[CedHar] Giấc Mơ Mùa Hạ

Chương 3: Gặp được Anh D



“Tối đến là mày chả gan góc được vậy đâu, phải không?”

***

Ngay từ cái buổi tối không may ấy, Harry bắt đầu sinh ra ý muốn rời khỏi đường Privet Drive. Khi đó, cậu đang nằm úp sấp trên nền đất bùn khô rang, lẩn sau một khóm hoa cẩm tú cầu lớn, nghe lén tin tức vọng đến từ TV nhà Dursley. Cedric cũng nằm bên cạnh cậu nhưng anh tựa như không có bất kì hứng thú nào với các bản tin, chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời xanh trong thăm thẳm và ánh nắng chiều đỏ hồng ấm áp. Sau cơn ác mộng tối hôm trước, bọn họ chưa từng trò chuyện thêm lần nào. Rất khó nói giữa Cedric và Harry, rốt cuộc ai càng xấu hổ hơn ai. Họ còn chưa tìm được cách ở chung hòa hợp nhất. Mỗi cuộc trò chuyện đầy xa lạ lại dẫn đến một lần trò chuyện qua loa tiếp đó làm lòng người nhói đau.

Ngoại trừ Hermione và Ron, Harry rất ít, thậm chí căn bản không chủ động kết giao với bất kì người nào. Mà phải nói rằng, Ron và Hermione mới là hai người đã vươn bàn tay hữu nghị ra trước. Sau đó dần dần có rất nhiều người tiếp cận cậu. Neville, Fred, George, Ginny, Dean, Seamus… Cậu càng lớn lên, Voldemort càng lộng hành, càng nhiều người lớn đến bên cậu, Lupin, Sirius, Moody… Sau đó một vòng luẩn quẩn bắt đầu hình thành, thoạt trông rất rộng. Harry nhận thấy cậu chưa hề làm bất cứ điều gì trong quá trình phát triển vòng tròn này.

Đôi khi Harry sẽ nghĩ, nếu bản thân cậu không có vết sẹo này, không sở hữu mọi thứ dưới danh tiếng của “chúa cứu thế”, liệu cậu có còn đạt được chúng chăng? Chắc chắn là có, bởi vì nếu vậy thì cha mẹ cậu đều còn sống. Họ sẽ dạy cậu nên làm gì. Có lúc Harry cũng rất khó tưởng tượng sao cậu và cha lại giống hệt nhau đến thế. Nếu vậy, phải chăng cha cũng sẽ không biết cách hoà hợp với những người lớn tuổi, không biết làm sao để đánh vỡ bầu không khí thinh lặng khó xử? Nhưng mà James có Sirius, có nhóm Đạo Tặc, có Lily lẫn toàn bộ gia đình mình. Cuộc sống của Cedric cũng đã từng tròn vẹn như vậy.

“Cuối cùng, búp bê Bunge…” Thật lâu sau khi Harry miên man suy nghĩ, cậu mới nghe phong thanh tin quảng cáo về búp bê. Điều này nghĩa là không còn tin tức gì đáng nghe nữa, nhưng vậy cũng đúng. Nhật báo tiên tri hung hăng giáng cho cậu một đòn. Đương lúc cậu lấy lại sự bình tĩnh, Cedric đã đọc xong toàn bộ tin tức, hơn nữa nói cho cậu sự trở về của Voldemort hoàn toàn bị coi là một trò đùa. Chính Bộ Pháp thuật còn không màng đến tin tức ấy, vậy thì làm sao có thể trông cậy vào thế giới Muggle sẽ tường thuật được bất cứ điều gì về chuyện này chứ?

