Chán Đời Sống Lại

Chương 41: Toan tính



Chiều muộn đưa lối, ánh nắng hắt hiu trên con đường dài dằng dặc. Bóng anh và bóng cậu sóng bước bên nhau. Vĩnh An chăm chú nhìn cảnh vật hai bên đường, miệng vẫn không quên hỏi lại lần nữa:

– Anh chắc là không bị nhận diện?

Lệ Thiên xoay xoay cây tò he trong tay. – Lo cho tôi?

– Ừ! – Cậu quay qua nhìn người đồng hành. – Thật ra tôi có món này giúp anh ẩn thân. Không cần phải hóa trang như thế nhìn xấu lắm.

Thì ra nãy giờ cậu nhóc tránh nhìn qua đây là có lý do. Ma quân bật cười thành tiếng, dùng bàn tay có vài vết chai vò đầu Vĩnh An. – Món đồ chơi giúp cậu trốn tôi hôm trước chứ gì? Không cần đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Giữa lúc hai người trò chuyện qua lại. Trước mặt xuất hiện chiếc xe bay bề thế. Nó ngang nhiên chắn hết lối đi. Cánh cửa lướt êm sang ngang. Một tu sĩ có gương mặt góc cạnh, râu ria xồm xoàn bước xuống, ngang ngược chỉ vào Lệ Thiên, cất giọng oang oang:

– Tao thích cô gái này, mày muốn bao nhiêu tiền để cút.

Giờ này mà vẫn còn mấy thể loại óc chó thế này. Vĩnh An khoanh tay trước ngực, dõng dạc ra giá:

– Một ngàn linh thạch… – Thần tài xuất hiện mà không trấn lột thì thật uổng phí. Cậu mỉm cười gian xảo, nhấn mạnh rõ ràng. – THƯỢNG PHẨM.

Mẹ kiếp sao có cảm giác ăn sò lông tới nơi rồi. Thanh niên lạ mặt nhảy dựng lên. – Giá này đủ cho ông chơi một ngàn con đi*m.

Vĩnh An hất hàm. – Có thì ói ra, không thì cút mẹ mày đi. – Bộ nghĩ cậu là thể loại dễ nói chuyện lắm chắc.

Tại lâu đài Hạc Trắng cách đó không xa. Hai anh em gia chủ nhà họ Bạch chăm chú xem diễn biến đang xảy ra trên đường.

– Tham tiền, nhát gan, không bảo vệ phụ nữ, ăn nói thô lỗ. – Khả Lan lắc đầu nhận xét.

Khả Anh ra lệnh. – Đồng ý đi.

Đồng thời quay sang trấn an em gái.

– Từ từ, kịch đang hay.

Bên này, thanh niên nhận được lệnh từ gia chủ mới có gan gào to:

– Một ngàn thì một ngàn, ông đây không thiếu tiền.

Ngay tức thì, một túi linh thạch nặng trĩu bay về phía Vĩnh An. Song song đó người lạ mặt định xông qua bắt lấy Lệ Thiên.

– Khoan. – Cậu giơ tay cản lại. – Phải hỏi ý người đẹp xem có muốn đi theo mày không đã.

Mỹ nhân từ phía sau ôm gọn lấy cậu vào lòng, run rẩy sợ hãi. – Không muốn.

Vĩnh An rùng mình sởn hết cả tóc gáy. Công nhận anh ta vào vai rất mượt.

– Nghe chưa? – Cậu thảy lên thảy xuống túi linh thạch. – Coi như đây là phí giữ mạng. Cút cho khuất mắt ông.

Thanh niên trợn trắng mắt, giơ đấm lên đe dọa:

– Muốn lật kèo với ông phải xem mày có…

Hai tiếng “bản lĩnh” chưa kịp thốt ra. Hắn đã bị dây tơ hồng lặng lẽ từ dưới đất chui lên tóm gọn lấy đôi chân. Sau đó là hàng loạt âm thanh ôi a đầy đau đớn. Cuối cùng bị ném thẳng về phía lâu đài Hạc Trắng. Cả người bầm dập, bọt mép sùi ra, nằm một đống giữa sân.

