Chán Đời Sống Lại

Chương 46: Tộc người Lai Tiên



Đêm về khuya, Ám Dạ xé gió lướt băng băng qua đại dương mênh mông tăm tối. Không gian yên ắng, mọi vật như chìm vào giấc ngủ thiên thu.

Trong phòng tu luyện ở tầng ba, Vĩnh An đi đến cuối quá trình tu luyện, hàng mi chớp động mở ra, ánh mắt tinh anh hơn mấy phần. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Nhanh thật, thế mà đã qua bảy ngày. Bên ngoài đang là ban đêm, rất thích hợp để đi ngủ.

Nghĩ rồi cậu quay trở lại cabin, đặt lưng xuống giường nệm êm ái. Sâu ngủ nhìn ra cửa sổ, bắt đầu quá trình đếm sao… Tự dưng lại trằn trọc khó ngủ. Lạ lùng à nghen! Tu sĩ có thể bị mất ngủ hay không? Dựa vào tình trạng hiện tại của bản thân, thì câu trả lời chắc chắn là có.

Không ngủ thì không ngủ, Vĩnh An ngồi dậy, nhếch mép cười đầy nguy hiểm. Tiện thể cho anh ta nếm chút mùi khó chịu, xem lần sau còn dám bắt nạt cậu không. Sâu mất ngủ đứng bật dậy, dáng người dong dỏng cao sải ba bước chân là tới phòng bên cạnh.

– Dạ Ca. – Cậu thỏ thẻ gọi anh.

Cạch, cửa phòng mở ra, Lệ Thiên cởi trần xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Cậu nhìn anh một phát, vô thức nuốt nước miếng. Nhìn mình một phát, thở dài ngao ngán. Ngay lập tức, ý chí trả thù tăng lên vài nấc. Ánh mắt lấp lánh tia nhìn đen tối.

Lại nghĩ xấu xa gì đây? Một tay anh chống lên cửa, tay còn lại bẹo má cậu. – Khuya không ngủ, tìm tôi làm gì?

Sâu mất ngủ ôm má càu nhàu. – Tôi không phải con nít để anh cưng nựng.

Anh bảo không cách xa nhau nửa bước.

Cho nên… – Lệ Thiên cười thầm chờ xem con cún này định làm cái gì.

Vĩnh An nhìn anh nhây nhây. – Cho nên từ nay tôi ngủ cùng giường với anh, vậy mới đảm bảo không cách nửa bước. – Còn gườm gườm nhấn mạnh từng chữ. – CHO VỪA LÒNG ANH.

Sau đó không cần anh cho phép, sâu mất ngủ hất anh qua một bên, chễm chệ ngồi trên giường. À khoan, quên khuấy vụ này. – Tôi nói trước. Cái này là do anh. Nên tôi không ôm, thì anh cũng không được làm cái trò môi lưỡi đụng chạm. Biết chưa?

Ma quân đi lại bên giường, hững hờ trả lời. – Biết rồi. Còn cậu mà ôm thì đừng có trách. – Giọng anh trầm thấp mang theo ý tứ đe doạ. – Sẽ không chỉ là đụng chạm môi lưỡi nữa đâu. Tôi cho cậu một phút suy nghĩ cho kỹ.

Cậu bất giác quẹt qua cái trán chẳng có tẹo mồ hôi nào. Nghe cứ ớn ớn sao đó. Không được, chưa đụng trận đã chạy là hèn. Kỳ này mà lùi bước anh còn ăn hiếp mình dài dài. Sâu mất ngủ gom hết can đảm. – Quyết định vậy đi. Khỏi cần suy nghĩ.

Như còn chưa yên tâm, cậu trải rộng tấm chăn, nằm lên lăn một vòng, tự gói mình thành con nhộng. Sau đó nhìn anh thách thức. – Chắc chắn sẽ không ôm.

– Thông minh đấy. – Ma quân châm chọc. Người đâu mà ngốc hết phần thiên hạ. Anh bước lên giường nằm nghiêng nhìn cậu, lại không thể kiềm chế nhéo gò má non nớt. – Khai mau, qua đây là gì.

