Chán Đời Sống Lại

Chương 31: Mỹ vị



Vĩnh An lẽo đẽo theo sau Lệ Thiên đến căn hộ cao tầng, nằm đối diện với tòa thị chính của Ngọc Viễn Đông.

Tới nơi, anh vặn lách cách đẩy cánh cửa gỗ mở toang, ánh sáng được dịp ùa ra dãy hành lang mờ tối. Vĩnh An ngước nhìn vào bên trong, tức khắc choáng ngợp trước vẻ đẹp trang nhã hiện đại của nơi này. Cả căn hộ khoác lên mình màu sơn trắng nền nã. Ba mặt phủ kính trong suốt, mở ra tầm nhìn toàn cảnh vô cùng đắt giá.

Cậu thả mình xuống bộ sofa êm ái, ánh mắt mông lung nhìn ra hồ bơi đập tràn phía ngoài. Vĩnh An đưa tay che miệng ngáp một cái thật to. Cậu nhớ năm đó đạo tu ráo riết truy lùng ma quân, nào ngờ anh ta sống sờ sờ trước mũi bọn họ.

– Anh có thường ở đây không?

– Rất ít. Chỗ này gần bên tòa thị chính nên đưa cậu đến đây là tiện nhất.

Lệ Thiên nhìn con cún nhem nhuốc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh nhắc nhở. – Vào trong tắm đi, khăn và quần áo trong đó có thể dùng được.

Vĩnh An cúi xuống nhìn mớ giẻ lau đang dính trên người mình. Thật xấu hổ! Đã vậy còn bôi bẩn lên bộ ghế sang trọng của nhà người ta nữa chứ. Cậu đứng dậy, phủi phủi mấy cái… trông nó còn bẩn hơn ban đầu. Vĩnh An gãi đầu, ngó qua Lệ Thiên e dè lên tiếng:

– Dạ Ca, cái này…

– Đừng để tâm, sẽ có người lau dọn. Mà cậu muốn ăn gì?

Cậu nhướng mắt ngạc nhiên. – Anh nấu sao?

Lệ Thiên nhìn cậu gật đầu.

– Món nào cũng được. Tôi khá dễ tính.

Nói xong cậu đi vào phòng tắm xử lý thân thể nồng nặc mùi ám khói.

Chưa được mười phút Vĩnh An đã đi ra ngoài, trên người khác hờ bộ áo tắm, bàn tay cầm khăn tự vò đầu mình thành tổ quạ.

Cậu vừa lau vừa xem đầu bếp trổ tài. Nhìn từ hướng này Vĩnh An chỉ trông thấy bóng lưng anh hơi cúi xuống. Dáng vẻ ma quân chuyên chú vào công việc toát lên nét quyến rũ rất khác. Dường như vẻ gai góc bén nhọn trước đây chỉ là ảo giác của thiên hạ.

Chiếc quần sọc và áo thun ba lỗ góp công không ít vào quá trình biến đổi hình ảnh. Anh để lộ nhiều hơn đường cong cơ bắp mượt mà rắn rỏi, làm da màu mật bóng khỏe. Đôi tay thoăn thoắt thái hành băm tỏi. Cả người như ướp lên hương vị điền nhiên. Khi người đàn ông bỏ xuống hết thảy hào quang, thì thứ còn lại là vẻ mộc mạc chân thật nhất. Không chói lóa, chẳng mê hoặc, ít đắng chát. Họ tựa như ly rượu nho ngọt dịu, dụ dỗ người ta uống mãi, để rồi chếnh choáng lúc nào cũng chẳng hay.

Cậu đi đến khu vực bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nửa thân trên lười biếng nằm bẹp xuống bàn, thích thú ngắm nhìn phiên bản ma quân mới cập nhật. So sánh qua lại, Vĩnh An vẫn thấy hình ảnh người đàn ông của gia đình này là tuyệt nhất. Nắng trong nhà nhờ anh mà lung linh thêm vạn phần.

Lệ Thiên quay qua nhìn vị khách trong phòng, bắt gặp đôi mắt xám ngắm mình không chớp mắt, mũi khẽ hít hít đánh hơi mùi thơm. Đáy lòng liền ngứa ngáy như bị cái đuôi phe phẩy chạm đến.