Vĩnh An phủi tay bẹp bẹp. Thuốc thử chả bõ dính mép, đánh đấm còn thua đàn bà.

Khả Anh cất tiếng cười ha hả. – Lật lọng, thông minh… còn dám cả gan dằm mặt hai tên già chúng ta. Đủ chuẩn làm con rể em chưa?

Khả Lan liếc mắt nhìn ông ta. – Có vẻ anh còn sốt sắng hơn em. Mà con bé không chịu hợp tác. Bên cạnh cậu ta đi theo thêm một người. Kế hoạch của anh không dễ thành công đâu.

Bạch Khả Anh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống khu vực bày tiệc. Quan sát hai người khách mới vào rồi lên tiếng trào phúng:

– Có gai góc đến mấy thì cũng chỉ là cây non. Em hiểu chứ?

Ở cổng, Vĩnh An lững thững tiến vào. Hai bên lối đi mai vàng nở rộ. Trên cành cây treo đầy ắp những câu chúc cầu bình an may mắn. Đèn lồng giăng ngang tỏa ra muôn ngàn ánh sáng dịu nhẹ. Bọn họ gần như là những vị khách cuối cùng đến dự. Sảnh tiệc đã lấp kín người từ lâu. Từng cặp đôi ăn mặc sang trọng dìu nhau lướt qua trước mặt. Vĩnh An nhìn sơ một vòng, nhanh chóng nhận ra một số gương mặt quen thuộc từng gặp trong tòa thị chính.

Vài người khác cũng biết thanh niên mới vào là ai. Nhưng họ chỉ tế nhị quan sát từ xa, hoàn toàn không gây khó chịu cho cậu.

Đằng xa có một bé gái mặc áo dài hồng vui vẻ chạy lại. Tay trái xách một giỏ tre xinh xắn. Cô bé lễ phép cúi đầu chào, cài ghim áo lên cho vị khách mới đến.

– Cảm ơn em. – Vĩnh An lịch sự hồi đáp.

Khả Lan đứng từ xa trông lại. Mặt mũi không quá xuất sắc nhưng ăn điểm ở chỗ tươi sáng như gương. Giao tiếp khá ổn. Coi như tạm thời xứng đôi vừa lứa với con gái của bà.

Ở bên kia, Hải Vân lăng xăng chạy ra, miệng cười tươi như hoa hàm tiếu.

– Cuối cùng cũng đến, chờ cậu hết cả hơi.

Dứt lời, cô nàng ngắm cậu từ đầu đến chân. – Chu choa!!! Com-lê đen lịch lãm nha. Ăn mặc cũng ra dáng lắm chứ bộ.

Hải Vân lại nháy mắt hỏi nhỏ. – Khai mau, ai giúp cậu lựa trang phục? Loại đồ cổ như cậu biết gì về thời trang.

Vĩnh An đánh mặt qua, hướng ánh nhìn về Lệ Thiên đang bước lại gần thay cho câu trả lời.

Vừa trông thấy người, mắt cô sáng rực như đèn pin nhìn phụ nữ to bự đi cùng Vĩnh An. – Vô Danh, cậu cũng đến. Ra đây đấu với tớ một trận. Mà cậu mặc vest trông còn đẹp hơn Vĩnh An. Woa!!! Hai người giống mặc đồ đôi ghê gớm.

– Hải Vân. – Khả Lan thướt tha trong tà áo dài tím bước đến nhắc nhở con gái. – Ai lại rủ khách đấu kiếm vào giờ này. Con đó, càng ngày càng không ra thể thống gì. Mau mời bạn vào bên trong.

Tiểu thư cụt hứng dẫn bạn vào đại sảnh ngập trong sắc vàng của hoa ly quý phái. Hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp không gian rộng lớn.

Cậu bị cô bạn dắt đi giới thiệu làm quen hết nhóm nọ đến nhóm kia. Bọn họ mất một lúc lâu mới kết thúc quá trình chào hỏi tẻ nhạt. Tưởng đâu đã thoát nạn, nào ngờ cô nàng lại tiếp tục kéo cậu qua chỗ mấy cô em họ đang đứng.

