Trong căn phòng rộng lớn, chỉ được thắp sáng bởi một vài ánh đèn vàng yếu ớt, cô gái nhỏ đứng đó rưng rưng với niềm vui mà cô dường như đã vứt bỏ hy vọng. Trái tim cô từ thắt lại, bỗng trở nên nổ tung toé như pháo bông được bắn ra với đủ thứ màu sắc khác nhau. Tuệ Lâm cẩn thận xếp mảnh giấy nhỏ lại, bỏ vào hủ đã đựng nó, đậy nắp thật chặt rồi cho vào chậu cá như ban đầu. Cô chậm chạp ôm chậu cá từ phòng khách về phòng mình một cách nhẹ nhàng vì không muốn đánh thức mọi người.
Về đến phòng riêng, cô lại một lần nữa lôi mảnh giấy nhỏ ấy ra từ hủ, tiếp tục đọc. Lúc này Tuệ Lâm dường như đã tỉnh táo hơn khi nãy, cô đã có thể suy nghĩ nghiêm túc về sự việc này. Cô nhớ lại lần cô nghe được Trường Hy nói chuyện với Khả Ái, cô chắc chắn mình không nghe lầm. Thế sao bây giờ Trường Hy lại làm điều này? Chẳng lẽ có người chọc phá mình?? Nhưng ngoài chị Phương Nhu và Khả Ái thì đâu còn ai biết mình thích anh nữa. Nhưng đó đúng là chữ của anh. Bắt cá hai tay? Không bao giờ! Anh không phải loại người như vậy. Thế thì vì sao?? Nghĩ tới nghĩ lui đủ kiểu, Tuệ Lâm vẫn thấy mọi thứ cứ không đúng thế nào đấy! Cô nhiều lần nằm xuống, nhắm mắt, rồi lại bật ngồi dậy suy nghĩ. Lúc này cô rất cần một người để nghe những bộc bạch về cảm xúc và suy nghĩ của mình, một người có thể khách quan cho cô lời khuyên, nhưng bây giờ đã hơn hai giờ sáng, nên đành chịu đựng đến sáng mai vậy.
Sáng hôm sau, Tuệ Lâm vừa bước xuống cầu thang vừa ngáp vì đêm hôm qua cô không tài nào ngủ được.
“Hôm qua học khuya quá hay sao mà sáng sớm ngáp dài ngáp ngắn vậy con?” Bà Vân hỏi khi vừa bước ra từ phòng ăn. “Vào ăn sáng với mọi người đi rồi đi học.”
“Thôi con không ăn đâu. Con đi học luôn đây. Chú Chảy ra chưa mẹ?”
“Hôm nay con thức sớm mà, đâu có trễ học, sao không ăn sáng?” Bà Vân dịu dàng vuốt tóc cô: “Mẹ chưa thấy chú Chảy, con ra nhà xe xem thử.”
“Dạ. Thưa mẹ con đi học.”
Nói rồi Tuệ Lâm bước ra khỏi cửa gỗ phía trong, ra sân rồi vào nhà xe kiếm chú Chảy nhưng chưa thấy. Cô nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên muốn tranh thủ đi bộ qua nhà chị Phương Nhu nói chuyện. Khi vừa mở cổng sắt lớn bên ngoài, Tuệ Lâm ngỡ ngàng đóng ngay cánh cổng lại.
“Ra đi em.” Trường Hy lên tiếng sau một lúc ẩn núp của Tuệ Lâm, anh cảm thấy buồn cười với biểu hiện của cô.
“…”
“Hôm nay em không định đi học à?” Thấy đối phương không có động tĩnh gì, anh tiếp tục nói: “Nhanh lên chú Tám đợi lâu rồi.”
Chú Tám là tài xế của Trường Hy, anh biết khi nói vậy Tuệ Lâm sẽ ra ngay. Nghe thấy vậy Tuệ Lâm từ từ hé mở cánh cổng lớn, vì cô sợ làm phiền đến chú Tám. Cô nhẹ nhàng bước ra nhìn Trường Hy, rồi lập tức cúi đầu xuống đất và ngoan ngoãn bước lên xe khi Trường Hy mở sẵn cửa. Khi xe vừa lăn bánh, cô lấy điện thoại ra định báo cho chú Chảy biết một tiếng.
“Anh gọi báo cho chú Chảy rồi.” Trường Hy nói khi cô đang lấy điện thoại ra.
Tuệ Lâm nghĩ, hèn gì nãy giờ chú Chảy chưa đến. Cô vẫn còn giữ im lặng trên xe và nhìn đúng vào đôi giày của mình. Lần đầu tiên cô thấy đôi giày đi học được thiết kế thật sắc sảo vì trước giờ cô chưa nhìn nó kỹ đến từng chi tiết như vậy.
“Hôm qua em có thấy gì trước cửa không?”
“Ừm!” Âm thanh đầu tiên Tuệ Lâm phát ra, bé xíu, vừa đủ hai người nghe.
“Em có thấy cái hủ nhỏ bên trong không?”
“Ừm!”
“Đọc chưa?”
“Ừm!”
Lúc này Trường Hy phì cười với biểu hiện của Tuệ Lâm. Cô ngước lên nhìn anh vội một cái vì nghe thấy tiếng cười của anh, tuy rất nhỏ, nhưng rồi cô lại nhìn xuống.
