“Nếu em không hài lòng, anh sẽ không buông tay đâu.”
***
Cánh cửa bị giật phăng một cách đầy bạo lực. Một thanh niên thò đầu ra, giận dữ rống lên: “Đứa quái nào đấy? Không lẽ đách biết gõ cửa đàng hoàng hẳn hoi à?” Harry đành phải lùi một bước về sau, Matt ghì chặt lấy tay cậu hòng ngăn cậu bỏ đi.
Cedric bất lực nhìn họ. Anh lộ vẻ mặt bần thần ngơ ngác, chưa kịp phản ứng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Sao thế?”
Sau khi trông thấy Matt, thanh niên chừng như hơi sững sờ rồi lại lạnh nhạt hỏi: “Em tới đây làm gì?”
“Regino. Em chỉ muốn hỏi anh một câu này.” Matt ra sức ưỡn ngực, điệu bộ giống hệt một vị chiến binh sắp sửa xông pha chiến trường với mục đích bảo hộ người thân vậy. Cậu nhóc trợn to mắt: “Hà cớ gì lại chia tay chị em? Chị ấy thích anh mà.”
“Em còn nhỏ, không hiểu được đâu.” Regino đáp, “Bớt xen vào việc của người lớn lại. Mau về nhà đi.”
Matt cắn môi. Có vẻ như đây không phải là lần duy nhất cậu nhóc nhận được những lời hồi đáp mang nội dung tương tự. Bàn tay đang bị Matt níu chặt lấy của Harry nhói lên đau điếng. Không phải vì nhóc Matt đã nắm quá mạnh mà bởi móng tay cậu bé đã ghim sâu vào lòng bàn tay Harry. Matt tiếp lời, gần như là đã tuyệt vọng hét lên: “Tôi nghe thấy cả rồi! Anh bảo rằng anh không muốn cưới một cô gái cứ kè kè thằng em trai bên cạnh mãi. Anh còn nói Alina rất đẹp, nhưng anh không muốn chị ấy chăm lo tôi suốt đời. Mà giờ tôi đã lên kế hoạch ra đi biệt xứ rồi! Nếu anh quay lại với chị ấy thì tôi sẵn sàng rời khỏi đây ngay trong hôm nay luôn!”
Cậu nhóc đẩy Harry lên trước mặt Regino. Đôi tay bé nhỏ chống trên lưng Harry run rẩy nhưng từ đầu chí cuối không hề e sợ. Nép sau lưng Harry, cậu bé nghẹn ngào nói: “Nhìn này, đây là bạn đồng hành của tôi. Tôi sẽ đi cùng anh ta.”
Harry bị kẹt giữa Regino và Matt, vừa ngại ngùng vừa buồn bực. Tự hỏi vì sao tự nhiên lại để bản thân bị cuốn vào cuộc tranh chấp gia đình này, cậu trừng thanh niên nom chừng hơn hai mươi tuổi này muốn rách cả mắt rồi ráng hết sức bày ra điệu bộ dạt dào khí thế: “Hừm, bất kể ra sao, cậu bé đã trải qua một quãng đường rất dài để đến được đây đấy. Anh nên cho nhóc ấy một câu trả lời chắc chắn đi.”
“Sao tao phải làm vậy?” Regino khịt mũi, khinh miệt nói: “Ai quy định thế? Mày hả? Mày nghĩ mày là ai?”
“Chuyện cũng đã qua rồi, đừng có làm phiền anh nữa. Nếu không anh sẽ gọi thẳng cho cảnh sát đấy.”
Thấy hắn tàn nhẫn xoay lưng rồi toan sập cửa lại ngay, Harry bàng hoàng đến lặng người đi, để cơn giận dần vây kín cậu. Dẫu cho bản thân hãy còn chưa hiểu thấu những sự tình phức tạp thế này, cũng chẳng hay vì sao ban đầu định đi tìm nhà Cedric mà giờ lại thành đến đây đòi một lời giải thích thay người chị gái bị vứt bỏ giúp nhóc Matt nhưng cậu biết rõ một điều: Thái độ tồi tệ và hành vi to tiếng quát mắng một đứa bé rồi đóng sầm cửa ấy của Regino là rất sai trái.
