Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 40: Phụ tử (cha con) bất hòa, vén khăn voan không phải là ngươi



Diêu Thiên hiện tại không sợ, trong tay hắn cầm là ý chỉ của hoàng thượng, trong một khắc kia Kinh Kinh cũng đã là thê tử của hắn rồi.

Coi như hiện tại bọn hắn có hài tử cũng là có danh phận, cho nên hôm nay hắn vô cùng vui vẻ.

Lôi kéo Kinh Kinh trở về quốc sư phủ!

Vừa đến quốc sư phủ thì vấn đề liên tục đến, vấn đề đầu tiên chính là xưng hô.

Kinh Kinh mới vừa xuống xe, tay còn chưa có đặt lên bàn tay to của Diêu Thiên, đã nghe người hầu phía sau nói: “Thiếu phu nhân ngài trở lại.”

Vừa nhắc cái này, đứa nhỏ Kinh Kinh này lập tức theo bản năng thu tay về.

Nhìn một bàn tay vẫn ở trong không trung khóe miệng Diêu Thiên co rút, lúng túng cười nói: “Tự ta xuống.” Nói xong từ từ đi xuống xe ngựa, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Diêu Thiên khẽ thở dài một hơi nói: “Quản gia, đi gọi toàn bộ người hầu bao gồm phòng bếp và phòng giặt quần áo tới, không sót một người toàn bộ tập trung ở trong viện ta có lời phải nói.”

Quản gia nói: “Vâng”

Lần này Kinh Kinh cũng không trở về viện trước kia làm thành phòng tân hôn mà là trực tiếp bước đến viện của Diêu Thiên, mặc dù điều này có chút làm cho người hầu nghi ngờ, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Sau nửa canh giờ, tất cả nô bộc toàn bộ đều tập trung ở trong viện rồi, Diêu Thiên nhìn không sai biệt lắm thì một mình bước ra ngoài. Mặc dù Kinh Kinh nói nàng là đệ tử của thần tiên, cũng không phải nữ tử cần bảo vệ quá mức, nhưng Diêu Thiên vẫn cho là có một số tình huống không muốn để cho nàng nhìn thấy.

Diêu Thiên thấy người đều đến đông đủ, sau đó đứng trước mặt bọn họ lấy thánh chỉ ra nói: “Thánh chỉ.”

Bọn người hầu vừa nghe hoàng thượng nhân gia (người ta) làm sao hạ chỉ cho bọn họ đây?

Nhưng vẫn cùng nhau quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

Nhưng một ý chỉ hạ xuống, bọn họ đều sợ ngây người. Đây ý là thiếu phu nhân biến thành phu nhân, thành chủ tử chân chân chính chính của bọn họ.

Không chỉ như vậy, còn là Thần Tiên làm mối, hoàng thượng tự mình hạ chỉ.

Có một nam bộc nhỏ giọng nói: “Con dâu lấy chống công, cái này kêu là chuyện gì!”

Cố tình Diêu Thiên nghe được, hắn cao cao tại thượng quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người, nhìn thấy hắn miệng lưỡi vừa động vô luận nói là cái gì cũng nhất định bị phạt.[d.d.l.q.d]

“Người tới, tên nô tài này khua môi múa mép phạt đánh bốn mươi gậy, cắt lưỡi đuổi ra quốc sư phủ.”

Lời này vừa nói ra làm cho nam bộc kia sợ tới đập đầu, xưa nay hắn (nam bộc) biết quốc sư đại nhân tính tình ôn hòa, nhưng không ngờ hắn (DT) nói phạt thì phạt hơn nữa còn nặng như vậy.

Có người xông lên bắt hắn, hắn bị dọa đến tè ra quần nói: “Quốc sư đại nhân ta không dám, xin tha cho tiểu nhân đi!”