“Em có vẻ thích đôi giày của mình quá ha!” Trường Hy vừa cười vừa nói.
Tuệ Lâm rút chân vào và nhìn đi hướng khác.
“Còn sớm quá! Anh nói chú Tám chạy một vòng nhỏ được không, vào trường sớm cũng không làm gì.”
“Thôi! Đến thẳng trường đi. Em có việc cần làm sớm.”
“Được.” Trường Hy biết cô không tránh khỏi e ngại nên anh sẽ cho cô thời gian để tiêu hoá mối quan hệ mới này.
Đây không phải là lần đầu tiên Tuệ Lâm đi học cùng anh, nhưng sao hôm nay cô lại có cảm giác lạ thế này. Lúc trước thì muốn đoạn đường dài ra để có thời gian trên xe nói chuyện, đùa giỡn với anh. Nhưng hôm nay cô thấy đoạn đường ấy đặc biệt dài. Có lẽ vì cô vẫn chưa hiểu được mọi chuyện một cách rõ ràng, và cô cần được giải đáp những nghi vấn trong lòng trước khi đối mặt với Trường Hy. Cô không ngờ hôm nay anh lại hành động như vậy, khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.
“Gặp lại em vào giờ ăn trưa nhé.” Trường Hy nói khi cô bước xuống xe, đi thẳng vào trường.
Tuệ Lâm vội vàng vào lớp học, cả lớp chỉ vừa đến ba bốn người vì còn sớm. Cô gọi điện thoại cho chị Phương Nhu, cô không thể giữ trong lòng những tâm sự này thêm được nữa, nếu không cô chẳng tài nào tập trung cho việc học được, cô thuật hết mọi chuyện từ hôm nghe Trường Hy nói chuyện với Khả Ái, chuyện đêm qua và cả lúc vừa nãy cho chị nghe. Chị cũng kể về cuộc nói chuyện của mình và Trường Hy cho cô nghe.
“Hôm đó thật sự chị thấy Trường Hy có nặng lòng vì em nhưng hình như chính bản thân cậu ấy chưa xác định được giữa tình bạn và tình cảm nam nữ. Và có vẻ như cậu ấy cũng sợ mất tình bạn đẹp với em.”
“Nhưng rõ ràng anh ấy đã tỏ tình với Khả Ái.”
“Em có đứng đó nghe hết cuộc đối thoại của hai bạn ấy không? Chị có thể đảm bảo Khả Ái cũng không thích Trường Hy.”
“Lúc đó em đâu còn dũng khí để nghe hết cuộc nói chuyện nữa. Và nghe nhiêu đó cũng đủ đau rồi.”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Chị nghĩ em nên nói chuyện với Khả Ái để rõ ràng chuyện này.”
“Được rồi. Em sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Đồng hồ điểm mười một giờ trưa, tất cả học sinh tủa ra từ các lớp và tập trung ở phòng ăn, Tuệ Lâm cũng nhanh chóng rời lớp của mình nhưng điểm đến của cô là lớp học của Khả Ái, cô muốn nói chuyện với cô bạn thân để làm rõ sự việc, mà quên luôn việc Trường Hy hẹn mình. Nhưng nếu nhớ cô nàng cũng chưa sẵn sàng để gặp anh khi chuyện chưa đâu vào đâu thế này. Một phần trong lòng cô muốn nói thẳng ra hết mọi chuyện với cô bạn, nhưng phần còn lại, cô sợ làm tổn thương Khả Ái nếu như những gì cô nghe hôm đó là thật. Tuệ Lâm nhẹ nhàng bước vào lớp học của Khả Ái, cô bạn vẫn còn ngồi đó.
“Cậu…không đi ăn trưa sao?” Cô ngập ngừng.
“Ừ tớ định đi đây, đi chung luôn nha.” Khả Ái xếp lại sách vở và đứng lên.
“Ờ….ờ mà…khoan.”
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Ờ thì…ừ có chuyện.”
“Không sao, cứ nói đi, dù gì hôm nay tớ cũng không đói, chỉ định đi mua nước thôi.”
Tuệ Lâm suy nghĩ một lúc xem nên mở lời thế nào với cô bạn là hay nhất. Cuối cùng cô quyết định đưa cho Khả Ái xem mảnh giấy nhỏ trong chậu cá.
“Cuối cùng anh ấy cũng chịu nói ra rồi à?” Khả Ái cười khi đọc xong mảnh giấy.
“…” Mặt cô nghệt ra.
“Sao còn ngơ ra như vậy? Cậu không hiểu sao?”
“Không phải anh Trường Hy với cậu?? Không phải hôm trước anh ấy đã tỏ tình với cậu sao? Rồi hai người cứ nói chuyện riêng với nhau.”
Khả Ái tiếp tục bổ vào cô bạn thêm một trận cười nữa, rồi kể tường tận cho Tuệ Lâm nghe chuyện ngày hôm đó.
“Những ngày qua anh rất phiền với cảm xúc của mình. Thật sự những ngày đầu gặp em, anh đã bị thu hút, và anh thấy mình có cảm tình với em, vì thế có những lần anh cố tiếp xúc với em nhiều hơn qua mạng xã hội, qua tin nhắn điện thoại, nhưng dường như những lúc đó anh thấy em hơi tránh né anh.” Trường Hy bình thản nói.