Cậu phát huy thần kinh vận động phi thường của mình, ra tay còn chóng vánh hơn cả Regino. Động tác vươn cánh tay qua khe cửa, siết chặt lấy chốt cửa nhanh nhẹn hệt như đang bắt lấy một trái Snitch vàng vậy. Bấy giờ, cánh cửa trên đà sập mạnh ấy thô bạo đập lên tay cậu. Theo tiếng thét trong lúc mất tự chủ vì hoảng hốt của Cedric, một cơn đau cùng cấp độ với nỗi thống khổ cậu từng trải nghiệm lúc nứt xương men theo mu bàn tay len lỏi vào tận tâm can. Thế nhưng cậu không hề chùn chân mà lại chịu đựng cảm giác đau đớn ấy, đăm đăm trừng mắt với Regino. Cậu cất giọng, âm điệu hơi run xen lẫn chút chật vật vì bị đau nên đã giảm đi không ít khí thế: “Nhóc ấy mới chỉ là một đứa trẻ. Cậu bé đang hỏi anh một chuyện rất quan trọng đối với nó. Anh đâu cần phải la to hay rống lớn, cũng càng không cần phải hấp tấp đóng cửa lại như vậy!”
Regino dường như sửng sốt trước hành động của Harry. Khoé miệng hắn giật giật. Trong khi hắn đang do dự không biết có nên phớt lờ hai người này như cũ hay không thì Harry cứ kiên quyết nhìn chằm chặp vào hắn đầy căm ghét đồng thời giữ chặt lấy tay nắm cửa không buông. Thế là thái độ sừng sỏ của Regino dần dịu đi, hắn bình tĩnh đáp: “Anh đã nói với Alina là dù nghèo khó cũng không sao, nhưng có thêm em trai thì lại rất khó để lấy ai lần nữa. Hầu như ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi chứ không chỉ riêng gì anh.”
Ánh mắt hắn chuyển đến tay của Harry. Đôi tay ấy đã đỏ bừng, nơi bị cửa nện phải cũng đã nhanh chóng sưng đỏ lên, mà cái nhìn thờ ơ lãnh đạm của Regino lại như muốn nói với Harry rằng: “Tôi đã làm vậy rồi đấy. Giờ cậu nên thả tay ra đi.”
Harry lơ đẹp gã khó ưa trước mặt. Cậu cúi đầu hít thở sâu, mặc kệ cơn đau lan tràn, bùng nổ khiến giọng nói của mình không còn vững vàng lẫn đôi tay gần như co quắp lại vì bị thương nhưng vẫn cố chấp muốn giữ nguyên tư thế bấu chặt lấy chốt cửa. Tiếp tục che chở cho đứa nhóc sau lưng mình, cậu hỏi: “Câu trả lời này thế nào? Hay là để anh ta gặp chị em nhé? Nếu em không hài lòng, anh sẽ không buông tay đâu.”
Cậu nhận thấy trán của nhóc con chạm lên áo mình, nơi làn da kề lên lần vải ngoại trừ nhiệt lượng ấm áp thì còn có chút ẩm ướt. Đầu cậu bé khẽ nhích, có lẽ nhóc ấy đang lắc đầu. Harry bối rối nhìn Cedric. Anh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Anh nghĩ cậu bé đã thoả lòng rồi. Em thả tay ra trước đi, tay em đang run ghê lắm rồi.”
Harry nhìn thẳng vào mắt Cedric như muốn xác nhận điều này, đoạn chậm rãi buông tay ra. Khi lực ép trên tay dần dần biến mất, cơn đau bỏng rát tán loạn bên trong xương bàn tay. Cậu vẫn ương ngạnh trừng mắt với Regino, cộc cằn nói: “Vậy thật cám ơn anh đã đáp trả.”