Voldemort đã trở lại. Nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến ác mộng trong khu mộ trước kì nghỉ hè kia, Harry không có cách nào bình tĩnh lại cả. Sợi dây thần kinh lo lắng sợ hãi trong đầu cậu luôn căng thẳng. Cậu có thể chết đi bất cứ lúc nào. Các bạn của cậu cũng vậy. Có lẽ một ngày nào đó, Voldemort sẽ từ trên trời giáng xuống, giết chết tất cả mọi người. Mà cậu thì có thể làm được gì chứ? Vì sao Bộ Pháp thuật lại ngu xuẩn đến vậy? Chẳng lẽ bọn họ toàn trông cậy vào Dumbledore và Harry đi làm những chuyện cứu rỗi này sao? Cậu có thể giao lại trách nhiệm này cho người khác được không? Nghĩ đến đây, nỗi tức giận và thất vọng bởi sự tuyệt vọng ngập tràn dâng lên trong cõi lòng cậu ngay tức khắc. Thế nhưng, cậu không thể nổi giận hay than vãn với Cedric được. Sự tồn tại của anh nhắc nhở cậu một sự thật phũ phàng: Mày vẫn còn sống sót mà Cedric đã chết rồi. Mày còn muốn oán trách cái gì nữa đây hả, Harry?

Cậu đứng lên, phủi phủi quần áo một cách lơ đãng, theo thường lệ kéo lê những bước chân nặng nề qua lối phố. Đầu tiên cậu đi đến góc đường Magnolia Crescent, băng qua con đường nhỏ nơi cậu gặp được Sirius lần đầu tiên, bước vào con đường dẫn đến công viên trò chơi đang bị khoá. Harry trèo qua cánh cửa, đạp trên mặt cỏ khô khốc, hướng về phía trước. Công viên trò chơi cũng vắng tanh hệt như những con đường xung quanh. Harry định tìm một chiếc xích đu để ngồi xuống nhưng lại có tiếng một đám người vui đùa ầm ĩ truyền đến. Bọn chúng lớn tiếng hát vang những ca từ thô tục, cười hô hố chạy trên sân cỏ. Harry biết đó là Dudley và những người bạn của nó. Từ khi nghỉ hè, tụi nó hễ cứ túm tụm lại là không làm chuyện gì tốt đẹp cả. Cậu liều mạng kiềm chế sự nông nổi muốn chạy qua đó đập cho tụi nó một trận, hoặc là bị tụi nó đập cho một trận, mày ủ mặt ê mà nhẩm thầm lời hồi âm của Sirius lại một lần nữa: An phận thủ thường, đừng liều lĩnh, đừng như Sirius năm đó.

Cậu quay đầu lại và giật mình bởi Cedric đứng ngay đằng sau. Có một khoảng thời gian Harry gần như đã quên mất sự tồn tại của anh vì hình như Cedric đã hạ quyết tâm không làm phiền đến cuộc sống của cậu, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của anh rất nhiều. Harry không biết được tại sao anh có thể làm vậy. Trong ấn tượng của Harry, Cedric dường như vẫn luôn là trung tâm của nhà Hufflepuff. Đám đông luôn luôn vây quanh anh, mà hiện giờ thì anh còn mờ nhạt hơn cả một người qua đường nữa.

Cedric tránh đi một chút. Harry tạm thời thoát khỏi mớ tâm sự, đặt sự chú ý lên người trước mặt mình. Cậu mất tự nhiên nói: “Ừm… Chúng ta phải quay về. Dì Petunia, dượng Vernon không cho em về nhà muộn hơn Dudley.” Loại cảm giác này rất kỳ lạ. Trong cuộc sống sinh hoạt tại đường Privet Drive, chẳng có ai quan tâm cậu làm cái gì hay muốn làm cái gì cả, nhưng cậu không ngờ giờ đây mình lại phải giải thích với một hồn ma việc này. Bởi lẽ xét theo khía cạnh nào đó, bọn họ quả thực là không thể tách xa nhau.

Cedric gật đầu ưng thuận. Sự im lặng của anh khiến Harry có chút tức giận. Nhưng Dudley và đám bạn nó vẫn chưa về nhà. Tiếng tụi nó đập phá đồ trong công viên trò chơi nghe leng ka leng keng, vang vọng khắp khoảng sân trống vắng. Càng lúc càng sát gần bọn họ là tiếng cười đùa giỡn ầm ĩ và mùi khói thuốc lá phiêu đãng trong không khí.

“Mấy đứa này thực sự quá đáng.” Harry nói, không biết mình vẫn đang thì thầm to nhỏ, giải thích cho Cedric hành vi sắp tới đây của cậu là hoàn toàn hợp lý. Cậu muốn đi qua đó. Cedric gọi cậu lại, hỏi một câu mà rõ ràng chả có ý hỏi: “Harry, em muốn đi đánh nhau ư?”