“Em biết! Nhưng vì em chỉ xem anh là bạn, em không muốn anh hiểu lầm. Vả lại, em cũng thấy rõ được tình cảm của anh thật sự đặt ở đâu, ai cũng nhìn thấy chỉ có hai người trong cuộc là không nhìn thấy. Đặc biệt là anh luôn trốn tránh điều đó. Em chỉ là tia nắng ngang qua mà thôi.” Khả Ái vui vẻ đáp.
“Vậy thì anh xin lỗi những lần anh làm phiền em như thế. Bây giờ nói chuyện với em thế này mới rõ được em thật là tia nắng.”
“Nhưng em nghĩ anh nên một lần nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Cả anh và Tuệ Lâm cữ mãi diễn cảnh ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’, nhất là anh.”
“Anh thế nào?”
“Em thấy anh rất rất quan tâm đến cô ấy từ chuyện lớn đến nhỏ, nhưng sao anh cứ tránh né cảm xúc đó? Trong khi anh biết cô ấy đã thích anh từ lâu.”
“Anh biết. Nhưng ngộ nhỡ anh và cô ấy đều không xác định đúng thì ngay cả đến tình bạn bao nhiêu năm cũng bị bọn anh làm hỏng mất.”
“Xác định rõ trước khi quyết định là đúng, nhưng lâu quá không ổn đâu nhé. Nên thổ lộ khi có cơ hội, không thì đến cơ hội cũng không còn, lúc đó ngay cả nói ra hai chữ nuối tiếc cũng thấy muộn màng.”
“Tuệ Lâm bây giờ có cô bạn như em thật tốt. Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.”
Tuệ Lâm mỉm cười thật tươi khi nghe cô bạn kể lại toàn bộ câu chuyện hôm đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy như mình trút bỏ được hàng ngàn gánh nặng, và lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Hóa ra chỉ là hiểu lầm, chỉ vì cái tính hấp tấp không thể bỏ. Lúc này Tuệ Lâm mới nếm được niềm vui thật sự mà từ đêm hôm qua đến nay cô cứ cảm thấy vướng mắc mãi ở một góc nào đó trong lòng. Cô kể lại chuyện sáng nay cho Khả Ái nghe. Hai cô gái ôm nhau cười thật lớn.
“Em đâu?” Tin nhắn của Trường Hy làm hai cô gái bất chợt im lặng và rồi lại cùng nhau cười khanh khách.
“Hết giờ ăn trưa rồi. Tan trường em sẽ về chung xe với anh, chú Chảy bận rồi!” Sau đó, Tuệ Lâm gọi ngay cho chú Chảy báo anh không cần đến đón cô.
Một buổi tối vài hôm sau, vào thời điểm mọi người vẫn còn sinh hoạt nhộn nhịp ngoài đường phố, không khí hôm nay đặc biệt trong lành và gió đêm cứ thổi hiu hiu, mặc cho bầu trời không một vì sao.
Trường Hy tản bộ qua nhà Tuệ Lâm với tâm hồn vui vẻ, thoải mái. Vì những ngày học cho đợt kiểm tra ở trường mà mấy hôm nay anh không gặp cô, bây giờ điều anh muốn làm duy nhất trước khi lên giường ngủ là nghe tiếng cười của cô để giải toả tâm trí anh sau những ngày mỏi mệt với sách vở.
“Anh đang đứng dưới nhà em. Ra công viên với anh không?” Trường Hy muốn tạo bất ngờ cho Tuệ Lâm, vì trước đây người chủ động rủ đi chơi chỉ toàn là cô.
“Em xuống ngay.” Quả thật Tuệ Lâm bất ngờ với điều này. Cô còn đang suy nghĩ có nên nhắn tin cho anh hay không, vì mấy hôm không thấy anh liên lạc. Thời gian ở trường anh cũng bận học trên lớp, cô cũng chẳng kiếm anh. Bây giờ thì anh đang đứng ngay dưới nhà đợi cô, Tuệ Lâm rất vui sướng trong lòng, cô tung tăng như trẻ con được kẹo và nhanh chóng xuống nhà.
Cả hai cùng nhau tản bộ quanh khu biệt thự.
“Hôm nay em không mang đôi giày bảo bối của em à?”
“Đôi giày nào?”
“Đôi em mang hôm anh qua đón em đi học. Em nhìn nó cả buổi mà chẳng thèm liếc anh lấy một cái.”
“Hôm nay em không mang nó nên anh muốn em liếc anh mấy cái cũng được.” Tuệ Lâm sao không hiểu anh đang trêu chọc mình.
“Được lắm.” Trường Hy cười lớn.
“Còn anh thì chẳng biết nôn nóng cái gì.” Tuệ Lâm nhại lại giọng nói của anh: “Em thấy gì trước cửa không? Em đọc chưa? Lại còn đòi chú Tám đánh vòng. Đồ háo sắc.”
“Như vậy là háo sắc sao?.”
“Chứ còn gì?”
“Nếu chỉ vậy mà em nói anh háo sắc thì không biết sau này em còn dùng từ gì với anh, vì đó mới là khởi đầu mà thôi.”
Cô hết nói nỗi.
“Sao trước đó em lại né tránh anh như vậy? Anh còn tưởng em muốn tuyệt giao với anh rồi.”
