Chi Chi nói chuyện, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Trang Gia Minh. Cậu vẫn cảm thấy, ba tái hôn, muốn tìm một người để bầu bạn trong cuộc sống, nhưng cậu ở riêng, ba lại bận bịu công việc, chưa kể tới sâu trong nội tâm kháng cự việc có thêm người ngoài vào, lý trí cũng cảm thấy không cần thiết.
Trong nhà không ai nấu cơm, có thể đi đến nhà bà nội ăn, bà nội hẳn cũng rất vui khi thấy con trai đến; trong nhà không có ai làm việc nhà, đúng là có chút bừa bộn, nhưng thời gian hai cha con ở nhà cũng ít, thường xuyên quét dọn là được; các việc vụn vặt có thể tự làm, hiện tại cậu ở riêng, căn bản có thể tự mình xử lý, ba cũng không phải là không biết dùng máy giặt quần áo.
Bà nội nói, mục đích tìm mẹ kế để chăm sóc cho cậu, nhưng cậu không cần, như bây giờ cũng rất tốt, cũng ích kỷ cho rằng, có lẽ ba cũng có suy nghĩ giống cậu như vậy.
Nhưng mà, cậu nghĩ quá đơn giản.
Ở góc nhìn của một đứa trẻ, còn có một khoảng trời mà nó chưa hề chú ý tới, đó là thế giới thuộc về vợ chồng, không chỉ là sự giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, còn có. . . . . . Còn có rất nhiều cậu chưa hiểu rõ.
“Nấc.” Chi Chi một hơi uống ly trà sữa nóng, nhịn tiếng nấc. Âm thanh này kéo suy nghĩ Trang Gia Minh trở về, cậu nhìn cô em họ quen thuộc của mình một cách phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải: “Chi Chi. . . . . .”
Cô nằm trên bàn cậu, lười biếng nói: “Làm sao?”
“Có phải anh rất ích kỉ hay không?” Cậu nhìn về cửa phòng ngủ đang đóng, nhưng muốn nhìn thấy bóng dáng của ba mình qua đó, “Anh nói hi vọng có người chăm sóc cho ba, nhưng nó thật sự xuất hiện, anh lại cảm thấy khó chấp nhận.”
Cô vui vẻ: “Anh như vậy mà có thể gọi là ích kỉ à? Người ích kỷ căn bản sẽ không nói như vậy, anh hi vọng có người chăm sóc cho chú, chứng minh anh rất thương chú, từ tận đáy lòng không thể chấp nhận, đây cũng chỉ là người bình thường. Trên thế giới không có đứa trẻ nào thực sự muốn có cha dượng, mẹ kế, đương nhiên, ba mẹ ruột không tính là xấu.” Cậu ngồi ở trên mép giường, cúi đầu không nói.
“Thật ra thì, anh không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, bát tự còn chưa có viết đấy.” Chi Chi nói xong lời an ủi không có ý nghĩa. Cô rất rõ, cuối cùng Trang Minh Huy vẫn sẽ kết hôn với Hạ Lệ, mà năm đó cô sợ mẹ kế đối xử không tốt với cậu, hết sức phản đối, cậu vẫn đồng ý cho ba mình tái hôn.
Trong mười năm sau đó, Trang Minh Huy cùng Hạ Lệ chung sống cũng không tệ, không có tình yêu bền chặt, nhưng cũng ủng hộ chăm sóc cho nhau, gia đình yên ổn hài hòa. Cho nên, cô chưa từng nghĩ làm khó dễ, phá hoại cuộc hôn nhân thứ hai của đôi nam nữ trung niên, ngược lại khuyên Trang Gia Minh, muốn cậu sớm quên đi.
Cuối cùng bon trẻ cũng sẽ rời ba mẹ, giương cánh bay cao, ba mẹ có cuộc sống riêng của mình, chưa chắc đó là chuyện không tốt. Mà Trang Minh Huy cả đời có thể không thành đôi với người khác, cũng không có gì ghê gớm, cuộc sống thực tế không phải là tiểu thuyết tình yêu, mọi người đều là người bình thường, trải qua cuộc sống thế tục bình thường. Muốn mở nó một chút.
Chi Chi thở dài một hơi, kéo tay Trang Gia Minh lại, dùng sức nắm chặt: “Không có gì to tát, đừng lo lắng.”
Cô nói đều là nói suông không có ý nghĩa, nhưng không biết có phải cô vừa mới uống trà sữa nóng hay không, đôi tay ấm áp dễ chịu, nắm tay của cậu thì cơ thể lạnh lẽo của cậu đột nhiên được an ủi, hơi ấm truyền tới trái tim, cả người cũng trở nên ấm áp.
“Chi Chi.” Trên môi cậu nở một nụ cười, “Cám ơn em.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn.” Cô làm mặt quỷ, cầm bài tập lên: “Về thôi, tạm biệt.”
Trang Gia Minh đưa cô đi ra ngoài.
“Em gái đi rồi à?” Trang Minh Huy vào phòng bếp rót nước, “Gần đây thành tích của con bé như thế nào?”
“Rất tốt, nằm trong top mười của lớp.” Trang Gia Minh trả lời.
Trang Minh Huy cười: “Vậy thì tốt, nếu con rảnh thì dạy thêm cho nó, hai người các con chơi từ nhỏ đến lớn, đừng lớn lên trở nên xa lạ. Ba bây giờ còn cùng với bạn hồi tiểu học đi ra ngoài uống rượu đấy.”
“Uống rượu?” Trang Gia Minh bỗng chốc ngẩng đầu, “Ba uống rượu? Mẹ không phải là không cho ba uống sao?”
Trang Minh Huy lỡ miệng, vội sửa lại: “Lúc ăn cơm uống một chút, không uống nhiều…, thật.”
Trang gia minh: =
*
Ngày nghỉ Nguyên Đán kết thúc trở lại trường, Chi Chi chợt phát hiện một chuyện: nhân duyên của cô có sự thay đổi tốt hơn.
Nửa năm đầu cao trung, bạn thân nhất của cô là người ngồi cùng bàn lúc trước, bạn học Vương Thi Di. Giống như những cô gái nhỏ khác, hai người sẽ cùng nhau đi đến nhà vệ sinh, ăn cơm trưa, tham gia lớp học thể thao/lớp học âm nhạc. Nhưng từ sau khi thầy Lâm bất ngờ đổi chỗ ngồi, hai người ngồi cách xa nhau, hết giờ học chuyên môn muốn gọi đi vệ sinh phải đi vòng qua đầu khác của lớp học không thực tế, cho nên mặc dù còn có thể thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, quan hệ đã dần phai nhạt đi.
Ngồi cùng bàn mới với nữ thần lạnh lùng Trình Uyển Ý, lẻ loi một mình, cũng không đi chung cùng người khác. Chi Chi không phải học sinh cấp 3 thật, cũng không cần một bạn thân như hình với bóng , lâu dần, cũng thành thói quen.
Điều này dẫn đến hầu như cô không hề có qua lại với nhau, quan hệ tốt với bạn nữ giới. Nhưng bây giờ, Ninh Mân ném cành ô liu về phía cô. Không phải bạn thân thiết trước khi tái sinh, cũng không phải áo khoác da thân thiết trước đây, thật ra chỉ là trò khiêu khích, mà là tình bạn thật sự của cô gái —— ở phòng ăn thấy bưng khay cơm của cô, chủ động vẫy ta hỏi cô có muốn ngồi cùng nhau hay không; cô hỏi mượn Trang Gia Minh mượn khăn giấy thì chủ động đưa hộp giấy của mình; cuối cùng, muốn gọi cô đi vệ sinh chung.
Đầu Chi Chi đầy dấu chấm hỏi, không biết trong hồ lô Ninh Mân bán thuốc gì. Nhưng có câu nói không đưa tay đánh vào mặt của người đang cười, cô vô duyên vô cớ, không có lý do gì để từ chối, có cũng được mà không có cũng không sao xuống nước đồng ý.
Qua vài ngày sau, cô chợt nhận ra rằng, giống như mình bị kéo vào nhóm nhỏ của Ninh Mân.
Thú vị chính là, nhóm nhỏ này người không nhiều lắm, nhưng đều là học sinh nữ lớp một đỉnh nhất Kim Tự Tháp.
Chẳng hạn như Ninh Mân, dáng dấp của cô xinh đẹp nhất ( mặc dù danh hiệu “Nữ thần” là của Trình Uyển Ý, nhưng vòng nguyệt quế hoa hậu lớp cài ở trên đầu của cô ), nữ sinh có thành tích tốt nhất, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật trung tâm; còn có một cái tên là bí thư chi đoàn Dư Nhược Phi, không tham gia quản lý lớp, nhưng địa vị tách biệt, theo tin đồn, ba cô làm công việc quản lý thành phố, cũng coi là quan chức nhà nước.
Một trong hai nữ sinh còn lại, một là giỏi ca múa, rất nhiều tài nghệ Kỷ Khả Nhân, người còn lại có thành tích học tập đứng top năm về học lực, cô không phải là lớp trưởng, nhưng đại diện cho thầy Lâm chủ nhiệm, mỗi ngày có thể trao đổi trực tiếp với thầy Lâm, so với hầu hết các lớp trưởng có mặt mũi hơn.
Với sự sắp xếp này, Chi Chi thở dài với chính mình, đồng thời càng tò mò, Ninh Mân kéo cô vào nhóm, rốt cuộc muốn làm gì? Tổ chức thành đoàn thể diss Trình Uyển Ý sao?
Kết quả cũng không phải.
Quan sát mấy ngày, Chi Chi xác định, Ninh Mân kéo cô vào nhóm, cũng không có âm mưu gì —— đúng không, phần lớn cuộc sống của người học cấp ba đều bình yên như nước đọng, mỗi ngày nhắc X không phải là phim cung đấu hay phim mỹ kích tính(? )—— không nói là lý do gì, thì chắc là. . . . . . Đồng ý.
Nói ngắn gọn, nhóm nhỏ của Ninh Mân tập hợp những học sinh nữ lợi hại nhất về phương diện nào đó trong lớp, hiện tại bởi vì bọn họ nghĩ rằng cô cũng có năng lực như vậy, cho nên quyết định thu nạp cô trở thành một phần của nhóm mình.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng Chi Chi có chút phức tạp.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Mân yêu cầu cô ngẩng mặt nhìn người. Nghe có vẻ buồn cười, bạn học cùng lớp, đâu phải cần khoa trương như vậy, dùng hai chữ “ngẩng mặt”, chẳng qua chỉ là gia đình khá giả, ngoại hình xinh đẹp xinh đẹp một chút hơn cô gái bình thường thôi, đặt ở dưới vị trí 1.4 tỷ dân trong bối cảnh lớn, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhưng thế giới của cô gái trẻ rất nhỏ, tầm mắt cũng rất hẹp, cũng chỉ đủ để chứa lớp học lớn như vậy.
Lúc này cô cảm thấy Trình Uyển Ý là nữ thần đặc biệt, đi bộ cũng không giống với người khác, cảm thấy Ninh Mân đặc biệt lợi hại, thành tích tốt nhân duyên được, so sánh cùng với chính mình, vậy chính là trắng sáng cùng với đom đóm.
Nhưng bây giờ, có lẽ cô đã bộc lộ năng lực làm biên kịch và đạo diễn, hoặc có thể là đã vô tình để lộ những suy nghĩ trưởng thành của cô, Ninh Mân cảm thấy nàng có tư cách làm bạn của mình.
Đây là một loại cảm giác rất vi diệu, ba phần buồn cười ( một chút xíu đánh rắm làm giống như chụp《 Gossip Girl 》), ba phần vui mừng ( vì đối với bản thân đã từng như vậy ), ba phần thoải mái ( cũng đã qua rồi ), còn có một phân, tôi thẫn thờ.
Bởi vì, không trở về được.
Tình bạn ngày hôm nay, không bù đắp được co sự tự ti của tuổi mười sáu, dùng thủ đoạn lừa dối để lấy được sự sự công nhận, lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình. Cô chỉ có thay đổi để tuổi hai mươi sáu trở nên tốt hơn, mới có thể không hổ thẹn với chính mình.
. . . . . . Tiếng người nói, Tết Nguyên Đán đi qua chính là kỳ hạn, cuối cùng, thi, rồi! Có nghĩ tới cái gì hay không, vội vàng lao vào kế hoạch lớn ôn tập cuối kỳ cho sự nghiệp cấp 3 vĩ đại! ! !
*
Sau đợt rét nhỏ ngày 6 tháng 1, thời tiết chợt chuyển lạnh. Buổi sáng sớm thứ sáu Chi Chi thức dậy, chợt phát hiện thời tiết bên ngoài sáng lạ thường, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, đúng sáu giờ không sai.
Cô run rẩy thay quần áo ở trong chăn, mặc thêm áo lông xuống xem xét, ngoài cửa sổ bao phủ một lớp trắng xóa, hẳn là tuyết rơi.
“Tuyết rơi?” Ngủ bên cửa sổ các nữ sinh dụi mắt bò dậy, sau khi nhìn thấy màu trắng xóa phủ trên ngọn cây, không nhịn được hưng phấn kêu lên, “A, thật sự là tuyết rơi!”
Nơi này xem như là phía Nam, trong ba năm liền sẽ có một lần tuyết rơi vào năm tới, còn là một tầng thật mỏng, cho nên đối với người địa phương mà nói, tuyết rơi vẫn còn là một điều rất mới mẻ.
Trong chốc lát, cả túc xá đều sôi động.
Mọi người vội vàng đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, đến sáu giờ bốn mươi phút, tiếng chuông chạy bộ sáng sớm không có vang lên, thay vào đó là âm nhạc êm dịu. Điều này có nghĩa là hôm nay nhà trường đã hủy bỏ chạy bộ sáng sớm, mọi người có thêm hai mươi phút.
Chi Chi dậy sớm nhất, đang lúc do dự hồi lâu giữa việc đến lớp tự học và ăn bữa sáng ngon lành, quyết định nhìn tuyết rơi trên bề mặt, thư giãn một lát.
Cô đi phòng ăn mua một chén cháo trắng nóng hổi, ăn với trứng vịt muối. Bình thường sau khi chạy bộ sáng sớm chỉ có mười lăm phút ăn sáng, không tính thời gian xếp hàng và đi đường, cơ bản không đủ thời gian để ngồi xuống ăn bữa sáng ngon lành, cô đều mua bánh bao cùng quả trứng về phòng học ăn.
Sáng sớm mùa đông rét lạnh, sau khi lót bụng một chén cháo nóng hổi, cả người cũng ấm lên. Chi Chi ăn đến thỏa mãn, lại mua một quả trứng luộc trong nước trà cùng một cuộn hành lá, dự định bổ sung năng lượng trong giờ học.
Kết quả tiết học thứ hai, cách tiết học thứ ba, Trang Gia Minh cùng với các nam sinh đi ra ngoài, trở lại nhét một củ khoai nướng cho cô, nóng hổi, cầm trong lòng bàn tay vẫn còn nóng.
Cô trợn to hai mắt: “Ở đâu ra?”
“Xuỵt.” Trang Gia Minh ra dấu tay im lặng, nhẹ nói, “Mua, ăn nhanh đi.”
Chi Chi chia một nửa cho cậu, lột vỏ nói: “Đừng có lừa em…hôm qua em đã hỏi bà chủ có bán khoai nướng hay không, bà ấy nói không bán, mọi người như thế nào có được?”
Trung học quản lý rất nghiêm, không cho phép mua đồ ăn bên ngoài mang vào, dặn dò sợ học sinh ăn đồ ăn bị hư hỏng, chỉ bán đồ ăn vặt ở căng tin và nhà ăn. Củ khoai lang này có mùi giống như trong thùng sắt kiểu cũ, nhất định là mua được từ người bán hàng rong.
Trang Gia Minh không thể làm gì khác hơn là nói: “Trên con đường nhỏ phía sau ký túc xá, có người bán cái này.”
Ký túc xá nam sinh nằm ở góc Tây Bắc sân trường, phía sau có một con đường nhỏ, thỉnh thoảng có người bán hàng rong đi qua, mùi thơm phảng phất bay vào. Không biết là nam sinh nào lớn mật dẫn đầu leo tường mua đồ, dù sao cũng không lâu lắm, rất nhiều người cũng làm như vậy.
Chi Chi nghiêng người nhìn quần của cậu: “Hôm nay tuyết rơi, đường trơn trượt như vậy, anh cũng không sợ té sao.”
“Không có việc gì.” Cậu gập ngón tay, che kín vết đỏ trong lòng bàn tay, “Khi nào em muốn ăn cứ nói với anh, mang tới cho em.”
Chi Chi cắn miếng khoai lang mềm mại, có chút vui vẻ, lại có chút không vui vẻ.