Thắm thoát thời gian thoi đưa, tớ đã lên lớp 11. Tớ học tại trường Trung học phổ thông Thanh Bình, là trường điểm có tiếng. Tớ học trường này đơn giản vì nó gần nhà tớ hơn các trường khác.
Học trường này thì phải biết đến tụ hot boy lớp 12, chính là nhóm của anh Lâm anh Hoàng. Nhóm ảnh từng thi bóng đá với bóng rổ được kha khá giải thưởng cấp huyện cấp tỉnh nên độ nổi tiếng phải nói như diều gặp gió.
Thật thú dị làm sao, tớ với anh Lâm vẫn học trái buổi nhau. Tớ học 11A12 nằm từ khoảng A7 đến A12 ca chiều, còn khối 12 thì học ca sáng.
Ở lớp mới này tớ cũng có kha khá bạn bè, vẫn là tụ mấy đứa ít nói hướng nội trong lớp thôi. Không thân như Dung vì tớ với cậu vẫn giữ liên lạc, nhưng vẫn tính là bạn bè giúp đỡ nhau trong khoảng thời gian cuối đời học sinh này.
Tớ và Mỹ vẫn vậy, coi như không có nhau trong đời ấy.
Bạn Tú cùng bàn của tớ cũng học cùng lớp với tớ, tại năm ngoái tớ học A13 năm nay tách lớp. Tớ bị chuyển vào A12 học cùng với Tú.
Nhận danh sách lớp cũng hơi sốc đấy, không biết bạn Tú có thay đổi gì không. Tú đẹp trai hơn hẳn nha, cậu đổi kiểu tóc thì phải trông cứ thu hút kiểu gì í.
– Gia Linh Gia Linh! Mượn vở bài tập Toán coi!
– Đệch mẹ tao đã làm bài đâu!
Tớ đến lớp mới nhận ra chưa làm bài tập Toán nên mới chép nhờ Gia Linh, nó là đứa hợp tính của tớ nhất nên tớ mới đối xử thoải mái với nó cực kì.
Gia Linh lúi húi lôi điện thoại trong cặp ra, sợt mạng nhanh thoăn thoắt rồi chép chép như cơn gió. Nhanh đến nỗi tớ chưa chép xong nó đã sang trang rồi.
– Ê từ từ thôi tao chưa chép xong.
– Tí mày chép của tao đi!
– Nhưng mày ghi cái đíu gì á tao đíu hiểu!
Vật lộn một hồi, tớ còn mấy câu chưa chép lận nhưng giáo viên vào rồi nên thôi. Tớ ngồi ở dãy ngoài hàng thứ ba từ dưới đếm lên, ngồi cạnh Phượng với Liên.
Giáo viên Toán nay không kiểm tra vở bài tập mà trực tiếp vào bài mới luôn, tớ thở phào một cái an tâm.
Cô Thêu giảng hăng say lắm, tuy cô giảng không hiểu gì hết mà được cái ép làm bài tập nhiều ơi là nhiều.
Tớ nghe được tiếng nói chuyện của Phượng với mấy bạn bàn trên.
– Ê, con Yến lớp mình chuyển đi đâu rồi?
Trâm hơi ngoái đầu lại nhìn, nói:
– Nó nghỉ học rồi, hình như là đi lấy chồng.
– Đù, cưới nhanh vậy! Nó đủ tuổi không đấy?
– Nó hơn tụi mình một tuổi lận mà, nó đúp học đó.
– Vậy lớp mình có một bàn hai người à? Nhìn thiếu ghê!
Cuộc trò chuyện này kết thúc khi cô phát hiện ra và bảo hai bạn lên bảng làm bài. Bài của cô thì dễ thôi, khó ở chỗ cô khiến kiến thức không vào đầu nổi. Cô đang chỉ bài liên tục thì thầy chủ nhiệm đứng ở cửa lớp ngó vào trong, tên thầy là thầy Vũ.
– Cô Thêu, tôi xin ít thời gian của lớp nhá?
Cô Toán gật đầu:
– Được anh.
Thầy Vũ ngó ra ngoài, vẫy vẫy tay gọi rồi quay lại nói với lớp.
– Lớp có bạn mới này mấy đứa!
Cả lớp nhao nhao hẳn lên, có đứa còn đứng dậy nhoài người ra ngoài ngó một phát.
– Đâu đâu thầy ơi?!
Thầy đứng né ra một bên, mời bạn mới vào lớp.
Tớ sững hết cả người, còn tưởng mình nhìn sai nữa cơ. Người đó… sao mà giống Trí quá chừng?
Không tin luôn ấy, tớ tự an ủi mình là sự trùng hợp thôi cho đến khi bạn í giới thiệu.
– Tui là Lê Minh Trí, mong các bạn giúp đỡ.
So với năm xưa thì Trí lên một hạng nhan sắc khác rồi, có phần chững chạc rất nhiều. Cảm giác người cậu cũng nở nang, còn cao hơn thì phải.
Cái cậu này, sao càng ngày càng đẹp thế chứ?!
Tim tớ loạn nhịp, một phần vì sốc nhan sắc, một phần vì bất ngờ. Tớ chờ lâu như vậy, hơn một năm rưỡi cuối cùng cậu cũng quay lại. Liệu cậu còn thích tớ như năm xưa nữa không, hay là khác rồi?