– Đây là Khả Chi mười lăm tuổi, Khả Linh hai mươi, Khả Bình mười chín. Khả Tố hai mốt. – Hải Vân giới thiệu một lèo như trả bài cho cô giáo.

Bốn cô gái ăn mặc đẹp đẽ, mỗi người mỗi vẻ đồng loạt cười duyên nhìn khách, ánh mắt tìm tòi săm soi.

Cậu nở ra nụ cười cứng ngắc, trong bụng thì nhịn hết nổi.

– À, còn bé Khả Đoan tám tuổi. Nó đứng bên kia. – Hải Vân lôi sần sật thằng bạn đi theo.

– Cậu làm cái trò gì đấy? – Vĩnh An cáu lên.

Cô nàng buông tay bạn ra, quay đầu lại nhìn. – Giới thiệu người yêu. Ai bảo cậu tài lanh diễn mấy cái trận pháp. Gia chủ muốn cậu làm rể họ Bạch. Tớ chỉ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

– Ngưng ngay! Mới tám tuổi, tớ chưa bệnh hoạn đến vậy.

– Thôi được rồi. Không thích gái thì tập trung vào ăn. – Chủ nhà cười hì hì liếng thoắn hướng dẫn. – Bên kia bày đồ ăn cùng rượu và nước giải khát. Hiền Minh thì ngồi ngay góc dàn nhạc ấy.

À… – Cô ghé tai thì thầm. – cậu ấy bị trúng bùa sao đấy. Cứ buồn buồn. Tớ hỏi thì không nói. Cậu qua đó xem sao. Tớ bận tiếp khách phụ mẹ.

Nháy mắt sau đó bóng dáng nhỏ bé đã biến mất giữa đám đông. Bỏ lại Vĩnh An và Lệ Thiên tự mình phục vụ.

Ma quân nhìn tháp món ăn trưng bày đẹp mắt trên đĩa sứ trắng. Từ hải sản tươi ngon đến thịt yêu thú quý hiếm, kế bên là các món gỏi, tiếp theo có vô số loại bánh trang trí cầu kỳ, rượu vang đắt tiền bày ra ê hề. Thực đơn phong phú như vậy lại không thấy cậu nhóc đụng đũa.

– Cậu không muốn ăn sao?

Vĩnh An lắc đầu. – Không thích.

Cậu chỉ thèm một mâm cơm gia đình ấm cúng vào ngày Tết. Có bánh chưng xanh, có dưa hấu đỏ, nồi thịt kho tàu, đĩa củ kiệu ăn kèm với tôm khô, khoanh giò thủ giòn dai sựt sựt.

– Nếu vậy cứ ở yên tại đây. – Lệ Thiên vươn tay chỉnh lại nơ bướm trên cổ cho người đối diện. – Xong việc, thích ăn gì tôi dắt cậu đi.

Vĩnh An gật đầu đáp ứng. – Tiện thể anh quậy tưng lên cũng được. Thấy gia chủ nhà này hơi rảnh.

– Yên tâm.

Sau tiếng nói Vĩnh An cũng không còn thấy người nữa. Cậu lấy một ly cocktail rồi đi tìm thằng bạn.

Hiền Minh thì đang ngồi cô đơn bên hồ bơi. Khách khứa ở khu vực này lác đác vài người nên không gian khá yên tĩnh. Trên bàn bên cạnh xếp không biết bao nhiêu là ly rượu trống rỗng.

– Cậu sao vậy? – Vĩnh An bước lại hỏi thăm.

Thằng bạn vẫn chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn. Nửa đôi chân vung vẩy trong nước. Ngữ điệu lè nhè:

– Chẳng sao cả.

Cậu im lặng ngồi xuống kế bên. Có những chuyện cho dù thân thiết đến mấy cũng đâu thể chia sẻ. Mỗi người đều cần khoảng lặng cho riêng mình.