– Cậu nhìn gì mà thất thần đến vậy?

Vĩnh An nhìn đầu bếp kỹ hơn nữa, buông lời huỵch toẹt. – Nhìn anh.

– Nhìn tôi? Vì sao?

Ánh mắt trong suốt vẫn dán chặt lên người ma quân, ngữ điệu bình thản:

– Chẳng có lý do gì đặc biệt. Thấy đẹp thì nhìn thôi.

Lệ Thiên đột nhiên khựng lại động tác đảo tỏi trên bếp. Anh bất ngờ, không phải vì câu nói, mà là do ánh mắt trong hơn nước suối nơi đầu nguồn của ai kia. Để tìm ra một tia tạp niệm trong đó là bất khả thi. Đẹp nghĩa là đẹp, tựa như cậu ta cảm thán trước một bông hoa rực rỡ, vô tư buông lời khen ngợi, ngoài ra không còn ý tứ gì khác. Người ngưỡng mộ anh rất nhiều, tuy nhiên, tâm tư đơn thuần như vậy, cậu lại là duy nhất.

Lệ Thiên lấy rổ rau ném về phía Vĩnh An. – Vậy thì vừa nhặt vừa nhìn.

Cậu cười, đón lấy rổ rau, xới xới tìm tòi. Giềng, bạc hà, lá sung, đinh hương, tía tô, kinh giới, khế chua, lá mơ… – Dạ Ca, nhiều loại như vậy anh định nấu món gì?

– Gỏi cá chép băng. Trời lạnh ăn món này là thích hợp.

Vĩnh An nhún vai, nghe lạ thế, cậu chưa ăn món này bao giờ. Trong lòng sinh ra chút chờ mong nếm thử.

Một tiếng sau, hai người bắt đầu dọn món ăn lên bàn. Một đĩa rau thơm đủ loại xanh mướt mát. Nồi nước sốt sền sệt sôi lăn tăn, được chế biến công phu từ gan và da cá, trứng gà, mẻ, cộng thêm một số loại gia vị khác, tỏa mùi thơm nức mũi. Cá chép băng thái lát mỏng, ướp thính và riềng băm nhuyễn. Thêm hai ly vang đỏ cho cho bữa trưa trọn vẹn.

Bên kia Vĩnh An hơi lăn tăn chưa biết nên ăn kiểu nào cho đúng. Bên này Lệ Thiên khéo léo cuốn lá sung thành hình phễu. Bỏ vào đó ít rau thơm cắt nhuyễn, hành tỏi ớt thái lát, thêm miếng cá vào giữa, cuối cùng chan nước sốt phủ lên. Xong xuôi, anh đưa phần ăn đến trước mặt Vĩnh An. Cậu nhanh trí phối hợp, mở miệng thật to, gọn gàng thưởng thức ngon lành.

– Cậu thấy thế nào?

– N… gon! – Vĩnh An vừa nhai vừa trả lời, đôi mắt híp lại thành một đường cong cong.

Anh phì cười. – Vậy thì ăn nhiều một chút, cá chép băng có chứa linh khí, ăn tốt cho sức khỏe. Uống chút rượu, hương vị sẽ ngon hơn.

Nhai vừa xong miếng cũ, cậu bắt chước Lệ Thiên tự cuốn cá tự ăn. Món này mùi vị quá đặc sắc. Nước sốt chua chua béo ngậy, thịt cá tươi ngọt tan ngay trong miệng, vị cay từ ớt từ giềng, mùi thính thơm thật là thơm. Quả thật là mỹ vị thế gian. Vĩnh An vừa ý chén sạch sẽ bàn ăn, tâm trạng vui không thể tả.

Sau khi dùng bữa, Lệ Thiên pha hai ly cocktail, rồi rủ cậu ra ban công ngắm cảnh. Cậu và anh đứng tựa vào lan can, nhìn ra bờ biển mênh mông phía trước. Những ngọn sóng lăn tăn xô bờ, ru lòng thêm an yên.