Diêu Thiên nhìn hắn một cái nói: “Niệm tình ngươi cũng vì quốc sư phủ xuất lực, liền miễn bốn mươi gậy, nhưng lưỡi thì nhất định phải cắt. Đi xuống đi!” Hắn đây là giết gà cho khỉ xem, chính là để cho bọn họ nhìn xem về sau phải quản đầu lưỡi của mình, đừng không có việc gì khua môi múa mép loạn.

Bọn người hầu tự nhiên sợ, Diêu Thiên lại nói: “Hôn lễ sẽ cử hành vào mười ngày sau, khi đó ta không cần quá phô trương. Nhưng các ngươi cũng phải bố trí tướng phủ thỏa đáng một chút, đi chuẩn bị ngay bây giờ đi, tin tưởng những thứ này không cần ta tới dạy.”

“Dạ!” Chúng người hầu đáp ứng, sau đó cũng ngoan ngoãn đi xuống.

“Linh nhi……”

“Vâng” Linh nhi bị dọa đến cạch oành một tiếng quỳ trên mặt đất, thật đau đến đầu gối nàng đau nhức.

“Ngươi tới hầu hạ phu nhân, nhớ mang đồ đạc tùy thân nàng thường xài từ bên kia dời đi qua, đi đi!” Diêu Thiên phất tay, Linh nhi vội vàng đáp ứng đi xuống.

Thời điểm nàng đi qua hình phòng còn nghe được người nam bộc kia kêu thảm thiết, bắp chân không khỏi giật giật, bị dọa đến một chữ cũng không dám nói ra.

Lại nói Kinh Kinh đang phiền não, nàng ở trong hoàng cung đã nói muốn mời Thần tiên tới uống rượu mừng, sau khi sư phụ lại bị ném bỏ, chỉ cần họ có chuyện hắn cũng sẽ hỗ trợ.”

Diêu Thiên nhíu mày nói: “Hả?” Thật sự là hỗ trợ không phải cho nam chủ nhân đội nón xanh sao?

Kinh Kinh thở dài nói: “Nếu như có thời gian ta sẽ tìm thêm cho sư phụ vài đệ tử tốt, như vậy hắn có thể tiếp tục bồi dưỡng nàng trở thành bạn song tu của mình rồi.”

Bên này mặt Diêu Thiên xanh như tàu lá, nguyên lai tiểu thê tử này của mình bị một lão nam nhân mấy trăm hoặc mấy ngàn tuổi nuôi làm bạn song tu. Hắn đột nhiên đứng lên, dọa Kinh Kinh giật mình, nói: “Thế nào?”

Diêu Thiên tin tưởng Kinh Kinh, nàng đơn thuần đáng yêu như thế. Vì vậy nói: “Không biết lão…… Lão sư (sư phụ) cũng dạy ngươi cái loạn thất bát tao gì? Phương diện nam nữ……”

Con ngươi Kinh Kinh đảo vòng vò, nàng cũng không dám nói ra chuyện sư phụ cho nàng xem tranh.

“Hắn nói, tất cả phải chờ ta trưởng thành mới nói tới.” Nhưng nàng chính là thành niên (trưởng thành) ở quốc sư phủ, xem ngươi có thể lấy ra cái gì.

Diêu Thiên quả nhiên tin nàng, nói: “Vậy thì tốt.” Dù sao cũng là chuyện giữa phu thê, sao có thể để người ngoài chen vào một tay.

Hai người đang nói chuyện, có người báo lại nói: “Quốc sư đại nhân, thiếu gia muốn gặp các ngươi. Hắn nói……”

“Nói gì?” Diêu Thiên thản nhiên nói.

“Nếu như hai vị không muốn ngày các ngươi thành hôn trở thành ngày giỗ của hắn thì mời đến gặp hắn nói chuyện.” Người hầu bên này mồ hôi cũng nhỏ giọt rơi xuống.

Diêu Thiên nói: “Được, ngươi đi xuống trước đi!” Hắn đứng lên, đúng là nên gặp hắn một lần rồi.

Kinh Kinh kéo hắn nói: “Ta cũng đi đi, có một số việc phải nói rõ với hắn mới đúng.”