Hai thằng con trai dùng cách đơn giản nhất ở cạnh nhau qua nửa thời gian của buổi tiệc. Lúc này người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Cô ta mặc bộ áo dài đỏ thắm, vòng eo thon nhỏ, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, mái tóc đen thẳng mượt buông thả ngang lưng.

– Thưa quý vị, tiếp theo là một trò vui nho nhỏ được chính tay ngài gia chủ thiết kế để tặng tất cả các quan khách tham dự buổi tiệc ngày hôm nay.

Đâu đó vang lên tiếng “ồ” ngạc nhiên, mọi người bắt đầu chú ý hơn về sân khấu.

MC cười duyên. – Thu Uyên biết các vị đang rất nôn nóng muốn tìm hiểu luật chơi phải không ạ? Được rồi, Uyên sẽ chia sẻ ngay đây. Trò chơi này có tên là “người tình bí ẩn”. Trên ngực áo của mỗi quý ông đều có gắn một chiếc ghim áo do chính tay gia chủ chuẩn bị. Bây giờ nó đã bắt đầu phát sáng. Ngay khi Thu Uyên phát động hiệu lệnh, mỗi quý ông có mười giây để tặng vật đó cho quý cô, quý bà mà mình yêu quý.

– Nếu không có thì sao? – Một giọng nam vang lên từ dưới sân khấu.

Thu Uyên hướng về nơi phát âm thanh. – Hết thời gian mà chưa trao tặng thành công, nó sẽ tự động bay thẳng đến một quý cô, quý bà nào đấy chưa nhân được ghim áo.

– Ồ, thế thì mình tự chọn sẽ hơn chứ. Để nó bay loạn nhiều khi… – Một giọng nam ồ ồ bình luận.

– Thời gian bắt đầu… Mười… Chín… Tám…

Lại trò quỷ gì nữa đây? Vĩnh An ngơ ngác kiếm đâu ra quý cô quý bà.

Hiền Minh đột nhiên cười lên sằng sặc. – Trò này chuẩn bị riêng cho cậu đấy. Đi tặng cho Hải Vân đi.

À thì ra là ghen. Cậu nện thẳng vào mặt Hiền Minh một đấm. – Chúc cậu ngủ ngon.

Hiền Minh liền nằm vật ra đất bất tỉnh nhân sự.

– Hai… Một…

Đây rồi! Vĩnh An nhào lại ngắn ngay ghim áo lên người quý cô to bự của cậu. Lệ Thiên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thắc mắc chờ câu trả lời.

– Một trò điên khùng thôi. – Cậu ra vẻ vô tội.

– Chúc mừng các quý ông đã hoàn thành phần chơi đầu tiên. Các ngài đã sẵn sàng nhận quà từ Bạch Gia Chủ chưa ạ?

– SẴN SÀNG!!! – Đám đông hô to


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chán Đời Sống Lại

Chương 41: RÚT CỦI TRONG LÒ



Minh Quân đang nằm dài trên bàn, nheo nheo đôi mắt một mí nhìn Nhật Quang. Hắn nhìn như vậy hơn một tiếng, vẫn chẳng thấy người kia ngẩng đầu lên. Chả biết y rị mọ với mấy cái báo cáo đến bao giờ mới xong. Quân Minh lại trở mình, đổi hướng ngắm trần nhà, mẹ nó, mấy cái đèn chùm chết tiệt này nhìn cộm cả mắt. Không biết thằng ngu nào đi sơn tường màu hồng, sến súa. Thảm thì đi dùng màu ngà trông còn tệ hơn miếng dẻ lau. Trong này im ắng đến phát chán, hắn ngồi bật dậy định đi tới đi lui cho khuây khỏa. Mà cái phòng bé tí vài chục mét vuông thế này thì chỗ đâu mà đi. Mỗi lần thấy chán là y như rằng hắn lại ngứa miệng.