Sâu ngủ nhăn răng ra cười. – Tự nhiên lại khó ngủ. Anh kể tiếp chuyện hôm bữa đi. – Sau đó cậu nằm lại cho ngay ngắn, mắt hướng lên trần nhà, mũi hít hà hương thơm thoang thoảng từ người anh. Căn phòng này thiết kế y chang bên kia. Chẳng hiểu sao không khí bên này dễ chịu hơn hẳn. Vĩnh An há miệng ngáp ngắn ngáp dài hối thêm lần nữa. – Kể đi.

Lệ Thiên nhìn rất rõ, câu trước mới than mất ngủ, câu sau ánh mắt đã mông lung đờ đẫn. Và biểu hiện nào cũng là thật. Thật quá lại làm anh rối, làm anh nghĩ nhiều thêm một chút, làm anh đoán già đoán non lý do…

– Sau khi nghe đề nghị của tôi… – Ma quân kể tiếp câu chuyện dang dở. Ký ức ủ lâu như bị lên men, chỉ có nồng hơn, hận hơn, giọng anh đanh lại.

– Bọn họ đều từ chối. Vì trong đám thủ phạm có hai người là thiếu chủ. Một của nhà họ Mạc, một của họ Lâm. Không một gia tộc nào muốn gây sự với họ Mạc. Thế là tôi làm theo cách của mình, tự tay kết liễu bọn chúng.

– Và sau đó bọn họ truy lùng anh?

– Ừ. Sau mấy lần giết hụt. Cuối cùng họ cũng dồn được tôi vào đường cùng. Không còn cách nào khác, tôi liều mình xông vào vùng đất bị nguyền rủa.

Vĩnh An tỉnh hẳn người. – Vùng đất bị nguyền rủa? Trong đấy sấm sét đánh liên tục cả ngày lẫn đêm. Anh sống được đúng là kỳ tích.

– Mọi việc đều có nguyên nhân. – Ma quân thò tay vào ngực của cậu, lôi ra Vạn Linh Trận. – Sau bao nhiêu thế hệ bảo vệ cho nó, cuối cùng bảo vật này cũng hữu dụng một lần. Sấm sét trong đó giáng xuống theo quy luật. Nói cách khác nó hoạt động tương tự trận pháp, tìm được mắt trận là có thể sống sót. Tôi ở trong đấy tu luyện cho đến khi tu vi đạt cấp độ phân hồn. Chuyện sau này hẳn cậu đã biết.

Sâu ngủ gật gù. Khúc này thì ai ai cũng biết. Hạ bệ Thuần Khương lên ngôi ma quân. Trở thành cái gai trong mắt của cả hai phe. Nhưng mà…

– Anh mất bao nhiêu năm để đạt đến cấp độ phân hồn?

Tốc độ tu luyện nhanh cấp kỳ là niềm tự hào của Lệ Thiên, cả thiên hạ này chỉ có mình anh, ma quân cao hứng xác nhận. – Trăm năm

– Trăm năm? – Cậu ngạc nhiên. – Dạ Ca, anh hơn trăm tuổi rồi ư?

Hỏi xong, sâu ngủ cười phá lên. – Từ nay nên gọi là “anh già” mới đúng

“Già” là trọng điểm? Ma quân vô thức đưa tay sờ lên mặt, trong lòng hơi hơi tự ái. – Cùng cấp với nhau. Nhưng tôi vẫn nhỏ hơn thầy của cậu cỡ hai trăm tuổi đấy.

– Ờ, đã ghi nhận! Nhưng kệ anh, so với tôi thì vẫn là rất già. – Ha, biết rồi nha! Cha này sợ bị chê già. Cậu cứ chê đấy làm gì được nhau. Giỏi thì ăn hiếp nữa đi.

Lệ Thiên mất hứng. – Hết chuyện rồi. Thôi ngủ đi.

– Khoan… – Vĩnh An nì nằn. – Một câu nữa thôi. Đạo tu vây công anh là vì Vạn Linh Trận?

– Ừ. – Ánh mắt gian manh nhìn con cún nhỏ. – Và giờ nó là của cậu. Xin chúc mừng!

