Em sống trong thế giới thực, rồi gặp được anh nơi cửa phòng số 501 ấy.
Trong khoảnh khắc, em cứ nghĩ đó là ánh mặt trời che đi đôi mắt và tâm trí em.
Bắt đầu từ lúc đó, anh đã mang đến cho em một câu chuyện cổ tích.
Mọi chuyện diễn ra như ánh sáng tươi đẹp từ xung quanh tràn đến, anh đứng trong tầm mắt em.
An Tử Yến! Em gọi tên anh, rồi biết làm gì bây giờ? Lời nói yêu thương dành cho anh nhiều như vậy, em phải nói lời nào trước đây?
— Mạch Đinh —
Vô số lần dùng những ngôn từ cay độc để miêu tả thời gian, nhưng nó vẫn cứ như vậy. Không ngừng trôi đi khinh thường loài người bé nhỏ. Nó thì nhàn nhã trôi qua trước mặt con người, con người thì đang dần thay đổi, tệ thật mà. Chỉ có trẻ con mới mong thời gian trôi qua thật nhanh mà thôi. Mạch Đinh đã không còn bé bỏng gì thì đang nhíu mày suy nghĩ về vấn đề này. Ngồi bên cạnh, cái con người được Mạch Đinh cho là không còn thuốc cứu chữa, đang gục mặt xuống bàn mà ngủ. Buổi sáng Mạch Đinh đã không dễ dàng gì mới lôi được hắn xuống giường, giờ hắn lại còn ngủ trong lớp nữa.
“An Tử Yến, anh có biết xấu hổ không hả?!”. Mạch Đinh rốt cuộc cũng không nhịn được mà phàn nàn An Tử Yến không phù hợp với hình tượng quốc hoa mẫu mực của đất nước. Cho dù hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng vẫn chưa có nickname gì dành cho nhau.
“Ồn chết đi được”.
“Em mới nói một câu anh đã thấy ồn á? Sắp thực tập rồi, anh phải lo lắng đi chứ!”
“Lo lắng là cảm giác mà những người bị khuyết tật về tinh thần mới cần thôi”.
Mạch Đinh không phục ôm tay: “Em chính là nghiêm túc đối diện với vấn đề nghề nghiệp. Những người già dặn, siêng năng và trung thực như em đây, nói không chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều công ty tranh dành để có được em đấy. Em thật lo lắng cho anh. Đến lúc đó, ngàn vạn lần đừng nản chí mà làm những hành động hủy hoại đời thanh niên a”. Mạnh Đinh dường như có thể đoán được tương lai, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn An Tử Yến. An Tử Yến ngẩng đầu lên, lấy tay chống mặt: “Tranh dành để có được em? Nếu không phải anh miễn cưỡng tiếp nhận em, em đã sớm bị chai bao lượm về bán đồng nát rồi”.
“Em không phải là rác!!”
“Ai nói em là rác?’’
“Chuyện này còn không phải đi”.
“Anh nói rõ ràng em là đồng nát cơ mà”
“Anh…”, khả năng đối đáp của cậu có tiến bộ thế nào cũng không thể qua được An Tử Yến. Mạch Đinh không cam lòng, không cam tâm, mà cũng không có cách gì cả, cậu quay lại chủ đề chính: “Anh định làm gì?”. Câu hỏi vừa được đưa ra vài giây, cậu lại tiếp tục: “Ngàn vạn lần đừng làm nhà văn đó. Anh xem trong mấy cái truyện ma, có rất nhiều nhà văn muốn đến cái chốn hoang vu khỉ ho cò gáy tìm cảm xúc gì gì đó, kết quả là tinh thân không bị phân liệt thì cũng chết rất thảm”.
“Cảm ơn ý kiến quý giá của em”. An Tử Yến trêu.
“Đừng khách sáo, có thể ở trên đường đời giúp đỡ anh thì cũng là điều nên làm mà”, Mạch Đinh không nghe ra ý châm chọc, vẫn tiếp tục: “Em quyết vì Tổ quốc mà cống hiến a”.
“Em biến mất khỏi Tổ quốc chính là sự cống hiến lớn nhất đấy”.
“Anh nghiêm chỉnh một chút đi. Hồi nhỏ em còn muốn làm cảnh sát đó”. Cậu mơ màn nhớ lại bài tập làm văn lúc nhỏ. An Tử Yến mặt mày vô cảm nhìn Mạch Đinh: “Đừng có kéo thấp tỉ lệ phá án của cả nước”.
“Thế làm nhà khoa học”.
“Đừng có làm giảm tốc độ tiến bộ khoa học kĩ thuật của cả nước xuống”.
“Thầy giáo!”
âÄừng là m giảm trình Äá» giáo dục của Äất nÆ°á»c Äiâ.
âTrong mắt anh, em có còn chút giá trá» nà o không Äấy?â
An Tá» Yến quay Äầu sang chá» khác. Mạch Äinh cà ng thêm tức giáºn: âAnh quay lại trả lá»i cho em!â
Äã nÄm 4 Äại há»c rá»i, An Tá» Yến vẫn không thay Äá»i gì mà Mạch Äinh cÅ©ng váºy.
