Lệ Túc nhìn không chớp mắt, cảnh tượng này xưa này chỉ có ở một vài nơi hoặc thường thấy nhất ở quân đội, nhưng đây lại là một ngôi nhà hoang đơn sơ, lại xuất hiện mật thất.
“cẩn thận, lỡ như chúng ta bị mắc bẩy của địch” – Lục Cầm Tiêu phân minh rõ ràng chuyện này không thể dễ dàng xảy ra được.
“không thử thì làm sao biết?” – cô khăng khăng muốn đi vào bên trong.
Chiếc đèn pin soi mọi ngõ ngách trong mật thất này, xem ra đường đi ở đây khá dài, có phần rộng và thoáng hơn, hai người có thể đi ngang cùng nhau là vừa.
Sợ mình bỏ sót điểm quan trọng, Lệ Tường không ngừng xem các bức tường có gì khác lạ hay không. Ngộ ra rằng, chúng chỉ là những bức tường bình thường như mọi người thường thấy mà thôi. Đi đoạn khoảng hai phút, bên dưới mặt đất, có những vết máu loan lổ chảy dọc vào trong.
“nhìn xem!” – cô xoay người chỉ tay.
Lục Cầm Tiêu kéo người cô về phía sau, một mình anh ngồi xuống, chạm tay vào và ngửi thử đó là máu hay là thứ gì. Đúng thật! Là máu tươi, hình như chỉ mới đây thôi, máu vẫn chưa đông lại hết. Người này chắc chắn ở phía trong kia.
“là máu tươi!” – Cầm Tiêu mắt hướng về đằng xa, đứng lên và đi không kiểm soát – “mau đi theo tôi!”
“anh chắc chứ?” – Lệ Túc vẫn còn ngờ vực.
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng cả ba người cùng nhau đi sang đó. Ở đây có một khu vực có đầy đủ đồ dùng tiện nghi như giường đơn, bồn rửa tay, bếp đun và ngay cả nhà vệ sinh! Cánh cửa phía xa là lối tắt dẫn ra bên ngoài. Quả thật, bọn người của Cơ Trinh không phải là tay chân bình thường, nhưng tiếc thay, thay vì dùng nó để làm việc có ích cho xã hội, bọn chúng lại nhúng tay là vào làm dơ bẩn đi màu cờ tổ quốc.
Có tiếng động, vết máu dẫn đến đúng chỗ này.
“Hà Nhiêm Ấn!” – cô không khỏi ngạc nhiên vì thấy anh đang ngồi đó cùng vết thương đang chảy máu.
Mạng anh thật sự lớn, trong tích tắc có thể biết được đâu là mật thất mà chạy vào trong. Thật ra, mọi chuyện không phải như vậy, khi Cơ Trinh dùng bật lửa để chăm ngòi vào xăng, anh đã phát hiện ra hắn cứ nhìn vào miếng ngọc và tiềm thức muốn mở ra nó thật nhanh.
Sau khi chăm ngòi, ngọn lửa phát lên khá lớn, Cơ Trinh vội vàng mở miếng ngọc ra nhưng vì đứng quá gần với những chiếc thùng xăng con, nên bị cháy xém. Anh cũng bị thương không kém gì, nhưng vì nắm bắt được ý đồ của địch, vết thương này xem như cứu mạng lớn.
Trương Lệ Tường có cảm xúc khó tả khi thấy anh vẫn còn sống và ngồi ở trước mặt cô. Tuy cô vốn xuất thân từ tầng lớp không có vị trí nào trong xã hội, học thức lại không nhiều, thứ vốn có trong người chỉ là những chiêu thức trả thù và đánh giặc do cha và chú truyền lại. Cô không phải thuộc dạng phụ nữ thùy mị, nết na hay biết pha trò mua vui cho người khác.