Harry lập tức phản bác: “Không, em chỉ đi ngăn cản tụi nó. Em không muốn cái công viên trò chơi này bị phá hoại đến nông nỗi một chiếc xích đu cũng không có.”

Cedric giống như bay lên cách mặt đất hai mét rồi nhẹ nhàng rơi xuống, nghiêm túc nói: “Harry, em chắc chứ? Tụi nó có ít nhất đến tám người đó.”

“Anh nghĩ em sẽ để ý đến việc người đông hay không đông à?” Harry trừng anh.

“Không, anh chỉ muốn nói là trong tình huống không thể sử dụng phép thuật, lấy một chọi tám rất khó khăn.” Cedric nhún vai: “Có lẽ tối đến anh sẽ bay vào phòng Dudley, thổi thổi hơi lạnh bên gối nó để doạ nó?”

Harry thốt ra một tiếng làu bàu vô nghĩa, lạ lùng là lời Cedric xoa dịu được một chút bực bội trong lòng cậu: “Vế trước của anh nghe giống như Hermione, nhưng vế sau lại giống như Ron ấy.”

Cedric nom thực vui vẻ. Mỗi lần Harry trò chuyện với anh lâu chút, trông anh đều rất vui. Dường như anh nhìn thấy được một dấu hiệu tích cực nào đó. Để duy trì cảm xúc tốt đẹp của anh và đề tài trò chuyện hiếm hoi lần này, Harry cảm thấy mình nên nói nhiều thêm một chút: “Vậy, anh thật sự có thể đến phòng Dudley ư?”

Cedric hoang mang nghiêng nghiêng đầu: “Không biết, có điều nếu toàn bộ hồn ma có thể, hẳn là anh cũng có thể.”

Harry mường tượng ra cảnh Cedric bay tới bay lui khắp nơi, cười ngặt nghẽo giống Peeves, khiến nhà Dursley biến thành một căn nhà ma. Kì thực chuyện này khá thú vị, nhưng nếu nhân vật chính là Cedric, Harry cảm thấy hơi khó để tưởng tượng: “Anh không nghĩ đến mình sẽ làm vậy đúng không? Ý em là, anh vẫn luôn là một…” Cậu khó có thể hình dung, huơ huơ tay ra dấu: “Học sinh ngoan?”

Cedric cười toe toét. Anh chớp chớp mắt một cách đẹp trai: “Việc này thì anh khó nói lắm.”

Harry không biết vì sao mình cũng tươi cười theo nữa. Cậu định đi vòng qua, tránh cái đám đó, leo ra cổng khác của công viên. Song, đám bạn của Dudley đã phát hiện ra cậu. Tụi nó gần như túm tụm lại chỗ cậu ngay lập tức: “Anh D, nhìn coi tụi mình tìm được thứ gì này. Một con quái vật nhỏ ở nhà cậu.”

Harry không hề ngạc nhiên khi bị đối xử như vậy. Hoàn cảnh sống như địa ngục từ bé đến lớn ở đường Privet Drive đều do đám này gây ra, mà đặc biệt là phụ huynh tụi nó đã căn dặn: Potter là thằng nhãi con lưu manh vô giáo dục, đang nhận quản giáo trong Trung tâm cải tạo thanh thiếu niên ở St. Bruce. Chuyện Harry bị bắt nạt trở thành một lẽ đương nhiên – “chống lại cái ác”.

Dudley cố gắng ra vẻ trấn tĩnh nhưng Harry có thấy được nét lo âu trên mặt nó. Cậu có thể nhận ra sự e ngại ẩn sau vẻ cục súc và hời hợt của Dudley. Lo rằng mình sẽ mất mặt trước bạn bè nhưng lại không muốn chọc vào một Harry có thể đang cầm theo đũa phép. Cuối cùng nó quyết định phẩy tay, làm bộ như mình chẳng hề quan tâm: “Đừng để ý tới nó, nhàm chán.” Nhưng nguỵ trang thất bại rồi. Nom bộ dáng hoang mang, rối loạn, nó giống như đang sợ hãi thì đúng hơn. Harry rất ngạc nhiên vì sao đám bạn nó lại không nhận ra.