Cứ như vậy, Kinh Kinh và Diêu Thiên đi tới chỗ Diêu Viễn Từ đang bị giam lỏng.

Hắn gần đây gầy rất nhiều, nhưng đôi môi mỏng thế nhưng lộ ra một loại cảm giác lạnh lẽo.

Cặp mắt vô hồn hình như có thể nhìn thấu người khác, không nhìn kỹ thì có thể làm cho lòng Kinh Kinh lạnh ngắt. Diêu Thiên lại cười, nói: “Thế nào, có lời gì nói với ta.” Hắn vỗ vỗ tay Kinh Kinh, kéo nàng ngồi trên ghế ở một bên.

Diêu Viễn Từ lạnh lùng nói: “Loại chuyện tình**** này ngươi thật làm được?”

Diêu Thiên nói: “Ta là người.”

Diêu Viễn Từ nói: “Như vậy Mễ Kinh Kinh, ngươi cũng nguyện ý lưng đeo tất cả ở cùng với hắn sao?”

Kinh Kinh nói: “Đúng”

Diêu Viễn Từ chuyển bánh xe ghế gỗ một cái, nói: “Xem ra là ta không ngăn cản được các ngươi, coi như hy sinh Xuân Hỉ cũng không thể.”

“Xuân Hỉ?” Kinh Kinh không hiểu.

Diêu Thiên nói: “Hắn về quê rồi, bởi vì đưa tin thay Viễn Từ, ta đuổi hắn đi.”

“Ồ!” Kinh Kinh gật đầu một cái.

“Diêu Thiên, ngươi thật sự rất dối trá.” Diêu Viễn Từ cười lạnh.

Diêu Thiên cười nói: “Có lúc ngươi muốn lưu lại chút gì đó thì cần thiết phải có sự hy sinh, điều này ngươi hẳn đã học xong. Chỉ là có vài người người không bỏ được, có vài người có thể làm được có giữ có bỏ.”

Diêu Viễn Từ biết mình chính là người vứt bỏ cái kia, hắn thở dài nói: “Thôi, Mễ Kinh Kinh ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, tại sao lại ở cùng với hắn? Là bởi vì ta là một người tàn tật, là một phế nhân sao?”

Kinh Kinh suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ bởi vì người ban đầu vén khăn voan chính là hắn không phải ngươi.”

Diêu Viễn Từ và Diêu Thiên cùng lúc ngẩn ra, Diêu Viễn Từ hỏi “Chỉ vì như thế?”

Kinh Kinh biết mình cảm giác đúng, chỉ là nàng lại không biết làm sao giải thích, vì vậy mượn một câu nói của ma ma kia nói: “Ta nhớ được thời điểm lập gia đình họ nói với ta, người đầu tiên vén khăn voan của ngươi đứng ở trước mặt ngươi chính là nam nhân ngươi muốn dựa vào cả đời.”

Diêu Thiên nghĩ tới thì ra là như vậy, không trách được sau đó nàng đối với mình không muốn xa rời như vậy.

Mà Diêu Viễn Từ lại cười khổ nói: “Tạo hóa trêu ngươi, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.”

Diêu Thiên nói: “Ngươi bây giờ muốn làm gì? Lấy tự sát làm uy hiếp không để cho chúng ta thành thân, hoặc là có biện pháp tốt hơn?”

Diêu Viễn Từ thở dài nói: “Những ngày qua ta cũng đã nghĩ thông suốt, ta không quyền không thế, nếu như ngay cả công chúa cũng không ngăn cản được ngươi ta cũng không biết tìm người nào nữa. Cho nên, hiện tại ta nói ba điều kiện, nếu như các ngươi đồng ý thì có thể an tâm đi thành thân.”

Diêu Thiên rất sảng khoái nói: “Ngươi nói.”

Diêu Viễn Từ nói: “Thứ nhất, để cho Tố Vân trở thành phu nhân của ta đi, dù sao nàng cũng mang thai cốt nhục của ta. Thứ hai, thả ta ra khỏi nơi này, ta dọn đi ở cùng với Tố Vân. Thứ ba, về sau chia quốc sư phủ thành hai, tường cao cách xa nhau không cần để cho ta thấy được các ngươi.”