Khốn kiếp! Ngay từ đầu anh ta đã tính kế đổ vạ cho mình. Vĩnh An xoay lưng về phía Lệ Thiên, mang cơn tức chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, ma quân bị vòng tay của cậu đánh thức. Bằng một cách vi diệu nào đó, cún nhỏ vẫn giãy ra khỏi đống chăn, vô thức vòng tay ôm anh chặt cứng, dụi đầu vào vùng ngực ấm áp ngủ say sưa. Lệ Thiên định hất tay ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Bởi vì nếu mà “nỡ” được, thì anh đã cấm cửa ngay từ đầu. Ma quân xoay người nằm nghiêng, ở tư thế này sâu ngủ gần như lọt thỏm vào lòng người bên cạnh. Nghe tim cậu đập phập phồng, anh lại có chút sợ hãi. Sợ tim mình say đắm thêm lần nữa.

Vĩnh An ngủ đến gần trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Nhìn tới cánh tay phản chủ, cậu giật thót, vội vàng rút về. Hú vía, may mà anh ta chưa tỉnh. Sâu ngủ nhẹ nhàng ngồi dậy, rón ra rón rén biến khỏi phòng.

Đợi cho cún nhỏ đi mất, ma quân mở mắt ra, tinh thần tỉnh táo tinh anh. Nào có dáng vẻ của người vừa mới thức giấc. Anh nhìn sóng biển lăn tăn ngoài ô cửa sổ. Đúng là… người thì vô tình ta lại hữu ý.


Woa!!! Thoải mái nhất là trở về nhà.

Vĩnh An nằm dài trên giường, ôm Mun vào lòng, ngón cái sờ lên chiếc sừng nhu nhú của thú cưng.

Mèo ta cáu tiết kêu ngao ngao, dùng đệm thịt hồng hồng mềm mềm tát vào tay cậu chủ.

Cậu bị chọc ngứa ngáy hết cả người, buộc phải giơ mèo lên trên cao. – Yên nào, mày thấy con sóc đâu không?

Mun lắc đầu qua lại. – Ngao ngao.

Vậy là nó lại chuồn đi nữa rồi. Vĩnh An bật dậy bỏ mèo xuống đất. Đứng lên đi phong bế Ngọc Sương. Cậu dự cảm có người bày ra một ván cờ rất lớn. Nếu không muốn trở thành con tốt trong trận đánh này thì phải gấp rút tăng nhanh thực lực. Lợi dụng có Lệ Thiên bên cạnh tranh thủ tập luyện thì còn gì bằng.

Chủ nhà đi một vòng quanh núi, kiểm tra gia cố hết các cấm chế, rồi quay trở lại vào phòng.

Về đến nơi, cậu thấy ma quân đang ôm Mun trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. – Con mèo có vấn đề gì ư?

Anh thả tay ra, trả tự do cho con thú nhỏ, từ tốn thông báo. – Nó là Lân Miêu. Cậu nghe về loại động vật này chưa?

Lân miêu? Vĩnh An cố gắng lục lọi thư viện trong não của mình. – Chưa nghe qua.

– Cậu lại đây. – Ma quân chỉ tay đến chiếc ghế bên cạnh.

Chủ nhà chần chừ, mỗi lần nghe người này gọi, cậu cứ có cảm giác như đi vào hang hùm.

– Lúc ôm tôi ngủ sao không sợ. – Lệ Thiên mỉm cười chọc ghẹo. Trong tay hóa ra một sợi linh lực mềm mại mát lạnh kéo cậu đến gần. Đồng thời xuất ra hồn lực tấn công cún nhỏ.

Ngay lập tức, nguồn hồn lực này va phải màng chắn, báo hại ma quân thổ huyết ra ngoài.

Mọi việc diễn ra nhanh như chớp. Khi Vĩnh An kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã rồi. Cậu nhìn vệt đỏ trào ra từ khóe miệng người kia, trái tim nhói nhói như có gai đâm.

– Anh muốn chết?

– Chỉ thử thôi. – Lệ Thiên dùng ngón tay cái lau đi dòng máu trên miệng. Ánh mắt nhìn cậu ẩn chứa ý vị sâu xa. Anh lấy ra bức chân dung của một người phụ nữ, trải rộng nó trên bàn.

– Đây là ai?

Vĩnh An nhìn chăm chú vào bức tranh. Sau lưng toát mồ hôi hột. Đây chẳng phải là mẹ của thân thể này ư? Cậu đi giật lùi về phía giường ngủ.

– Mẹ… mẹ cậu ta.

– Hửm. – Ma quân nhướng mắt.

Ai lại nhầm lẫn lúc quan trọng thế này, chủ nhà chỉ muốn đưa tay tát mình một cái. – Mẹ tôi, anh biết gì về bà.

Phản ứng này có gì đó không đúng. Lệ Thiên bán tín bán nghi quan sát thay đổi tâm lý của người đối diện. Chỉ có ngạc nhiên, chột dạ, và lo lắng. Nhớ nhung thương cảm hoàn toàn không xuất hiện. Xem ra anh chưa chạm đến thân phận thật sự của cậu nhóc. Sau này vẫn phải tìm mảnh ghép còn thiếu. Còn bây giờ… Ma quân quăng cho cậu một tập tài liệu.

Vĩnh An đưa tay chụp lấy cuốn sách. Ngay trang đầu tiên đã làm cậu say sẩm mặt mày.

“Tộc người Lai Tiên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chán Đời Sống Lại

Chương 46: TÂM MA



Tháng giêng về, dắt luôn cả tuyết về theo. Một màu trắng xóa mênh mông bất tận che phủ mọi vật. Ô cửa sổ bị che quá nửa áp lên mình hoa băng quyến rũ của mùa đông. Gió thổi ù ù đẩy thêm hơi lạnh vào căn nhà nhỏ. Tường gỗ đơn sơ, trong cũng như ngoài, lạnh thấu da thấu thịt. Vĩnh An ngồi như pho tượng ở tư thế kiết già. Cả người phủ một tầng băng mỏng. Lông mi đóng tuyết biến thành những sợi trắng xóa. Nhìn chẳng khác xác chết là mấy, trừ phần ngực bên trái vẫn phập phồng lên xuống.

Kết quả tu luyện có thu hoạch rất khả quan. Ba hệ linh lực không chênh nhau nhiều như trước. Cậu khoan khoái kết thúc quá trình nhập định. Thân hình động đậy trở lại làm lớp băng rơi lộp độp xuống đất. Ánh mắt đảo qua phía đồng hồ xem hôm nay là ngày tháng năm nào. May quá, vẫn chưa trễ hẹn với Hải Vân. Mà hình như có người trễ hẹn với cậu.

Vĩnh An ngồi dựa lưng vào tường bỗng giật nảy cả người. Lạnh quá, bức vách hóa băng luôn rồi. Cậu dùng hỏa linh lực thổi hơi nóng cho căn phòng nhỏ. Không khí ấm hơn, băng tan, cả căn phòng càng thêm ướt át. Khó chịu nhất là nó trống trải.

Cậu gắn Hàn Phong lên vai mặc kệ tuyết lớn phóng vút lên cao, xuyên qua những tầng âm u ám, đuổi theo ánh mặt trời rực rỡ. Bay chán chê, chủ nhân của Ngọc Sương đáp xuống ngay trước trận truyền tống, ngồi ngây ngốc ở đó hàng giờ đồng hồ.

Vậy là anh ta bỏ đi thật rồi. Bực thật! Vĩnh An bốc nắm tuyết ném cái bộp vào bầy quạ gần đó. Đã ai lấy được gì từ anh ta đâu. Ném thêm phát nữa. Mấy con chim nhao nhao né tránh. Đàn ông mà như đàn bà, hơi tí là bỏ đi. Hai cú ném liên tiếp trúng đích, mấy con quạ kêu lên giận dữ bay đi mất biệt.

Hừ! Vĩnh An hất tung cả đụm tuyết. Bản thân anh ta cũng đề phòng chứ bộ. Nếu như tin cậu, Lệ Thiên đeo đồ giả làm gì? Làm như chỉ mình cậu có lỗi trong mối quan hệ này đấy. Cảm giác bị bỏ rơi chẳng hề dễ chịu chút nào. Chủ nhân Ngọc Sương bửa nát tảng đá bên cạnh. Nhà này không phải quán trọ, mà muốn đến thì đến muốn đi là đi. Cậu dễ bị ăn hiếp lắm sao? Vĩnh An hung hăng đứng dậy. Phải đi tóm cổ anh ta mới được.

Đất trời bao la biết người ở đâu mà tìm, ôm cây đợi thỏ là phương án khả thi nhất. Thợ săn khoác áo tàng hình mò đến căn hộ của Lệ Thiên nằm canh me ở đó.

