Lần đầu tiên Du Nhiên ngủ quên trong lòng Khuất Vân,cảm giác đó, không thể dùng một từ thích là có thể hình dung.
Từ đó trở đi, Du Nhiên quen mùi thấy mùi ăn mãi, muốnngừng mà không được, cả ngày như sâu bọ không xương, bò vào… trong lòng KhuấtVân.
Du Nhiên bắt đầu biết cách khống chế anh chàng KhuấtVân này.
Đương nhiên, mỗi lần tới nhà Khuất Vân, Du Nhiên đềucầm theo tài liệu ôn tập tiếng Anh cấp sáu, cũng có lý do đàng hoàng: ký túc xáquá ồn ào, không học được.
Vì vậy, mỗi buổi tối, Khuất Vân nằm trên sô pha kiểmtra tài liệu, còn Du Nhiên ngồi xếp bằng trên thảm ôn tập, đôi khi mệt mỏi, côliền mở hai tay Khuất Vân ra, nằm trên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi nghỉ ngơi, miệng cũng không nhàn rỗi, luôn hỏi nàyhỏi nọ.
“Có một chuyện em vẫn cảm thấy kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
“Anh nói, anh và… anh trai em là bạn học đại học, vậyanh cũng tốt nghiệp từ trường quân đội à? Vậy vì sao anh lại đi làm giảngviên?”
“Tôi có nói tôi tốt nghiệp từ trường quân đội sao?”
“Anh không tốt nghiệp? Vì sao? Lẽ nào bị kỷ luật gì?”
“Em đoán thử xem.”
Phần lớn thời gian Khuất Vân đều như thế, không baogiờ trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ trừ khi chế nhạo câu hỏi của Du Nhiên. Nếukhông hỏi tiếp chứng tỏ chưa đủ cố gắng.
Nếu lại hỏi tiếp, Khuất Vân sẽ chuyển chủ đề câuchuyện sang hướng khác.
“Gần đây có phải em nặng hơn không?”
“Hì hì, anh nhận ra rồi à? Gần đây mặc nhiều quần áo,có thể che đi được, vì vậy mới ăn uống thoải mái một chút.”
“Nếu còn béo lên thì đừng nằm lên người tôi nữa.”
“Khuất Vân, em nghi ngờ anh không phải đàn ông.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng nghi ngờ em không phải congái.”
“Những lúc thế này, anh phải nói, không sao, béo béotròn tròn một chút mới đáng yêu mới đúng, sao có thể trả lời một câu làm tâmhồn người ta tổn thương như thế?”
“Tôi tổn thương tâm hồn em, nhưng nếu em còn béo lênnữa, thứ bị tổn thương chính là tim gan phèo phổi của tôi.”
“Có cần khoa trương vậy không? Không phải chỉ đè lênmột chút thôi sao?”
Vừa dứt lời, Khuất Vân dùng động tác nhanh nhẹn ôm lấyDu Nhiên, lăn một vòng trên sô pha, hai người cùng nhau lăn.
Khuất Vân nhìn không mập, nhưng khung xương này, cơthể này quả thật đè đến mức Du Nhiên thở không nổi.
“Em thấy bị đè một chút như vậy có thoải mái không?”Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Khuất Vânmới buông cô ra.
Bởi vậy, chủ đề câu chuyện lại lại chuyển sang một cáikhác.
“Vân à, anh…”
“Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn némem ra từ cửa sổ.”
“Vậy đổi cái khác, Vân Vân à, anh… Được rồi, em khônggọi nữa, đừng ném em!!!”
[*Toát mồ hôi* Mình hay gọi bạn ấy làVân Vân = =”]
Từ trước cửa sổ, Du Nhiên dùng tứ chi bò về, tiếp tụcdựa vào lòng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh từng thích ai chưa?”
“Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng anh chưa chịu trả lời mà.”
“Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?”
“…”
Du Nhiên để cằm lên ngực Khuất Vân, ngón tay sờ dọc từtrán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.
“Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt lànhư thế nào.”
“Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bấtcứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai… Em thật sự rất muốn biết,khi anh kích động sẽ như thế nào.”
“Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻyên tĩnh của em.”
“Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đãtừng chủ động theo đuổi con gái hay chưa?”
“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa.”
“Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu,nói đi mà.”
“Quá khứ, rất quan trọng sao?”
“Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nóimau!”
“Cũng coi như… đã từng đi?”
“Chuyện khi nào, bề ngoài cô ấy thế nào? Là A hay D?Kiểu mạnh mẽ hay thục nữ? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?”
“Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua.”
“Em đâu có uống.”
“Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?”
“… Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, cô ấy cóđẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, bạn gáikhông phải đại mỹ nữ là không được, nhìn em là biết.”
“Du Nhiên… Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thươngem.”
“Vậy anh câm miệng đi.”
“… Được.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“…”
“Sau đó?”
“…”
“Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao khôngtrả lời?”
“Không phải em bảo tôi câm miệng sao?”
“… Nói mau, sau đó hai người thế nào?”
“Không phải chuyện gì cũng có sau đó.” Khuất Vân dùngnhững lời này để kết thúc.
Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫnbiết trong cuộc đời một người đàn ông như Khuất Vân không thể chỉ có một mìnhcô, nhưng nghe được sự tồn tại của cô gái kia, trong lòng Du Nhiên vẫn rất khóchịu.
Nhưng cô không muốn bị Khuất Vân nhìn thấy vẻ nhỏ mọncủa bản thân, vì vậy hôm nay Du Nhiên quyết định không tới nhà anh.
Ăn cơm tối xong, Du Nhiên cầm sách định tới phòng tựhọc, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệmthời gian, Du Nhiên đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.
Đang đi được nửa đường, Du Nhiên bỗng cảm giác đượcmột loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cô vộivàng nghiêng người.