Diêu Thiên nói: “Có thể.”

Kinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà chỉ là xây một bờ tường, về sau không gặp cũng coi như tốt hơn gặp nhau lại coi là kẻ thù của mình.

Cuối cùng, Diêu Viễn Từ hỏi Kinh Kinh nói: “Có thể lại vì ta hát một bài hát kia hay không.”

Kinh Kinh liếc mắt nhìn Diêu Thiên, hắn cũng không có phản đối. Nhưng nàng lại lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, ta đã đồng ý về sau không hát nữa.”

Diêu Viễn Từ cười khổ, nói: “Tiểu tiên nữ ta thích nhất đã không có ở đây, các ngươi đi thôi!”

Diêu Thiên kéo Kinh Kinh ra khỏi gian phòng Diêu Viễn Từ, hắn làm việc rất có năng suất, đảo mắt tất cả những thứ Diêu Viễn Từ muốn có cũng đã chuẩn bị tốt cho hắn, bao gồm tường cao đêm hôm đó cũng được xây lên.

Như vậy quốc sư phủ liền phân nhà, hai người ngược lại cũng không có cái gì xung đột.

Chỉ là Linh nhi lại phát hiện một chuyện, đó chính là thiếu phu nhân nàng bây giờ chính là phu nhân và tướng công tương lai nàng thế nhưng không chia phòng ngủ.

Không chỉ như vậy, ban đêm trong phòng hai người còn có âm thanh truyền tới.

Mặc dù nàng là một tiểu nha đầu không có trải qua loại chuyện đó nhưng là cũng nghe được là cái gì, trực tiếp bị dọa đến lui ra khỏi bên ngoài phòng vào trong đình trông coi không dám rời đi. [d.d.l.q.d]

Dĩ nhiên nàng cũng không dám nói chuyện này ra ngoài, tuổi còn trẻ ai cũng không muốn biến thành câm.

Diêu Thiên lần này rốt cuộc có thể yên tâm tự do hưởng dụng thân thể Kinh Kinh, vừa vuốt ve da thịt mềm mại của nàng vừa cười nói: “Sau này nàng không phải cần phải uống thuốc nữa.”

Đầu Kinh Kinh theo động tác của hắn run lên một cái, nào còn có lòng đi phân tích ý tứ của những lời này, chỉ hàm hồ đồng ý nói: “Ừ…… Tốt.”

Diêu Thiên rất ưa thích nghe nàng nói chuyện vào lúc này, bởi vì Kinh Kinh thói quen chịu đựng, vô luận là đau hay là hưng phấn nàng rất ít kêu to, nếu như không nhịn được nàng liền cắn răng, thậm chí cắn hắn.

Nhưng hắn lại thích nghe nàng rên rỉ, cho nên có lúc sẽ mượn cớ trêu chọc nàng nói chuyện, vừa mở miệng một ít chuỗi tiếng rên rỉ sẽ theo động tác của hắn bay ra.

“Kinh Kinh nha đầu, muốn ta làm nhanh hay là chậm một chút, hả?”

Kinh Kinh mặc dù đã từ từ quen chuyện giữa phu thê, nhưng là vẫn chịu không nổi hoạt động cường độ cao, nàng cúi đầu xuống, nói: “Chậm…… Ừ…… Chút……”

Diêu Thiên mỉm cười một cái, bị vẻ mặt quấn quýt và thanh âm của nàng làm cho càng lâm vào kích động, không có chậm hơn, trái lại nhanh hơn.

Kinh Kinh ở trong lòng cắn răng nghĩ: “Quả thế.” Mỗi lần đều như vậy, hỏi nàng muốn chậm hay nhanh, nàng nói chậm hắn nhất định càng thêm nhanh, thật không biết trong lòng người nam nhân này rốt cuộc nghĩ như thế nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.