“Haizzz, không ngờ hai cậu lại là hai người cuối cùng của công ty “Ông chủ của họ, ông Triệu buồn rầu thở dài. Mấy năm qua ông kinh doanh không tốt nghệ sĩ đi hết chẳng còn mấy ai, tuy ông có tiền phá sản cũng chẳng sao. Chỉ tội cho hai người này công việc dở, tuổi thì lại không còn nhỏ.
“Tiểu Du à, tuy tôi làm không đến nơi đến chốn thật vai diễn của cậu còn bị người khác lấy mất, ở đây tôi tranh thủ được một suất cast trong phim của đạo diễn Yến. Coi như món quà cuối tôi tặng cậu ‘
“Cảm ơn ông chủ, tôi nhất định sẽ cố gắng “
Cuộc gặp gỡ nào cũng đến hồi chia tay, chỉ là có chút không nỡ.
“Không phải ai cũng giống như ông chủ của chúng ta phải không. ” Vương Bàn cũng nói.
“Vâng, sau này em sẽ tự cố gắng, anh anh về phụ chị dâu đi. Một mình em không sau đâu ” Khi cả hai trên xe cậu mới nói, làm quản lý của người nổi tiếng tiền bạc không vấn đề, chỉ tiếc anh dẫn dắt cậu lại là người không nổi.
“Nói gì đó, anh đây còn phải đợi ngày em nổi tiếng. Hướng đến con đường người đại diện hoàn kim đấy ” Vương Bàn phản đối không đồng ý với cách nghĩ của đứa em nhà mình. Người làm anh như hắn đây không lo được cho em trai mình thì thôi đi sao có thể để em trai một mình được.
“Nhưng mà em “
“Được rồi được rồi. Quyết định vậy đi. Giờ em về nhà chuẩn bị hai ngày sau anh chở em đi casting. Cơ hội này hai chúng ta phải nắm lấy “
“Được ” Thấy không thuyết phục được cậu cũng tạm thời không nói nữa. Chuyên tâm chuẩn bị của buổi casting bộ phim Thời Quang của đạo diễn nổi danh Yến.
Trước nói về đạo diễn Yến, tuy còn rất trẻ chỉ ngoài ba mươi nhưng vô cùng nổi tiếng, giải thưởng truyền hình Én Vàng, Phi Thiên và Bạch Liên đều đoạt giải. Cả giải thưởng phim điện ảnh Sóng Lớn và Phượng Điểu danh giá cũng cầm đến tay. Ở Quốc tế còn đạt giải thưởng đạo diễn và biên kịch xuất sắc ba năm trước ở liên hoan phim Cans. Là đạo diễn cũng là biên kịch vàng mà bất kể ai trong giới đều hợp tác.
Phim của đạo diễn Yến chắc chắn nổi tiếng.
Bộ phim Thời Quang chính là đang khởi động sau ba năm. Nam nữ chính đều đã chọn, lần đi cậu đi cast là nhân vật nam ba Nam Huyền.
Thời Quang kể về gia đình hai thế hệ sống trong căn hầm chặc hẹp trong một khu ổ chuột, mỗi ngày mưu sinh tìm đường sống, tìm ánh sáng trong đêm tối. Nam chính là trụ cột của trong gia đình tên Nam Tuân, cuộc đời trưởng thành vô học của anh ta đi lên từ nổ lực nước mắt. Còn vai của cậu là nam ba con trai thứ của Nam Tuân, cậu ta ngang ngạnh cứng đầu là một đứa con khó dạy bảo.
Là một kịch bản tâm lý xã hội. Vì lần casting nên Lạc Du Nguyên ở nhà suốt hai ngày tìm tòi nghiên cứu về vai diễn này.
“Lần này đến cast, ngoại trừ em còn hai người nữa, tuy là nam ba nhưng xuất hiện trong phim của Yến đạo là rất tốt. “
“Em biết, em sẽ cố gắng “
Địa điểm là một hội trường ở một khách sạn. Bắt số xong thì phải ngồi đợi, vì trước họ vẫn còn vai người đang casting.
“Số 12. Lạc Du Nguyên “
Nghe gọi cậu liền đứng dậy. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi đẩy cửa đi vào.
Bên trong ngoại trừ một ít đạo cụ thì chỉ có một cái bàn hai người đang ngồi ở đó, trước mặt có đề đạo diễn và phó đạo diễn. Không có biên kịch vì biên kịch chính là Yến đạo
“Xin chào hai vị, tôi là Lạc Du Nguyên đến cast vai nam ba Nam Huyền. “
Mặc dù khi bước vào nhìn thấy đạo diễn Yến là người đã gặp hôm trước ở phòng hóa trang cậu có chút bất ngơ nhưng cũng không bối rối. Hèn gì lúc đó lại nói là bệnh nghề nghiệp.
