Nếu kế thứ nhất đã thành công, vậy tiếp theo chính là kế thứ hai.
Kế thứ hai tên là: Làm cho đối phương biết, ngươi vĩnh viễn đứng bên cạnh hắn.
Cái này hình như có chút khó rồi, dù sao vị này chính là quốc sư đại nhân, cả nước người đứng bên cạnh hắn cũng chiếm tám chín phần mười.
Kinh Kinh vừa luyện chữ vừa nghĩ đối sách, công công đi vào triều rồi, nàng có thể tùy tiện sử dụng thư phòng của hắn. Không thể không thừa nhận, chữ viết của công công rất đẹp mắt, vẽ cũng cực kỳ đẹp.
Nhưng là nàng, chữ còn không nhận thức được hoàn toàn chứ đừng nói cái gì vẽ.
Công công như vậy, chỉ sợ thế nào nàng cũng không thể xứng được, bất luận là dung mạo hay là học vấn. Bất quá không sao cả, Mễ Kinh Kinh nàng có nghị lực, chỉ cần dụng nhiều công sức, có công mài sắt có ngày nên kim.
Nếu không sao, bắt đầu cứ luyện chữ trước, ít nhất phải luyện một tay thư pháp xinh đẹp mới được.
Nàng cầm bút lên chăm chỉ luyện, thề muốn viết bốn chữ Chính Đại Quang Minh ra hình ra thần.
Đang mãnh liệt vạch từng nét, thì nghe bên ngoài có người nói: “Thiếu phu nhân, Lôi tướng quân đến. Lão gia và hắn cùng nhau trở lại, đang ở tiền viện muốn ngài qua đó. . . . . .”
“Là Lôi Tử Tướng quân?” Vừa nhắc tới người này, Kinh Kinh liền không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nha hoàn nói: “Đúng vậy.”
Hắn tới thì tới vì sao phải bắt nàng đến Tiền viện đây? Nhất định là có chuyện gì.
Kinh Kinh rất tôn trọng phân phó của công công, vội vàng thu thập một tý rồi đi theo nha hoàn đến Tiền viện.
Tiền viện có một khu vườn, cũng lớn như nhà cũ của Kinh Kinh.
Trong vườn có đình, trong đình có hai người đang ngồi và hai người đang đứng.
Đang ngồi là chính là Công Công và Lôi Tử, còn đứng lại là một thiếu niên đen gầy và một thiếu nữ thanh lệ.
Nàng cảm thấy kỳ quái, công công đây là muốn cho nàng đến chiêu đãi khách nhân sao? Vì vậy đổi một nụ cười đi tới, nhàn nhạt thi lễ nói: “A Cha, bá bá ngài khỏe chứ.”
Lôi Tử vừa nhìn thấy con dâu Diêu Thiên liền buồn bực, nhưng lần này sẽ không, chỉ vào một nam một nữ sau lưng nói: “Đây chính là huynh đệ của ngươi gọi là Lôi Báo, vị này là biểu muội của Tiểu Báo, Tố Vân. Tức là muội muội của ngươi, nàng sang năm mới mười bốn tuổi.” Ngụ ý hết sức đáng tiếc, nếu là năm nay 14 hắn cũng sớm đã dùng đại kiệu tám người nâng trực tiếp mang người về nhà làm nhị nhi tức rồi.
Diêu Thiên tự nhiên hiểu rõ ý tứ của người lão hữu này, nhi tử nhà mình thân có tàn tật hắn không có cách nào so sánh, cho nên tìm nha đầu có khả năng trở thành nhi tức (con dâu) tới đây để so sánh với nhi tức mình.
Tố Vân có vẻ cực kỳ nhu thuận, vội vàng tiến lên nói: “Thỉnh an tẩu tử.” Một tiếng tẩu tử vừa gọi đã coi mình thành người nhà Lôi gia.
Mà Lôi Báo cũng khó chịu buồn bực nói: “Tẩu tử tốt.”
Kinh Kinh có ngốc cũng phát hiện không khí có chút khói lửa, vì vậy nói: “Các ngươi cũng tốt.” Sau đó lui một bước đứng ở sau lưng công công, cũng vờ nhu thuận.
Nhưng là hai nữ hài ngăn cách bởi hai nam nhân ngồi trên bàn cũng bắt đầu đánh giá lẫn nhau, từ trước đến giờ Kinh Kinh đều thích đồ vật đẹp, nàng cảm thấy Tố Vân này rất đẹp, phối với Lôi Báo bên cạnh quả thật có chút đáng tiếc. Nhưng lại nghĩ đến thân phận cũng không cao, ăn mặc mặc dù khéo léo nhưng toàn thân cao thấp ngay cả một món đồ trang sức ra dáng cũng không có.
