Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 37



Trần Hoàng Thiên trước mặt ông ta đã không kiên nhẫn nổi nữa: “Tên rác rưởi không rõ lai lịch này, nhà họ Trần tôi nháy mắt có thể xử lý! Hôm nay anh gọi tôi tới là vì chuyện này?”

Mấy ngày trước, Dương Tiêu báo cáo con trai ông, còn lớn giọng nói muốn để cả nhà họ Trần đến nhà quỳ xuống xin lỗi!

Trần Hoàng Thiên sớm đã ghi mối thù này!

Mấy ngày nay, ông ta đều đang thu xếp chuyện của con trai, đến nay thu xếp gần xong rồi, Trần Hoàng Thiên mới nhận ra đến lúc đi xử lý tên ngạo mạn này rồi!

Kết quả Hàn Diệu Tường mở miệng.

“Đừng manh động, cậu ta có chỗ dựa.”

“Chỗ dựa? Anh nói Lý Sơn Phàm?”

Trần Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng: “Tôi đã điều tra rõ ràng trước rồi, tên rác rưởi này chỉ là chó cậy gần nhà thôi, không có bất cứ quan hệ gì với Lý Sơn Phàm!”

“Không.”

Hàn Diệu Tường lắc đầu: “Không phải Lý Sơn Phàm, chỗ dựa của cậu ta… là ông Hồng!”

“Cái gì?”

Trần Hoàng Thiên vô cùng bất ngờ.

“Ông… ông Hồng?”

“Sở Kình Hồng?”

Hai mắt của Trần Hoàng Thiên híp lại thành một đường!

Không ngờ tên ranh này lại thực sự có chỗ dựa!?

Hàn Thiên Phong ở trong tù kể hết chuyện xảy ra ngày hôm đó ở nhà họ Lương cho cha nghe.

Ông ta cũng giống Lương Minh Hải, nhận ra chiếc xe biển GiangA44444 hôm đó chính là xe riêng của ông Hồng.

Cho nên, ông ta dĩ nhiên cho rằng chỗ dựa của Dương Tiêu là Sở Kình Hồng.

“Nhưng mà nhà họ Trần chúng ta trước giờ chưa từng đắc tội Sở Kình Hồng, người của Sở Kình Hồng dựa vào cái gì!”

Tuy vậy nhưng dựa vào sức mạnh của nhà họ Trần đi chọc vào thế lực của ông Hồng thì như lấy trứng chọi đá.

Nhưng Trần Hoàng Thiên giận đến mức sôi máu, không hề có ý định cho qua chuyện này!

Sắc mặt Hàn Diệu Tường cũng có chút khó coi, ông ta một mặt chỉ muốn ngay lập tức trả thù cho con trai!

Nhưng mặt khác lại phải nhìn sắc mặt của ông Hồng.

Kết quả lúc này trong phòng đột nhiên phát ra một âm thanh.

“Ha ha, hai nhà Trần Hàn danh tiếng lẫy lừng lại cũng có lúc run sợ như thế này sao?”

Lời này vừa dứt, hai người lập tức nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một bóng hình trẻ tuổi đi vào.

Trần Hoàng Thiên nhíu mày: “Cậu là, Giang Nhất Phàm nhà họ Giang?”

Hàn Diệu Tường không hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Cậu tới làm gì? Ai cho cậu tư cách vào đây?”

Giang Nhất Phàm nhìn hai vị bề trên vừa giận vừa không biết làm thế nào, bông đùa cười: “Tôi tới, đương nhiên là đại diện cho nhà họ Giang hợp tác với mọi người rồi.”

“Các người muốn đối phó với Dương Tiêu, tôi cũng vậy!”

Từ sau buổi đấu giá, Giang Nhất Phàm chưa từng chịu phục.

Anh ta cho rằng Lục Hoàng Vỹ chắc chắn đã bị Dương Tiêu lừa gạt rồi.

Lục Hoàng Vỹ nhận thua không có nghĩa là Giang Nhất Phàm cũng coi là như vậy!

Đến giờ, anh ta mới biết thì ra chỗ dựa của Dương Tiêu là ông Hồng.

Anh ta bỗng nghĩ ra một kế.

“Hai vị xem tên Dương Tiêu kia trẻ như vậy, chắc chắn chỉ là một tên thuộc hạ được ông Hồng yêu mến mà thôi.”

“Nếu như ba nhà Trần Hàn Giang chúng ta cùng hợp tác đến hỏi thăm ông Hồng, nói ông ta mặc kệ chuyện này, các người đoán xem ông Hồng sẽ nể mặt hay không?”

Lời này vừa dứt, Hàn Diệu Tường và Trần Hoàng Thiên bỗng chốc bắt đầu trầm ngâm.

Nếu chỉ nhà họ Hàn hay nhà họ Trần lên tiếng thì lời nói không có sức nặng, với tính cách và tác phong của ông Hồng, có lẽ ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm.

Nhưng bây giờ là ba nhà Hàn Trần Giang!

Nếu ba nhà hợp lực lại, cho dù ông Hồng có cứng rắn đến đâu cũng sẽ lung lay!

Đừng nói chỉ là nể mặt.

Giang Nhất Phàm tiếp tục nói: “Đợi không còn chống lưng của ông Hồng nữa thì tên ngạo mạn này quá dễ đối phó rồi không phải sao?”

Nghe Giang Nhất Phàm nói vậy, Hàn Diệu Tường và Trần Hoàng Thiên đều dần dần nở nụ cười ác độc!

Nhưng Trần Hoàng Thiên rất nhanh lại đáp: “Nhưng mà nghe nói Sở Kình Hồng này hành tung bí ẩn, khó gặp lấy một lần.”

Lời này vừa dứt, Hàn Diệu Tường huơ tay, cười nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.