Trưa trời trưa trật, một nhóm tu sinh đang ngồi trong giảng đường chờ đợi. Mặt mày ai nấy đều héo queo như củ cải muối. Bọn họ đã nhập học vào học viện Bạch Vân được hai năm. Nếu đến cuối năm nay mà không thể cảm khí, theo như quy định sẽ phải rời trường, chấm dứt giấc mơ trở thành tu sĩ.
– Nhà trường thông báo sẽ cử Vĩnh An đến hỗ trợ. Các cậu có thấy hy vọng gì không? – Một nam tu cột tóc đuôi ngựa lo lắng.
Cậu đầu trọc kế bên lắc đầu.
– Bao nhiêu giáo sư kinh nghiệm đầy mình hướng dẫn còn chưa ăn ai. Huống chi là một tu sinh như chúng ta. Có giỏi thì cũng chỉ mới tu được hơn bốn năm chứ mấy.
– Biết đâu đấy. – Nữ tu duy nhất trong nhóm phát biểu. – Nghe đồn cậu ta đọc sách rất nhiều, có khi giúp được gì thì sao.
Mọi người chỉ mải lo lắng về tương lai của bản thân. Mà không hề hay biết hiệu trưởng cũng âm thầm xuất hiện ở đây. Tam Phong cùng Mạnh Nguyên muốn quan sát buổi giảng sắp tới, để đánh giá khả năng luận đạo của học trò. Ông có ý đồ giữ chân nhân tài ở lại học viện làm giáo sư trong tương lai. Như vậy sẽ tránh được cảnh các gia tộc xào xáo lẫn nhau. Vị thế của Bạch Vân cũng mạnh hơn một bậc.
Thời gian sắp điểm mà vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện, Tam Phong bồn chồn nhìn vào đồng hồ. Một số tu sinh cũng bắt đầu nóng ruột đi ra đi vào, mắt trông về nơi cuối hành lang.
Giữa lúc đó thì Vĩnh An đủng đỉnh bước vào giảng đường. Lần này khá hơn lần trước là có mặc vest. Đầu tóc theo phong cách rối bời xoăn tít.
Diễn giả bất đắc dĩ đứng ngay giữa lớp, phóng tầm mắt quan sát hơn trăm tu sinh phía dưới. Phần lớn tỏ thái độ hoài nghi, số còn lại lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng. Rõ ràng cậu không phải là Đấng cứu thế được bọn họ trông đợi. Đã thế…
– Ai không tiếc mạng mình thì ở lại. Tất cả những bạn khác có thể ra về.
Toàn hội trường như quả bom được kích nổ. Âm thanh tranh luận ong ong bên tai.
“Biết ngay mà, tên này chẳng giúp được gì. Chỉ làm mất thời gian của người khác.”
“Nhà trường chắc chắn coi chúng ta là đồ bỏ, mới đưa một đứa tu sinh lên hướng dẫn.”
“Đi, phải lên gặp hiệu trưởng hỏi cho ra lẽ.”
Loading…
Một người trong số đó mất bình tĩnh hét to lên:
– Tại sao lại vậy?
Chưa gì cả đám đã xồn xồn lên rồi. Chẳng trách… Diễn giả thở dài ngao ngán, giải thích ngắn gọn:
– Bởi vì tôi sẽ không nói về mấy lý thuyết hít vào thở ra nữa. Các bạn đã nghe giảng trong hai năm mà vẫn không thể lý giải. Thay vì cố nhét chữ vào đầu chẳng bằng lấy mạng sống đánh cược một lần.
Một tu sinh đập bàn lên tiếng. – Ý nói chúng tôi ngu? Vĩnh An! Cậu đừng ỷ mình có tí thiên phú rồi coi thường người khác.
Cậu trầm giọng đáp trả. – Đừng nhét chữ vào miệng người khác. Xin nhắc lại, ai sẵn sàng đánh cược một lần thì ở lại, còn không hãy ra về. Các bạn có ba mươi phút để suy nghĩ.
Bầu không khí hội trường trầm hẳn xuống. Lát sau bắt đầu xuất hiện vài người đứng dậy đi về. Cứ thế số lượng tu sinh bỏ cuộc ngày một đông. Đến cuối cùng chỉ còn lác đác vài tu sinh nửa tin nửa ngờ ở lại.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Vĩnh An. Cậu ra hiệu cho họ tập trung lại gần và bắt đầu hướng dẫn.