Mà Tố Vân cũng đang nhìn nàng, nhưng trong lòng mang theo một phần ghen tỵ. Tuy nàng là bà con với Lôi gia, nhưng trong nhà vẫn là miệng cọp gan thỏ, một lòng muốn gả tới nhà quyền quý, chỉ tiếc không có cơ hội này.
Ai ngờ đến, đột nhiên Lôi gia tựa như điên rồi đi tìm nhi tức phụ cho thứ tử, thậm chí tìm được nhà nàng, trong nhà liền giao bát tự của Tố Vân ra. Vậy mà lại thích hợp, nhưng là Lôi Tử lại muốn gặp khuê nữ trước, cho nên Tố Vân liền tới Lôi gia.
Cái mông còn chưa có ngồi ấm chỗ, vị công công tương lai này lập tức dẫn bọn họ theo nói là muốn đi quốc sư phủ, nhưng mặc dù không nói cũng rõ ràng, muốn đi hạ thấp con dâu nhà quốc sư.
Tố Vân cố ý ăn mặc một phen, lúc này mới cùng hai cha con bọn họ đến. Khi chưa gặp còn cho là một người thật lợi hại, nhưng vừa nhìn thấy nguyên lai cũng chỉ là một tiểu nha đầu lớn hơn mình muộn tuổi thôi, thậm chí còn mập mạp như thế nào có thể so với nàng đây?
Kinh Kinh nhìn ra vẻ kinh thường của đối phương, trong lòng nàng âm thầm lắc đầu im lặng, tiểu nha đầu này là tới phá quán, phải chú ý mới được.
Nàng vừa nghĩ đến Lôi Tử đến đây liền hết sức lo lắng nói: “Thời tiết hôm nay tốt, chúng ta ngồi cũng là ngồi không bằng nghĩ chút biện pháp chúc may mắn như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Chúc may mắn thì phải uống rượu mới được, người tới, chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn lên.”
Lôi Tử vốn muốn nói một câu thôi, kết quả bị một câu mang rượu và thức ăn lên của Diêu Thiên cắt ngang. Tínhh tình hắn nóng nảy, chỉ uống một ly rượu này trên trán cũng đầy mồ hôi.
Kinh Kinh vừa thêm rượu cho hắn vừa đáng thương nhìn hắn một cái, muốn đấu với công công thật là kém cách xa vạn dặm!
Nhưng Lôi Tử không buông tha, nói: “Diêu Thiên, cầm kỹ của ngươi không tệ, Tố Vân cũng học một tay cầm rất giỏi, không bằng cùng. . . . . .”
Diêu Thiên để ly rượu xuống nói: “Thật sao? Tố Vân cô nương quả thật phải thi triển tài nghệ rồi, người tới lấy cầm.” Vừa nói một câu, từ so đấu tài nghệ đổi thành cá nhân biểu diễn.
Kinh Kinh nghĩ nếu như nàng đang uống rượu như vậy nhất định sẽ cười đến phun rượu ra, may mắn nàng cái gì cũng không có làm, chỉ là nhìn đám mây trên trời, thầm nghĩ: hôm nay thời tiết thật tốt!
Đột nhiên, nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại thấy thiếu niên gọi là Lôi Báo kia đang dùng một đôi mắt Báo nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng đột nhiên quay đầu thì khuôn mặt đỏ ửng, vội vàng xoay người đi có lẽ cũng kinh than (sợ hãi + than thở): hôm nay thời tiết thật tốt!
Tố Vân quy củ diễn tấu một thủ khúc cầm, sau đó hơi thi lễ nói: “Bêu xấu.”
Lôi Tử ra vẻ hiểu biết vỗ vỗ tay nói: “Được, ngươi nói có được hay không?” Hắn hỏi Diêu Thiên.
Diêu Thiên không chút hoang mang nói: “Lấy tuổi của nàng mà nói thủ khúc cầm này đã luyện được không tệ rồi, chỉ là vị cô nương này không thích hợp luyện cầm. Cầm là phải tĩnh tâm cao nhã mới có thể tấu (diễn tấu), nhưng vì Tố Vân cô nương này tâm còn thấp thỏm nóng nảy không thích hợp với cầm mà thích hợp với âm đàn tranh.”