– Dạ Ca, tòa nhà này sử dụng công nghệ ánh xạ không gian phải không?

Anh quay sang nhìn cậu, khẽ gật đầu. – Ừ, cậu biết rất nhiều đấy.

– Tôi có đọc qua một lần. Rất ấn tượng với nó nhưng chưa nhìn thấy ở bên ngoài. Vừa vặn được chiêm ngưỡng ở đây.

Ngọc Viễn Đông cách đại dương rất xa, theo tầm mắt bình thường sẽ không thể nhìn thấy được cảnh biển. Ánh xạ không gian là một công nghệ mới, giúp truyền không gian từ nơi này đến nơi khác. Tương tự hiện tượng ánh xạ trong tự nhiên, chỗ khác biệt là nó ánh xạ luôn không gian ba chiều.

Ma quân đưa tay quét ngang vào không khí, cảnh biển biến đổi thành phố núi. Anh giải thích kỹ hơn.

– Rừng, núi, thôn quê… có nhiều cảnh để lựa chọn, cậu muốn ngắm thế nào cũng được.

Vĩnh An nghịch ngợm biến đổi qua lại một hồi, chợt nhớ ra có vấn đề cần hỏi Lệ Thiên.

– Anh biết đây là thuật pháp gì không? Tôi thấy tương tự thuật sưu hồn như trong sách miêu tả, nhưng vẫn có chút khác biệt, nên chưa dám khẳng định.

Cậu vừa nói vừa cho anh xem lại đoạn phim Đại Dương phóng thuật pháp.

Vẻ mặt của ma quân trong phút chốc trở nên nghiêm nghị. Anh cho dừng hình ảnh lại và nói:

– Nó chính là sưu hồn. Thuật pháp cậu thấy trong sách là bản cổ xưa. Thuật pháp tên kia muốn đẩy vào cậu là bản cải tiến sau này. Không làm người phát cuồng như thuật cũ, nhưng một khi bị trúng thuật, tất cả ký ức và tình trạng hồn lực của cậu sẽ bị người ta nhìn thấu. Tệ hơn nữa là cậu sẽ biến thành con rối của người thi pháp.

Cậu nghe đến đây mà lạnh sống lưng. Xém chút nữa thôi là chẳng thể cứu vãn.

– Cậu có cần tôi xử lý tên này không?

Vĩnh An nghiến răng lắc đầu. – Chưa cần, hắn không phải là người thi pháp. Tôi muốn biết kẻ đằng sau. Nhưng chẳng hiểu vì sao người ta lại muốn sưu hồn một đứa tu sinh nhãi nhép.

Lê Thiên nhấp môi chút cocktail. Nhìn dáng vẻ non nớt của cậu mà buồn cười.

– Chậc! Chậc! Châu Thanh nuôi hỏng cậu mất rồi. Cái gì cũng giấu giếm che đậy sự thật. – Anh trào phúng trêu ghẹo một trận, sau đó mới chịu giải thích rõ ràng. – Ma khí của Yểu Mệnh Nhi có khả năng tấn công linh hồn. Đến tu sĩ cấp phân hồn cũng kiêng dè mấy phần. Một rèn thể nhỏ bé như cậu lại bình an vô sự, thật khiến cho người ta tò mò.

Anh tiếp tục ghé sát vào tai cậu, hạ giọng thì thầm:

– Hồn lực mạnh mẽ và thuần khiết là thứ mà đám tu sĩ đạo – ma đều thèm khát. Cậu Hiểu chứ? Cắn nuốt linh hồn kiểu vậy có thể nhanh chóng tăng cường tu vi. Cậu còn bình an đến bây giờ là do bọn họ kiêng dè Châu Thanh. Đúng hơn là người ta chưa khẳng định được lý do cậu thoát nạn, nên còn chần chừ.

– Nếu như biết chắc đó là nhờ hồn lực mạnh bẩm sinh… – Ma quân đưa tay lên cổ cắt ngang một đường, đồng thời nói tiếp. – Châu Thanh cũng khó lòng bảo vệ nổi cho cậu.