– Này… – Hắn gọi Nhật Quang. Nhưng y vẫn làm lơ đồng bạn, tập trung vào công việc của mình đặng chút nữa báo cáo cho quân thượng. Tình hình hai bên ma – đạo đang căng thẳng, quân thượng lại chẳng ngả theo ai, vì thế đẻ ra quá nhiều việc để xử lý.

– Này… – Hắn nhích gần, khều Nhật Quang, miệng nói thì thầm. – Có tin này hay lắm, mày nghe không?

– Không nghe. – Nhật Quang vẫn chăm chú nhìn báo cáo, lạnh lùng trả lời.

Quân Minh liếc mắt khó chịu. – Vậy thì tao nói một mình. – Sau đó hắn rống hết công lực, hét vào tai đồng bạn:

– Quân thượng có bồ mới. Mặt ưa nhìn, ngực lép, thích mặc đồ con trai. Nói chung là không đẹp bằng người cũ.

Tiếng vỗ tay bôm bốp đột nhiên vang lên.

– Tin tức nhanh nhạy đấy. – Lệ Thiên khen ngợi.

– Chết mẹ mày chưa con. – Nhật Quang bắt chước dáng vẻ thì thầm của Minh Quân.

Ơ cái đệch, lần nào buôn chuyện cũng bị bắt quả tang. Chắc kiếp trước hắn mang số chó mực, đầu thai kiếp này chỉ được thay hình chứ mệnh vẫn nguyên. Minh Quân sợ đến cứng người, lưng thẳng tăm tắp, cúi gằm mặt, trong lòng thấp thỏm chờ quân thượng trách phạt.

Ngoài dự đoán của hắn, Lệ Thiên đi thẳng vào chính sự, đưa tay nhấc mấy cái báo cáo Nhật Quang soạn sẵn. Ma quân liếc nhìn danh sách những người có liên quan đến vụ vây công bốn năm về trước. Tổng cộng hơn trăm người. Tính ra đạo tu thật sự nghiêm túc trong việc đuổi giết anh đấy chứ. Bung ra lực lượng toàn nhân tài kiệt xuất. Lệ Thiên cười mỉa, ánh mắt phẳng lặng không chút giao động, quăng lại danh sách qua cho Nhật Quang, ra lệnh nhẹ tênh:

– Giết.

– Dạ! – Nhật Quang há mồm nhận lệnh theo thói quen. Sau đó… chết tiệt, lại bốc phân nữa rồi, y lừng khừng không biết nên giải thích thế nào – Nhưng…

– Hửm! – Lệ Thiên vân vê môi dưới, thấp giọng hỏi lại. – Có chuyện gì?
Loading…

– Trong đó có mấy gia chủ của ngũ đại gia tộc, Châu Thanh, Tam Phong, cùng nhóm cấp ngưng hồn không dễ xử lý. – Đây là Nhật Quang nói giảm nói tránh, thật ra mấy người này một là y đánh không lại, hai là được bảo vệ rất kỹ khó lòng đụng vào.

Ựm ừ… Lệ Thiên hắng giọng chữa thẹn. Nãy giờ mải nghĩ đến cậu nhóc làm bản thân hồ đồ mất rồi.

– Đám đó cậu không cần quan tâm. Giao cho Minh Quân đi.

Hả??? – Mặt mày Quân Minh méo xệch, đôi chân nhũn ra, thiếu điều muốn quỳ mọp xuống đất. Hai tay vả mặt bôm bốp, mếu máo xin tha.

– Quân thượng! Tôi sai rồi. Tôi biết sai rồi. Chết dưới tay mấy tên khốn ấy, không bằng quân thượng đâm tôi một nhát còn sảng khoái hơn.

Lệ Thiên lạnh lùng nhìn hắn.

Nhật Quang cũng nhìn hắn, mẹ nó, sao lúc nào cũng bị thằng khốn này liên lụy. Chót lọt lần này thì biết tay ông.

– Cầu xin quân thượng tha cho Quân Minh lần cuối.

Ma quân dửng dưng nhìn vào tên thuộc hạ lắm mồm. Một khắc sau đó miệng hắn tuôn ra đầy máu. Băng lạnh cứ thế xuyên từ thẳng từ cằm qua lưỡi.