Tuệ Lâm từ từ kể cho Trường Hy nghe về sự hiểu lẩm của mình. Cả hai người, chàng và nàng cứ ríu rít truyện trò đi bên nhau, lúc thì cười vang vọng cả con đường, lúc thì thầm lặng liếc nhìn nhau đầy tình ý. Từ lúc công viên đông người đến khi chỉ còn vài ba người, hai người mới bắt đầu về. Cả hai đều cảm thấy bắt đầu mối quan hệ mới thật nhẹ nhàng khi tình cảm của họ đã được xây dựng từ lúc chỉ là những đứa trẻ chưa biết phân biệt giới tính, đùa nghịch bên nhau, khác hẳn với suy nghĩ ban đầu của họ rằng không biết bắt đầu mối quan hệ mới thế nào.
“Tới nhà rồi, em vào đi.”
“Anh! Hay là em đưa anh về nha, xong rồi anh lại đưa em về rồi….”
Trường Hy cười tươi rói. “Thôi vào đi, anh tự đi về được rồi. Sáng mai anh qua đón em đi học đó. Đừng bất ngờ nữa, và đừng mang đôi giày bảo bối đó nữa, không thì chắc anh cho em đi học bằng chân trần.”
Tuệ Lâm nhìn anh cười dịu dàng.
“Thôi em không hợp với nụ cười đó đâu.”
Cô đành cười lên khanh khách đúng bản chất tinh nghịch của mình.
“Đúng rồi! Anh cần nụ cười đó hơn.” Anh đáp lại cô nụ cười ấm áp.
Trường Hy đứng đợi Tuệ Lâm vào nhà đóng cửa rồi anh mới đi về. Hai người đều cảm nhận được niềm vui và thấy lòng mình như được tưới nước với loại chất thần thánh gì đó mát tươi vô cùng.
Bước vào nhà, vừa cười vừa hát, Tuệ Lâm giật mình khi thấy anh Trần Vỹ ngồi xem tivi ở phòng khách.
“Đi đâu về mà hí ha hí hửng vậy cô nương?” Anh ngoái đầu lại nói.
“Em có hí hửng gì đâu. Đi hóng mát thôi, trời nóng quá mà.”
“Mai có muốn anh chở đi học không?”
“Thôi khỏi, em tự đi được rồi! Anh thích cái cảnh được nữ sinh trầm trồ hôm trước rồi chứ gì?” Tuệ Lâm cười nói.
“Vậy chiều anh rước em về nha. Anh chở đi nhà sách luôn.” Trần Vỹ cũng cười đáp lại.
“Sao tự nhiên đóng vai anh trai cao cả với em vậy? Hôm trước năn nỉ không đi. Hôm nay đúng lúc không cần thì lại nhiệt tình.” Hai câu sau cô nói ri rí trong miệng.
“Em nói gì?”
“Thì em nói chiều mai anh đón em về đi.” Tuệ Lâm lặng lẽ biểu môi.
– –
Ba hồi chuông inh ỏi báo hiệu đến giờ tan trường, Tuệ Lâm chạy qua lớp Trường Hy vì quên báo với anh là Trần Vỹ sẽ đón mình: “Hôm nay anh Trần Vỹ sẽ đến đón em. Anh về một mình nha.”
“Sao tự nhiên hôm nay anh ấy đón em vậy?”
“Vì anh ấy hứa hôm nay chở em đi nhà sách.”
“Vậy em về đi. Về nhà nhắn anh biết. Lần sau muốn đi nhà sách thì anh đi cùng em.”
Trên đường chạy ra cổng trường, Tuệ Lâm gặp cô bạn thân Khả Ái, hai cô gái cùng nhau đi ra.
“Chào em! Lâu quá không gặp.” Trần Vỹ niềm nở khi gặp Khả Ái.
“Chào anh! Lâu thật, anh khoẻ không?”
“Ừ! Anh khoẻ! Khi nào em có thời gian thì qua nhà Tuệ Lâm chơi nha.”
“Em cũng đang định như vậy.”
“Về thôi! Kẹt xe bây giờ.” Tuệ Lâm giục khi thấy Trần Vỹ đứng hơi lâu.
“Tớ về trước đây.”
“Ờ…Vậy thì bữa nào gặp lại em. Anh về trước đây.” Anh vừa nói vừa mở cửa ghế lái.
“Hai người về cẩn thận nhé.” Khả Ái vẫy vẫy tay.
– —–
Mọi người đều đang nhộn nhịp cho ngày đầu tuần đến trường. Cả một dãy hành lang ồn ào với âm thanh tủ sắt cá nhân được các bạn nam đống và mở mạnh tay, giọng nói cùng tiếng cười đùa, tiếng trêu chọc nhau cũng góp phần làm náo loạn và vang vọng cả một khu hành lang của trường. Đây là cảnh tượng diễn ra vào mỗi buổi sáng ở trường.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết học đầu tiên khiến mọi người vội vã về lớp học của mình, để lại cả một dãy hành lang dài trong sự yên tĩnh tuyệt đối. Chỉ còn một cô gái với dáng người cao cao, da ngâm đặc trưng đứng lại với không gian tĩnh lặng đó. Khả Ái còn đang bất ngờ và miên man suy nghĩ về sự kì lạ trong tủ cá nhân của mình, vào ngày đầu tuần hôm nay. Có ai đó đã bỏ vào tủ của cô một phong thư nhỏ với mảnh giấy be bé màu đỏ, là màu cô thích. Phong thư chỉ đơn giản với một lời chúc:
“ĐẦU TUẦN VUI VẺ NHÉ!”
