Cậu Thích Hà Tri Hiểu

Chương 30



Hà Tri Hiểu không hiểu tại sao đột nhiên lại bị ghét như vậy.

Sau khi tan học, nó ở lại phòng học ôn bài môn văn hóa, lúc về kí túc xá thì nghe thấy bạn cùng phòng chế nhạo nó định thi vào trường trung cấp; bố đến thăm nó, mua cho nó hai túi quà vặt to, nó chia cho bạn cùng phòng thì ai nấy đều không lấy; cuối tuần kí túc xá tụ họp cũng chẳng gọi nó đi cùng; buổi tối nó gọi điện thoại với Chu Hàn trong phòng cũng bị nói là ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi; phát triển đến về sau, nó còn nghe thấy người ta bàn tán nó thường xuyên đổi bạn trai.

Có người nói nó đá bạn trai cấp ba cặp kè với một lão già đi BMW, trời đất chứng giám, đó là chị dâu họ của Chu Hàn lái xe tới tặng đồ ăn cho nó, chị không xuống xe nhưng qua cửa sổ ghế lái cũng nhìn ra được là con gái mà!

Hà Tri Hiểu càng ngày càng không thích về kí túc xá, mỗi ngày đều ở phòng học đến sát giờ tắt đèn mới trở về rửa ráy đi ngủ.

Như vậy cũng tốt, ở phòng học nó cũng chẳng cô đơn, Chu Hàn sẽ gọi điện cho nó, Trương Mỹ Mỹ Tôn Hiểu Mẫn Trần Giai Giai sẽ chat QQ với nó, mỗi ngày Hà Tri Hiểu đều mang một túi đồ ăn đến phòng học vừa học vừa chơi quên trời quên đất.

Tối đó, Chu Hàn hỏi nó đã ăn hết quà vặt chưa, Hà Tri Hiểu nói tất nhiên là chưa rồi, nó có phải heo đâu, kết quả trở lại kí túc xá, vừa lục tủ đã ăn cú tự vả, cả một thùng chị họ Chu Hàn cho nó năm ngày trước đã chỉ thấy đáy! Phải biết là riêng chocolate thôi cũng có đến năm hộp to đùng!

“Không thể nào! Mình ăn nhanh như vậy á? Chắc chắn không phải chỉ một mình mình ăn!” Hà Tri Hiểu lẩm bẩm.

Trời đất chứng giám, nó thật sự chỉ thuần túy không muốn thừa nhận mình là heo, ai ngờ lời vừa thốt ra khỏi miệng, Trịnh Văn Văn đã nổi đóa, xông tới trước mặt nó chỉ vào mũi nó mắng: “Mày có ý gì Hà Tri Hiểu, ý mày là trong bọn tao có người trộm đồ ăn của mày chứ gì?”

“Hả… Không phải, tớ không có ý đó.” Tri Hiểu bối rối.

“Vậy mày có ý gì? Cái gì mà chắc chắn không phải một mình mày ăn, phải, trước kia đúng là mày từng chia chocolate cho bọn tao, nhưng ai mà chẳng mua được mấy hộp chocolate giẻ rách đấy chứ? Đồ mày ở ngay trong phòng, mày nói không phải mày ăn thì lại chả là nói bọn tao?” Trịnh Văn Văn hùng hổ.

Tri Hiểu giải thích: “Thật sự không phải, là thế này, vì trước đó Chu Hàn hỏi có phải tớ ăn hết rồi không, tớ nói còn lâu tớ mới ăn lắm như vậy, nhưng trở lại thấy cả thùng đã trống không nên tớ mới buột miệng nói thế, ý tớ là quả nhiên tớ ăn lắm thật.”

“Đừng có cạnh khóe, bọn tao tự biết mày có bạn trai, có người mua đồ ăn cho mày, còn có người mua đồ hiệu cho mày, mày không như bọn tao, nhưng cũng đừng có bôi nhọ người khác trộm đồ, nghiệp lắm đấy!”

“Thôi thôi đừng ồn ào nữa.” Người xung quanh khuyên.