Ngón tay Tố Vân khẽ run rẩy, vị quốc sư này thật là đáng sợ, chỉ một thủ khúc đã nghe ra cầm kỹ này thật ra là nàng miễn cưỡng luyện ra được. Bởi vì công tử nhà giàu đều yêu cầm, cho nên nàng chỉ có thể bỏ qua chính mình thường gảy tranh mà đổi thành luyện cầm.
Lôi Tử không phục nói: “Thật ra thì Tố Vân am hiểu nhất ca hát.”
Diêu Thiên nói: “Hả? Vậy phải mời Tố Vân cô nương hát rồi.”
Lôi Tử lại bị nghẹn ở yết hầu, một hồi lâu không có nói ra lời.
Ngược lại Tố Vân nói tiếp: “Tố Vân chỉ sợ thanh âm thô ráp sẽ làm kinh động đến quốc sư, nhưng nếu như thiếu phu nhân hát cùng ta thì lại không giống.”
Diêu Thiên cau mày, nữ tử này thông minh hơn Lôi Tử nhiều. Hắn không muốn làm cho con dâu mình không vui bởi vì nàng, vì vậy nói: “Kinh Kinh nàng. . . . . .”
Kinh Kinh cười to ở trong lòng, so cầm với nàng thì nàng không biết, so thư pháp với nàng thì nàng cũng không biết, nhưng mà so ca hát nàng lại chỉ biết một bài, đây chính là tiên khúc học được từ chỗ sư phụ, cũng sẽ không thua.
Vì vậy nàng tiếp lời nói: “Ta không quá thích hát cùng với ngươi, không bằng muội muội hát trước một bài, ta lại hát một bài như thế nào?”
Lôi Tử ở một bên nghe xong thì cười, hắn nóng nảy một đầu mồ hôi không mang tiểu nha đầu này lên mặt bàn được thì chính nàng lại nhảy ra ngoài.
Tố Vân rất có lòng tin với tiếng hát của mình, vì vậy gật đầu nói: “Vậy cũng được.” Nàng uống ly trà, sau đó liền ngồi ở bên cầm tự đàn tự hát một bài chính là khúc ca (bài hát) đang thịnh hành, xem triều!
Khúc này mặc dù làm xao động lớn, nhưng là thanh tuyến Tố Vân lại hơi trung tính, làm cho một khúc nam tử xem triều hát làm cho người ta tưởng rằng mình đi lạc vào cảnh giới kỳ lạ .
Diêu Thiên không khỏi gật đầu một cái, bàn về khúc mà nói hát quả nhiên không sai.
Lôi Tử thấy hắn gật đầu trong lòng cao hứng, quay đầu lại nhìn Kinh Kinh thấy nàng cũng là mặt vẻ hâm mộ. Hắn nghĩ nếu như lần này Tố Vân thắng thì trở về lập tức đi nhà nàng cầu hôn, những thứ khác không nói, chỉ nói đánh bại con dâu nhà quốc sư đại nhân cũng đủ làm hắn một mình vui vẻ một trận rồi.
Tố Vân hát xong, cười lên nói: “Thiếu phu nhân mời.” Mặc dù đang cười, nhưng có thể nhìn ra thái độ cũng không thân thiện.
“Xin chờ một chút, để ta lên cảm xúc một chút.” Kinh Kinh nắm hai tay đặt ở trước ngực, hít một hơi. Sư phụ đã nói, khúc phàm nhân (bài hát của người phàm) là hát cho người phàm nghe, nhưng là tiên nhân khúc là hát cho tự nhiên nghe.
Cái gọi là tự nhiên chính là tất cả sự vật xung quanh nàng, bao gồm chính nàng.
Nhắm mắt cảm thụ tất cả bên cạnh, thậm chí nghe được tiếng tim đập lo lắng của công công vì mình. Nàng khẽ mỉm cười, sau đó từ từ khẽ mở đôi môi hát lên: “Phi Tiên. . . . . .” Chỉ hai chữ, ví như âm thanh cá heo kêu to, thanh thúy mà không có nửa điểm tạp chất vang lên ở trong tai mọi người.
“Nguyệt Hoa nhẹ rơi Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên ngày ngày không thấy tiên, Dao Trì tiễn bước liên hoa tọa (hoa sen), đồng tử thanh thanh bi niệm. Hà thì (lúc nào) hà niên (năm nào), đoàn tụ lại phân tán!
Thiên Thượng Nhân Gian, một cái chớp mắt đã ngàn năm!
Phi Tiên. . . . . .
Lại thấy Phi Tiên. . . . . .
Nguyên lai tiên đã không phải là tiên!”
