Sau hai ngày nghỉ, đoàn làm phim di chuyển đến Đôn Hoàng. Lý Dương Kiêu ở nhà tổng cộng được một ngày rưỡi, trưa hôm đó liền ngồi máy bay tới Đôn Hoàng. Vừa vặn ngày hôm sau là cuối tuần, Trì Minh Nghiêu mua vé máy bay, cùng Lý Dương Kiêu lên máy bay.
Trên sa mạc mênh mông vô tận, lâu đài do Trì Minh Nghiêu tự tay đã sừng sững mọc lên.
Đó là sự ôn tồn nhất của hai kẻ liều mạng trước khi mỗi người một ngả. Giữa vùng hoang vu khô ráo mà lạnh thấu xương, nam chính nhìn có vẻ nhu nhược dùng tay vốc nắm, xây dựng cho nữ chính một giấc mộng công chúa hư ảo mà đơn bạc.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, bọn họ ở trong tòa lâu đài kia liều chết triền miên, lâu đài giả bị gió thổi tan, cát vàng cuộn lên đầy trời.
Cảnh cao trào này trong phim được sắp xếp quay trong hai ngày ở Đôn Hoàng, điều này làm cho Lý Dương Kiêu thập phần lo sợ bất an —— không phải bởi vì phải quay cảnh giường chiếu, mà chủ yếu là bởi vì Trì Minh Nghiêu chắc chắn sẽ tới hiện trường xem cậu đóng phim.
Lý Dương Kiêu vì thế mà thực hao tổn tâm trí, cậu tuyệt đối không thể để Trì Minh Nghiêu tới xem cậu đóng phim được —— nhóc đầu gấu trẻ trâu này ngồi ở bên như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm, sao mà cậu có thể tĩnh tâm nhập diễn được cơ chứ.
Lý Dương Kiêu nghĩ tới nghĩ lui, mãi mới nghĩ được biện pháp tốt. Cảnh giường chiếu được sắp xếp quay vào rạng sáng, cho nên đầu tiên Lý Dương Kiêu sẽ dẫn Trì Minh Nghiêu về xe sớm một chút. Bởi vì lăn giường ở trên xe trong sa mạc là một trải nghiệm khá mới mẻ, nên Trì Minh Nghiêu vừa lên giường đã ôm Lý Dương Kiêu không chịu buông tay. Mắt thấy Trì Minh Nghiêu lần thứ ba định xách thương lên ngựa, Lý Dương Kiêu vội tỉnh táo lại, lấy cớ ngày mai còn phải dậy sớm quay phim, hết lời khuyên can, mới dụ được Trì Minh Nghiêu bỏ cái ý định làm thêm vài hiệp nữa.
Trì Minh Nghiêu chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hô hấp dần dần đều đặn. Ước chừng sắp sửa đến giờ quay phim rồi, Lý Dương Kiêu trở người vài lần, loay hoay hồi lâu mới thành công thoát khỏi lòng Trì Minh Nghiêu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vệ sinh, tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi, rón rén ra khỏi nhà xe, sau đó đi tới trường quay.
Đoàn làm phim đang chuẩn bị để lát nữa quay phim, Lý Dương Kiêu chào hỏi nữ chính, ngồi sang một bên ấp ủ cảm xúc. Nữ chính là một trong số ít tiểu hoa phái diễn xuất ở đại lục, trước đó từng đóng không ít phim văn nghệ, còn từng đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, kinh nghiệm diễn xuất xem như rất phong phú. Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, cũng không có gì phải xấu hổ, nữ chính biết quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu, còn đùa giỡn với cậu: “Chốc nữa Trì tổng không đến xem đó chứ?”
“Anh ấy đang ngủ, không đến đâu.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi, Dương Kiêu à, anh cũng đừng để anh ấy biết hai chúng ta quay cảnh giường chiếu đó, tôi sợ chuốc họa vào thân mất, nguy hiểm đến tính mạng lắm.”