Đây thật sự là điều rất đỗi kỳ lạ đối với Khả Ái, bởi ngoài Tuệ Lâm và nhóm bạn của Trường Hy, cô không thân thiết với một ai khác. Đến cả những bạn nữ cùng lớp cô cũng chỉ có mối quan hệ xã giao, vì cách sinh hoạt của các cậu ấm, cô chiêu ở đây không hợp với mình, chỉ có Tuệ Lâm là cô gái mà Khả Ái có thể gần gũi ngay từ lúc ban đầu, mặc dù Tuệ Lâm cũng là một nàng tiểu thư chính hiệu như họ, nhưng cô ấy có được sự thấu hiểu người khác. Đang lúc Khả Ái đứng nghiên cứu từng chi tiết của phong thư ấy, Tuệ Lâm từ xa vội vã chạy hướng về lớp vì đi trễ. Khi chạy ngang cô bạn thân, Tuệ Lâm khựng lại hối thúc cô bạn vào lớp học vì hôm nay lớp mỹ thuật được học với một hoạ sĩ có tiếng. Lúc này Khả Ái mới chợt nhớ và thu xếp gọn gàng sách vở để cùng vào lớp với Tuệ Lâm.
“Cậu xem này!” Khả Ái đưa phong thư nhỏ lúc nãy cho Tuệ Lâm.
“Cám ơn nha. Sao hôm nay bày trò này thế?” Tuệ Lâm vừa cười vừa nói sau khi đọc xong.
“Gì vậy? Có người bày trò với tớ thì có! Hồi nãy đứng lì ở tủ là vì cái này đó.”
“Ủa vậy hả? Lãng mạn quá đi mất, cứ như phim Hàn Quốc.” Tuệ Lâm vừa chắc lưỡi vừa nói kiểu chọc ghẹo.
“Thôi! Không đùa đâu! Cậu có nghĩ là ai không? Tớ nghĩ mãi cũng chẳng thấy ai đáng nghi.”
“Tớ làm sao biết được! Hay là mình cùng nhau theo dõi đi, xem thủ phạm là ai.”
“Thôi bỏ đi! Không hứng thú!”
“Chán thế!” Tuệ Lâm tiếc nuối đáp. Nếu như đổi ngược là cô thì cô sẽ tìm hiểu đến cùng.
Khả Ái cũng chẳng buồn lấy lại phong thư từ tay cô bạn, cô thật sự chưa có hứng thú về việc này. Cô nghĩ rằng có người muốn chọc ghẹo mình, nếu mình không để ý, người ta sẽ chán và bỏ cuộc. Xong chuyện, cả hai cô nàng đều tập trung vào vị hoạ sĩ đang diễn thuyết trên bục giảng. Tuệ Lâm và Khả Ái đều có chung niềm đam mê về nghệ thuật, mặc dù Tuệ Lâm có phần năng khiếu nổi trội hơn. Tuy học khác lớp nhưng Khả Ái hay giúp đỡ Tuệ Lâm trong các môn khoa học tự nhiên và Tuệ Lâm thì đền đáp cho cô bạn trong lớp mỹ thuật. Cả hai luôn phối hợp tốt khi được cùng nhóm với nhau để làm một tác phẩm lớn.
“Sao hôm nay tiết học này qua nhanh vậy?” Khả Ái nói khi chuông báo hết tiết mỹ thuật.
“Học tiết này lúc nào cũng cảm thấy qua nhanh mà. Vì không muốn xa tui đó.” Tuệ Lâm nói rồi cười phá lên.
“Nhầm người rồi nha. Tớ không phải Trươ….”
“Ế! Chưa ai biết đâu.” Tuệ Lâm nhanh nhẹn lấy tay chặn miệng cô bạn thân lại rồi nhìn xung quanh.
“Trường Hy!” Khả Ái hài hước thì thầm cho trọn câu.
“Nhưng sợ gì mà còn giấu giấu giếm giếm?”
“Long Vũ” Giọng Tuệ Lâm pha buồn.
“Vậy thì càng phải nói sớm. Để sau này người ta tự phát hiện thì không hay.”
“Ừ! Đang suy nghĩ!”
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Khả Ái khều vai Tuệ Lâm chỉ ra cửa lớp.
“Sao qua đây kiếm luôn vậy?” Tuệ Lâm nói với Khả Ái và xua xua tay với Trường Hy khi làm khẩu hình: “Đi điiiii!”
Tuệ Lâm càng xua tay thì Trường Hy càng tiến lại gần cô. “Sao anh phải đi?”
“Người ta vô thấy rồi đồn bậy bạ sao?” Tuệ Lâm nhăn nhó nhìn ra cửa khi lúc này mọi người đều đang tập trung ở phòng ăn.
“Thấy thì sao? Từ nhỏ mình đã như vậy rồi nên rất bình thường mà, chính em mới làm người ta nghĩ bậy đó….. Mà cũng đâu có bậy gì? Đồn đúng mà!” Trường Hy nói rồi cười thành tiếng.
Cảnh tượng của hai người khiến Khả Ái ngồi kế bên cũng không nhịn được cười.
“Qua đây chủ yếu đem cho em xem cái này.” Trường Hy tựa người vào bàn học của Tuệ Lâm và đặt một tờ giấy lên bàn.