Đến ngày thứ hai thì ma quân xuất hiện. Cả người mặc nguyên cây đen ám theo mùi máu tanh nồng. Biểu cảm thâm trầm khó dò. Anh không phát hiện có người ẩn nấp gần đó, thản nhiên đưa tay vặn cửa, bước nửa chân vào nhà…

Bắt được rồi! Xem còn dám làm lơ cậu nữa không. Thợ săn vội buông áo tàng hình xuống đất, hiện ra trước mắt ma quân.

Nhưng cậu chưa kịp làm gì thì đã bị Lệ Thiên dồn vào góc tường. Anh dùng một tay nhấc bổng Vĩnh An khỏi mặt đất. Ánh mắt nhấp nháy chuyển sang màu đỏ lãnh huyết. Trái tim nhảy dựng đập từng hồi mãnh liệt. Hơi thở nóng hổi phả vào người cậu. Sát khí nồng đậm, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết con người nhỏ bé trong tay. Ma quân trầm giọng đe doạ:

– Còn dám vác mặt tới gặp tôi. Ngại mạng mình quá dài?

Tay còn lại của ma quân biến ra cọc băng nhọn hoắt, trỉa ngay vị trí trái tim người đối diện. Giọng nói ma mị, nửa quyến rũ, nửa nguy hiểm, thì thào vào trong tai Vĩnh An. – Có rất nhiều cách chơi mà không vi phạm lời thề hồn. Muốn thử không?

Cậu bỏ ngoài tai mấy lời đe dọa, nhìn trừng trừng vào đôi mắt đỏ máu. Tâm ma quấn thân. Đeo Bích Liên Tâm bên người mà vẫn bị nó ảnh hưởng, chứng tỏ tâm ma này cắm rễ từ rất lâu trong lòng Lệ Thiên. Hóa ra từng có người thân cận lừa dối anh ta. Nghĩ cũng phải, với bản lĩnh của Lệ Thiên, nếu như không bị phản bội, đạo tu làm sao bẫy được ma quân. Và hành động ngu ngốc hôm nọ đã làm nó bộc phát. Vĩnh An tự rủa thầm mình cả trăm lần, trách nhiệm này thuộc về cậu.

Bổ não xong nguyên nhân – hậu quả, thợ săn nhếch mép cười mỉa, nhấn mạnh từng chữ: Loading…

– Đến cái chết tôi còn không sợ. Chỉ tới đây để bắt anh về có gì mà không dám.

Dứt lời, Vĩnh An nhào thẳng vào người Lệ Thiên. Anh ta giật mình thu thế không kịp. Cọc băng theo đà xuyên thủng ngực. Cơn đau lạnh lẽo giật lên từng hồi. Máu phun thành vòi, thấm đẫm áo cả hai người. Thợ săn mặc kệ vết thương, ôm chặt lấy ma quân, đầu chôn trên hõm vai, bàn tay vỗ về tấm lưng rắn chắc, miệng thì thầm an ủi:

– Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Hy vọng cách này có hiệu quả. Ngày xưa lúc cậu nổi điên, mẹ cũng hay làm như thế.

Lệ Thiên bất ngờ ngay đơ tại chỗ. Thợ săn thấy vật tiếp tục vỗ về người trong lòng, giọng điệu ngọt ngào như dỗ trẻ con.

– Tỉnh lại đi… Nhìn tôi đây, tôi là Vĩnh An, không phải người kia. Vĩnh An chưa bao giờ làm hại anh.

Cậu ngước lên nhìn sâu vào mắt anh, như muốn thẩm thấu tất cả nỗi đau từ con người ấy.

– Anh không tin tôi. Thì ít nhất cũng phải công bằng chứ. Ai là người cứu anh hai lần?

Ma quân quay mặt tránh đi ánh mắt sỗ sàng. Cậu được thể càng làm tới, giữa chặt gương mặt của anh, gằn giọng:

– Nói, ai cứu mạng anh hai lần.

Vĩnh An không nhận được câu trả lời như mong muốn, lực bàn tay càng siết mạnh, lớn giọng lập đi lập lại liên tục:

– Là ai… Là ai… Là ai…

Cuối cùng Lệ Thiên cũng chịu thua, nhẹ giọng trả lời. – Là cậu. – Đôi mắt dần phai đi sắc đỏ. Nhịp thở trở về bình thường. Anh run rẩy lùi về sau một bước, nhìn mảng máu trên áo mình và áo cậu, cáu tiết sẵng giọng:

– Vào trong nhà.