Lý Dương Kiêu cười trêu lại cô, thầm nghĩ hình như người nguy hiểm tính mạng phải là cậu mới đúng, cho dù hôm nay có thể gạt được Trì Minh Nghiêu, đợi đến khi bộ phim được công chiếu, cũng đâu thể đến cảnh này tự dưng đứng dậy che mắt Trì Minh Nghiêu được…
Hai người đợi thêm hai mươi mấy phút, đoàn làm phim dọn hiện trường xong xuôi, lúc này mới bắt đầu quay phim chính thức. Giang Lãng rất giỏi vận dụng ánh sáng và chi tiết để tạo ra một bầu không khí triền miên đến chết, bởi vậy mặc dù hiệu quả phơi bày cuối cùng cực kỳ kích thích thị giác, quy mô ghi hình thực tế cũng không lớn mấy.
Trên xe, Trì Minh Nghiêu đang ngủ, đột nhiên nhận thấy trong lòng trống vắng. Cho rằng Lý Dương Kiêu xoay người sang một bên, liền đưa tay quơ hai cái, muốn kéo cậu về. Nào ngờ quơ quơ mãi, cũng chẳng sờ thấy Lý Dương Kiêu đâu, anh mở mắt ra nhìn – người không thấy đâu nữa rồi.
Phòng tắm và phòng vệ sinh đều không sáng đèn, Trì Minh Nghiêu ngồi dậy, gọi hai tiếng “Kiêu Kiêu”, không có ai trả lời.
Đi đâu rồi? Trì Minh Nghiêu mơ màng mặc quần áo vào, định xuống xe xem thử.
Trường quay cách chỗ đỗ xe không xa, Trì Minh Nghiêu đi tới cửa xe, liền nhìn thấy bảng đánh sáng ở đằng xa.
Lại bị gọi ra quay phim nữa à? Giang Lãng cũng giày vò người ta quá rồi đó, nửa đêm nửa hôm dựng người ta dậy quay phim. Trì Minh Nghiêu trở vào lấy cái áo lông vũ từ trên móc, xuống xe ra chỗ trường quay.
Địa điểm quay phim đã bị quây lại, Trì Minh Nghiêu ngang nhiên đi vào, không ngờ lại bị nhân viên đoàn phim cản lại: “Trì tổng, để dọn hiện trường rồi… Anh đợi từ từ hẵng vào.”
Trì Minh Nghiêu ra vào trường quay mấy chục lần, chưa từng gặp phải tình huống bị cản lại, cũng may lúc này vừa mới tỉnh ngủ, không dễ nổi khùng lên nên chỉ giải thích một câu: “Tôi đến chờ Lý Dương Kiêu.”
“Tôi biết tôi biết… Cái đó, đạo diễn và Dương Kiêu đều đặc biệt dặn dò, không thể để anh vào.”
“…… Tại sao?”
“Ừm, có một cảnh quan trọng phải quay.”
Trì Minh Nghiêu nhíu mày hỏi: ” Không phải lúc trước quay phim đều được vào sao?”
“Lần này có hơi đặc thù…”
Trì Minh Nghiêu lờ mờ đoán được là cảnh giường chiếu, không chịu buông tha: “Đặc thù đến mức nào?”
“Ờm…” Người kia không biết nói tiếp ra sao, chỉ có thể lặp lại: “Trước khi quay phim Dương Kiêu đã đặc biệt căn dặn tôi, nhất định phải cản anh lại… Anh ấy nói nếu anh đi vào quan sát, chắc chắn anh ấy sẽ không diễn tốt được…”
Trì Minh Nghiêu: “…”
Với tính cách của Trì Minh Nghiêu, nếu muốn xông vào, đương nhiên là cũng chẳng ai cản được. Nhưng Trì Minh Nghiêu lại lo một khi vào, lỡ như bị Lý Dương Kiêu nhìn thấy, thật sự quay không tốt thì làm sao?
