* Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tảmột trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi vàcăm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Chính Du Nhiên cũng không hiểu rõ tâm lý của mình, tuyrằng Khuất Vân đã từng đối xử với Du Nhiên như kẻ thù, dùng vẻ mặt vô tình nhưgió thu cuốn hết là vàng mà độc ác hành hạ cô, nhưng trong nháy mắt khi anh quỳxuống dưới chân cô như một vị hoàng tử, đặt chân của cô lên đầu gối, Du Nhiênđã hoàn toàn tha thứ cho anh.
Có lẽ trong lòng mỗi người con gái đều chịu ảnh hưởngcủa chuyện cổ tích.
Hoặc có lẽ, Du Nhiên đã mắc phải hội chứng có uy lựcvô cùng lớn trong truyền thuyết, gặp phật giết phật, hội chứng Stockholm.
Du Nhiên cố gắng tìm tòi căn nguyên của loại tâm lýnày, vì thế, cô… mất ngủ.
Du Nhiên bị mất ngủ nằm trên sô pha, bật điều hòa, đắpchăn, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh chiều nay Khuất Vân đã cúi đầu chăm chúbôi thuốc cho cô.
Từ góc độ của cô nhìn lại, trong mắt Khuất Vân có mộtvẻ dịu dàng hiếm thấy, giống như lửa trên núi băng, như sao trên trời đêm, nhưdòng suối thanh mát giữa biển nham thạch, bởi vì quá ít nên càng mang lại chấnđộng rõ ràng.
Lần cuối cùng Du Nhiên tha thiết nghĩ đến một chuyệngì đó như thế là trong kỳ quân sự ở cấp ba – tròn một tháng cô không có que kemnào vào miệng, kết quả là, nằm mơ cô cũng mơ thấy vị ngọt ngào, mềm mịn củakem.
Nghĩ vậy, Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.
Điều đó chứng minh, cô nghĩ về Khuất Vân như vậy, làvì… cô muốn ăn tươi nuốt sống anh ta?!
Du Nhiên bắt đầu phỉ nhổ chính mình, nhất định làthiếu hơi trai quá độ sinh ra ảo giác rồi.
“Em đang mộng du đấy à?” Trong bóng tối, giọng nói củaKhuất Vân vang lên bên cạnh Du Nhiên.
Du Nhiên quay đầu lại, phát hiện Khuất Vân đã đứngcạnh sô pha từ bao giờ, một đôi mắt lóe sáng.
“Căn cứ vào khoảng cách giữa giường của hai chúng ta,người mộng du là anh mới đúng.” Du Nhiên nói.
“Giải thích chút vậy, tôi là vội tới đưa đồ cho em.”Khuất Vân nói xong lại lấy ra quả cầu thủy tinh nhỏ đặt lên bàn, ấn chốt mở,lập tức, trong phòng khách tối om xuất hiện rất nhiều ngôi sao nhỏ phát sáng,những điểm sáng nho nhỏ chiếu lên trần nhà, bốn bức tường, khiến cho màn đêm trởnên thật thơ mộng.
“Đẹp không?” Khuất Vân hỏi.
“Đẹp.” Du Nhiên nhìn đến thất thần, mà trong lòng lạibị một cơn sóng dịu dàng đẩy thêm một cái: thật không ngờ… thì ra Khuất Vâncũng sẽ lãng mạn như thế.
Nhưng câu nói tiếp theo của Khuất Vân suýt chút nữakhiến cho Du Nhiên ngã xuống đất: “Con mèo trước đây tôi nuôi cũng đặc biệtthích cái này.”
Mèo, lại là mèo.
“Con, con mèo ấy đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Có một lần nó ăn quá nhiều, tiêu hóa không được, nođến chết.” Nói xong, Khuất Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn Du Nhiên, trong mắttràn đầy hoài niệm: “Em và nó, thật sự rất giống nhau.”
Du Nhiên: “…”
Nói xong, Khuất Vân lại chậm rãi lên lầu, bỏ lại DuNhiên cắn chăn, trong lòng cảm xúc hỗn loạn – thì ra coi cô là con mèo đã chết.
Dù cảm xúc có hỗn loạn thế nào, ngủ vẫn phải ngủ, DuNhiên ở trong mơ đang lên trời xuống biển, đi mây về gió, bỗng nhiên nhìn thấyphía trước có một thiếu hiệp áo trắng bay bay đứng trên đỉnh núi.