Cảm xúc cô rất thật, cô không thể dối lòng mình được, một chút cũng chẳng thể giấu nỗi. Nếu không vì mọi chuyện ngày trước, cô vốn dĩ không muốn gặp anh, càng không muốn trả thù anh…
“không sao mà”
Hà Nhiêm Ấn môi hơi nhấc lên vì Trương Lệ Tường đến và ôm chầm lấy anh. Cô có chút thở dài, có chút hỗn loạn trong suy nghĩ…nhưng cuối cùng vẫn chọn cách ôm anh mà vỗ về.
“anh Nhiêm Ấn, anh không sao thật rồi, tụi em lo cho anh lắm…” – Lệ Túc cũng bồi hồi trong lời nói.
“lần sau cậu đừng mạo hiểm như vầy nữa, không biết những chuyện xấu sẽ xảy ra với bọn mưu mô kia.”
Trương Lệ Tường rời khỏi làn hơi ấm áp từ người anh, nhìn lên vết thương ở vai, ở chân anh.
“chị dâu, chị cứ việc đứng sang một bên đi, em sẽ dìu anh về, bên ngoài có xe cứu thương đến, chị đừng lo quá”
“ngoài đây có lối dẫn ra kia, chúng ta không cần quay lại đâu” – Hà Nhiêm Ấn gượng đứng lên, đi về phía trước với sự giúp sức từ Lệ Túc.
“cậu biết mà vẫn ngồi đây, lỡ như….”
“tôi biết mọi người sẽ đến! Tôi tin mọi người đã chiến thắng rồi.”
Lòng tin mãnh liệt từ anh đối với đồng đội xem ra rất lớn. Anh có thể mạnh miệng khẳng định một chuyện gì đó thì quả là không dễ xem thường được.
“đại soái, trung tướng, chỉ huy….mọi người bình an rồi!”
Cả trăm binh lính đứng xung quanh được tập kích về vui mừng đến mức hô toáng lên không nề nếp, kỉ cương. Vừa thấy Nhiêm Ấn đi ra, từng khuôn mặt lộ rõ niềm phấn khích, cả trăm người ôm chầm lấy nhau, nụ cười hé trên môi.
“Nghiêm!” – Cầm Tiêu đứng chính giữa sân, ho to.
Đoàn người đang cười nói vui vẻ, nghe được chỉ hiệu liền đứng ngay ngắn.
“chúng ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này! Dù có mất mát đi rất nhiều thứ, nhưng bù lại chúng ta càng trở nên mạnh mẽ hơn! Nghe rõ đây, dù chuyện gì xảy ra, tận trung với đất nước là điều trân quý!!!”
Tiếng hô vang chiến thắng vang lên một góc trời. Sự vui mừng càng được tung hô và chào đón nồng nhiệt.
********
“Nghe nói, bọn Nhật bị thâu tóm cả rồi.”
Chu Tam có chút phấn khởi khi nghe được tin báo về. Chưa bao giờ có tin vui nào khiến ông bật cười nhiều đến như vậy.
“có khi nào…lần sau là đến…”
“bớt cái suy nghĩ ngu ngốc ấy đi Kiêu ạ. Mày theo quân này thì phải biết chúng ta mạnh đến thế nào. Ngày trước, chúng ta làm người tốt không được, lần này nhất định phải ác theo đúng nghĩa, hiểu chưa?”
“Hà Nhiêm Ấn vốn không phải người dễ dàng cho qua như cha của hắn”
“đúng vậy, nhưng mà…” – ông xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên tay rồi nói – “chị gái hắn với cha hắn rõ ràng, rành mạch đi theo con đường do Pháp trãi hoa, nếu như hắn dám động vào chuyện chúng ta, hắn phải biết rõ hai người đó gặp chuyện gì”
“liệu… ” – Kiêu có vẻ lo lắng.
“em gái ta hận gia đình đó còn không hết, lấy cớ gì mà thương xót!”
“rõ thưa ngài, tất cả đều trông cậy vào ngài”