Gu cậu khác đi, cậu sẽ chê tớ là con dở không xứng với cậu. Có thể lắm ấy chứ, tớ quyết định coi như không nhận ra cậu để xem cậu biểu hiện như nào. Lỡ như tớ xồng xộc đến nhận quen nhận thân cậu từ chối có mà nhục chết.
Thầy chỉ đến chỗ trống duy nhất còn lại của lớp, bảo rằng ngồi tạm khi nào sinh hoạt lớp thầy sắp xếp lại. Cậu ngoan ngoãn vâng dạ rồi đi đến chỗ mình ngồi xuống, cậu ngồi cùng hàng với tớ bàn cuối cùng.
Ai cũng mê tít cậu hết, có mấy bạn nữ vỗ vai nhau đỏ mặt xì xào bàn tán.
– Trai đẹp, chồng tao nha mài!
– Không biết nó có người yêu chưa nhưng nó sẽ là cờ rút của tao từ giờ.
Ôi có nhan sắc lợi thật đấy, cậu thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất của lớp rồi.
– Đù mé bạn mới đẹp trai nha mày!
Gia Linh thủ thỉ vào tai của tớ, mắt đảo xuống nhìn Trí. Tớ cười gượng vài cái:
– Ừ thì cũng đẹp.
Cậu không vui, đánh vào vai tớ một cái bĩu môi:
– Gớm mày lại chả tít mắt, bày đặt CŨNG đẹp.
Tớ chống cằm, tỏ ra chán chường:
– Trai nhà không thiêng, nhìn nhiều cũng chán thôi.
– Mới nhìn lần đầu mà bày đặt chán hả mài!
Tất nhiên là không phải lần đầu rồi, tớ định giải thích với Linh rằng tụi tớ từng gặp nhau ở cấp 2 thì Dung từ A8 chạy lên.
– Tư, đi căn tin không?!
Hôm nay tớ không có mang theo tiền nên định từ chối cậu, còn chưa kịp lên tiếng mắt Dung đã tia thấy cậu Trí rôm rả với bạn học cuối lớp. Cậu hồn nhiên nói to:
– Ơ, Lê Minh Trí bạn trai mày kìa!
Tớ hoảng quả ra hiệu im lặng ngay với cậu, có mà cậu nói hết câu rồi còn đâu nữa. Dung cũng thấy bản thân hớ rồi, mím môi lại ngượng ngùng ngồi xuống ghế trống gần đó.
– Nó vừa nói gì vậy? Trí bạn trai của ai cơ?
– Của con Tư Anh hay con Gia Linh, có lầm không vậy?
Tớ thấy gai gai sống lưng, quay lưng lại giải thích:
– Ý Dung là bạn CON trai á mọi người, không phải bạn trai kia đâu. Tao với Trí từng học chung mà.
Dung nói năng nhanh lắm nên có mấy câu cậu lược bớt khiến người ta hiểu lầm hoặc khó hiểu, chỉ có bạn bè thân thiết như tớ mới hiểu thôi. Nó là cách duy nhất tớ biện minh lúc này, thôi thì xin lỗi Dung vậy.
Gia Linh trợn tròn mắt, tất nhiên nó không tin vì nó hiểu tớ với Dung lắm.
– Có thật là bạn con trai không đấy?
Câu hỏi của nó tớ còn chưa trả lời, Trí đã lên tiếng rồi.
– Đúng rồi, tui với Tư Anh từng là bạn hồi cấp 2.
Tớ đội ơn Trí trong lòng, cúi đầu nhìn cậu tỏ ra cảm ơn rất nhiều. Trí cũng lịch sự cười mỉm với tớ.
Tự nhiên lòng tớ trống vắng kiểu gì ấy, cảm thấy xa lạ với cậu lắm. Thời gian đã làm lu mờ tình cảm mất tiêu rồi, đối với Trí tớ không còn có cảm giác thích thích giống hồi xưa nữa.
Ngày càng, cách xa cậu hơn.
– Sao vậy, tao tưởng mày với nó sẽ tay bắt mặt mừng chứ? Mày chờ nó lâu vậy mà, nó lại coi như bạn qua đường.
Dung thương hại tớ, dù vốn dĩ tớ chẳng cần thương hại.
– Ai biết được lòng người, ngay cả tao cũng đã… không còn nhớ cậu ấy nhiều nữa thì làm gì có tư cách trách ai.
Dù vậy cũng hơi buồn đấy, từng nói yêu tớ nói thích tớ. Bỏ tớ đi lâu như vậy còn bắt tớ nhớ với thương, ai mới đáng trách?
– Tư Anh…
Người đáng trách nhất ở đây, là tớ mới phải.
– Bà, còn nhớ tui không đấy?
– —————————–‐——————————————
À HÁ, NAY MÌNH BỊ ỐM NÊN CÓ NHIỀU NĂNG LƯỢNG VIẾT HẲN MỘT CHƯƠNG GƯỠI LUÔN NÀ!
HAI ĐỨA NHỎ GẶP NHAU RỒI, ĐỦ LỚN ĐỂ YÊU NHAU CHỨ MỚI LỚP 9 THÌ BÉ QUÁ! YÊU ĐƯƠNG CẤP 3 LÀ TOẸT NHẤT, NHIỀU CẢM XÚC DẬY THÌ HƠN CẤP 2 Á!