Một tiếng “bộp” vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vàonơi cô vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừarồi Du Nhiên chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.
Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kếhoạch, có tổ chức, Du Nhiên buồn bực, cô là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻthù duy nhất là Khuất Vân cũng hóa từ kẻ địch thành bạn trai, trong trường này cònai như có thâm thù đại hận với cô như vậy?
Dưới lực đàn hồi, “vô địch đoạt mệnh cầu” nảy lại theoquỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.
Ánh mắt Du Nhiên đuổi theo hung khí này, quay đầu,dưới ánh trời chiều làm nền, cô nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíuchặt lại.
Du Nhiên gật đầu, đúng rồi, quên mất Tiểu Tân.
Tuy đã là cuối thu, nhưng Long Tường vẫn mặc một bộquần áo bóng rổ rộng thùng thình, hai chân mở rộng, hai tay khoanh trước ngực,gương mặt non choẹt màu lúa mạch, kiêu ngạo không để đâu cho hết, cũng u ám nhưkhông nhìn thấy ngày mai.
“Thật là, xin lỗi, lần sau tôi sẽ canh thời gian chuẩnhơn một chút.” Lời nói bay ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng trắng bóc của LongTường, cứng như bi sắt.
Những người bên cạnh không tập bóng nữa mà len lénnhìn về phía đôi oan gia này.
Từ vụ sân khấu kịch lần trước, sau khi Long Tường thổlộ với Lý Du Nhiên trước mặt mọi người, đôi oan gia này không còn động tĩnh gì,ai ngờ hôm nay lại khai chiến.
Quần chúng cầm hạt dưa, băng ghế ra, bỗng cảm thấy thếgiới thật đẹp.
“Tiểu Tân, cậu cần gì phải yêu quá hóa hận như thế?”Du Nhiên thở dài.
Quần chúng hiểu ra: thì ra là yêu quá hóa hận.
Thấy sự thù địch của mình lại bị Du Nhiên có ý xuyêntạc, Long Tường bạo phát, ánh mắt trầm xuống, nhặt quả bóng lên, dùng sức lựclớn hơn nữa, ném về phía Du Nhiên.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, tế bào vận động của DuNhiên vẫn không tệ, dùng một tư thế kinh điển trong “Ma trận”* để tránh đượcmột cú trí mạng.
*Tư thế kinh điển trong ma trận:
=))))))))))))))))))))
“Tiểu Tân, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cậu: khôngchiếm được thì đạp đổ.” Du Nhiên thở dài lần thứ hai.
Quần chúng lần thứ hai hiểu ra: thì ra là vậy, khôngchiếm được thì đạp đổ.
Khi tâm tình bốc lửa đến mức sôi ùng ục, Long Tườngném quả bóng xuống, khóe miệng nhếch lên, nặn ra một nụ cười quỷ quái: “Đúng,hôm nay, dù có chết tôi cũng phải đạp đổ cô.”
Nói xong, Long Tường lùi về phía sau đạp đạp đất mấycái, giống một động tác lấy đà, như Lưu Tường**vượtchướng ngại vật, vọt tới chỗ Du Nhiên.
**Lưu Tường: vận động viên chạy vượtchướng ngại vật nổi tiếng của Trung Quốc.
Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trongvòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót.
Du Nhiên nghĩ thầm không tốt, nhanh chân bỏ chạy.
Vì vậy, hai người bắt đầu trình diễn đường đua sinh tửngay trong trường.
Trên con đường lớn trong vườn trường, một làn khói bụinổi lên cuồn cuộn, ở trung tâm, là một Long Tường mặt đầy sát khí và một DuNhiên cuống cuồng tìm đường đào tẩu.
Dù sao cũng là quán quân 800 mét nữ, công phu chạytrốn của Du Nhiên cũng không tệ, Long Tường không thể đuổi kịp cô ngay lập tứcđược.
Hai người xuất phát từ sân bóng rổ, qua dãy phòng họcthứ nhất, một tòa nhà tổng hợp, một sân bóng, một ký túc xá cho công nhân viênchức, một trung tâm hoạt động dành cho sinh viên, cuối cùng đến cạnh sântennis.
Một đường này, bị rất nhiều bạn học trong trường nhìnthấy, cũng trở thành tiết mục giải trí sau giờ cơm tối.
Xét đến việc Du Nhiên vừa bị đuổi vừa hô to: “Chúng takhông có khả năng đâu, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cô gái trong sáng thuầnkhiết thôi”, bởi vậy, mọi người đếu nhất trí nhận định, Long Tường im hơi lặngtiếng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lửa tình, giống như Lamborghini vừathay dầu, sống chết lăn về phía Du Nhiên.
Đêm đó, trên diễn đàn của trường, bài viết “Long Tườngđiên cuồng theo đuổi Lý Du Nhiên” hot chưa từng có trong lịch sử, trong đó, còncó người nhiều chuyện chụp lại ảnh hai đương sự. Trong ảnh, Long Tường mắt bắnra sát khí bị người ta giải thích thành yêu thương dào dạt, Du Nhiên hoảng sợ,nhếch nhác bị giải thích thành xấu hổ đỏ mặt.
Đương nhiên, tất cả, đều để nói sau.
Lập tức, Du Nhiên đã bị đuổi tới cạnh sân tennis,trong lòng càng thêm lo lắng – ở đây người qua lại thưa thớt, nếu bị Tiểu Tânphanh thây, băm nhỏ rắc vào bồn hoa làm phân bón thì ngay cả một nhân chứngcũng không có.
Sát khí lạnh thấu xương phía sau ngày một gần, tronglòng Du Nhiên cũng toát mồ hôi.
Mà lúc này, Long Tường chỉ còn cách Du Nhiên hai mét,vì vậy, lông mày cậu ta dựng thẳng lên, như đại bàng muốn giương cánh, cắm đầuchạy tới vì đại nghiệp báo thù.
Tay cậu ta giơ lên, một quả bóng, mang theo ngọn lửanóng hơn lửa địa ngục, ném về phía chân Du Nhiên.
Lần này, Du Nhiên không tránh được, ngã lăn ra đất,nhất thời không cách nào đứng lên được, đành phải ôm đầu gối, trợn mắt nhìnLong Tường tới gần.
“Tiểu Tân, không biết cậu đã nghe câu này chưa?” DuNhiên cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất.
Long Tường không nói gì, giống như không nghe thấy,chỉ ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên.
“Câu đó là, xúc động là ma quỷ, thật sự, cậu lúc nàychính là bị ma xui quỷ khiến, tất cả những gì cậu làm, đều là sai. Tiểu Tân,tỉnh táo lại, hít thở sâu theo tôi, tới đây, để đàn chị đây dạy cậu, một… hai…ba, hít vào, bốn năm sáu, thở ra.” Du Nhiên tiếp tục khuyên bảo.
Long Tường giơ cao quả bóng lên.
“Tiểu Tân, giết người là phạm pháp, hơn nữa cậu đã quamười tám tuổi, một mạng phải đền một mạng, không có lời đâu. Nếu tôi chết, saunày cậu sẽ phải ở trong trại giam cả đời, mặt mũi cậu nhỏ nhắn thế này, chắcchắn sẽ khiến mấy đại ca trong tù hứng thú, đến lúc đó, cho dù có vạn thọ vôcương, dù có bao nhiêu lọ dầu bôi trơn cũng không cứu được cậu đâu. Tiểu Tân,cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!” Du Nhiên tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.
Từ góc độ của Du Nhiên nhìn lên, dáng người Long Tườngthật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Lý Du Nhiên.” Long Tường gằn từng câu từng chữ: “Côxuống địa ngục đi.”
Nói xong, Long Tường ném quả bóng trên tay, mang theocả gió rít rách da, hướng về đầu Du Nhiên.
Vì chân đau nên Du Nhiên không còn sức để tránh, lúcnày đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.
Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Du Nhiên. Tronglòng Du Nhiên tràn đầy tuyệt vọng – hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.
Ngay khi trái tim Du Nhiên đã bị tuyêt vọng đốt thànhtro, một tiếng “bộp” vang lên, quả bóng đập xuống.
Nhưng, không có cảm giác đau, Du Nhiên trợn mắt, nhìnthấy một bàn tay che trước mặt.
Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết ngườikia.
Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Du Nhiên quenthuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cô ngỡ ngàng.
Khuất Vân!!!
Trong nháy mắt, Du Nhiên nghĩ, mình là công chúa đượchoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.
Khuất Vân ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từngcái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trongsuốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.
Du Nhiên thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đãgiống một con cừu nhỏ, tùy ý Khuất Vân chơi đùa.
“Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuậnsao?” Tuy lời này là nói với Long Tường, nhưng Khuất Vân không nhìn cậu ta, màbước lên trước, đưa tay ra với Du Nhiên.
Du Nhiên cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cô quảnhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốtkhông kém.
“Anh nên hỏi cô ta xem cô ta đã làm gì tôi chứ?” TiểuTân đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị mộttên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.
“Bạn học Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi củacậu ấy không?” Khuất Vân hỏi.
“Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi.” Du Nhiên việclớn hóa việc nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng làtrò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết cô.” Cặp lông mày đen dày của Long Tườngnhư hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Du Nhiên thành haimảnh.
“Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh một bạn họcnữ chứ.” Khuất Vân nói.
“Thứ nhất, tôi không cảm thấy cô ta là con gái, thứhai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con gái, cho dù làchuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất…”Long Tường nhíu mày nhìn Khuất Vân, nói: “Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gìtôi phải nghe lời anh?”
“Tiểu Tân, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêungạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!” Du Nhiên có chỗdựa vững chắc, không còn sợ Long Tường nữa.
“Đồ con gái xấu xa! Cô thật sự cho rằng tôi không dámđánh cô phải không!” Long Tường giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốntúm áo Du Nhiên.
Nhưng khuỷu tay cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sứclực rất lớn, đến mức cánh tay Long Tường run run, ngay cả giơ lên cũng khó.
Người ném cậu ta, đương nhiên là anh chàng giảng viênnhà Du Nhiên – Khuất Vân.
“Các người có quan hệ gì, sao lại thiên vị cô ta nhưthế?!” Long Tường ôm cánh tay, chất vấn.
“Quan hệ của chúng tôi là thầy giáo, sinh viên rấtthuần khiết.” Du Nhiên có tật giật mình.
Long Tường nghi ngờ.
Còn Khuất Vân, chỉ nâng Du Nhiên dậy, rồi bỏ đi.
Khi đi qua bên cạnh Long Tường, anh thấp giọng, nóimột câu như có như không: “Nhắc cậu một câu, quần nhỏ in hình cậu bé bút chìTiểu Tân, là mốt cũ rồi.”
“Vì sao, vì sao anh biết…” Long Tường lắp bắp nói, bởivì Khuất Vân nhìn về phía cậu ta.
“Nếu lần sau cậu còn dám đánh cô ấy, thì công bố tấmảnh đó chỉ là món khai vị, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn ăn đến món chính đâu.”Khuất Vân mỉm cười, nói ra một câu như vậy.
Du Nhiên vĩnh viễn ghi nhớ vẻ mặt của Tiểu Tân khinhìn Khuất Vân, giống như nhìn thấy một con rắn hổ mang nhe răng cười.
Đồng thời, ngoài sợ hãi, trong mắt Tiểu Tân còn cóhiểu ra.
Hiểu ra quan hệ của hai bọn họ.
Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, Du Nhiên nhất thời némcô nàng chưa biết tên kia lên chín tầng mây, ngược lại còn theo Khuất Vân vềnhà.
Khuất Vân ở trong phòng bếp hâm lại thức ăn, còn DuNhiên đứng một bên, hai tay chống cằm, đôi mắt mơ màng.
“Sau này anh không nên đột nhiên tới cứu em.” Du Nhiênbỗng nói.
“Em chê tôi xen vào chuyện của người khác?” Khuất Vânđặt câu hỏi.
“Không phải, chỉ là…” Du Nhiên khẽ cắn môi dưới: “Nếuanh còn tiếp tục đẹp trai hơn thế, em sẽ không nhịn được mà đánh anh bất tỉnh,sau đó ăn sạch sành sanh, lăn qua lăn lại.”
“Ý của em là, cho dù em có bị đánh thành gấu trúc, tôicũng không nên ra mặt?” Khuất Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Du Nhiên gật đầu.
Sau một tiếng “đinh” vang lên, Khuất Vân lấy đồ ăn rakhỏi lò vi sóng: “Được, tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ nhắc Long Tường hoàn thànhtâm nguyện của em.”
“Cái đó thì không cần.” Du Nhiên vội vàng xua tay, lạinói: “Đúng rồi, làm thế nào anh lại xuất hiện trên sân tennis, chỗ đó cũng đâuphải đường về nhà anh?”
Khuất Vân để đồ ăn lên bàn, nhàn nhã nói: “Bởi vì toàntrường đang đồn nhau, em đang bị Long Tường truy sát.”
Vừa dứt lời, Du Nhiên đã ôm lấy thắt lưng Khuất Vân từphía sau: “Vân, thì ra, anh cố ý tới chỗ em… Biết được chuyện đó, em rất muốnlột sạch quần áo anh nha.”
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, một cái vuốt quỷđã thò vào vạt áo Khuất Vân, bắt đầu giở trò.
Vận may của Du Nhiên tương đối tốt, vừa sờ, đã sờ ngayđến vị trí có màu anh đào kia, đây chính là cây anh đào của Khuất Vân, qua nơinày sẽ không còn nơi nào khác, Du Nhiên thừa cơ nỗ lực vuốt ve.
Bởi vì quá mức nhập tâm, vì vậy cô nàng không pháthiện ra mình đã bị Khuất Vân bế lên, di chuyển tới ban công.
Khi phục hồi lại tinh thần, Du Nhiên nhìn đám ngườinhỏ như kiến dưới đất, vội vàng rút hai tay đang giở trò trong áo Khuất Vân ra,ôm lấy cổ anh, liên tục cầu xin tha thứ.
“Biết sai chưa?” Khuất Vân liếc mắt nhìn cô, đặt côxuống.
“Biết sai rồi.” Du Nhiên gật đầu.
“Sai ở đâu?” Khuất Vân hỏi.
“Sai ở chỗ không tuân thủ quy tắc có qua có lại.” Nóixong, Du Nhiên cởi một cúc áo ra, làm vẻ bi tráng nói: “Đến đi, thỏa thích làmchuyện em đã làm với anh, em sẽ không phản kháng đâu!!!”
Khuất Vân: “…”
Sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân thành công khiến Du Nhiêncàng yêu Khuất Vân, bởi vậy, cô càng cố gắng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, hạ quyếttâm phải qua bằng được.
Bởi vì Khuất Vân đã hứa với cô, chỉ cần cô qua, sẽđồng ý một điều kiện của cô.
Cuộc thi cấp sáu năm nay tổ chức vào ngày 23 tháng 12,cách hiện tại chỉ còn hai tháng, Du Nhiên dồn sức ôn tập, còn chăm chỉ gấp mấylần năm thi vào đại học.
Khi đi học, khi thì cô ngẩng đầu nhìn bảng đen khôngrời mắt, khi thì cô chăm chú cầm bút ghi chú, khiến ông thầy giáo già sắp vềhưu của trường cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau khi biết lúc đó cô đang đeotai nghe luyện nghe tiếng Anh, ông thầy giáo già giận đến mức bệnh tim táiphát, về hưu sớm.
Khi tan học, cô chạy thẳng tới nhà Khuất Vân, trongkhi chen chúc trên xe buýt, vừa cầm tay vịn, vừa đọc từ mới cấp sáu viết trênmu bàn tay, dáng vẻ con ngoan trò giỏi đó cũng phải khiến hai bà thím bên cạnhđứng dậy nhường chỗ.
Tới nhà Khuất Vân, Du Nhiên lại nằm bò ra thảm, đặtđồng hồ báo thức làm bài đọc, mỗi khi đồng hồ báo thức vang lên mà cô còn chưahoàn thành, cái đồng hộ đáng thương sẽ bị ném vào phòng bếp, bị dao chém thànhmảnh nhỏ. Khoảng thời gian đó, dao nhà Khuất Vân bị tôi luyện đến mức ngay cảcắt đậu phụ cũng phải dùng đến một lực thật lớn.
Nói một cách ngắn gọn, Du Nhiên đã tẩu hỏa nhập ma,thời gian ôn tập mỗi ngày căn bản vượt quá mười hai tiếng.
Để mình không buồn ngủ, Du Nhiên nghĩ ra đủ loại biệnpháp: thay nước uống bằng cà phê, buộc tóc vào ghế, dùng kim đâm vào đùi, thậmchí có lần còn định nhét ớt vào mũi.
Ngay cả Khuất Vân cũng phải thừa nhận, nếu quay lạithời chiến tranh, Du Nhiên sẽ là một chiến sĩ cách mạng có ý chí kiên địnhkhông gì lay chuyển được.
Trong sự hối thúc đầy dằn vặt và tàn ác với chínhmình, cuối cùng Du Nhiên cũng thành công.
Tuy tháng ba năm sau mới có kết quả, nhưng cô nghiêmtúc đối chiếu đáp án, phát hiện lần này qua là cái chắc.
Du Nhiên hưng phấn đến mức tên mình là gì cũng quênbéng, chỉ nhớ duy nhất một điều, chính là bạn trai nhà mình tên Khuất Vân, vàcả lời hứa của anh.
“Anh nói chỉ cần em qua cấp sáu, sẽ làm cho em mộtviệc.”
“Sẽ không phải vì chuyện này em mới liều mạng thi quacấp sáu đấy chứ?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên cũng rất muốn khí thế nói với anh rằng khôngphải như vậy, nhưng đáng tiếc, nếu có thể làm như vậy đã không phải Du Nhiên.
“Được rồi, rốt cuộc em muốn tôi làm gì, hoặc là, muốncái gì?” Khuất Vân nói.
“Rất đơn giản.” Du Nhiên nhấc mông lên, chậm rãi tớigần Khuất Vân, cố gắng khiến anh mất cảnh giác.
“Tôi nghĩ, điều kiện tiên quyết phải là chuyện tôi cóđủ khả năng.” Khuất Vân nhìn thấy biểu hiện của Du Nhiên, biết rằng chuyện nàytuyệt đối không đơn giản.
“Yên tâm, anh chỉ cần động mồm động mép là được rồi.”Vừa nói, Du Nhiên vừa di chuyển tới bên cạnh Khuất Vân, ngồi xuống, luồn tayqua cánh tay anh: “Em muốn chính miệng anh nói với em một câu.”
“Nói cái gì?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra yêu cầu củamình: “Em muốn chính miệng anh nói… Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ khôngrời khỏi em.”
“Có ý gì?” Khuất Vân hỏi: “Những lời này không phải dođàn ông tự nói sao?”
“Chờ anh chủ động nói với em những lời này, chẳng phảisẽ đến ngày tận thế sao?” Du Nhiên kéo tay áo Khuất Vân: “Nói đi, chỉ một câunhư thế thôi, cũng chẳng phải đòi lấy mạng anh.”
“Cho dù nói, cũng phải chờ đến tháng ba năm sau, xácđịnh em thật sự qua cấp sáu mới được.” Khuất Vân lấy lùi để tiến.
“Anh vừa tự mình tính điểm cho em, dù thế nào cũng hơnnăm trăm điểm, tuyệt đối sẽ qua, Khuất Vân, anh không thể nuốt lời được!!!” DuNhiên tiếp tục kéo tay áo Khuất Vân, không chịu buông.
“Tương lai khó nói trước được.” Khuất Vân nói.
“Anh cứ nói đi, coi như nói đùa cho em vui cũng được.”Du Nhiên nói.
“Tôi thấy em cả ngày đều vui, không cần đùa nữa.”Khuất Vân nói.
“Vậy anh coi như em bị bệnh nguy kịch, thỏa mãn tâmnguyện cuối cùng của em đi.” Du Nhiên nói.
“Tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức sống của em.” KhuấtVân nói.
“Chỉ hai câu nói mà thôi, có cần khó khăn thế không?!”Khuất Vân không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng khiến Du Nhiên tức giận, cô bỗng đứnglên, trong lúc tức giận, không để ý, kéo tuột cúc áo của Khuất Vân.
“Đừng làm loạn nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, coi nhưchúc mừng em.” Khuất Vân đứng lên muốn kéo Du Nhiên.
“Không ăn.” Du Nhiên hất tay anh ra, giận dỗi bỏ đi.
“Tớ muốn chia tay với Khuất Vân.” Du Nhiên trịnh trọngtuyên bố.
“Vì sao?” Gái Diệp đã lâu chưa lên sân khấu hỏi.
Du Nhiên làm như đang nấu ăn, thêm mắm dặm muối vẩybột ngọt vào trong câu chuyện, cũng đau khổ tố cáo sự lãnh đạm, tàn khốc, vôtình của Khuất Vân.
“Bởi vì tất cả những lý do trên, tớ muốn chia tay vớianh ấy!!!” Du Nhiên dùng giọng điệu cứng rắn: “Gái không cần khuyên can tớ, lầnnày tớ không chia tay không được!!!”
“Tớ không có ý định khuyên can cậu.” Gái Diệp cầm lấydi động nhắn tin.
“Tớ sẽ thật sự chia tay đấy.” Du Nhiên nói.
“Cứ tự nhiên.” Gái Diệp không thèm nhấc mắt.
“Nhưng…” Du Nhiên thở dài: “Tớ không nỡ.”
Gái Diệp thở dài, giọng điệu đó ý là “tớ biết mà”.
“Cậu nói xem vì sao anh ấy không thể dỗ dành tớ một chút?”Du Nhiên cắn răng.
“Nguyên nhân ở chỗ, cậu mới là người theo đuổi.” GáiDiệp nói trắng ra đáp án.
“Tớ biết mà, đối với những loại chủ động dính lấy nhưchúng ta, đàn ông bọn họ đều không quan tâm.” Du Nhiên chính thức trở thànhngười đàn bà uất ức, bắt đầu giật tóc mình, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.
“Tớ chỉ hỏi cậu một câu.” Gái Diệp hỏi: “Ở bên KhuấtVân, cậu có vui không?”
“Đương nhiên, nếu không tớ sống chết bám lấy anh ấylàm gì, tớ đâu có thích tự ngược đãi bản thân.” Du Nhiên nói.
“Nếu vui là được rồi.” Gái Diệp nhún vai: “Trên đờilàm gì có chuyện gì hoàn mỹ, một chút đau khổ mà thôi, nhẫn nhịn vượt qua làđược.”