Vĩnh An chăm chú lắng nghe không sót một chữ. Cổ họng trở nên khô khốc, ly cocktail trên tay cũng nhạt nhẽo đi nhiều. Thì ra thầy biết hết nhưng dấu diếm thông tin, cứ coi cậu như đứa con nít, khăng khăng ôm vào lòng để bảo vệ.

Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Tâm trạng chùng xuống, tự nhiên biến thành miếng ngon trong miệng thiên hạ, ai mà vui cho nổi. Khó khăn lắm cậu mới mở miệng hỏi anh một câu:

– Sao lúc trước gặp anh không ăn tôi?

– Lúc đó không đủ sức. Với lại ăn cậu cũng chưa chắc thu phục được Bích Liên Tâm.

– Còn bây giờ?

Lệ Thiên thản nhiên đút tay vào túi quần, thích thú nhìn vẻ xoắn xít của người trước mặt. – Chẳng phải vướng lời thề hồn rồi sao.

Vĩnh An quê độ, đúng là bản thân lo lắng đến lú lẫn luôn rồi, hiển nhiên như thế mà còn đi hỏi. Cậu hậm hực lên án ma quân. – Anh thật độc ác.

Anh lại áp sát vào cậu, đưa tay nhéo mũi Vĩnh An. – Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi là ma quân thiện lành?

Cậu giương mắt nhìn anh. Cũng phải, sói cất răng nanh thì vẫn là sói.

– Cảm ơn đã nhắc nhở. – Vĩnh An nói kháy rồi nốc một phát uống hết ly nước, ngồi dựa hẳn vào ghế, mặt ngửa lên trời tính toán các bước tiếp theo.

Ngoài kia bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Lệ Thiên biến trở thành gương mặt phổ thông, đồng thời nhắc Vĩnh An đội mũ thay đổi giới tính rồi mới an tâm đi ra ngoài đón khách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chán Đời Sống Lại

Chương 31: ẨN TÌNH



Vĩnh An ngồi nhập định trên giường trúc đơn sơ trong phòng. Ba hệ linh khí mộc, hỏa, kim, tràn vào linh căn, xuôi theo linh mạch xuống trung đan điền. Tại đây chúng được chuyển đổi thành linh lực, tiếp tục theo kinh mạch đi đến thượng đan điền, rồi vòng xuống, cuối cùng tập trung tại hạ đan điền, kết thúc một vòng chu thiên. Cảm giác khoan khoái ấm áp chạy dài khắp cơ thể, lan đến từng tế bào nhỏ nhất.

Cậu điều khiển thần thức đi ngược vào kiểm tra bên trong thêm lần nữa. Hệ kinh mạch sau quá trình rèn giũa của linh khí, ngày càng rắn chắc mở rộng. Hạ đan điền phân ra làm ba ngăn, màu sắc mỗi ngăn đều khác biệt. Bản thân đã ở giai đoạn luyện thể đỉnh phong, linh lực đặc sệt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành dạng rắn. Tuy nhiên mức độ đậm đặc của ba loại linh lực không đồng nhất, nếu liều mình tụ đan, hoàn toàn có thể bị bạo thể mà chết. Sau khi xem xét hoàn tất, Vĩnh An quyết định ngừng lại. Tâm không tịnh, lòng không yên, tu luyện khó thành.

Trong đầu cứ quanh quẩn với ý nghĩ sắp có chuyện gì đó chẳng lành sẽ xảy ra. Chủ nhân căn phòng bần thần ngồi nhìn ra cửa. Sắc trời u ám, thời gian mệt mỏi lê bước, mọi thứ dường như bị tắc nghẽn trong thứ không gian đặc quánh này. Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, cố tìm cho ra nguyên nhân gây bất an. Đúng lúc ấy, tin nhắn nhấp nháy từ ngoài vọt vào, Vĩnh An chụp vội, gấp gáp mở ra. Giọng nói quen thuộc cất lên: “Thầy sẽ bế quan tu luyện, đánh sâu vào kỳ phân hồn đỉnh phong. Em ở ngoài tự chăm lo bản thân thật tốt. Ở yên trong núi, chớ đi ra ngoài kẻo gặp nguy hiểm. Có việc gì liên hệ với thầy hiệu trưởng để được giúp đỡ.”