– Trong cơ thể của các bạn đã có linh căn. Vì một lý do nào đấy bộ phận này không thể cảm khí. Đã vậy cần phải dùng bản năng sinh tồn để ép nó hoạt động. Các bạn hình dung được quá trình này chứ?
Một nam tu chần chừ. – Chưa hiểu lắm.
Vĩnh An gợi ý. – Linh khí là một loại năng lượng. Thức ăn cũng là năng lượng.
– Chúng tôi phải nhịn ăn. – Một nữ tu lên tiếng.
– Chính xác. – Giảng viên búng tay cái tách lý giải rõ hơn. – Khi cơ thể không nhận được năng lượng từ thức ăn. Nó phải tìm cách hấp thụ năng lượng bằng đường khác. Lúc đó linh căn sẽ buộc phải hoạt động, lấy linh khí từ môi trường để chuyển đổi thành năng lượng tự thân.
– Cậu thử chưa Vĩnh An? – Thanh niên trọc đầu nghi ngại.
– Chỉ là suy luận của tôi. Các cậu đã cùng đường cũng chẳng còn cách nào khác. Trong khoảng thời gian này, mọi người không được ăn hay uống bất cứ thứ gì ngoài nước lọc. Bảy ngày sau tôi sẽ quay lại xem kết quả thế nào. Dĩ nhiên các bạn có thể bỏ cuộc.
Cả nhóm bối rối nhìn nhau. Thoạt nghe thì có lý nhưng còn kém xa hai chữ thuyết phục. Tu sĩ từ cấp rèn thể trở lên mới từ từ bỏ được thức ăn, sử dụng linh khí làm năng lượng. Bọn họ chưa cảm được khí thì khác gì người thường đâu, nhịn ăn xem như là tự mình bức tử.
Mấy tu sinh tụm lại thảo luận với nhau hồi lâu, đến khi ngước lên thì giảng viên bất đắc dĩ đã đi mất. Hầu hết chán nản muốn đi tìm phương pháp khác. Còn sót lại một nữ sinh duy nhất quyết định đánh cược.
– Ngài hiệu trưởng định để trò ấy thử cách của Vĩnh An thật à? – Mạnh Nguyên lên tiếng.
Tam Phong gật đầu, mắt nhìn theo bóng dáng đang khuất dần. – Vĩnh An có cách tư duy rất lạ. Cứ để cô bé ấy thử xem sao.
Cậu ra khỏi giảng đường chưa lâu thì bắt gặp một cậu bé lấp ló bên gốc cây.
– Hoài Bách. – Vĩnh An vẫy tay ngoắc cậu nhóc lại gần.
Chú bé lon ton chạy lại. Mới mấy tháng chưa gặp mà cậu nhỏ phổng phao hơn rất nhiều. Bụng phệ tiêu biến mất tăm mất tích. Nét mặt bớt đi mấy phần trẻ con, hai má phúng phính nay đã không còn.
– Em đứng đây chờ ai?
– Em chờ anh. – Chú nhóc cười híp cả mắt, nắm lấy tay thần tượng lắc qua lắc lại.
Cậu nhéo chóp mũi ửng hồng của người hâm mộ. – Có chuyện muốn hỏi anh sao?
Hoài Bách gật đầu lia lịa, miệng phun ra một tràng:
– Từ hôm xem anh dùng ảo trận vây hãm cả khán đài. Em quyết tâm noi theo gương anh nghiên cứu trận pháp. Mà… đọc mãi vẫn chẳng hiểu. Muốn gặp anh lại quá khó. Núi Ngọc Sương lúc nào cũng phong bế. May sao hôm nay nghe nói anh có giờ giảng nên chạy lại.
Vĩnh An nhấc bổng chú nhóc lên nhánh cây, tầm mắt hai người lập tức ngang bằng với nhau, như thế này sẽ dễ trò chuyện hơn. Cậu như cười như không hỏi cậu bé. – Nói anh nghe, em học được những gì?
– Em … – Mặt chú nhóc nóng ran, tay gãi đầu sột soạt. – Mấy phù văn khó quá, học mãi mà không thuộc.
– Vụ thì căng đấy! – Cậu ra vẻ nghiêm trọng.