Du Nhiên kích động, vừa định đi tới tự giới thiệu bảnthân, lại bất hạnh giẫm phải một cái vỏ chuối, chưa kịp kêu lên một tiếng đãrơi xuống khe núi.
Chân đạp mạnh một cái, Du Nhiên tỉnh lại, đầu đầy mồhôi – bị dọa hết hồn.
Một nửa nguyên nhân là vì tình tiết rơi xuống vách núitrong cơn ác mộng, một nửa khác là vì vị thiếu hiệp kia, nhìn nghiêng giốngKhuất Vân như đúc.
Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cảm tình của cô đối vớiKhuất Vân lần này so với cảm giác một tháng không được ăn kem lần trước phứctạp hơn rất nhiều.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Du Nhiên còn chưakịp lau mồ hôi trên trán đã thấy Khuất Vân từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, nhìnrất thoải mái thong thả, nhưng có một số bộ phận lại sát vào da, quấn quanh cơthể hoàn mỹ của anh.
Du Nhiên nuốt nước miếng – hình như thời tiết nóng lênthì phải.
“Dậy rồi?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
“Vậy, đi làm đồ ăn sáng đi.” Lại một mệnh lệnh nữađược ban ra.
Lần này Du Nhiên không phản kháng, không chửi thầm,thậm chí còn không nhăn mặt lấy một cái, cô nàng thay quần áo rất nhanh, nhậnlấy tiền mà Khuất Vân đưa cho, mở cửa lập tức chạy ra ngoài.
Dù sao cô thật sự cần rời khỏi Khuất Vân vài phút, suynghĩ kỹ càng lại một chút.
Người có thể đi, nhưng bữa sáng vẫn phải mua về, trênđường về nhà, Du Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cái gì – cô căn bản không biết nên nghĩcái gì.
Du Nhiên cảm thấy thật kỳ quái, nỗi uất hận không thểcắn chết Khuất Vân mấy ngày trước của cô đâu mất rồi? Vì sao chỉ trong mộtkhoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có cảm tình với Khuất Vân, biến hóa đếnnghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào cô thật sự mắc phải hội chứng Stockholm màngười ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, vừa thấy đã hoảng đến tè ra quần kia?
Nghĩ vậy, Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Phức tạp, mọi chuyện có chút phức tạp rồi.
Nhưng cách nghĩ của cô và ông Trời khác nhau, ông tacho rằng mọi chuyện còn chưa đủ phức tạp, vì vậy, ông ta đổ một chậu nước xuốngtrần gian.
Cơn mưa này không hề báo trước, mới vài phút mà nhữnggiọt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu đập xuống mặt đất, Du Nhiên nhanh chân chạy,khum tay che mắt, lao như điên về phía trước, chạy, chạy, chạy, rồi chạy khôngnổi nữa – phía trước, Khuất Vân đang cầm một cái ô, cứ như thế đi nhanh về phíacô.
Du Nhiên giống như dính phải “định thân pháp”, nhấtthời đứng yên tại chỗ, nhìn Khuất Vân hướng chiếc ô về phía đầu mình, che khuấtnhững hạt mưa đầy trời.
“Lúc này đầu em thật sự ngấm nước rồi.” Khuất Vân vừatrêu chọc vừa nhận lấy bữa sáng trên tay Du Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéocô đi vào trong.
Du Nhiên của hiện tại, đầuthật sự ngấm nước, mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, giống nhưđã từng xảy ra trước đây.
Lẽ nào – Cô và Khuất Vân thật sự là duyên ba kiếp theonhư cách nói của bà nội Quỳnh Dao?
Nghĩ vậy, tim Du Nhiên nhảy dựng lên, đập thình thịch,tưng bừng reo vui.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhận ra, thì rađây là tình tiết Bạch Tố Trinh che ô cho Hứa Tiên trong “Tân Bạch Nương TửTruyền Kỳ”, lấy đâu ra duyên ba kiếp của bà nội.
Mưa thật sự quá lớn, cho dù có ô, khi về đến nhà, haingười vẫn ướt như chuột lột.
Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, cởi giày, úp ngược xuống,dốc nước bên trong ra.
Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khuất Vânđứng cạnh sô pha làm một động tác.
Chính động tác này, đã dẫn đến duyện phận, hoặc làphân vượn, giữa cô và anh.
** Trong tiếng Trung, từ duyên phận vàphân vượn phát âm gần giống nhau.
Du Nhiên trợn mắt nhìn Khuất Vân bắt chéo hai tay, nắmlấy vạt áo phông, sau đó kéo dần lên trên.