“Cậu diễn thử đoạn này đi “
Thấy Yến Tri Mộ không lên tiếng nên phó đạo diễn đã giao phân đoạn cho Lạc Du Nguyên, nam ba thời lượng cũng không nhiều, mà đoạn ông gửi cũng là một trong ba phân đoạn đắt giá của nhân vật Nam Huyền.
Đây là lúc Nam Huyền cãi nhau với Nam Tuân bởi vì mâu thuẫn, Nam Tuân cả đời vô học chỉ muốn các con của mình được học đầy đủ, nhưng đứa con thứ chỉ muốn nghỉ học mà kiếm tiền, vì vậy hai ba con bắt đầu cãi nhau.
“Vậy thì sao chứ, tôi không muốn đi học đó ” Nam Huyền mắt đỏ ngầu vừa tức giận lại vừa uất ức nói, tay quơ được vật gì đó ném xuống. “Tôi chán lắm rồi, tôi chỉ thích tiền, đi học có thể có tiền sao “
“Tôi vô đạo đức như vậy đó, tôi… Tôi là giống ông đó “
Nói xong Nam Huyền liền xoay người đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm.
Lạc Du Nguyên diễn xong chỉnh lại trang phục một chút rồi nhìn hai người kia.
“Tốt lắm, về đợi kết quả đi “
“Cậu cảm thấy Nam Huyền là người thế nào ” Yên Tri Mộ đột nhiên lên tiếng ngăn lại Lạc Du Nguyên.
“Tôi cảm thấy tuy thiết lập cậu ta một người con ngang bướng khó bảo, nhưng thật ra sâu trong trái tim cậu là lại là người dịu dàng nhất. Cậu ta là người để ý đến Nam Tuân biết Nam Tuân gian nan cờ nào nên mới quyết định nghỉ học. Bởi vì cậu ta lớn lên trong nghèo khó, trong tầng lớp thấp kém của xã hội đã sớm trải qua rất nhiều chuyện hiểu được làm cái gì mới là đúng mới là phù hợp cần thiết cho cậu ta.”
“Đi học, tìm công việc không phải tốt sao “
“Nếu là Nam Khang hay Nam Ngọc thì đúng, vì họ có chí tiến thủ mưu cầu tương lai, nhưng Nam Huyền lại khác, học không giỏi lại không có mưu xa, cũng không tính toán cho tương lai, câu ta chính là đại diện cho câu nói nước tới đâu hay tới đó, cậu ta thật ra hợp nhất vẫn là ở quê nhà nhỏ bé kia “
Yến Tri Mộ gật đầu, ban đầu anh xây dựng nhân vật cũng chính là vì đều đó, mỗi người đều có lý tưởng cuộc đời riêng không thể bắt ép ai giống ai được.
Hai người trước chỉ hiểu được sự ương ngạnh của Nam Huyền bởi vì họ cảm thấy xuất thân của ba mình quá nghèo mà tự ti, nhưng cách giải thích củ Lạc Du Nguyên lại đúng với ý anh hơn
“Ba ngày sau khai máy, nhớ đến đúng giờ “
“Tôi.. Tôi thông qua rồi ạ”
“Phải” Yến Tri Mộ gật đầu, phó đạo diễn cũng không có ý kiến.
“Cảm ơn Yến đạo, cảm ơn Phi đạo. “
“Cậu cảm thấy cậu diễn viên đó thế nào ” Phi Vấn hỏi khi trong phòng chỉ còn lại cả hai ngươi.
“Hạt giống tốt ” Nhưng cần bồi dưỡng thêm, Yến Tri Mộ trả lời rồi rời đi, hôm nay coi như thu hoạch mỹ mãn.
“Chúc mừng em, khởi đầu thuận lợi “
Tối đó Vương Bàn cùng Nguyễn Tâm làm một buổi tiệc nho nhỏ chúc mừng em trai nhỏ của họ casting thành công.
“Cảm ơn anh chị. Em nhất định sẽ cố gắng “
Niềm vui nho nhỏ như vậy cũng đủ để làm cậu vui vẻ cả ngày. Đôi khi cuộc sống đơn giản như thế, có điều yêu thích và được làm điều mình thích chính là hạnh phúc.