Nghe thế, mắt Hoài Bách cay cay, lệ ngân ngấn bờ mi, ngữ điệu trùng xuống. – Giờ phải làm sao? Em đã cố hết sức mà vẫn Không nhớ. Khi nào mới giỏi bằng anh đây.
Vĩnh An cười phá lên giòn giã, xoa đầu cậu nhỏ. – Anh đùa em thôi. Đừng quá lo lắng, anh cũng đâu thuộc lòng phù văn.
Hoài Bách mở to mắt ngạc nhiên.
– Anh không thuộc?
– Không. – Thần tượng thản nhiên thừa nhận. Còn xấu xa nhéo má nhóc hâm mộ một phát. – Tất cả đều có quy luật, khi em nắm được rồi thì không cần phải học vẹt. Bây giờ nghe anh, trước tiên tu luyện linh lực cho vững chắc. Sau này anh sẽ hướng dẫn thêm.
– Dạ!!! – Nó reo lên, bất ngờ ôm choàng lấy thần tượng. – Em cảm ơn.
Giây lát sau, Hoài Bách vẫn cứ ôm cứng ngắc không có vẻ gì là muốn buông. Vĩnh An buộc phải nhẹ nhàng gỡ móng nhỏ ra khỏi người, khuyên nhủ thêm. – Nếu không thích trận pháp thì không nhất thiết phải luyện. Mỗi người đều có sở trường sở đoản. Em nghĩ xem mình thích làm gì hoặc giỏi gì nhất.
Bị tách ra khỏi người mình thần tượng, Hoài Bách có hơi hụt hẫng, ánh mắt cụp xuống. – Em thích nhất là thu thập phân tích thông tin, và khá giỏi khoản này. Bắt độ mười trận em có thể thắng đến bảy. Nhưng cái này đâu giúp gì cho tu luyện.
Cậu hứng thú để tay lên vai Hoài Bách. – Vậy nhìn anh em biết được gì?
Hoài Bách quan sát thần tượng từ đầu đến đuôi, cuối cùng đưa ra đánh giá:
– Những lần trước gặp mặt, anh ăn mặc khá tuềnh toàng. Suy ra anh không quan tâm đến thời trang. Bộ vest này chín phần do người khác chọn giúp. Em nói đúng không?
– Đúng. – Vĩnh An gật gù thử hỏi thêm thông tin. – Vậy hôm nay người chọn vest cho anh có ở đây không?
Hoài Bách chẳng cần suy nghĩ trả lời ngay lập tức. – Không có. Mặc vest thiếu cà vạt, đầu tóc như tổ quạ. Một người tinh tế như thế sẽ không để anh như vậy đi ra ngoài.
Thằng bé này quả thật không nói ngoa. Một người phân tích thông tin nhạy bén như vậy rất hiếm có. Đảo quốc An Lạc lại chỉ chú trọng tu sĩ nên những tài năng về lĩnh vực khác vô tình bị bỏ qua. Nghĩ đến đây, cậu nghiêm túc định hướng:
– Em nghĩ xem, mọi tu sĩ đều rất cần thông tin về vị trí pháp bảo, bí cảnh chừng nào mở, công pháp abc giờ đang ở đâu… Nếu biết được thông tin chính xác, em có thể mua bán kiếm lời. Ngoài ra nắm thông tin là nắm tất cả. Đó là một thứ quyền lực mềm. Em có thiên phú về mặt này tại sao không phát triển theo hướng đó. Chăm chăm đi theo anh không phải cách hay.
Hoài Bách không dám tin vào tai mình, hai mắt lom lom nhìn cậu:
– Em có thể làm được những điều anh nói ư?
– Chỉ cần em muốn.
Ngay lúc này bầu trời bỗng đổ mưa lớt phớt. Vài giọt nước len qua kẽ lá rớt xuống người cả hai. Đàn anh vội dùng linh khí bảo vệ quanh người chú nhóc.
– Mưa rồi, để anh đưa em về.
– Dạ!!!
Hoài Bách vui vẻ nắm lấy tay thần tượng. Nó thích đôi bàn tay, thích ánh mắt, thích tất cả những gì thuộc về người anh dễ thương nhất trong lòng. Ước gì mưa giăng ngập lối, hoặc là đường về dài thêm hun hút, để có thể bên người lâu hơn chút nữa.