“Ồ! Sắp đến nữa rồi hả?” Tuệ Lâm cầm tờ giấy với vẻ phấn khởi.
“Chuyện gì vậy?” Khả Ái chưa hiểu sự việc.
“À! Mỗi năm trường mình tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc dành cho các học sinh của trường. Có lấy điểm nữa.” Tuệ Lâm vẫn chưa hết phấn khởi khi giải thích với cô bạn: “Năm nào tớ và anh ấy cũng đăng ký mỗi đứa biểu diễn một tiết mục.”
“Năm nay làm khác đi em.” Trường Hy chen vào.
“Khác thế nào?” Tuệ Lâm hỏi.
“Anh với em đăng ký một tiết mục thôi. Năm nào cũng giống nhau, năm nay đổi mới đi. Anh đàn guitar, còn em thì hát.”
“Nghe thấy thích quá ha.” Khả Ái nói với giọng ngưỡng mộ. “Hai người giỏi thật đó.”
“Em có thể hát không? Nếu được thì đăng ký một tiết mục đi, để lấy điểm.” Trường Hy gợi ý với Khả Ái.
“Ừ đúng rồi! Anh Trường Hy hoặc tớ sẽ đàn cho cậu.” Tuệ Lâm tiếp lời.
“Thôi! Năm nay tớ mới vô trường nên tốt nhất là thưởng thức mọi người biểu diễn. Năm sau tớ sẽ suy nghĩ đến việc này.”
“Ừ cũng được.” Tuệ Lâm đồng tình với Khả Ái rồi quay sang Trường Hy: “Em thấy ý kiến của anh được đó. Anh suy nghĩ bài hát đi, rồi mình hẹn nhau tập, chỉ có một tháng để tập thôi.” Nói rồi cô đứng dậy đẩy Trường Hy ra cửa lớp. ” Rồi anh về đi. Hết giờ nghỉ rồi, mọi người đang về lớp đó.”
“Chút em có về chung xe với anh không?” Trường Hy hỏi trong lúc bị đẩy đi.
“À không! Anh Trần Vỹ đón em.”
“Nữa hả? Sao hoài vậy? Anh ấy về đây chủ yếu đưa đón em sao?” Trường Hy quay lại nói với vẻ mặt khó coi.
“Em với anh ấy có việc cần làm.”
Trường Hy cho cả thân thể của mình tựa vào bản lề cửa khi nói, làm ra vẻ chán nản “Việc gì làm hoài không xong vậy em?” Vừa dứt câu anh đứng bật thẳng người dậy và tiếp tục nói. “Tối nay mình sẽ nói thêm về vấn đề này.”
“Được rồi! Về lớp đi.” Tuệ Lâm gật gật đầu cười lớn rồi xua tay với Trường Hy.
Buổi chiều hôm đó, sau khi tan học, Trường Hy hẹn Long Vũ ra quán cafe gần trường. Anh hứa với Tuệ Lâm rằng anh sẽ là người nói cho Long Vũ biết mối quan hệ mới của hai người và quan trọng không gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh bạn si tình này. Long Vũ đã tỏ ra thích Tuệ Lâm gần hai năm nay, tuy không chính thức dùng lời nói nhưng ai cũng biết qua cách anh quan tâm cô. Tuệ Lâm thì chưa bao giờ có cảm xúc nam nữ với Long Vũ, cô chỉ xem anh như kiểu bạn chiến hữu, và cô luôn tỏ rõ cho Long Vũ thấy điều đó, để anh không có bất kỳ hiểu lầm và hy vọng nào, nhưng anh chàng si tình này vẫn cứ giữ khư khư tình cảm ấy. Cả Trường Hy và Tuệ Lâm đều thấy khó xử về việc nói cho Long Vũ biết sự thật.
“Sao hôm nay hẹn có mình tớ ra vậy? Mấy đứa kia đâu?” Long Vũ vô tư hỏi.
“Ừ! Tụi nó bận hết rồi, chỉ có tớ với cậu thôi.”
“Buổi diễn âm nhạc năm nay cậu tiếp tục tham gia chứ?”
“Ừ! Tiếp tục tham gia. Tớ và Tuệ Lâm đăng ký chung một tiết mục.”
“Hay vậy! Mỗi năm đổi mới vậy mới được chứ.” Long Vũ vui vẻ đáp.
“Cũng không phải tự nhiên đổi mới.”
Long Vũ tỏ vẻ lắng nghe.
“Tớ có chuyện muốn nói thật với cậu. Sau khi nghe rồi cậu xử lý tớ thế nào cũng được. Nhưng tớ không thay đổi được gì.”
“Chuyện gì nghiêm trọng vậy?”
“Tớ với Tuệ Lâm đang hẹn hò.”
Sau khi nghe xong câu nói của Trường Hy, Long Vũ lặng đi vài giây, rồi bỗng nhiên cậu bạn đặt ly nước thật mạnh xuống bàn và đấm bàn tay vào bức tường ngay sau lưng Trường Hy. Tuy vậy, Trường Hy vẫn không né tránh cú đấm của cậu bạn. Lúc này, Long Vũ bước ra khỏi chỗ ngồi và bỏ đi. Để lại một mình Trường Hy với biết bao suy nghĩ, mặc dù thái độ này của Long Vũ, anh đã lường trước. Trường Hy thấy có lỗi với cậu bạn.