Từ vạt áo, dáng người Khuất Vân dần dần lộ ra trướcmắt Du Nhiên.
Tuy ngay từ đầu Du Nhiên đã nhận định Khuất Vân là mộtcái móc treo quần áo rất đẹp, nhưng bình thường chỉ nhìn thấy cách lớp quần áo,nay nhìn thầy tận mắt như vậy, lại là lần đầu tiên, vì vậy, loại chấn động nàylại càng lớn.
Cơ ngực Khuất Vân rất săn chắc, không phải loại cườngtráng dũng mãnh thô tục, mà là một kiểu khỏe mạnh nhưng rất tinh tế, mịn màng,loại cảm giác này vừa an toàn, vừa đẹp mắt.
Tiếp tục xuống dưới là vòng eo tinh tế khêu gợi củaanh, khiến cho tất cả chị em phụ nữ đều muốn dính hai chân mình lên đấy, hóathân thành rắn, cuốn lấy anh.
Cái bụng bằng phẳng rắn chắc của anh có những sợi lôngnam tính màu đen rất mảnh, uốn lượn xuống dưới, kéo dài theo con đường dục vọngcủa nhân loại, nơi đó, cất giấu quả tội ác của vườn địa đàng, nơi đó, là mộtcái giếng tối đen nhìn không thấy đáy, là một dòng suối màu đen tuyền đẹp đẽquý giá.
Mà Du Nhiên đã mê mẩn bỏ mình trong chính loại dụcvọng đen tối này.
Cô trước đây hận không thể một phát cắn chết KhuấtVân, còn cô hiện tại lại hận không thể một ngụm nuốt Khuất Vân vào bụng.
Thời gian Khuất Vân cởi áo thật ngắn, nhưng trongkhoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên đã ra một quyết định trọng đại.
“Anh có bạn gái chưa?” Du Nhiên hỏi.
Nghe vậy, Khuất Vân quay đầu nhìn Du Nhiên, ánh sángtrong mắt Khuất Vân trầm xuống: “Không có.”
“Thật khéo.” Du Nhiên nói: “Tôi cũng chưa có bạntrai.”
“Vì vậy?” Ánh sáng trong mắt Khuất Vân càng thêm tămtối.
Nhưng tất cả những ánh sáng rực rỡ nhất đều sinh ra từbóng tối vô cùng.
“Vậy…” Du Nhiên vắt giày, nói ra một câu vô cùng lỗithời: “Nếu vậy, hai chúng ta thử quen nhau đi.”
Khi nói xong, Du Nhiên cảm thấy trong phòng dường nhưyên lặng hơn rất nhiều, không khí không hề chuyển động, thời gian dường như đãtrôi qua một tiếng, cô mới nghe thấy câu trả lời của Khuất Vân: “Được.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ trên tường –kim dây mới chỉ chuyển động được một phần tư vòng tròn.
Sợ rằng cả đời này, khi nghĩ về ngày đó, Du Nhiên sẽkhông hiểu vì sao mình lại đưa ra đề nghị này, càng không hiểu vì sao sau khivừa đưa ra lời đề nghị đó, cô lại có chút cảm giác hối hận.
Giải thích duy nhất chỉ có thể là chứng tâm thần đángsợ đó.
Hội chứng Stockholm, nó khiến cô yêu phải người đànông lấy hành hạ cô, sỉ nhục cô, khinh bỉ cô, đùa giỡn cô làm thú vui này.
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, hai người ngồitrên sô pha, xem tivi… liên tục, xem suốt mấy tiếng.
Trong lúc đó, không ai mở miệng.
Trong đầu Du Nhiên vô cùng hỗn loạn, tuy cô đã lớn nhưvậy nhưng kinh nghiệm yêu đương còn rất ít.
Lần đầu tiên… đừng nhắc đến nữa, tổng kết lại từ ký ứcđau đớn, không có gì đáng tham khảo.
Lần thứ hai, đó là cùng với anh chàng thể dục, kinhnghiệm học được từ đoạn tình cảm này chính là không nên hỏi bất cứ vấn đề gìkhi đối phương đang ăn mì.
Vét sạch từ trong ra ngoài cũng chỉ có một ít như thế.