– Đây là cảnh cáo. Lần sau nó sẽ xuyên qua đầu. Hiểu?

Hắn gật đầu đáp ứng, miệng ư ư a a chẳng rõ nói gì.

Ma quân hài lòng thu lại tầm mắt.

– Đám đó để ta xử lý. Nhật Quang xử lý những tên còn lại. Làm gọn gàng vào.

– Dạ! Nhưng vết thương của Quân thượng…

Ma quân xua tay. – Ổn rồi. – Đồng thời cụp mắt liếc xuống bức ảnh đặt trên bàn. Anh đăm chiêu một hồi, nghi ngờ hỏi lại:

– Nhật Quang, đúng người không?

– Trăm phần trăm ạ!

Lệ Thiên gật gù thu lại tấm hình vào nhẫn trữ vật, nhanh chóng chuyển qua một vấn đề khác.

– Minh Quân rà soát lại thuộc hạ phía dưới. Ai dính phải dẫn ma đều giết hết. Cử một nhóm cài cắm vào quân đội của Thuần Khương, áng binh bất động tại đó. Một đội khác đi cướp linh thạch tại các mỏ khai khoáng của đạo tu.

– Ạ… ạ… – Minh Quân khó nhọc gật đầu vâng dạ. Nhức nhối quá! Thật muốn nhổ ra. Hắn lén nhìn quân thượng… thôi, để yên cho lành.

Ma quân tiếp tục chỉ đạo. – Nhật Quang cử người thu mua lương thực, thuốc men và dược liệu. Gom càng nhiều càng tốt.

– Dạ quân thượng yên tâm. Còn Tuyết Cung sao ạ?

Lệ Thiên quả quyết. – Hạ trận pháp niêm phong lại đi. Còn vấn đề gì nữa không?

– Dạ không.

– Tốt, nhanh chóng triển khai. – Anh vừa nói vừa đi ra cửa.

Đợi cho quân thượng đi đủ xa, Minh Quân mới dám rút cọc băng, dùng linh lực chữa thương, vừa chữa vừa xuýt xoa kêu rên. Nhật Quang ngứa mắt đá hắn một cái, chừng mắt khuyên nhủ:

– Mày nên khâu cái miệng ngu ngốc đó lại hoặc là đi xuống âm phủ mà nhiều chuyện.

Trong lòng y còn chưa hết tức định đá hắn thêm cái nữa. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng thấy tội, cuối cùng chuyển qua ném cho hắn lọ thuốc chữa thương. Lại phát hiện hình như bản thân mới làm chuyện dư thừa, Nhật Quang “hừ” một tiếng quay lưng bỏ đi.

*****

Trong khoảng thời gian này, phía ma đạo cũng đang ráo riết chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Hắc Bảo Cung tấp nập người ra người vào. Không gian u ám như địa ngục vì thế mà có thêm vài phần sức sống. Phía trên đại điện, Thuần Khương nhắm mắt ngưng thần, thỉnh thoảng ông ta lại nhíu mày một cái. Nét mặt thoạt trông rất khổ sở.

Huyền Như ưỡn ẹo bước từng bước khoan thai từ ngoài đi vào. Trên môi thường trực nụ cười quyến rũ mê hoặc. Cô ta vừa thấy dáng vẻ yếu đuối như thằng nghiện của ma đế, bao nhiêu hứng thú trong lòng tự nhiên tắt ngấm. Vẫn là nên bỏ ý nghĩ lên giường với tên này, nhìn thôi đã phát tởm.

– Dạ thưa ma đế. – Giọng nói oanh vàng cất lên.

Thuần khương ghé mắt nhìn xuống thuộc hạ bên dưới, hỏi một câu chỏng không. – Sao rồi?

– Y như ngài dự đoán. Phía đạo tu đã bắt đầu rục rịch chống lại chúng ta. Hiện tại chúng đã bắt đầu tăng cường tu sĩ tại khu vực biên giới. Vực vô vọng căn phòng rất cẩn mật.