Trong số ba anh chàng thì Trường Hy lại thân với Long Vũ hơn cả. Nhiều lần cậu bạn cũng nhờ Trường Hy giúp cho việc mở lời tốt với Tuệ Lâm, vì Trường Hy là người Tuệ Lâm tin tưởng nhất và Long Vũ cũng quen cô ấy qua Trường Hy. Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, anh biết làm gì cho khác đây? Nhưng anh luôn tin vào tình bạn với Long Vũ, cậu bạn sẽ không vì một cô gái mà trở mặt với mình. Ngồi lặng người suy nghĩ mọi chuyện chưa đến năm phút thì có một bàn tay vỗ vào vai Trường Hy thật mạnh. Anh bất ngờ quay lại, Long Vũ dành cho anh một nụ cười kiểu chiến hữu.
“Cậu khá lắm. Cái đấm khi nãy là dành cho thằng bạn giấu giếm. Dám chơi trò tiền trảm hậu tấu với tớ.” Long Vũ vừa ngồi vào bàn vừa nói. “Bắt đầu khi nào?”
“Hơn nửa tháng rồi. Tiền trảm hậu tấu nhưng cậu là người biết đầu tiên.”
“Tuệ Lâm mà chạy qua tớ khóc lóc thì cái đấm như khi nãy không phải vào tường đâu đấy.”
“Tuệ Lâm khóc à? Chắc tớ chạy qua cậu khóc trước đó.” Trường Hy đùa giỡn.
“Muốn ăn đấm rồi đó. Cô gái càng tỏ ra mạnh mẽ thì bên trong càng yếu đuối và dễ bị tổn thương biết không? Cả điều đơn giản thế cũng không biết, chả hiểu em ấy thích cậu chỗ nào.”
“Yên tâm đi. Sẽ không có khóc lóc đâu, nếu có tớ tìm cậu chịu ăn đấm trước khi cậu tìm tớ.” Trường Hy vừa nói vừa vỗ vai Long Vũ.
“Thôi cậu về trước đi. Tớ ngồi đây nói chuyện điện thoại có việc đã.”
Sau khi Trường Hy về trước, Long Vũ mới để cảm xúc thật của mình lộ ra bên ngoài. Lúc này, Long Vũ cảm thấy mọi tia hy vọng đều bị dập tắt. Anh chàng si tình này, tuy biết Tuệ Lâm thích Trường Hy nhưng vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm của mình mạnh mẽ hơn, và một ngày nào đó cô ấy sẽ suy nghĩ đến tình cảm đó. Long Vũ luôn tin vào câu nói: “Mưa dầm thấm lâu.” Nhưng bây giờ thì hết rồi, đất đã bị dầm thấm bởi thứ khác, mưa có trút xuống cũng chẳng tác dụng gì nữa. Tuy vậy, anh vẫn nghĩ mình sẽ tiếp tục quan tâm Tuệ Lâm khi cô cần. Giúp đỡ Trường Hy khiến cho cô ấy luôn thấy vui vẻ.
– —–
Tối đến, y như lời Trường Hy đã nói với Tuệ Lâm ở trường, anh qua nhà cô. Vẫn với phong cách thường ngày, hôm nay Trường Hy mặt áo thun trơn màu xanh biển, cùng với quần lửng kaki màu trắng, chân mang dép lê cao su đen. Trông anh thật thoải mái. Anh nhìn lên thấy phòng ngủ của Tuệ Lâm không sáng đèn, nhưng anh biết cô không bao giờ ngủ sớm như vậy. Anh quyết định gọi cho cô.
“Xin chào quý khách. Chúng tôi gọi đến từ dịch vụ hẹn hò. Hiện tại có anh chàng cao to, trắng trẻo, đẹp trai không chê vào đâu được đang đứng trước cửa đợi bạn. Bạn có đang rảnh để hẹn hò không?” Trường Hy giả giọng nữ.
“Xin lỗi bánh bèo! Chị đây không rảnh cũng không ế.”
“Anh là trai thẳng nha. Ra đi.” Trường Hy cười to tiếng vào điện thoại.
“Em đang làm bài tập mai phải nộp rồi. Anh Trần Vỹ đang giúp em. Hôm nay không được rồi.” Tuệ Lâm nói giọng lí rí buồn bã.
“Ra mở cửa đi. Anh vào làm phụ em, ba người sẽ nhanh hơn hai người.” Trường Hy càng muốn vào khi nghe đến anh Trần Vỹ.
Tuệ Lâm vâng theo lời Trường Hy, cô mở cửa cho anh vào phụ giúp làm bài tập. Đúng là ba người làm nhanh thật. Nhờ có thiên tài như anh Trần Vỹ và người luôn đạt thành tích tốt trong học tập như Trường Hy, chỉ một thoáng đống bài tập của Tuệ Lâm đều đã được giải quyết gọn gàng, nhanh chóng.
“Lần sau không được để dồn một đống như vậy nữa.” Trần Vỹ nghiêm giọng nói. Chuyện gì anh cũng dễ dàng nhưng riêng chuyện học hành anh rất nghiêm túc.
“Em biết rồi! Em ra ngoài xả stress xíu nha. Anh đừng khoá cửa.”
“Toàn anh với Trường Hy làm thôi mà em cũng phải xả stress nữa hả? Trước mười giờ nha, không thì bác Thái lại mắng cho đó.”
“Em biết rồi.” Tuệ Lâm nhảy lên ôm Trần Vỹ một cái rồi đi theo Trường Hy.
Suốt buổi làm bài tập đến lúc này, Trường Hy đều âm thầm quan sát Tuệ Lâm. Anh không hiểu sao mình lại thấy không thoải mái khi Trần Vỹ và Tuệ Lâm ở chung nhà mà lại thân mật như vậy. Tuy rằng hai người như anh em nhưng thật sự cả hai không cùng máu mũ, vả lại bây giờ Tuệ Lâm cũng đã là thiếu nữ chứ không còn là con nhóc như ngày xưa. Cảm giác Tuệ Lâm luôn xem trọng và ngưỡng mộ anh Trần Vỹ hơn ai hết, khiến cho Trường Hy chạnh lòng.
“Anh Vỹ ở Việt Nam bao lâu vậy em?”
“Chín tháng thôi anh.”
“Cái gì? Chín tháng mà em bảo là chiín tháng thôi hả? Chứ em muốn anh ấy ở đây bao lâu?”
“Ở luôn.” Tuệ Lâm vô tư trả lời.
Mặc dù hiểu rõ Tuệ Lâm chỉ vô tư là thế thôi, nhưng Trường Hy vẫn có phần không yên tâm. Thấy Trường Hy im lặng có vẻ lâu, Tuệ Lâm lấy làm lạ.
“Sao hôm nay anh im lặng quá vậy? Đi hoài nên anh không còn gì để nói hả?”
“Không! Nhiều chuyện để nói lắm. Nhiều đến mức anh cần sắp xếp từ từ.” Trường Hy tỏ vẻ vui cười.
“Anh nói chuyện với anh Long Vũ chưa?”
“À! Đúng rồi! Anh nói rồi! Hôm nay anh qua để thông báo cho em biết là mọi thứ đều tốt đẹp. Em yên tâm rồi chứ?”
“Woaaaa! Sao anh làm gì cũng tốt hết vậy? Có chuyện gì làm khó được anh không Trường Hy??” Tuệ Lâm bước lên phía trước anh, rồi quay mặt lại đối diện với anh.
“Chỉ có em làm khó anh thôi.” Anh đưa tay khẽ gõ lên đầu mũi cô.
“Anh làm khó em thì có.” Cô biễu môi rồi xoay người tiếp tục đi.
“Trễ giờ rồi. Có dám đua với anh về nhà không?”
Vừa nghe đua, Tuệ Lâm chạy ngay lập tức. Với sức chạy trên đôi chân không đủ dài của mình thì cho dù chạy trước Trường Hy bao xa cô cũng không tài nào thắng anh được. Nhưng hôm nay, sau lưng Tuệ Lâm, Trường Hy cứ chạy chầm chậm để nhìn theo cô. Anh cảm thấy thật thoải mái khi ở bên cạnh Tuệ Lâm, cô luôn khiến anh quên đi mệt mỏi bởi tiếng cười và sự vô tư của cô.
“Yeahhh! Hôm nay em thắng!” Tuệ Lâm vừa hì hục thở vừa cố nói.
“Từ bây giờ, Trường Hy này sẽ luôn là người thua cuộc trước em.” Trường Hy vừa nói vừa đưa tay vuốt mồ hôi trên má Tuệ Lâm. “Em vào nhà đi.”
Tuệ Lâm không nói gì mà chỉ cúi đầu ngoan ngoãn bước vào nhà sau cử chỉ của Trường Hy. Cô đóng cửa lại và tựa người vào đó, hồi tưởng lại hành động và câu nói vừa nãy của anh, cô vừa mỉm cười vừa đặt tay mình lên bên má mà khi nãy anh nhẹ nhàng vuốt những giọt mồ hôi của cô. Đôi má vốn dĩ ửng hồng của Tuệ Lâm trong thời khắc này càng thêm đỏ và ấm nóng. Hơi ấm không biết do tay anh để lại hay do cơ thể cô toả ra. Tuệ Lâm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Sáng mai anh qua đón em đi học và chiều về cùng với anh nhé.” Tuệ Lâm càng ấm lòng hơn khi nhận được tin nhắn của Trường Hy lúc cô còn chưa kịp về phòng, tức là anh vẫn còn đứng trước cửa và nhắn tin cho cô.
Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ anh lại là một người ngọt ngào như vậy, vì từ nhỏ anh đối xử với cô không khác gì đối với một thằng con trai. Nghĩ đi nghĩ lại cô chẳng biết vì sao lúc đó mình lại có thể thích anh, người không hề xem mình là con gái, còn bây giờ anh làm cô càng thích anh nhiều hơn khi anh nhẹ nhàng và ngọt ngào với cô như vậy.
Sáng hôm sau khi đến trường, Khả Ái tiếp tục nhận được phong thư y như ngày hôm qua, chỉ là dòng chữ khác:
“NGÀY MỚI BÌNH YÊN NHÉ EM”
Ban đầu không định để ý chuyện này, nhưng bây giờ cô không thể nào không để ý được nữa. Khả Ái dùng điện thoại chụp hình phong thư và gửi ngay cho Tuệ Lâm xem, cùng dòng tin nhắn: “Quyết định theo dõi từ bây giờ nhé.”
“Quyết định sáng suốt. Cùng nhau làm nhé.” Tuệ Lâm trả lời tin nhắn Khả Ái với vẻ thích thú.