Hà Tri Hiểu cạn lời, thật sự nghe không hiểu nó nói gì à? Nằm xuống rồi, Tri Hiểu càu nhàu với Trương Mỹ Mỹ, Trương Mỹ Mỹ nói: “Có tật giật mình! Nó kích động như vậy là bị nói trúng tim đen chứ gì? Tao thấy đúng là nó ăn trộm đấy!”

“Chắc không đâu, lần trước tao cho nó có lấy đâu.” Tri Hiểu trả lời.

Thứ sáu, Hà Tri Hiểu không biết đi đâu chơi, lại không muốn ở trong kí túc xá, nó suy nghĩ xem có nên sang thư viện trường đại học bên cạnh đi học không. Ý nghĩ này vừa nhảy ra, bản thân Hà Tri Hiểu cũng khiếp sợ!

“Xem xem cậu đã biến tớ thành cái gì rồi?! Thứ bảy mà tớ lại muốn đi thư viện! Tớ đã không còn là tớ nữa rồi!” Hà Tri Hiểu online lên án Chu Hàn.

Chu Hàn nhắn lại trong tích tắc: “Giỏi quá, cậu đến thư viện học thật tốt, cuối tuần sau tớ đến thăm cậu, mời cậu ăn ngon.”

“Ăn ngon kiểu đi ăn hoa quả dầm trước xong ăn lẩu xong ăn bánh ngọt xong buổi tối ăn mì sợi ấy hả?” Hà Tri Hiểu hỏi.

“Buffet có được không?” Chu Hàn hỏi.

“Cũng được.” Tri Hiểu đáp.

“… Biết rồi.”

“Vậy tớ sẽ miễn cưỡng đến thư viện một chuyến.”

“Vất vả cho cậu rồi.”

“Tớ có thể kiên trì!”

Tri Hiểu ngồi trong phòng học một lúc rồi xuống tầng, tầng ba là phòng học phát thanh, lớp phát thanh vừa học xong, không ngờ chị đại hàng hiệu lại tới bắt chuyện với Hà Tri Hiểu.

“Thích ăn chocolate thế không sợ béo à?” Chị đại hàng hiệu hỏi.

Hà Tri Hiểu cắn một thanh chocolate, đáp: “Tớ không cần lên hình, không quan trọng.”

“Cậu là Hà Tri Hiểu đúng không, tớ là Khương Lâm.”

“Chào cậu Khương Lâm, rất vui khi được biết cậu.”

Khương Lâm cười, hỏi: “Ngày mai cậu định làm gì?”

“Sang thư viện trường công nghệ học bài.” Tri Hiểu nói.

“Đi cùng nhau nhé? Tớ cũng phải học bài.”

“Được.”

“Cậu ăn chưa? Tớ mời cậu ăn sushi nhé?” Khương Lâm nói.

“Được á được á.”

Hai người đi cùng nhau tới một quán sushi ngoài trường, Hà Tri Hiểu hỏi Khương Lâm vì sao muốn tìm nó chơi.

“Quan hệ của cậu với bạn cùng phòng không tốt à? Nhiều lời đồn đại về cậu lắm.” Khương Lâm nói.

“Tin đồn về cậu mới nhiều…” Tri Hiểu nói.

“Ồ? Nói gì về tớ?”

“Chủ yếu là nói cậu giàu ha ha ha.”

Khương Lâm cười, kể cho Hà Tri Hiểu nghe những tin đồn mình nghe được, Hà Tri Hiểu thật sự không thể tin nổi.

“Cậu có biết vì sao mọi người có ác ý lớn như vậy với cậu không?” Khương Lâm hỏi.

Hà Tri Hiểu lắc đầu.

“Tớ nói thế này cậu đừng giận, bởi vì cậu rất bình thường, bình thường nhưng lại vừa có bạn trai ngày ngày mua chocolate và đồ trang điểm đắt tiền cho cậu, vừa có người đi BMW đến tìm cậu, cậu có sự may mắn mà con gái bình thường không có, khiến người bình thường đố kị còn hơn cả chân dài cặp đại gia.”

“Wow, thứ nhất, người lái BMW là chị gái, không phải đại gia.”

“Ha ha, không ai quan tâm chuyện này hết,” Khương Lâm nói, “Tớ rất không thích không khí nơi này, nhưng tớ cảm thấy tính cậu rất tốt rất đơn thuần, nếu cậu bằng lòng, sau này chúng ta làm bạn đi.”