“Anh D?” Harry nhếch mép. Cậu biết nên làm thế nào để khiêu khích Dudley. Việc này cũng dễ ợt như cách chọc giận một con ong bắp cày Hungary vậy. Cậu cũng biết ở sau lưng, Cedric đang nhìn mình. Có lẽ là xuất phát từ lòng tự tôn khó hiểu, đột nhiên cậu không muốn bỏ đi trong yên lặng và nhẫn nhịn như vậy: “Nghe có vẻ ngầu quá nhỉ, phải không? Bé cưng Dudley.”

“Mày câm miệng!” Dudley đỏ mặt. Đám bạn đứng phía sau như đang tiếp thêm khí thế cho nó, khiến nó tạm quên đi cây đũa phép của Harry: “Không thì cút ngay.”

“Nếu tao không đi thì sao? Mày sẽ làm gì? Mày chỉ có thể đánh một đứa con nít mười tuổi mà thôi.” Harry chế giễu. Cậu biết làm như vậy là không khôn ngoan, trong đầu đang có một tiếng nói tuyệt vọng hét lên rằng mày đang làm cái gì vậy hả nhưng một tiếng nói khác thì xúi cậu không được bỏ cuộc, Cedric đang nhìn, một phần của Hogwarts đang nhìn cậu. Nếu như bỏ đi bây giờ thì thật đáng xấu hổ. .

||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||

“Tối đến là mày chả gan góc được vậy đâu, phải không?” Dudley nhếch mép châm biếm, lộ vẻ đắc ý đầy quái gở, nhại lại một tràng nấc nghẹn: “Đừng giết Cedric! Đừng giết Cedric! Ba! Cứu con với! Ba ơi!’ —— Cedric là ai? Một thằng nhãi hài hước giống ba mày trong cái trường học toàn quái thai kia hả?”

“Harry, dừng tay!” Cedric vội bay đến, cố gắng ôm lấy Harry để ngăn cậu lại nhưng anh chỉ đi xuyên qua người Harry, đầy bất lực dừng lại. Harry nổi sùng lên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đũa phép. Cậu đấm một cú lên mặt Dudley, mà thằng kia cứ đứng trơ ra chứ không hề ngờ rằng cái đứa ốm yếu này lại ra tay trước. Cuối cùng biến thành một trận hỗn chiến dai dẳng. Hoặc đúng hơn, chỉ mình Harry bị đè ra đất, bị đánh đập tàn nhẫn. Mắt kính của cậu nằm chỏng chơ một bên. Cậu vung tay trong tuyệt vọng. Mặt cậu bị đè nghiến xuống bãi cỏ tràn đầy bùn đất.

Đấm đá trút như mưa lên người cậu. Song, cuối cùng Harry cố hết sức để đứng lên, không còn cố gắng tránh thoát khỏi những tay đấm chân đá ấy. Tiếng hét đầy phẫn nộ của Cedric dần dần nhỏ lại. Không biết qua bao lâu, có thể là sau năm phút đồng hồ, có thể là sau một thế kỷ, Dudley dường như cuối cùng cũng sực nhớ đến sự tồn tại của đũa phép và phép thuật. Nó sợ hãi rống lên như một con heo bị cắt tiết: “Đừng đánh nữa. Chạy đi. Chạy mau đi.”

Nghe lệnh, tụi nó bỏ chạy, giải tán ngay lập tức. Tiếng cười the thé và tiếng chửi rủa vẫn còn vang vọng khắp công viên.

***

Tác giả: 《 Guardians Of The Galaxy 》 hay quá đi mất, vừa nghe nhạc vừa nhìn đánh nhau cũng không cần quá high, hoàn toàn là (cái gì đó mình không hiểu chỗ này) Xem định dạng 3D đến nỗi hoa mắt, nhưng vẫn rất tốt. Trên đường về nhà không kiềm được bắt đầu múa may, hên là xung quanh trời tối, cũng không có ai *che mặt* Chắc là xem đến nỗi mê say rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.