Không ai nhiều lời thêm nữa, cánh cửa lần nữa khép kín lại. Harry vừa đè chặt nơi bị đập trúng trên mu bàn tay vừa xuýt xoa như đang muốn làm dịu đi cơn đau. Matt vẫn đứng đó lặng thinh không nói, vùi đầu thật sâu vào lưng áo của Harry.
Harry quay người thì cậu bé cũng quay người lại theo, quay người lần nữa, cậu bé lại di chuyển theo. Chắc là Matt đã hạ quyết tâm không để Harry nhìn thấy mặt mình lẫn biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Harry nhún vai với Cedric, tỏ vẻ bó tay. Vừa khéo thay, tay vẫn đang còn đau nên cậu cũng không muốn tiếp tục hành trình ngay. Họ đứng trước cửa một đỗi, để những luồng gió lạnh thổi qua xung quanh mình. Tuy nhiên, họ không thể cứ bất động ở đó mãi thế được.
“Anh buồn ngủ rồi.” Harry chẳng biết phải làm sao nữa, “Em nghĩ chúng ta có nên quay trở lại thuyền không, ngài thuyền trưởng?”
Hình như Matt đã khẽ bật cười. Cuối cùng thì cậu bé cũng dụi mắt rồi cất bước về phía trước. Harry thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì cậu không am hiểu phương pháp an ủi người khác, cũng không đành lòng trước trường hợp thế này, bất kể người cậu đối diện có là một người trưởng thành đang suy sụp hay là một đứa trẻ đang khóc thút thít đi chăng nữa.
Harry sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn mang đầy nghi vấn trong đầu. Khi Matt đã lấy lại chút ít bình tĩnh, cậu hỏi: “Vậy là em căn bản không dẫn anh đến nhà Diggory, mà bọn họ vốn cũng không chuyển nhà. Em chỉ đang gạt anh đúng không?”
Matt khẽ khàng gật đầu, nói lí nhí: “Em xin lỗi anh.”
“Em đi mà nói với anh ấy kìa.” Harry thấy tức giận vì bị lừa dối. Cậu bực bội dùng bàn tay ít đau hơn xoay đầu Matt để mắt cậu bé hướng đến vị trí Cedric đang đứng: “Xin lỗi đến khi nào anh ấy tha thứ cho em thì thôi.”
“Em xin lỗi. Xin anh tha lỗi cho em.” Mặc dù không biết tại sao Harry lại bắt mình phải xin tha tội với không khí nhưng vì áy náy nên Matt vẫn nhỏ nhẹ thưa thốt. Cedric bất đắc dĩ cười với Harry: “Em biết cậu bé không thể nhìn thấy anh mà?”
“Có thế thì nhóc ấy vẫn cần phải tỏ ra mình đã biết lỗi chứ.” Harry rầu rĩ nói. Mỗi lúc tưởng tượng đến chuyện mình ghé nhà Diggory, Harry đều căng thẳng đến mức tim như ngừng đập. Bấy giờ khi đã biết mình chỉ phí công sợ bóng sợ gió một phen mà thôi, cậu không nhịn được muốn để thằng nhóc đã hại mình bất an thể nghiệm cảm giác ấy một chút.
Cedric đành phải nói: “Anh tha thứ cho nhóc ấy rồi. Em thấy được không?”
“Quá dễ dàng.” Harry hơi xị xuống, hờn dỗi nhưng thực ra trong lòng cũng không hề có chút bất mãn nào.
Họ bước khỏi sân nhà Regino. Cả Harry với Matt đều nom có nét ủ rũ, Cedric không thúc giục hai người mà chỉ bình lặng theo sau.
“Em đưa anh đến nhà Diggory nhé.” Matt cắn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Lần này em không nói dối đâu.”