Đây là cảnh giường chiếu đó…..Trì Minh Nghiêu nghĩ mà khó chịu, quay không tốt chẳng phải là lại phải làm lại lần nữa à?!
Cơn buồn ngủ của Trì Minh Nghiêu bay biến sạch, anh từ chối đề nghị dẫn mình vào phòng chờ của nhân viên đoàn, đi tới đi lui vài vòng trong gió lạnh.
Lý Dương Kiêu chỉ quay hai lần đã đạt được yêu cầu của Giang Lãng, nhanh chóng kết thúc công việc. Cậu đi ra sau máy giám sát lấy áo khoác, cùng Giang Lãng xem lại cảnh vừa rồi.
Cảnh hai người triền miên giữa cát vàng rợp trời, trong ống kính thoạt nhìn có một loại mỹ cảm tuyệt vọng, nhưng lúc quay thực tế lại như đang chịu tội. Quần áo Lý Dương Kiêu dính đầy bụi bặm, đầu cũng nhộn nhạo toàn cát. Cậu vừa vỗ tóc, muốn rũ hết cát trên đó xuống, vừa tranh công nói: “Lần này quay hai lần là qua rồi, tiến bộ hơn lúc quay ‘Xa xôi’ đúng chứ?”
Giang Lãng ngồi ở phía máy giám sát, cắn ống hút uống sữa, thờ ơ nói: “Có kinh nghiệm thực chiến rồi còn chưa tiến bộ, vậy người nên tự kiểm điểm lại không chỉ mình cậu thôi đâu.”
Những lời này vừa nói ra đã khiến Lý Dương Kiêu đỏ mặt, cậu quăng lại một câu “đệt”, rồi khoác áo lên, chạy ra ngoài như trốn.
Vốn định thần không biết quỷ không hay dẹp đường hồi phủ, ngờ đâu chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Trì Minh Nghiêu, da đầu Lý Dương tê rần.
Trì Minh Nghiêu lạnh mặt nhìn cậu: “Lại đây.”
Lý Dương Kiêu lê hai chân cứng đờ đi đến, thầm nghĩ lần này xong rồi, toang chắc luôn.
Trì Minh Nghiêu mở phao lông vũ ra, quấn chặt lấy Lý Dương Kiêu, chất vấn: “Vừa rồi làm gì trong đấy?”
Lý Dương Kiêu yếu ớt đáp: “Quay phim á…”
“Quay cảnh gì còn phải giấu anh?”
“Ờm thì… Lý Dương Kiêu ấp úng, “Thì quay phim ấy mà…..ui da anh nhìn trăng kìa, trông giống cái thìa ghê luôn!”
“Không được chuyển đề tài.”
“Thì quay cảnh giường chiếu thôi mà…” Lý Dương Kiêu nhìn trái nhìn phải trả lời Trì Minh Nghiêu, “anh xem sắc trăng hôm nay thật sự đẹp lắm đó!”
“Biết tiền trảm hậu tấu rồi đấy nhỉ Lý Dương Kiêu.” Trì Minh Nghiêu đưa tay bóp cằm cậu, “quay thế nào vậy? Chốc nữa thực hành lại anh xem.”
Trực giác mách bảo Lý Dương Kiêu lên xe chắc chắn không có chuyện gì tốt, có đánh chết cậu cũng không tiến lên nữa: “Em muốn xem mặt trăng thêm một lát!”
“Mai rồi xem.”
“Trăng ngày mai không đẹp như thế này nữa rồi, xem bây giờ cơ.”
“Chốc nữa mở cửa sổ trời ra, chúng ta vừa tập thể dục vừa thưởng trăng.”
Lý Dương Kiêu bị ôm đi về phía trước, trong lòng tuyệt vọng: “… Ai cứu tôi với?”
Đêm hôm đó, cửa sổ trời mở ra, hai người ôm nhau dưới ánh trăng, cùng làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập.