Tử Thất Thất khiếp sợ ngồi dậy.
Chín chín tám mươi mốt ngày?
“Mình… ngủ mê mệt như vậy?” Cô không dám tin lẩm bẩm tự hỏi.
Bỗng nhiên…
Khuôn mặt đầy nước mắt của Mặc Thiên Tân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.
Chỉ thấy cậu vui vẻ xoay người, đi tới trước mặt Phương Lam, vươn tay nhỏ bé bụ bẫm nói: “Mẹ Tiểu Lam, con nói không sai chứ? Lấy chỉ số IQ của mẹ, nếu không trúng kế, vậy thì nhất định heo mẹ sẽ leo cây, cho nên mẹ thua, một ngàn… lấy tiền lấy tiền!”
Phương Lam lộ ra khuôn mặt cau có, không cam tâm lấy một ngàn đặt vào tay cậu, cũng oán giận nói: “Tớ nói Thất Thất, cậu là người thông minh nhất giữa những người ngu ngốc, nhưng mà sự thực chứng minh… tớ sai rồi!”
Cô hai mắt ướt át, vẻ mặt thất vọng!
Tử Thất Thất giận! (╰﹏╯)~
Bạn bè của cô dĩ nhiên lại cùng đứa con bảo bối cùng nhau trêu chọc cô?
Cái gì mà chín chín tám mươi mốt ngày, gặp quỷ mới tin!
Thình lình cô nổi giận đùng đùng xuống giường, bước tới trước mặt hai người kia trừng mắt nhìn.
Nháy mắt, tim hai người kia bắt đâu lo lắng đập loạn lên, bầu không khí căng thẳng lan tràn.
“Cái kia… mẹ, mẹ đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta không phải thường xuyên như vậy sao? Mẹ hà tất phải nổi giận chứ? Hay là con kể một truyện cười cho mẹ bớt giận?” Cậu nói xong, lập tức bắt đầu kể:
“Chuyện kể rằng… Có một cậu bé tên Tiểu Minh kỳ thi toán bị điểm 0, ba ba tức giận nói: Ba cho con một cơ hội cuối cùng, còn bị điểm số như thế này, con đừng có gọi ba là ba ba! Ngày hôm sau, Tiểu Minh cầm thành tích ngữ văn về nhà, vẻ mặt áy náy nói với ba ba: Anh, em sai rồi!”
“Phốc” Phương Lam nhịn không được cười ra tiếng.
Tử Thất Thất cũng là dở khóc dở cười.
Đột nhiên, cô thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó, thật nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi đùa đủ chưa? Diễn trò thì dừng, nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Muốn dùng cách này đánh lảng sao? Bọn họ tưởng cô ngu dốt tới mức không thuốc nào chữa được chắc?
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua uống phải mê dược của Bách Hiên trong cốc rượu, sau đó hôn mê, mà những chuyện sau đó, chắc chắn hai người bọn họ cực kỳ rõ. Bằng không cũng sẽ không ra sức che dấu như vậy.
“Mẹ, nói cho mẹ biết cũng không sao, nhưng mà mẹ muốn nghe nói thật, hay muốn nghe nói dối?” Mặc Thiên Tân hỏi.
“Vô nghĩa” Tử Thất Thất giận dữ.
“Xin lỗi, không cần phải chọn!” Mặc Thiên Tân bất đắc dĩ nhún vai.
“Mặc Thiên Tân, xú tiểu tử nhà ngươi, muốn bị đánh không?” Tử Thất Thất hung dữ nói, liền giơ lên thiết quyền của mình.
“Này, tớ nói Tử Thất Thất!”
Phương Lam che trước người Mặc Thiên Tân, ôm bất bình nói: “Cậu làm gì mà hô to gọi nhỏ với một đứa trẻ? Hơn nữa cậu xảy ra chuyện gì? Muốn đánh người sao? Tớ nói cho cậu: cậu sinh con không phải là để đánh đập, nhưng mà nếu đã muốn nói, vậy thì tớ nói cho cậu, chúng tớ cái gì cũng không nói cho cậu, đánh chết cũng không nói, có bản lĩnh cậu nghĩ đi, không có thì cậu sẽ chết, không ai ngăn cản, Thiên Tân, chúng ta đi, đừng để ý đến bà điên này, để cho cô ấy tự sinh tự diệt!”
“Vâng”
Mặc Thiên Tân cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý, lập tức đi theo Phương Lam ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt sùng bái nhìn cô.
“Mẹ Tiểu Lam, mẹ quá tuyệt, con yêu mẹ chết mất!”
“Là sao? Tiểu KS!” Phương Lam đắc chí.
“Ha ha ha… Chỉ có điều, thật sự rất cám ơn mẹ, thay con giấu chuyện của ba!”
“Tiểu tử ngốc… Cảm tạ cái gì, nghe thật khách khí!”
“Ha ha…”
Trong phòng.
Tử Thất Thất nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nhưng, nửa giờ sau…
Tử Thất Thất thay quần áo xong xuôi vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp ra cửa khu nhà.
Mỗ nam cùng mỗ nữ nào đó đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi nghi hoặc nhìn cô.
“Thất Thất, cậu đi đâu vậy? Hôm nay là cuối tuần đâu phải đi làm!”
“Tớ không có đi làm!”
“Vậy đây là…?”
“Chính cái gọi là nhĩ hữu trương lương kế, ngã hữu quá kiều thê, Thượng Đế đã đóng của cậu một cánh cửa, nhất địn sẽ vì cậu mở một cánh cửa khác, nhân sinh không có gì không qua được, cho nên… Hai người đã thà chết không chịu khuất phục, đánh chết không nhận tội, như vậy… Bản thân tớ cũng chỉ phải đi hỏi rõ ràng một chút!”
*Để nói trong nghịch cảnh đưa ra kỳ chiêu, cầu sinh tồn, không có điển cố chính xác. Trương Lương là quân sư số một của Hán cao tổ Lưu Bang, góp công lớn lập nên triều đại nhà Hán dài 400 năm. Trương Lương từng đưa ra rất nhiều kế sách, lần nào cũng thành công, vì thế “kế Trương Lương” trở thành danh từ để chỉ mưu kế tốt, xuất kỳ chế thắng. Thang trèo thành có khả năng là người đời sau lấy đó để nói mình còn cao minh hơn, so sánh với “kế Trương Lương” còn cao hơn một bậc vậy.