Cha Nuôi - Ngôn Tình

Chương 15: Muốn cướp Lưu Ly của ta? Còn non lắm!



Một giây sau, còn chưa kịp cười môi đã bị ông ấy chặn lấy. Cha nuôi hung hãn bịt miệng tôi lại bằng một nụ hôn. Phải, chính là hôn! Môi ông ấy chạm vào môi tôi, mang theo lửa giận ngập trời, hung hăng mà giày xéo. Bờ môi mỏng của cha nuôi càng trở nên mãnh liệt, một chút lại một chút, cắn cắn môi tôi đến bật máu. Nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng lên. Mùi máu tươi lan tràn ra không khí, đến khi tôi sắp nghẹt thở ông ấy mới buông ra. Tôi hít lấy hít để khoảng không khí quý giá này, trừng mắt nhìn ông ấy. 

Cha nuôi có vẻ rất thỏa mãn, vuốt ve môi tôi rồi lưu luyến nói:

“Con nên biết, ở cạnh ta chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói. Nhất là những câu như vừa rồi!”

Tôi không tin được, tại sao lại hôn tôi chứ? Nếu phát điên thì có thể tát tôi mấy cái cho hả dạ cũng được, nụ hôn này không khỏi khiến tôi liên tưởng sâu xa. Dù sao, tôi cũng chỉ mới gần mười bảy tuổi vẫn chưa nếm trải những thứ này bao giờ. Tôi khó khăn hỏi:

“Cha nuôi, làm như vậy…. có ý gì?”

“Cảnh cáo!”

Vứt lại một câu không đầu không đuôi như vậy rồi đóng cửa phòng một cái rầm, cha nuôi đi ra ngoài để lại tôi miên man trong đó với mớ suy nghĩ loạn cào cào, cảnh cáo? Là cảnh cáo tôi không được quen Dĩ Phàm, hay cảnh cáo điều gì chứ? Nói cũng không dám nói rõ cho người ta hiểu nữa, đồ cha nuôi không có lương tâm!

Tôi vừa oán thán vừa hậm hực. Nhưng mà nghĩ lại, cảm giác khi nãy cũng rất… tuyệt! Môi của cha nuôi vừa mềm vừa mịn, lại còn thơm thơm dễ khiến người ta nghiện. 

Cảm giác đó vừa xuất hiện, chưa đầy mười giây tôi đã gạt nó ra khỏi đầu, gì chứ! Ông ấy chỉ là cảnh cáo thôi, chẳng có ý tứ gì cả, tốt nhất tôi không nên mơ mộng nhiều. Tôi biết tôi thật đê tiện khi có những suy nghĩ đó với cha nuôi của mình, nhưng không còn cách nào khác, khi mới sa vào tôi đã muốn dứt ra nhưng đến cuối cùng, vẫn là không dứt được… Sự dịu dàng của ông ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi từ lúc nào không hay….

Mười bảy tuổi, tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi còn một quãng đường dài phía trước cần phải đi, có lẽ thời gian sẽ giúp tôi quên đi người muốn quên và giúp tôi tìm được người khác yêu tôi thật lòng. Đến lúc đó, cha nuôi chắc sẽ chúc phúc cho tôi chứ?

Nặng nề chìm vào giấc ngủ, tôi không biết rằng ở bên ngoài Dĩ Phàm đến tìm tôi…

———————————-

“Cậu dám đến đây? Lá gan cũng không nhỏ?”

Diệp Sở phóng ánh mắt sắc bén nhìn Lục Dĩ Phàm, cậu ta đương nhiên có chút run sợ. Nhưng vì quá lo lắng cho Lưu Ly nên cả gan đến tận đây. Cậu cố gắng bình tĩnh nói:

“Chú Diệp, con đến tìm Lưu Ly. Cậu ấy đã hứa với con là đến buổi biểu diễn nhưng lại thất hứa, trước giờ Lưu Ly luôn đúng hẹn. Con chỉ là sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì thôi”

Diệp Sở gạt điếu thuốc, nghiêm túc nhìn cậu ta một lượt. Dáng người cũng rất chuẩn, khôi ngô tuấn tú, chỉ đáng tiếc vẫn chưa hiểu sự đời. 

“Là tôi không cho nó đi”

Lục Dĩ Phàm cả kinh nhìn người trước mặt:

“Hả? Sao chú lại….”

“Vì tôi không muốn nó đến gần cậu, cậu tốt nhất cũng nên tránh xa nó ra” ngữ khí sắc bén như mệnh lệnh không cho phép người khác chối từ. 

“Nhưng mà, con…”

Lục Dĩ Phàm chấn động, lẽ nào cậu chọc giận gì đến ba của Lưu Ly sao chứ? Cậu còn đang muốn giải thích liền bị hai tên vệ sĩ đô con lôi ra khỏi nhà. 

Diệp Sở nhìn cậu thanh niên bị người ta lôi đi, khóe môi mỏng nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo:

“Muốn cướp Lưu Ly của ta? Còn non lắm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.