“Được thôi, tớ làm bạn với cậu, thích nhất làm bạn với mỹ nữ!”

Buổi tối, Tri Hiểu nhắn tin cho Chu Hàn.

“Tớ! Kết bạn mới rồi! Đại mỹ nữ siêu xinh, mời tớ ăn sushi, ngày mai sẽ đi học với tớ.”

“Ừ.”

Hà Tri Hiểu rất biết điều chỉnh tâm trạng, cuộc sống thí sinh năng khiếu nửa năm này có thể tìm được một người bạn tốt là đáng nhớ rồi, chuyên tâm học giờ chuyên ngành, tan học thì đi ăn dạo phố vào thư viện với Khương Lâm.

Có bạn thân mới rồi là không ỷ lại bạn trai như trước nữa, Chu Hàn rất khó chịu với đồ vô lương tâm này, cuối tuần bay qua hỏi tội nó.

Không phụ sự kì vọng của mọi người, Hà Tri Hiểu kéo Khương Lâm đi hẹn hò cùng.

Lần này Chu Hàn tới một mình, buổi chiều phải ngồi xe về, ba người đi ăn buffet, một mình Hà Tri Hiểu ăn hòa vốn.

“Hai người kém quá, sức chiến đấu quá yếu, phí tiền.” Hà Tri Hiểu phê bình.

Ăn xong, Khương Lâm đi trước, Tri Hiểu và Chu Hàn đi xem phim.

“Tớ phát hiện ra gái xinh đều vừa thiện lương vừa ưu tú, Khương Lâm như thế, Trần Giai Giai cũng vậy, tuy điểm số của Khương Lâm không cao bằng Giai Giai nhưng bạn ấy cũng rất chăm chỉ, bình thường thi thử cũng có thể được hơn năm trăm, siêu ghê!” Tri Hiểu cảm thán.

Chu Hàn: “Cậu cũng rất giỏi.”

“Tuy tớ không xinh nhưng tớ tốt bụng đúng không?” Tri Hiểu hỏi.

“Cậu rất tốt bụng.”

“He he.” Tri Hiểu vui vẻ.

Chu Hàn nắm tay nó, hỏi: “Bạn cùng phòng không tốt với cậu à?”

“Không có, chỉ là không chơi với nhau thôi, dù sao bạn ở đây về sau cũng chẳng gặp lại nhau, tớ chơi với Khương Lâm là được, tớ thích Khương Lâm.” Tri Hiểu đáp.

“Đã nhìn ra, chỉ chơi với Khương Lâm, đến tớ gọi cũng không bắt máy.”

“Đâu có! Chỉ có một lần đấy thôi mà, tớ đang học chỉ đạo phát thanh, xem Khương Lâm phát thanh á, thú vị lắm!”

“Cậu biết không? Khương Lâm cũng định thi lên Bắc Kinh đấy, nhưng điểm số của bạn ấy khá tốt, có thể bọn tớ sẽ không cùng trường, nhưng mà bạn ấy cũng ở Bắc Kinh là bọn tớ có thể chơi tiếp với nhau rồi. Trương Mỹ Mỹ không ra khỏi tỉnh, à còn có Tôn Hiểu Mẫn nữa, nó vẽ đẹp như vậy, chắc là sẽ đỗ được Học viện Mĩ thuật!”

Chu Hàn hất tay nó ra, “Ờ, vậy cậu đi chơi với bạn cậu đi.”

“Ấy ấy ấy đừng nóng giận mà, dĩ nhiên là tớ phải chơi với cậu trước rồi.” Tri Hiểu đuổi theo.

“Đợi cậu lên đại học rồi kết bạn với mấy người nữa thì có mà còn chỗ cho tớ ấy, Hà Tri Hiểu, cậu đúng là vô lương tâm, trong lòng cậu tớ xếp thứ mấy? Bố mẹ cậu Trương Mỹ Mỹ Tôn Hiểu Mẫn Khương Lâm Trần Giai Giai và cả chocolate của cậu nữa, cậu nói xem, tớ xếp thứ mấy?”

“Trừ bố mẹ ra thì cậu xếp thứ nhất!”

“Đồ vô lương tâm!”

“Cậu còn muốn vượt trên bố mẹ tớ á?”