“Cậu nói dễ nghe thật đấy, việc này phải rơi vào đầucậu rồi cậu mới biết cảm giác này… thật khó chịu.” Nói xong, Du Nhiên thở dài,giọng điệu u uất không gì sánh được.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Gái Diệp hỏi ngược lại.
“Còn có thể làm gì bây giờ, coi như kiếp trước tớ nợanh ấy, kiếp này đến trả thôi, cứ… vui sướng trong đau khổ thôi.” Du Nhiên gậpngười, từng phần trên cơ thể đều thể hiện sự thất bại.
“Nhưng có một việc tớ không hiểu.” Du Nhiên nghi hoặcnhìn về phía gái Diệp: “Không phải cậu luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, vìsao lần này lại ngoan ngoãn khuyên bảo tớ như thế?”
“Tớ là loại người vô tâm như thế sao?” Gái Diệp vôcùng tức giận với lời nhận xét này.
“Đương nhiên cậu là loại người như vậy, tớ cũng vậy,đây là nguyên nhân chúng ta có thể làm bạn của nhau!!!” Du Nhiên đập tay.
“Quên đi, nói cho cậu cũng không sao, gần đây tớ đangchìm đắm trong tình yêu, vô cùng thỏa mãn, lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều, hyvọng những người bên cạnh cũng thỏa mãn như tớ.” Gái Diệp nói ra sự thật.
“Yêu? Bạn gái thân mến, tôi đây muốn phê bình bạn, bạnxem, tư tưởng giác ngộ chính trị của bạn quá kém, sao có thể yêu đương lén lútsau lưng Đảng, tổ quốc và nhân dân như thế? Thật xấu hổ cho danh xưng Đảng viêndự bị của bạn.” Du Nhiên há miệng, vung tay chỉ trỏ.
“Không biết là ai yêu đương lén lút bị tớ phát hiệntrên núi Hoa Sơn nữa.” Gái Diệp chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu, chưa bao giờ.
“Chúng ta coi như hòa, điều khiến tớ hứng thú nhất lúcnày là, rốt cuộc anh ta là ai?” Du Nhiên khẩn cấp hỏi.
“Đại Hùng.”
“Là Đại Hùng cùng khóa với chúng ta?”
“Đúng.”
“Là Đại Hùng vô cùng cường tráng cùng khóa với chúngta?”
“Đúng.”
“Là Đại Hùng tuyệt đối thẳng vô cùng cường tráng cùngkhóa với chúng ta?”
“Trước khi gặp tớ, anh ấy là như thế.”
Du Nhiên vô cùng, vô cùng kinh ngạc, sau lần đại hộithể thao kia, tuy gái Diệp không nói ra miệng, nhưng mọi người nhìn ra được,hứng thú của cậu ta đối với Đại Hùng ngày một tăng. Nhưng Đại Hùng là thẳng namtrong thẳng nam, thẳng từ đầu đến chân, nghe nói trong đời ghét nhất là gay vàhủ nữ.
Một người như vậy, lại có thể bị gái Diệp bắt được, DuNhiên phải thừa nhận, công lực của gái Diệp nhà mình quả thật thâm hậu.
“Nhưng hai người, nhìn có vẻ không xứng lắm nha.” DuNhiên nói ra cái nhìn của bản thân.
Du Nhiên cho rằng, nếu dùng chó để so sánh, Đại Hùngchính là chó Ngao, còn gái Diệp là Chihuahua.
Nếu so với động vật biển, Đại Hùng là cá voi xanh, còngái Diệp là cá heo.
Nếu so với động vật họ mèo, Đại Hùng chính là báo, còngái Diệp là mèo Ba Tư.
Hai người như vậy, hợp với nhau sao?
“Chỉ một câu, tình yêu, vui buồn tự biết, chẳng ai làkẻ ngu si, muốn cái gì, chính mình rõ nhất.” Gái Diệp chơi trò thâm ảo, kếtthúc cuộc đối thoại này.
Còn Du Nhiên, đã trầm tư, nay càng trầm tư.
Khi Khuất Vân về tới nhà, phát hiện Du Nhiên đang ngồitrên sô pha nhà mình, lông mày nhăn đến mức có thể nghiền chết một con voi, màtrong tay, chính là chiếc áo sơ mi và cái cúc đã bị cô giật đứt, đang khâu lại.
Du Nhiên dùng lý do ôn tập tiếng Anh để ngụy trang,mấy tháng trước đã thành công lấy được chìa khóa nhà Khuất Vân, từ đó, cô coiđây chính là nhà mình, ra vào như chốn không người.
Lúc này, cô đang cúi đầu, khâu rất chăm chú, giống nhưngoại trừ khâu cúc áo cho anh, không còn chuyện gì quan trọng hơn.
Gương mặt cô thật mượt mà, làn da rất non mềm, giốngnhư có thể nhéo ra nước.
Cô thích cười, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong,nhíu thành hai đường kẻ, trong đôi mắt đó giống như có hai viên ngọc đen sánglấp lánh.
Môi của cô nho nhỏ, màu sắc rất đẹp, phớt hồng căngmọng.
“Em tới rồi.” Khuất Vân dùng những lời này để dạo đầu.
“Anh thất vọng lắm à?” Ngữ khí của Du Nhiên không vui.
Khuất Vân không trả lời câu hỏi này, Du Nhiên thừanhận, đây là một cách làm rất thông minh, bởi vì lúc này, bất kể anh nói gì đềusẽ bị cô bắt lấy sơ hở.
Cho dù là cây kim của Dung ma ma, đâm vào vải bôngcũng không có cảm giác sung sướng, đương nhiên, cũng không cần thiết phải đâmnữa.
Vì vậy, giọng nói của Du Nhiên lại mềm xuống: “Lầntrước, khi em đi, em giật đứt cúc áo của anh, vì vậy hôm nay mới tới khâu lạicho anh.”
“Ừ.” Khuất Vân tỏ vẻ đã biết.