Một khúc hát xong, cánh hoa dần dần rơi, chim không gáy, bướm không múa!
Kinh Kinh rất hài lòng với hiệu quả này, nói: “Ta hát xong rồi.” Sau đó chạy đến trước mặt công công chờ khích lệ.
Diêu Thiên cũng không có khen nàng, hắn cau mày nhớ lại khúc điệu và từ ngữ vừa rồi, hình như cái gì cũng không hợp với thế giới hiện tại.
Lôi Tử rất thẳng thắn, vì vậy nói: “Khúc ca này thật không tệ, chỉ là cảm thấy người hát hình như biến mất rồi.”
Diêu Thiên tỉnh ngộ, không sai, chính là loại cảm giác này. Vừa rồi cả người Kinh Kinh thoạt nhìn giống như gần ngay trước mắt lại giống như đang bay ở trên tầng mây, một dạng chỉ cần gió vừa thổi thì lập tức tan biến.
Chỉ là Lôi Tử vẫn nói: “Xem ra con dâu ngươi thật lợi hại, ngay cả một khúc ca cũng hát thành như vậy được, bội phục bội phục.”
Diêu Thiên lại nói: “Của nàng trọng yếu là mới lạ mà thôi, bàn về khúc điệu cũng không thanh lệ như Tố Vân cô nương.”
Lôi Tử gãi gãi đầu nói: “Vậy chính là đánh hòa rồi.”
Diêu Thiên nói: “Cũng không phải là đánh nhau, cái gì hòa với không hòa.”
Lôi Tử cười ha ha nói: “Cũng đúng, như vậy thì không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta trở về trước.” Rượu cũng uống tài cũng so không trở về có thể làm cái gì.
Diêu Thiên nói: “Không tiễn.”
Lôi Tử cũng không hi vọng hắn tiễn, liền dẫn nhi tử nhà mình và Tố Vân cô nương đi về.
Diêu Thiên nhìn bọn hắn đi sau đó nói với Kinh Kinh vẫn ở bên cạnh: “Về sau không nên hát loại khúc ca này nữa?”
Kinh Kinh không hiểu nói: “Tại sao?”
Diêu Thiên nói: “Cái thế giới này cũng không có thần tiên, biết không?”
Kinh Kinh ngẩn ra, theo truyền thuyết công công là con của công chúa và Thần Tiên sở sinh ra, nhưng vì sao hắn lại nói không tin có thần tiên đây? Nhìn dáng vẻ hình như còn có chút hận hai chữ này, đây là vì cái gì?
Nàng cảm thán sư phụ chính mình, hắn sẽ sớm trở thành một hình thức ổn định của con người.
“Tốt, A Cha không muốn cho ta hát thì ta không hát, A Cha nói trên đời không có Thần Tiên sẽ không có Thần Tiên.” Đây có tính là nàng khi sư diệt tổ không?
“Đi thôi, không phải hôm qua ngươi nói sổ sách có chút xem không hiểu sao?” Diêu Thiên đã quen tính tình quật cường của nhi tử nên cho là Kinh Kinh nhất định sẽ làm trái lại hắn, nhưng Kinh Kinh lại hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói, điều này làm cho hắn cũng có chút không quen.
Sau khi bọn họ đi, Xuân Hỉ liền nhanh chóng đẩy một chiếc bánh xe gỗ chạy tới. Trên xe mặt Diêu Viễn Từ kinh hoảng, nói: “Nhìn xem tiếng của ai, là ai hát khúc ca vừa rồi?”
Xuân Hỉ thở nói: “Thiếu . . . . . Thiếu gia, đã không thấy.”
Diêu Viễn Từ đưa tay vỗ lên trên bánh xe gỗ nói: “Nhanh đi hỏi thăm một chút, bài hát vừa rồi là ai hát?”
Xuân Hỉ nói: “Vâng, thiếu gia.” Hắn đi ra ngoài hỏi một vòng, nói: “Bẩm thiếu gia, bọn hạ nhân nói mới vừa Lôi Tử lão gia dẫn theo một người gọi là Tố Vân cô nương tới đây, cô nương kia vừa biết gảy cầm vừa biết hát khúc, rất lợi hại. Còn có Thiếu . . . . .”
“Tố Vân, nhanh đi nghe ngóng xuất thân gia đình nàng, nhanh đi.” Diêu Viễn Từ gấp đến độ nổi đầy gân xanh trên gương mặt xinh đẹp.
Xuân Hỉ chưa từng thấy thiếu gia nhà bọn họ kích động như thế bao giờ, bị sợ vội vàng gật đầu đồng ý.