– Ừ. – Thuần Khương gật đầu, mọi thứ hoàn toàn nằm trong dự tính của ông. – Cuộc họp của quốc trưởng bên đó thì sao?

– Vẫn mấy lời tiền hô hậu ủng kích thích tinh thần không có gì đặt biệt. Chỉ là mật thám của chúng ta phát hiện còn có một cuộc gặp gỡ khác, chủ trì là Bạch Khả Anh, nội dung cuộc họp vẫn là bí mật. Lần này còn xuất hiện thằng nhãi Vĩnh An, nên tôi hơi lo lắng… – Cô ta nói đến đây thì ngừng.

Ma đế cười khẩy, nhướng mày ngạc nhiên. – Thằng nhóc có bản lĩnh thế nào mà có thể làm ma quân xinh đẹp lo lắng.

Huyền Như nhoẻn miệng cười duyên. – Ma đế quá khen. Ngài không biết đấy thôi. Lần tấn công thuyền bay Chu Sơn cũng vì thằng nhóc ấy mà kế hoạch thất bại thảm hại, toàn quân bị tiêu diệt, chỉ có tôi và Phạm Ngân có thể chạy thoát.

Nhớ lại thảm trạng lúc ấy, ma quân tức đến hộc máu. Nếu không phải vì Huyết Vũ Kiếm Trận xay người thành thịt vụn thì kế hoạch đâu dễ đổ vỡ như thế. Cô ta nghiến răng nghiến lợi kể lại tất cả sự việc.

– Thằng nhãi ấy theo điều tra thì chỉ là tu sĩ luyện thể cỏn con không đáng nhắc đến. Có điều… nó rất giỏi trận. Yểu Mệnh Nhi bại dưới tay nó cũng là vì thế. Cho nên tôi nghi ngờ đạo tu đang chuẩn bị trận pháp gì đấy để đối phó với chúng ta.

– Cho người điều tra xem đó là trận gì. Về thằng nhãi, cử người giết đi.

– Dạ!. Còn Lệ Thiên ngài tính sao? Quân đội của hắn đã lặng lẽ biến mất vào bốn năm trước, chỉ còn một Tuyết Cung tồn tại. Chẳng biết Lệ Thiên đang tính toán cái gì?

Nhắc đến đối thủ, biểu cảm của Thuần Khương đột nhiên đanh lại. Cái gai này sớm muộn cũng phải nhổ.

– Tạm thời để đó. Tuyết Cung thu vào trong tay cũng chẳng để làm gì. Tập trung lực lượng đối phó với đạo tu trước. Thiên hạ đã thống nhất rồi xem hắn chạy đi đâu.

Ma đế đứng dậy chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong đại điện. Mặt ngửa lên trời suy tư gì đấy. Huyền Như trưng ra bộ mặt năm phần nhẫn nại năm phần ngoan ngoãn, tuy nhiên trong lòng đã sớm muốn băm tên này ra thành trăm mảnh. Nếu không vì dẫn ma thì cô ta làm gì phải giả vờ giả vịt như thế.

– Ma quân phối hợp với Phạm Ngân chuẩn bị cho tốt. Ta cần bế quan một thời gian, sau khi ra sẽ tiến đánh miền Nam

Huyền Như đáp lại. – Dạ! – Sau đó ngập ngừng nói tiếp. – Còn… lời ngài đã hứa.

Thuần Khương quắc mắt, nhấp nháy đã xuất hiện trước mặt Huyền Như. Đôi tay xương xẩu rạch một đường trên gương mặt xinh đẹp, máu tươi theo đó chảy xuống tí tách. Ông ta thè lưỡi liếm láp thứ chất lỏng tanh rình đó một cách ngon lành. Đột nhiên ánh mắt ông ta lóe sáng như vỡ ra gì đó, giọng nói âm lãnh vang lên:

– Muốn làm việc lớn phải học được chữ nhẫn. Không thôi cái mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ. Lui ra ngoài quăng mấy tên vô dụng vào đây.

Huyền Như khiếp vía gật đầu lia lịa, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.