Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 17: Người lạ



“Ngươi không nhìn lầm?” Ninh Vương Tát Hoàn truy hỏi, khó trách hắn cảm thấy quen mặt, nếu thật sự là nàng, cũng lấy làm lạ.

Thị vệ đương nhiên không dám nói dối, vội vàng cung kính nói: “Vương gia, thuộc hạ quả thật không nhìn lầm, nàng quả thật chính là Lăng Nhược Nhược tiểu thư.” Hắn không dám nói là Ninh Vương phi, bởi vì hiện tại nàng không chỉ bị hưu, hơn nữa hiện tại trong Vương phủ đã có một tân Ninh Vương phi.

Tát Hoàn có chút thất thần, ánh mắt lại nhìn về nơi bọn họ biến mất, trong lòng hắn tràn ngập khó tin, nữ tử như ánh mặt trời ôn nhu, xinh đẹp kia thật sự là Lăng Nhược Nhược hắn từng quen biết? Là hạ đường phi của hắn?

“Vương gia.” Đột nhiên một thị vệ thở hổn hển chạy tới, cung kính hành lễ với hắn.

“Chuyện gì?” Hắn phục hồi tinh thần, thu hồi kia tầm mắt dõi theo nàng, lạnh nhạt hỏi.

Thị vệ không dám nhìn hắn, cung kính nói: “Vương gia, Vương phi và Tiểu Vương gia tìm ngài.”

Tát Hoàn nghe vậy gật gật đầu, nhìn thoáng qua con đường phía sau núi, mới xoay người đi về phía chùa chiền. Nếu hắn không đoán sai, tiểu bảo bảo đáng yêu vô địch kia chính là con trai của nàng.

Ba năm, không nghĩ tới nàng không chỉ sống tốt, hơn nữa càng thêm duyên dáng yêu kiều, càng thêm chói lọi, càng thêm phong tình vạn chủng.

Khi hắn đến gần chùa, Ninh Vương phi cùng Tiểu Vương Tử của hắn đang cung kính đứng đợi, bên người còn có các vị đại sư.

“Vương gia.” Ninh Vương phi cùng các đại sư trăm miệng một lời nói.

“Phụ vương.” Tiểu Vương Tử cũng cung kính hành lễ.

Tát Hoàn nghe Ninh Vương phi kêu mình đột nhiên có chit hoảng hốt, tựa hồ nghe đến Lăng Nhược Nhược kêu mình. Hắn cố hồi phục tinh thần hoảng hốt, đối bọn họ đạm mạc gật gật đầu.

Ninh Vương phi lúc này đến bên cạnh hắn nói: “Vương gia, chúng ta đã dâng hương cầu Phật xong, cũng thêm tiền nhang đèn, giờ có nên trở về không?”

“Hảo, trở về đi.” Tát Hoàn không nói thêm cái gì, lập tức quyết định nói.

Các đại sư thấy vậy, cung kính nói: “Cung tiễn Ninh Vương gia, Vương phi và Tiểu Vương Tử.” Nói xong, mọi người rẽ ra, tạo thành một con đường.

Tát Hoàn dẫn đầu đi ra ngoài, đến ngoài cổng chùa liền lập tức lên kiệu, toàn bộ tâm tư của hắn lúc này vẫn còn đặt trên Lăng Nhược Nhược phía sau núi, khi trở về hắn phải phái người đi thăm dò.

Ninh Vương phi cùng Tiểu Vương Tử một trước một sau lên một cỗ kiệu khác, đoàn nhân mã lập tức lên đường hồi phủ. Dân chúng lúc này mới vào chùa thắp hương bái Phật.

Phía sau núi, Lăng Nhược Nhược đã quên đi bất khoái vừa rồi, đang cùng tiểu bảo bảo phân biệt các loại hoa cỏ rừng, nàng không buông tha cơ hội giáo dục tiểu bảo bảo, nếu có liền nhất định dạy hắn.

Không biết chơi bao lâu, thẳng đến khi Lăng Nhược Nhược cảm thấy đã không còn sớm, thế này mới kéo bé, cười nói: “Tiểu bảo bảo, chúng ta cần phải trở về, thái thái và các tỷ tỷ chắc đã dâng hương xong, nên trở về ăn cơm.” Tuy có mang theo điểm tâm và hoa quả, nhưng vẫn không bằng đồ ăn ở nhà a.

Bé nghe xong, ngoan ngoãn gật gật đầu, nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ, hôm nay cục cưng rất vui, nơi này đẹp quá, lần sau chúng ta hồi trang được không?”

Hắn thích nhất cuộc sống ở trang viên, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, còn có rất nhiều bạn cùng ngoạn, mẹ còn dẫn hắn cưỡi ngựa, còn có đủ thứ trò chơi. Còn ở đây thật không thú vị, tuyệt không hảo ngoạn.

“Hảo, mấy ngày nữa, mẹ sẽ mang cục cưng trở về.” Nàng đáp ứng nói, kỳ thật nàng tuyệt không thích kinh thành, nếu không bởi vì nàng có sinh ý ở đây, nàng mới lười trở về.

Quay trở lại chùa, quả nhiên như nàng đoán, nhóm người Ninh Vương phủ đã sớm đi, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gặp được đám người Quý bác gái, liền cùng nhau xuống núi, về nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.