“Không muốn lí tới cậu nữa.”

Nguyên buổi xem phim chẳng thoải mái gì cả, vì dỗ cậu mà Hà Tri Hiểu hết ôm lại hôn cậu trong rạp, trước khi lên xe, Chu Hàn thấy hốc mắt Hà Tri Hiểu hoe đỏ mới khoan khoái hơn chút.

“Sắp đến Tết rồi.” Cậu nói.

“Cậu muốn lì xì à?” Hà Tri Hiểu hỏi.

Chu Hàn gí đầu nó: “Muốn cậu mau chóng thi xong về trường!”

“Ò.”

***

Đến mùa đông, độ vui vẻ của Hà Tri Hiểu đã đạt ngưỡng tối cao, các môn văn hóa không thụt lùi, môn chuyên ngành cũng không tệ, không cãi nhau với Chu Hàn, còn có bạn tốt nữa. Nhà Khương Lâm ở tỉnh này, sau khi thân thiết, mỗi cuối tuần đều dẫn nó về nhà.

Mẹ Khương Lâm vừa đẹp vừa dịu dàng, rất niềm nở với nó, trong nhà còn có một cô giúp việc thân thiện dễ gần nấu ăn siêu ngon, Hà Tri Hiểu học theo Khương Lâm trang điểm nhẹ nhàng kết hợp quần áo, hạnh phúc vô cùng.

Nhà Khương Lâm rất giàu, cô bạn còn có một anh hàng xóm giàu hơn, thường xuyên đưa hai cô bé đi ăn đủ các loại nhà hàng đắt đỏ, Hà Tri Hiểu thật sự rất thích Khương Lâm.

“Khương Lâm, cậu thích anh Hàn Tụng à?” Tri Hiểu hỏi, Hàn Tụng là anh hàng xóm cực giàu kia.

Khương Lâm lắc đầu: “Không, anh ấy chỉ là anh thôi, tớ thích người khác.”

“Ai? Đẹp trai không? Có đẹp trai hơn anh Hàn Tụng không?”

“Không giống nhau, người tớ thích tên là Lâm Lộ, anh ấy có bạn gái rồi, anh ấy không biết tớ thích anh ấy.”

“Vậy tại sao cậu lại thích anh ấy?”

“Sinh nhật năm lớp tám, vốn bố tớ đã nói là sẽ trở về cùng ăn sinh nhật với tớ, kết quả là lại đi công tác, tớ rất tức giận, chạy ra ngoài, trời mưa to, tớ tránh mưa trong sân, anh ấy tới đón bạn gái, cầm một bó hồng, thấy tớ dầm mưa bèn cởi áo khoác ra cho tớ mặc, đưa tớ về nhà. Lúc rời đi, anh ấy cho tớ một bông hoa, nói là không biết vì sao tớ không vui, hi vọng bông hoa đó có thể giúp tâm trạng của tớ tốt hơn, chắc là kể từ lúc đó, tớ bắt đầu thích anh ấy.”

“Wow… Bây giờ anh ấy vẫn đang yêu chị bạn gái kia à?” Tri Hiểu hỏi.

“Ừ, quan hệ của họ rất tốt.” Khương Lâm hơi mất mát.

“Không sao, đợi thi vào đại học rồi cậu sẽ gặp được chàng trai tốt hơn, thích cậu hơn.”

Khương Lâm chỉ cười không đáp.

Dần dần, Khương Lâm cởi mở hơn, kể hết cho Hà Tri Hiểu nghe về mọi tương tác giữa mình và Lâm Lộ.

“Tớ hiểu tớ hiểu, tuy những điều này rất nhỏ nhặt nhưng đối với cậu thì rất quan trọng!”

Tri Hiểu cũng muốn rơi lệ, rành rành là một cuốn yêu thầm BE, ngàn xưa người đẹp còn lưu hận mà.

Lại đến cuối tuần, Chu Hàn gọi điện hỏi Hà Tri Hiểu đang làm gì, Hà Tri Hiểu nói: “Tớ đang ở nhà Khương Lâm, đợi lát nữa anh Hàn Tụng sẽ dẫn tớ đi ăn đồ Tây!”

“Hà Tri Hiểu! Cậu gọi ai là anh hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.