“Ừ.” Harry không khỏi phấn khích khi vừa nghĩ rằng Cedric sắp sửa được gặp mặt người nhà mình. Tâm trạng hào hứng này nhất thời xua tan sự mệt mỏi trong cậu, khiến cậu dứt khoát thốt lời đồng ý. Suy cho cùng, đây là nguyên nhân chính thúc đẩy cậu rời khỏi nhà Dursley, bôn ba dãi nắng dầm sương, nhẫn nại vượt qua bao đói khát và kiệt quệ đuối sức. Cậu nghĩ Cedric thậm chí còn sốt ruột hơn cậu nhiều lắm, bởi không bao lâu nữa anh sẽ được thấy ba má mình mà.
Tuy nhiên, Cedric đã ngăn cậu lại: “Khoan đã, Harry.” . Đam Mỹ Sắc
Trông anh không có vẻ gì là do dự cả. Anh nghiêm túc nói: “Giờ em không đi được đâu, đã trễ lắm rồi. Huống hồ tay em còn đang bị thương nữa. Hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đầy đủ trước đã, ngày mai hẵng đi cũng không muộn mà.”
“Nhưng…” Harry chần chừ nhìn anh, dù thực ra cậu cũng đã rất mệt: “Em chịu được.”
“Anh nghĩ ba má anh cũng không cố ý đợi em đến thăm lúc nửa đêm, không cần phải đi gấp thế này nhỉ?” Cedric cười trấn an cậu, “Nếu đợi đến ngày mai thì có thể lấy lí do tiện đường tạt qua. Không sao cả. Anh đã đợi lâu như vậy rồi, thêm một buổi tối nữa lẽ nào lại nóng lòng được sao?”
Harry thấy những gì anh nói quả thực hoàn toàn hợp lí. Nếu giờ đi gõ cửa nhà Diggory giữa đêm thì cậu nên viện cớ gì đây? Có giải thích kiểu gì đi chăng nữa thì độ thuyết phục cũng rất thấp.
“Em tìm giúp anh một chỗ ngủ nhé?” Harry ngập ngừng nói với Matt, “Anh mệt rồi, muốn đi nghỉ lưng cái đã.”
Đôi mắt Matt lại sáng lên, cậu bé hăng hái nói: “Anh có thể ở nhà em. Em chưa từng đón ai đến chơi cả, anh có thể làm khách của em. Ừm, một lữ khách thuỷ thủ đến từ phương xa.”
“Nghe hay đó.” Nhắc tới chuyện ngủ nghỉ là càng thấy mệt nhọc hơn, Harry không nhịn được che miệng ngáp một cái. Đêm lạnh như nước. Những làn gió nhẹ cùng ánh sao đêm thoáng chốc đã cướp sạch năng lượng của cậu. Khi đã bình tâm lại, thật sự là một bước chân cậu cũng không muốn nhấc lên nữa.
Họ thong dong rảo bước trở lại con thuyền nhỏ. Rương hành lý và chiếc chổi bay vẫn còn đợi nguyên ở nơi Harry đã giấu chúng. Harry gần như đã vào giấc ngay khi chiếc thuyền vừa bắt đầu nhẹ trôi theo dòng nước. Rồi bị nhóc Matt hưng phấn đánh thức, cậu kéo rương đi theo thằng nhóc không khác người mộng du là bao. Qua nhiều ngày phiêu bạt như vậy cuối cùng cũng được ngả lưng trên chăn ấm nệm êm, cậu vội tháo giày chui vào bên trong, mơ hồ hỏi: “Nhà em có đồng hồ báo thức không? Anh không muốn sáng mai ngủ quên.”
“Dạ. Anh đừng lo.” Có người êm ái thì thầm bên tai cậu. Nhận được câu khẳng định chắc chắn rồi, chưa đầy một giây sau cậu đã không ngần ngại chìm ngay vào giấc ngủ sâu.