Cậu bĩu môi, vẫn là mấy lời căn dặn cũ rích. Mà sao cậu nghe có mùi bất ổn. Chẳng lẽ thầy giấu diếm gì đó? Nghi lắm… Phải chạy qua bên ấy mới được.

Vĩnh An phóng như bay thẳng tiến đến được Ngọc Thủy – nơi cư ngụ của giáo sư Châu Thanh. Trước mắt hiện ra ngọn tháp khổng lồ, vách đá đen nhánh, dựng sừng sững giữa nền trời. Thác nước hùng vĩ bao trọn xung quanh, đổ nước ào ào cả ngày lẫn đêm. Đứng ngạo nghễ trên đỉnh là ngôi biệt thự xanh như màu ngọc, kiểu dáng vuông vức, thiết kế tối giản hiện đại.

Vĩnh An bước nhanh qua trản cỏ xanh mướt, thích thú nhìn mấy bông hoa trắng xanh vàng đỏ trông rất vui mắt. Vào đến bậc cửa Vĩnh An đứng lại, cất tiếng gọi giáo sư:

– Thầy ơi!

– Thầy ở trên này, em lên đây.

Thấy chưa, cậu đoán trúng phóc, chất giọng mệt mỏi thế kia, thân thể khỏe mạnh mới là chuyện lạ. Vĩnh An phóng vụt vào phòng khách, vòng qua bộ sofa trắng tinh, rẽ phải, bước lên cầu thang tiến vào phòng ngủ của giáo sư.
Loading…

Giáo sư ngồi quay lưng về phía cửa chính, ánh mắt mờ đục hướng về vườn hoa ngoài sân. Ông nhớ, có một người cũng rất thích hoa. Khi nghe tiếng bước chân dừng lại, giáo sư đập nhẹ tay lên chiếc ghế kế bên, ý bảo người vừa đến qua đây ngồi cạnh.

Vĩnh An bước qua, ánh mắt dán vào bức hình trên tường, nó rất lớn, gần như chiếm hết diện tích của vách ngăn. Người mặc áo choàng trong bức hình thật nhỏ bé, ngồi giữa cánh đồng mênh mông tuyết trắng, dáng vẻ như đang đợi ai ở đó. Góc chụp rất xa, xa tít tắp, nên cậu chẳng đoán nổi là nam hay nữ.

– Em thấy tấm hình thế nào? – Giáo sư lên tiếng hỏi.

– Em thấy nó hơi buồn.

– Ừ! – Ông đáp ngắn gọn, không nói gì thêm, trạng thái tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Cậu ngồi xuống, ghé đầu qua nhìn giáo sư. Ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng. Gương mặt ông trắng bệch, đôi mắt thâm quầng. Người tu tiên không cần ngủ, nên vì lý do thức khuya mà thành ra thế này là không đúng. Vĩnh An run rẩy cắn môi, mong rằng bản thân đoán lầm.

– Thầy bị tổn thương linh hồn vì sử dụng Tế Linh Phù?

Châu Thanh gật đầu xác nhận. Học trò của ông đã lớn, có suy riêng của mình, chẳng dễ qua mặt như hồi bé.

– Em không cần lo lắng, thầy bế quan một thời gian sẽ đỡ.

Cậu nhíu mày, vết hằn giữa trán sâu hoắm. Châu Thanh đưa tay day cho nếp nhăn giãn ra, Vĩnh An của ông không nên lo lắng như thế. Người thầy này quả thật vô dụng. Giáo sư lắc đầu nhè nhẹ.

– Không cần lo.

Vĩnh An nắm lấy tay ông, cảm giác lạnh ngắt, lòng cậu cũng lạnh theo. Vết thương rất nặng, tổn thương vĩnh viễn. Bởi vì muốn hoạ thành công loại phù này, cần phải xé một phần linh hồn của phù sư để hiến tế. Nghĩ đến đây, miệng cậu nghẹn đắng, khó khăn lắm mới nói nổi một câu, giọng run rẩy:

– Thầy sẽ chẳng bao trở lại thời kỳ đỉnh cao được nữa. Thầy làm vậy có đáng không?