Vĩnh An đưa tay quẹt cái trán chẳng đổ tí mồ hôi nào. Mệt chết đi được! Một ngày làm mấy vố như vầy chắc cậu sẽ sớm về chầu Diêm Vương. Ui da!!! Mẹ nó, Anh ta đâm sâu thiệt chứ. Nạn nhân rên rỉ theo chân ma quân vào trong.

Vừa vào tới nơi, anh đã đẩy cậu bật ngửa vào ghế sofa, mạnh tay xé toạc áo. Động tác thô thiển mạnh bạo không có chút kiêng dè nào hết.

– Ấy, ấy, ấy, nhẹ tay thôi. – Cậu cự nự phản đối. – Đau chết đi được.

Ma quân cầm khăn dùng lực mạnh hơn nữa ấn vào vết thương. – Không sợ chết, mà lại sợ đau. – Anh lại ấn thêm phát nữa. – Cho cậu đau chết đi.

– ÁI DA!!! – Nạn nhân rú lên, chụp bàn tay ác ôm kia lại. – Kệ nó đi, vài ngày tự khỏi.

– Ngồi yên đấy! – Anh ra lệnh, tiếp tục dùng mười phần lực đâm kim vào vết thương. – Chỉ một phân là thủng tim rồi cậu biết chưa? Không may lại khó mà lành.

Vĩnh An căm hận trắng dã mắt lườm người đối diện. Là ai đâm? Ờ… à… hình như là cậu tự lao vào. Thôi bỏ qua vụ này. Cậu lưỡng lự mở miệng:

– Dạ Ca… Anh tỉnh rồi thì cho tôi mượn lại Bích Liên Tâm.

Lệ Thiên đâm mạnh kim vào ngực, tiện tay bóp mạnh lên vết thương, máu lại tuôn ra ngoài. – Vì lão già đấy chịu khó hy sinh gớm nhỉ. – Rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, trắng trợn đe dọa. – Có gan thì cứ nhắc lại lần nữa thử xem.

– Ối mẹ ơi đau quá!!! – Nạn nhân sợ rồi, dịu giọng lại. – Dạ Ca… Dạ ca… Xin lỗi việc lần trước. Tôi chỉ muốn gặp nó để hỏi chút chuyện. Anh không đồng ý tôi sẽ không mang nó ra khỏi đây.

Anh ấn mạnh vai cậu xuống ghế, nghiến răng gầm gừ – Câm miệng, ngồi im, để tôi may xong rồi nói.

Đành vậy, anh ta mà bóp thêm phát nữa chắc cậu vãi đái ra quần.

Khâu xong miệng vết thương cho cậu, ma quân bỏ vào trong kia đi tắm. Mặc kệ thương binh ngồi đó với cơn đau của mình.

Một hồi sau, con rùa xanh mon mem sáp lại gần người nó yêu thích. – Chủ nhân.

Vĩnh An vui mừng. – Mày trốn ra đây được à?

– Không. – Nó lắc đầu. – Anh ta thả ra. Chỉ khi nào anh ta bị thương trầm trọng như lần trước tôi mới tự do theo ý mình được thôi.

Cậu liếc nhìn vào phòng tắm. Xì! Đúng là khẩu xà tâm phật, trong ngoài bất nhất. Vĩnh An nâng con rùa lên cao tranh thủ hỏi chuyện. – Sao mày để chủ nhân bị tâm ma dằn vặt như thế. Vô dụng vừa thôi.

Rùa ta giãy nảy, biểu cảm như người đẹp bị gả cho quái vật, đau khổ hết nấc. – Anh mới là chủ nhân chân chính của tôi. Nói hoài mà không chịu hiểu. Bắt tôi đi theo ma quân cũng vậy à, sao phát huy hết tiềm lực được.

Nó bắt đầu lại chuyển sang kênh tố khổ. – Không có tôi kiềm chế anh ta đã phát điên đến chết. Đâu chỉ hơi hơi bạo lực như bây giờ.

Ừ, hơi hơi bạo lực mà quần cho đám đạo tu sợ són đái, cậu cũng xém ăn quả đắng. Thôi bỏ đi, cãi nhau với con rùa ngốc này thà đi nói chuyện với cục đá còn sướng hơn. Cậu quay lại việc chính. – Mày có thể bổ khuyết thần hồn bị thiếu được không?