Chỉ khâu một cái cúc áo nho nhỏ, vì vậy, tuy tay chânDu nhiên không khéo léo, nhưng vẫn có thể làm được việc này dễ dàng.
Tay trái cầm áo và cúc, tay phải cầm kim, sợi chỉ thậtdài không khống chế được, bị kim kéo theo, quanh co gấp khúc, thắt nút, tự đưamình vào ngõ cụt, không còn đường lui, cơ hội duy nhất để giải thoát chính làcắt bỏ giữa chừng.
Nhìn như đau thương, nhưng ai biết trong lòng nó nghĩgì, có lẽ, được làm bạn với cúc áo chính là niềm vui lớn nhất trong lòng nó thìsao?
Vui buồn tự biết.
Khâu cúc áo không phải một việc lớn, Du Nhiên vòng mộtnút thắt, cầm lấy cây kéo, cắt một đường, cúc áo và sợi chỉ, vĩnh viễn ở bênnhau.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Du Nhiên đưa chiếc áo choKhuất Vân.
“Ừ.” Khuất Vân nhận lấy chiếc áo, hỏi tiếp: “Vẫn còngiận sao?”
“Giận cũng vô dụng, anh cũng không đau lòng.” Du Nhiênnói.
Khuất Vân vẫn làm theo chính sách – không nói khôngsai.
“Vốn định giận dỗi đề nghị chia tay với anh luôn,nhưng cần thận nghĩ lại, nhất định anh sẽ không nói hai lời mà đồng ý, mượn cơhội này đá em đi, em lại càng mệt. Vì vậy, em tha thứ cho anh luôn cho khỏe.”Du Nhiên ra vẻ rộng lượng.
“Vậy, xin cảm ơn.” Khuất Vân mỉm cười.
Cười như một con cầm thú không nắm bắt được, đươngnhiên, là loại cầm thú vô cùng, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó hai người tới con đường ven sông, ăn một vàimón ăn bình thường, khi trở về đi dạo trên kè đá, nhìn sông nhìn nước.
Nói thật, thời tiết tháng mười hai thật sự không thíchhợp để đi dạo, những cơn gió này, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn thíchthò một đôi tay lạnh ngắt vào trong áo người ta, lạnh đến mức người ta phải rụtcổ.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, trong tầm nhìn, chỉ thấyđược lớp lớp sóng nhẹ trên mặt sông, không ngừng gợn lên, hòa tan băng lạnh.
Ven đường có một quán hàng rong bán những thứ đồ xinhxinh, Du Nhiên vừa ý một bộ găng tay, có tất cả ba cái, cái ở giữa để đôi tìnhnhân cùng đeo.
Đây chẳng phải quang minh chính đại hóa sự lén lút haysao?
Du Nhiên không nói nhiều lời, lập tức xông lên mua mộtbộ, sau đó ép Khuất Vân đeo vào.
“Tôi không đeo.” Khuất Vân còn đang giãy dụa.
“Anh còn nói thêm một câu, em sẽ đẩy anh xuống sôngcho anh tắm nước lạnh.” Du Nhiên uy hiếp, vẻ mặt và giọng điệu kia làm chongười ta tin chắc cô sẽ làm vậy.
Vì vậy, Khuất Vẫn vẫn phải đeo găng tay vào.
Ở trong chiếc găng tay thật to kia, Du Nhiên cầm chặtlấy tay Khuất Vân.
Tuy là một tảng băng, nhưng Du Nhiên phát hiện, bàntay Khuất Vân rất ấm, giống như một cái lò sưởi nhỏ.
Du Nhiên nghĩ trong lòng, ngày nay, loại đàn ông vừađẹp trai, vừa có thẻ để quét, mùa đông còn có thể làm một cái lò sưởi miễn phínày càng ngày càng ít, dù thế nào cô cũng không thể buông tay dễ dàng được.
Một tay ở trong găng tay, một tay lại phải nắm lấy lancan, vì vậy, Du Nhiên không còn tay nào để chỉnh sửa lại đầu tóc nữa.
Cô mặc kệ ba nghìn sợi tóc tùy ý bay lượn, thậm chícòn có vài sợi bay tới bên mặt Khuất Vân.
“Tóc thật dài.” Khuất Vân nói.
“Anh thích tóc dài à?” Du Nhiên hỏi.
“So với việc tóc chỉ dài một tấc thì tóc dài tương đốinữ tính hơn.” Khuất Vân nói.
“Vậy, sau này em sẽ nuôi tóc dài vì anh, gặp hỏa hoạn,nhất định sẽ bảo vệ tóc trước rồi mới đến mặt.” Du Nhiên nắm càng chặt bàn tayKhuất Vân trong găng tay.
Gương mặt Khuất Vân bị giấu kín trong sắc trời mờ tối,vẫn thanh nhã như trước: “Tôi… thật sự quan trọng với em như vậy?”
“Giờ anh mới biết sao?” Du Nhiên dùng chính mái tóc bịgió thổi tung của mình cọ vào quần áo Khuất Vân.
“Vì sao lại là tôi?” Khuất Vân tự hạ thấp giá trị bảnthân, hỏi một câu.
“Có ý gì?” Du Nhiên hỏi.
“Ý tôi là, vì sao em lại gặp phải tôi?” Tiếng nói củaKhuất Vân rất nhẹ, nhẹ đến mức suýt chút nữa bị gió cuốn đi.
“Ai biết được?” Du Nhiên ngừng lại một chút, hỏi ngượclại: “Em cũng muốn hỏi, vì sao anh lại gặp phải em?”
Khuất Vân không trả lời, nhìn nghiêng, gương mặt anhnhư một bức điêu khắc, một bức điêu khắc cao quý trong bầu không khí như nhungđen, khiến kẻ khác nhìn thật thỏa mãn.
