nhận ra anh ta. Anh ta là một sát thủ chuyển sử dụng kiếm Nhật với biệt danh Quỷ Đỏ.
Nửa tiếng, một tiếng, rồi lại hai tiếng. Vẫn chưa thấy người đứng đầu tổ chức đâu cả. Một vài sát thủ cũng không nể mặt đứng dậy ra về, một vài người thì luôn miệng dùng ngôn ngữ anh mắng chửi người đứng đầu thất hẹn và cho họ leo cây.
Lý Thế Kiệt không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này. Dù chỉ thỉnh thoảng đi họp nhưng mọi lần anh đều thấy người đứng đầu luôn đến đúng hẹn, không bao giờ có trường hợp giống như hôm nay.
“Zero.” Giọng một người phụ nữ vang lên. Dù không nhìn mặt mà chỉ nghe tiếng anh không chuẩn cũng biết cô không phải gốc ở đây: “Sao anh lại ở đây? Không phải thường ngày anh không tới sao?”
Lý Thế Kiệt quay đầu lại nhìn. Zero là tên trong tổ chức của anh. Người vừa gọi mặc chiếc quần jean bó sát, áo ba lỗ và áo khoác da nhưng vẫn tôn lên những đường cong cơ thể.
“Jenny.” Anh hơi ngạc nhiên khi thấy Jenny ở đây: “Không phải cô vẫn chưa là thành viên chính thức sao? Sao giờ lại có mặt ở đây?” Anh cũng giao tiếp với cô bằng tiếng anh.
“Cuộc họp trước anh không đến nên không biết thôi.” Jenny ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lý Thế Kiệt: “Tôi vừa mới gia nhập nên có thể nói đây là cuộc họp đầu tiên.”
Lý Thế Kiệt gật đầu, định nói thêm gì đó thì một tiếng “Pằng” vang lên phía sau lưng. “Pằng pằng…” tiếp đó là tiếng súng vang lên liên hồi. Nó phát ra từ phía cổng ra vào, khiến ai cũng nhìn về phía đó. Trong mắt họ chỉ có sự kinh ngạc. Những sát thủ ra về bị trúng nhiều phát đạn lăn từ trên xuống, không thể cứu được nữa.
Trong quán rượu này, ai ai cũng đều là sát thủ nên rất nhanh đã có thể biết chuyện gì đang diễn ra. Đây là một cái bẫy. Ai nấy cũng rút khẩu súng lục đem theo bên người ra, lật đổ toàn bộ bàn làm nơi phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu với nhóm người muốn tấn công vào đây.
Lý Thế Kiệt cũng kéo Jenny núp sau quầy bar, đồng thời rút khẩu súng ra, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào.
“Có chuyện gì vậy?” Jenny kinh ngạc, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi: “Không phải chúng ta đến đây để họp sao?”
Nhìn thấy tình huống này thì còn họp hành gì nữa? Cô có bị ấm đầu không? Lý Thế Kiệt rất muốn nói ra câu này nhưng Jenny nếu xét đúng độ tuổi, cô chỉ vừa đôi mươi nên nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu. Chưa kể đến lần đầu tiên đến cuộc họp mà bị như vậy, phản ứng như vô là lẽ đương nhiên.
“Không còn họp hành gì nữa.” Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Lúc này nhóm người tấn công đã tiến vào. Ai nấy cũng trang bị đầy đủ vũ khí, áo chống đạn, mặt nạ phòng độc. Trước khi vào, họ còn ném vài trái lựu đạn vào. Sức công phá không quá lớn nhưng vẫn đủ để thiêu hủy một khu vực.
Lấy khăn ở quầy bar làm ướt, Lý Thế Kiệt đưa một cái cho Jenny, một cái mình tự bịt mũi. Lúc này, giọng nói mang theo chút hơi men của Quỷ Đỏ bên cạnh anh vang lên: “Có lựu đạn hơi cay!”
Lý Thế Kiệt liền đứng lên, nổ vài phát súng về phía nhóm người tấn công. Họ chỉ gục xuống nhưng đã đứng dậy trở lại nhiều có áo chống đạn, lập tức bắn trả về phía này.
Từng đường đạn như mưa bay đến phía quầy bar, Lý Thế Kiệt liền cúi người xuống. Viên đạn phá hủy nhiều chai rượu đặt tiền đặt trên kệ khiến nó đổ hết lên người của anh và Jenny. Còn cô chỉ biết thấp người giơ hai tay lên ôm lấy đầu của mình.
Một vài sát thủ khác cũng chống trả, hạ gục được vài tên tấn công. Nhưng số lượng của họ nhiều hơn, rất nhanh đã đổ đầy kim loại vào đầu những ai dám lao vào.
Tận dụng thời cơ lúc họ đang hạ vài sát thủ khác, Lý Thế Kiệt liền đứng dậy, chuyển mục tiêu về phía cổ của họ. Từng viên đạn xuyên qua cổ từng người một.
Đúng lúc này, một tên chĩa súng về phía Lý Thế Kiệt. Anh liền bóp cò thì khẩu súng kêu “cạch” một tiếng. Khẩu súng hết đạn nhưng lúc này tiếng súng của gã vang lên.
Lý Thế Kiệt có thể cảm nhận thấy thần chết đang cầm chiếc lưỡi hái kề vào cổ của anh. Đột nhiên, một lực tác động cực mạnh từ phía sau vào vùng thắt lưng khiến anh ngã nhào. Viên đạn từ khẩu súng của gã ta cũng ghim vào kệ trưng bày rượu.