Còn về việc tạo ra không khí tình yêu ngọt ngào, DuNhiên không học được một chút xíu nào, vì vậy, cô nàng đành phải làm ổ trên sôpha, im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, có gì đó không đúng, cô vì kinhnghiệm yêu đương chưa đủ mà khiến cho bầu không khí hiện tại mới chán ngắt thếnày, nhưng vì sao Khuất Vân không chủ động?
Chẳng lẽ cũng vì kinh nghiệm yêu đương không đủ?
Du Nhiên lập tức phủ định dự đoán này, tuy tính cáchKhuất Vân không tốt, nhưng bề ngoài không tệ, trong xã hội sính trai đẹp ngàynay, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái tình nguyện làm thiêu thân lao đầu vàolửa như cô.
Vậy chẳng lẽ, anh không có hứng thú với cô?
Du Nhiên cụt hứng, quả nhiên các bậc tiền bối nóiđúng, phụ nữ quá mức chủ động sẽ không được đàn ông quý trọng.
Đang miên man suy nghĩ, Khuất Vân bỗng nhiên mở miệng:“Muốn đi xem phim không?”
Đối với lời đề nghị này, Du Nhiên đương nhiên gật đầu,cộng thêm một cái thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lập tức đi tới rạp chiếu phim, gần đây khôngcó bộ phim gì bom tấn, chỉ chiếu lại những bộ phim cũ trước đây, mà khi bọn họđến, ở đó vừa khéo đang chiếu “Vô Cực”.
Đang là buổi trưa, rạp chiếu phim chỉ có vài ngườithưa thớt, Du Nhiên và Khuất Vân tùy tiện tìm một hàng ghế ngồi xuống.
Du Nhiên luôn cảm thấy rất nhiều chuyện trên thế giancuối cùng lại không phát triển theo chiều hướng đã dự kiến.
Điện ảnh chính là một ví dụ, rất nhiều bộ phim hài lạikhiến người ta buồn ngủ, rất nhiều bộ phim được coi là đầy giá trị nhân văn lạikhiến người ta ôm bụng cười to, ví dụ như “Vô Cực”.
Tuy đã xem ba lần, nhưng Du Nhiên vẫn vừa nhét bỏngngô vào miệng, vừa cười khanh khách.
Khi phim chiếu đến một nửa, khi Tiểu Tạ đẹp trai và BáChi đẹp gái đang diễn một hồi tình cảm mặn nồng trong cái lồng vàng, Du Nhiênđột khiên khôi phục tinh thần.
Nhìn không khí mờ ám trên màn hình, Du Nhiên bắt đầumơ mộng.
Phải nói, rạp chiếu phim là địa điểm tốt nhất để nắmtay, hôn môi.
Nhưng nhìn lén Khuất Vân một cái, người ta không cóbất kỳ phản ứng gì, đôi mắt thật hút hồn nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Quên đi, Du Nhiên thầm thở dài, ngay cả tỏ tình cònnói được, còn giả vờ rụt rè cái gì?
Vì vậy, trong bóng tối, Du Nhiên rút cái tay đang cầmbỏng ngô lại, bắt đầu vươn về phía bàn tay Khuất Vân.
Một centimét, lại một centimét, một centimét, Du Nhiêncăng thẳng, tim đập dồn dập, thảo nào người ta nói yêu đương rất tốn thể lực.
Thật vất vả mới tới gần mục tiêu, đôi mắt Du Nhiêncong thành một đường cong gian xảo – bước tiếp theo, chính là dịu dàng đặt taymình vào lòng bàn tay ấm áp của Khuất Vân.
Ngay khi thú tính của Du Nhiên sắp thành hiện thực,khóe mắt cô nàng thoáng nhìn thấy bàn tay Khuất Vân cũng chuyển động, giống nhưlà – muốn chủ động hành động cùng Du Nhiên.
Đáng tiếc không phải, mục đích Khuất Vân vươn taychính là đập một cái vào tay Du Nhiên, mà anh quả thật đã làm vậy.
“Đau!” Du Nhiên rụt tay lại, vẻ mặt như cô vợ nhỏ bịức hiếp: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Khuất Vân nhìn màn hình, bình tĩnh nói: “Trước tiênlau sạch bơ trên móng vuốt của em đi.”
Du Nhiên: “…”
Cho dù nhận được đả kích lớn như vậy, Du Nhiên vẫnmuốn khẩn cấp nuốt Khuất Vân vào bụng như trước, ăn đến khúc xương cũng khôngcòn.
Đây là bài học thứ năm mà Khuất Vân dạycho Du Nhiên – Hội chứng Stockholm rất đáng sợ.