– Em đừng lo. – Ông nhắc lại lần thứ ba, ý tứ rõ ràng, Vĩnh An nên đứng ngoài chuyện này.

Ai có thể bình tĩnh trong trường hợp này người đó chắc chắn không phải là cậu. Vĩnh An xụ mặt xuống, bàn tay nắm lấy ông vô thức siết chặt. Cậu cực ghét cảm giác bất lực như thế này. Giáo sư luôn áp đặt học trò như thế. Ông cho Vĩnh An tự do, nhưng là thứ tự do trong khuôn khổ, thứ tự do chẳng cần bận tâm, thứ tự do vô cảm. Có những việc cậu không được nghe, không được bàn, không được quan tâm. Dù xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa, cảm giác bức bối là điều có thật, nó tạo nên một bức tường ngăn cách giữa cậu và ông. Và Vĩnh An muốn xô đổ vách ngăn này.

Cú siết tay rất hữu lực, mạch máu đột nhiên bị tắt nghẽn gây cảm giác khó chịu. Giáo sư cúi xuống, định gỡ bàn tay bướng bỉnh ấy ra. Bỗng nhiên ông dừng lại, ánh mắt để ý đến chiếc vòng trên cổ tay học trò. Nó được tết từ sợi đay khéo léo giữ chặt lấy viên ngọc. Một viên cẩm thạch có vân hoa hồng. Châu Thanh hỏi cậu:

– Em đeo nó từ khi nào?

Vĩnh An cũng nhìn xuống, theo bản năng đưa tay sờ lên nó. Chiếc vòng này ư? Vĩnh An chỉ biết nó có sẵn từ lúc nhập hồn vào thân xác này, và cậu để nguyên như thế, cũng chưa bao giờ thắc mắc về nguồn gốc chiếc vòng. Vĩnh An lắc đầu trả lời.

– Em không biết. Có lẽ là mẹ đeo cho khi còn rất nhỏ.

Châu Thanh khẽ gật đầu, như thể chỉ tiện miệng hỏi như vậy, đáp án thế nào không quan trọng. Ông ngả người tựa đầu vào lưng ghế, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.

– Thầy chưa chết được đâu. Em về đi, để thầy nghỉ ngơi.

Vĩnh An ngồi lì tại chỗ, quyết định mọc rễ tại đây, gương mắt nhìn ông.

Giáo sư mất hết kiên nhẫn phất tay xua đuổi. – Trò về đi.

Đổi cách xưng hô luôn cơ đấy! Cơn tức anh ách trong lồng ngực. Vĩnh An phát cuống, chưa biết nên làm gì cho phải, đi không nỡ ở không xong.

Ông ho khù khụ. – Về!

Cậu thở dài, cuối cùng vẫn phải chịu thua người bệnh.

– Thầy giữa sức khỏe, vài hôm nữa em lại qua.

– Không cần phiền như vậy, khi nào cần thầy gọi.

– Dạ! Em về. – Nói rồi, cậu lủi thủi bước xuống lầu.

Đợi học trò đi khuất, Châu Thanh vô lực buông thõng xuống ghế, dáng vẻ suy sụp, xuất khiếu trào máu. Nếu Vĩnh An nán lại lâu hơn nữa, ông sợ mình diễn không tròn vai.

Trên đường về, Vĩnh An vẫn đeo bám ý nghĩ chữa thương cho thầy. Bích Liên Tâm chính là hy vọng duy nhất. Cái khó là thuyết phục Lệ Thiên. Hình như hai người này trước đây có mâu thuẫn. Kẻ đứng giữa như cậu thật sự quá đau đầu. Càng nghĩ càng thấy chán, cậu uể oải bước vào trong nhà. Vừa nhìn lên chiếc giường Vĩnh An liền thở hắt ra. Đúng là chuyện này chưa qua chuyện kia đã tới.

Ai giải thích giúp cậu, cái đống lù lù kia là thế nào???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.