“Hai chúng ta sắp bị gió lạnh thổi hỏng đầu rồi.” DuNhiên hít hít mũi, dựa sát vào người Khuất Vân.
Anh như một nguồn sáng, hấp dẫn con bướm là cô laotới.
Nước sông dường như cũng bị đóng băng, tiếng sóng àoào đập vào bờ đã chậm lại, mang theo chút độ cứng, giống như gân cốt con ngườikhông nghe theo điều khiển.
“Khuất Vân, anh đối với ai cũng thế này sao?” Du Nhiênhỏi: “Luôn giống như người ngoài đứng xem ở bên cạnh, luôn bình tĩnh như vậy,giống như không có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh.”
“Em rất ghét dáng vẻ này của tôi.” Khuất Vân trầnthuật.
“Có đôi khi, không chỉ là chán ghét, còn là hận, hậnanh sao có thể làm ra vẻ không liên quan đến mình trong khi em tốn nhiều côngsức vì anh như thế, thật sự rất hận.” Du Nhiên nói.
“Vậy, vì sao…” Khuất Vân nói đến đây, đột nhiên ngừnglại.
“Vì sao còn muốn ở bên anh phải không?” Du Nhiên vùimặt vào trước ngực Khuất Vân, đây là động tác cô rất thích, bởi vì làm như vậycô có thể thỏa thích ngửi mùi hương trên người anh: “Bởi vì em ngốc chăng.”
“Tương lai, nếu xuất hiện một chàng trai rất chủ động,có lẽ…” Khuất Vân không nói hết lời, bởi vì anh biết Du Nhiên hiểu anh đang nóigì.
“Em nghĩ ngược lại, tương lai anh sẽ là người rời khỏiem.” Du Nhiên nói.
“Tương lai khó nói trước.” Khuất Vân thản nhiên nói.
“Ngay cả một câu thề anh cũng không dám nói.” Du Nhiêntrừng mắt nhìn anh giống như đang cự nự.
Khuất Vân mỉm cười, dời tầm mắt, không muốn trọng tâmcâu chuyện hướng về chỗ mẫn cảm giữa bọn họ.
Du Nhiên bỗng rút tay ra khỏi chiếc găng tay bọn họcùng mang, bàn tay trần cứ thế lộ ra dưới làn gió lạnh, tạo thành hình cái loađặt bên miệng, cô quay ra sông, dùng toàn bộ sức lực hét lớn: “Khuất Vân, emyêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!”
Thanh âm thật vang dội, không có bất cứ do dự, khôngcó bất cứ giả dối nào, nếu có, chỉ là nghiêm túc, chỉ là cố chấp, chỉ là kiêntrì.
Cô quấn khăn quàng cổ, lông xù vây quanh gương mặt cô,giống như một con mèo nhỏ trong cơn gió lạnh, cái mũi hồng hồng vì lạnh, nhìnqua làm người ta trìu mến.
Thế nhưng ánh mắt của cô, trong sự trong trẻo, lạnhlùng như nước sông còn lóe lên ánh sáng kiên định: “Anh không dám nói, em dám.”
Nói xong, Du Nhiên tiếp tục hét to lời thề kia với mặtsông, một lần nữa: “Khuất Vân, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏianh!!!”
Thanh âm vang lên trên kè đá, khiến mọi người ghé mắtlại nhìn, nhưng dường như Du Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra, bướng bỉnh lớntiếng kể lể tâm sự của mình với dòng sông.
Đôi mắt Khuất Vân giống như nước sông đêm nay, sâuthẳm, tăm tối, lạnh lẽo, mềm mại, những gợn sóng lăn tăn rời rạc cũng đang imlặng xô bờ.
Cứ như thế, Du Nhiên hô không ngừng, đến khi cổ họngkhàn khàn mới dừng lại.
Cô thở hổn hển mấy hơi, quay đầu hỏi Khuất Vân mộtcâu: “Anh, nghe có hiểu không?”
Khuất Vân gật đầu, bên môi anh nở ra một đóa hoa thậtnhẹ: “Không chỉ có tôi nghe hiểu, mà thầy Trần Khiết trong trường vừa đi quabên cạnh chúng ta cũng nghe hiểu.”
Câu nói này như một tiếng sét đánh lá gan Du Nhiên tantành thành từng mảnh nhỏ, nhất thời hồn vía lên mây.
Bị thầy giáo trong trường phát hiện rồi?!
Du Nhiên vội vàng kiểm tra phương hướng Khuất Vân chỉ,quyết định xông lên, truy sát thầy giáo kia.
Vừa nhìn sang, phát hiện mình bị lừa, Du Nhiên chuẩnbị quay lại hỏi tội, khi quay đầu lại chạm phải một đôi môi mềm mềm.
Nói cách khác, Khuất Vân hôn trộm cô.
Trong lúc ngạc nhiên, Du Nhiên cũng không quên nhắmmắt lại, một lần nữa hưởng thụ nụ hôn hiếm có của Khuất Vân.
Lần này, trong miệng Khuất Vân có vị bạc hà, tràn đầy,đều là vị bạc hà.
Trong nụ hôn nồng nhiệt này, Du Nhiên nghe thấy KhuấtVân nói nhỏ: “Em đêm nay, thật đáng yêu.”
Tuy đó không phải câu thề mà cô muốn anh nói, nhưngKhuất Vân có thể chủ động nói ra một câu như vậy đã là khó lắm rồi.
Du Nhiên rất thỏa mãn.
Nếu gái Diệp có thể bắt chẹt được Đại Hùng, một ngàynào đó, Du Nhiên cũng có thể nắm chặt Khuất Vân trong lòng bàn tay.
Du Nhiên thề như vậy.
Đây là bài học thứ mười một mà Khuất Vândạy cho Du Nhiên – Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có.