– Không, linh hồn chứ có phải đuôi thạch sùng đâu mà muốn mọc thì mọc.

Vĩnh An ỉu xìu như cọng bún thiu. Những điều nó nói đúng y những gì cậu đọc được trong sách. Thầy xem như là hết hy vọng quay về thời kỳ đỉnh cao. Mà tâm trạng bánh bao chiều này chỉ tồn tại cho đến khi…

Lệ Thiên bước từ phòng tắm ra ngoài. Trên người mặc mỗi chiếc quần đùi, cơ bắp cứ lồ lộ ra trước mắt ai đấy. Cậu nhìn anh thèm thuồng, cuối cùng nhịn không được dùng ngón tay nhấn nhấn vào mấy múi cơ, ngữ điệu chất chứa đầy ghen tị:

– Đến bao giờ tôi mới có cơ đẹp như vầy.

– Luyện kiếm nhiều lên. – Ma quân vừa nói vừa tròng áo vào. Bằng không, anh lo mình sẽ bị coi như mẫu vật để nghiên cứu.

Người còn lại trong phòng nhìn anh vô cùng tiếc nuối. Đồ keo kiệt, chưa gì đã mặc áo vào. Chẳng còn gì hay ho để xem, cậu liền phủi mông đứng dậy. – Không phiền anh nữa. Tôi có việc phải đi, gặp lại sau.

Lệ Thiên buông mình xuống ghế, ngẩng đầu lên hỏi cậu. – Đi đâu.

– Sâm Cầm.

– Khu vực này giáp với ma đạo, cực kỳ nguy hiểm. – Lệ Thiên bình thản nhận xét, bàn tay thì ngoắc cậu lại gần. – Đến đây.

Lại trò gì nữa đây? Vĩnh An hơi lo, chầm chậm tiến lại. Vừa tới nơi, cậu bị anh ôm gọn vào trong lòng. Hai người cùng nhau ngã nhào ra ghế.

Giọng ma quân thủ thỉ bên tai. – Đợi tôi ngủ dậy sẽ đi cùng cậu.

Tù nhân cựa quậy, tìm cách giãy ra khỏi đôi tay như gọng kìm. – Anh đi theo làm gì?

– Giết người. – Lệ Thiên nhắm mắt, siết tay càng chặt.

Cậu lắc mạnh hơn nữa. – Buông ra! Tự nhiên đi ôm tôi là sao.

– Trả thù. – Anh nói, và đó là cái cớ. Thật ra ma quân phát hiện Bích Liên Tâm chỉ áp chế nổi tâm ma lúc cậu ôm anh. Mặc kệ nguyên nhân do đâu, Lệ Thiên chỉ cần biết mình cần người này là đủ.

– Hẹp hòi. – Tù nhân cao giọng lên án. Giơ tay đấm vào mặt anh ta một phát. Cú đấm chưa chạm mục tiêu thì đã bị bàn tay khác bắt lại. Vĩnh An cắn môi nghẹn khuất. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. – Buông ra! Tôi nằm kế anh là được chứ gì. Bích Liên Tâm cũng không cần phải ôm nhau mới hoạt động.

Anh cười. – Biết là tốt. Nhưng tôi vẫn chưa trả thù xong. Lần sau trước khi nhào vào ôm ai phải nghĩ đến hậu quả. Hiểu chưa?

– Anh… Ái đau!!! – Thương binh gườm gườm nhìn anh. Tưởng trên người cậu có vết thương là dễ bắt nạt lắm hả? Lầm rồi! Xem đây này! Vĩnh An xoay người lại, quặp hai chân vào người ma quân, vòng tay ôm cứng ngắc. Miệng cười lên nham nhở, mắt đá lông nheo với anh.

– Giờ thì ai mới là người bị ôm đây ta? Đừng có cầu xin tôi buông ra nghe hông.

Được một lát, hương thơm thanh mát trên người Lệ Thiên bắt đầu mê hoặc tâm trí đối phương. Vĩnh An cứ thế ôm cục than ngủ khì khì tự lúc nào cũng chẳng hay. Ma quân bị kẹp như vậy ngủ được mới lạ, anh mở mắt ra nhìn cậu, tâm tình vạn phần phức tạp. Con cún này thật biết cách làm người ta bó tay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.