Nằm dưới đất, anh liền trở mình thấy người vừa cứu mình chính là Quỷ Đỏ. Anh ta nhìn anh, lạnh lùng nói: “Đừng liều mạng.”
Nói đoạn, Quỷ Đỏ đưa tay ra sau thắt lưng, lấy một cây đoản đao ra. Dù không biết tên gọi nhưng Lý Thế Kiệt cũng có thể biết đây cũng là một trong những loại đao thường dùng trong samurai và ninja.
Quỷ Đỏ đẩy một chiếc xe ra thu hút sự chú ý của nhóm người tấn công. Lý Thế Kiệt ra lệnh cho Jenny chạy ra cửa sau rồi nhanh chóng thay băng đạn mới vào.
Từng người từng người bị Quỷ Đỏ chém vào những điểm yếu trên cơ thể khiến máu phun ra như vòi rồng. Lý Thế Kiệt cũng không dừng lại, liền đứng lên bắn về phía họ. Vẫn với mục tiêu ban đầu, bắn vào cổ của họ.
Nhóm người tràn vào như kiến, xả một làn bão đạn vào trong khiến Lý Thế Kiệt và Quỷ Đỏ đều phải núp vào. Anh nhìn về phía cửa sau, thấy Jenny đã ra ngoài nên cũng yên tâm.
Cửa sau này không công khai như những quán rượu bình thường. Nó được xây dựng ẩn sâu bên trong, người ngoài hoàn toàn không nhận ra, cũng không đoán được đường thoát của nó sẽ dẫn đến đâu. Thành viên trong tổ chức ai ai cũng biết lối đi bí mật này.
Trước đây chú của anh từng nói phía dưới là một tầng hầm, thông ra cống ngầm. Men theo đường đi lại vào một tầng hầm, cuối cùng sẽ bơi ra một con sông vắng người của thành phố. Từ khi được xây dựng khá utd người đi đường này nên hầu như ai cũng không biết nó sẽ dẫn đến con sông nào.
Nhận thấy khẩu súng mình đã hết đạn nhưng một tên sát thủ đã xuất hiện phía sau Quỷ Đỏ, anh liền ném khẩu súng về phía hắn rồi lao đến. Anh thấp người, áp sát rồi nhấc thẳng hai chân hắn lên rồi ném xuống bàn. Nhanh tay rút khẩu súng lục trên người hắn ra nổ một phát súng vào đầu hắn.
Quỷ Đỏ đang núp nói lớn: “Zero! Được chiến đấu cùng cậu là vinh hạnh của tôi!”
Lời nói này, nghe như lời trăn trối vậy.
“Chúng ta sẽ thoát khỏi đây thôi.” Lý Thế Kiệt đáp. Đồng thời anh tiện tay ném nhiều chai rượu chưa vỡ về phía nhóm sát thủ kia.
“Cậu có lời nào trăn trối không?” Quỷ Đỏ lại hỏi.
“Đừng có mà mổ bụng đấy!” Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của anh ta. Anh biết những samurai sẽ làm gì trong tình huống này.
Nói xong, hai người đàn ông đều bật cười.
Nhóm sát thủ vẫn cảnh giác tiến lên, thỉnh thoảng chấp nhận dính vài chai rượu mà Lý Thế Kiệt ném ra. Đồng thời cũng cảnh giác xung quanh xem có ai tấn công bất ngờ hay không.
“Biết đường chạy chứ?” Lý Thế Kiệt hỏi.
Quỷ Đỏ chĩa mũi dao về phía mình.
“Cậu nợ tôi một mạng.” Lý Thế Kiệt cười rồi đứng lên, ném chiếc bật lửa về phía nhóm sát thủ.
Trong khoảnh khắc chiếc bật lửa rơi xuống, Lý Thế Kiệt nhìn thấy trên cánh tay của họ có xăm hình con rồng màu đen. Sau đó ngọn lửa tiếp xúc với đống rượu dưới đất liền cháy phừng lên. Ngọn lửa đỏ rực bốc cháy dữ dội hoà với tiếng hét thảm thiết của họ.
Chớp lấy thời cơ, Lý Thế Kiệt liền chạy đến cửa sau. Quỷ Đỏ thấy vậy cũng theo sau. Cả hai nhanh chóng biến mất khỏi quán rượu.
Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội hơn, tiếng la hét của nhóm sát thủ cũng dần tắt ngấm. Ngọn lửa cháy dần đến bình ga phía sau bếp khiến nó phát nổ, thiêu rụi tất cả.
Sóng xung kích của có cũng ảnh hưởng đến tầng hầm, thổi hai người đàn ông bay đi một đoạn.
Hai người đàn ông di chuyển liên tục nên rất nhanh đã ra đến con sống và bơi vào bờ. Jenny đã ở phía trên lo lắng nhìn hai người. Đến khi nhận được câu trả lời không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau lần đó, ba người họ mới trở nên thân thiết hơn cho đến khi cả ba đường ai nấy đi.
…***…
“Này, làm gì mà thần người ra vậy?” John Davis cau mày nhìn Lý Thế Kiệt. Anh ta chưa bao giờ thấy anh như vậy vả.
Lý Thế Kiệt như bừng tỉnh khỏi ký ức, trả lời câu hỏi anh ta: “Không có gì.”
“Vậy anh tính làm gì với Nguyễn Thanh Phong?”
Nguyên nhân thì Lý Thế Kiệt không biết. Có lẽ anh sẽ đến tìm Nguyễn Thanh Phong để trò chuyện một lúc.
“Không làm gì cả. Có thể đi gặp trò chuyện ăn uống thôi.” Anh nhún vai: “Dù sao người ta cũng có cuộc sống yên ổn rồi.”