Tan há»c vá» nhà , Mạch Äinh không ká»p chá» Äợi mà bay Äến trÆ°á»c bà n máy tÃnh. Há»c kì hai nÄm 4 là có thá» bắt Äầu thá»±c táºp rá»i. Sá»± tình là do hôm nay trong lá»p có má»t bạn Äã tìm Äược ÄÆ¡n vá» thá»±c táºp, Äiá»u nà y khiến Mạch Äinh sá»t ruá»t theo. Cáºu lÆ°á»t qua má»t trang web, cà ng xem cáºu cà ng thất vá»ng. Công ty tá»t má»t chút thì Äá»u Äòi nháºn ngÆ°á»i có kinh nghiá»m, trình Äá» há»c vấn cao. Ai Äi chiêu má» Äám thá»±c táºp sinh gà má» chứ. Cáºu nản chÃ, ủ rủ Äi ra phòng khách, hÆ°á»ng vá» phÃa An Tá» Yến Äang nằm ná»a ngÆ°á»i trên ghế salon Äá»c sách nói: âTÆ°Æ¡ng lai của em vô cùng xám xá»t aâ.
âCần gì nói chuyá»n anh Äã biết?â
âChÃnh là lúc nà o anh cÅ©ng nguyá»n rủ em nên má»i hại em ra nông ná»i nà y Äấyâ. Mạch Äinh Äá» trách nhiá»m lên An Tá» Yến.
âAnh là có lòng tá»t cho em nhìn rõ thá»±c tếâ.
âLòng tá»t của anh em không chá»u ná»iâ. Mạch Äinh ngá»i lên ngÆ°á»i An Tá» Yến, lại tiếp tục buá»n khá». Thá»nh thoảng ức chế nhìn An Tá» Yến. Tháºt là hâm má» thái Äá» nhà n nhã của hắn. Không lẽ hắn không sợ nghèo Äói mà chết sao? Mà chắc là không rá»i. á» phÃa sau còn có tiá»n của bá» mẹ Äợi hắn gặm cÆ¡ mà . Tháºt Äáng xấu há». Äây tuyá»t Äá»i là lòng ganh tá» của Mạch Äinh. Chẳng qua, cáºu lại có suy nghÄ© khác. Cáºu và An Tá» Yến Äã kết hôn, váºy bá» mẹ già u có của hắn cÅ©ng là bá» mẹ già u có của cáºu thôi. Quả nhiên là má»t há»c sinh xuất sắc.
Suy nghÄ© lung tung quá rá»i. Mạch Äinh lại bắt Äầu cân nhắc vá» chuyá»n nghá» nghiá»p của bản thân. An Tá» Yến chuyá»n ánh mắt Äang Äá»c sách sang khuôn mặt ủ rủ của Mạch Äinh. Hắn ngá»i thẳng ngÆ°á»i, dùng sách che mặt cáºu lại: âChi bằng má»i ngà y anh trả em má»t tá», em là m viá»c cho anh, thế nà o?â
âEm trả anh 2 tá», má»i ngà y anh khen ngợi em, thế nà o?!â, Mạch Äinh vặn lại. An Tá» Yến không trêu chá»c cáºu nữa: âEm muá»n là m gì?â
âViá»c gì cÅ©ng Äược, chá» cần có thá», miá» n là có thá» khiến em tá»a sáng là Äượcâ.
An Tá» Yến tháºt không muá»n nói chuyá»n vá»i cáºu nữa, nhÆ°ng hắn vẫn tiếp tục: âCụ thá» hÆ¡n xemâ.
âBây giá» thá»±c tâp còn có thá» chá»n cái gì? Em là muá»n nhân lúc trÆ°á»c khi tá»t nghiá»p tÃch lÅ©y kinh nghiá»m. Xem thá» phải nhÆ° thế nà o Äá» nháºp và o xã há»i. Chá» sau khi tá»t nghiá»p thì tìm công viá»c á»n Äá»nh. NhÆ°ng bây giá», không có nhiá»u công viá»c cho sinh viên thá»±c táºp cho lắmâ.
âEm cho rằng công viá»c là thứ có thá» mua bán bên ngoà i sao? Hôm nay em cần thì ngÆ°á»i ta sẽ mang Äến táºn cá»a cho em ngay à ?â. Lá»i nói của Mạch Äinh, An Tá» Yến cÅ©ng hiá»u. Cáºu là Äang sá»t ruá»t, lo lắng không kiếm Äược viá»c là m. Cáºu suy nghÄ© rất nhiá»u cho tÆ°Æ¡ng lai. Không có cách gì có thá» bất chấp sá»ng nhÆ° An Tá» Yến Äược. Bá»i Äá»i vá»i Mạch Äinh mà nói, cuá»c sá»ng là má»t chuyá»n vô cùng nghiêm túc. TÃnh cách khác nhau cùng tá»n tại, âu cÅ©ng là chuyá»n ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Có má»t sá» ngÆ°á»i luôn Æ°á»c mÆ¡ tìm Äược ngÆ°á»i giá»ng vá»i bản thân há». Kiá»u suy nghÄ© nà y, trừ Äi những nguyên nhân có tá» lá» rất thấp, thì bá»n há» á» cạnh bên nhau chÃnh là má»t chuyá»n nhà m chán vô vá». Hai ngÆ°á»i mà cÅ©ng chá» nhÆ° má»t ngÆ°á»i.
âCÆ¡ mà sau nà y em không tìm Äược viá»c là m thì anh phải là m sao?â. Khẩu khà Mạch Äinh không nhá». Bá»i vì cáºu không thá» mÆ°á»ng tượng Äược má»t ngÆ°á»i thá» Æ¡ vá»i má»i thứ nhÆ° An Tá» Yến lại có thá» là m Äược cái gì. Chá» có thá» dá»±a và o chÃnh cáºu mà chá»ng Äỡ ngôi nhà nà y mà thôi. An Tá» Yến vá» vá» mặt Mạch Äinh. CÅ©ng chẳng phải hà nh Äá»ng thân máºt của tình nhân gì. Ngược lại, nó giá»ng và i cái tát của tầng lá»p thượng lÆ°u tặng cho Äám dân Äen nhÆ° trong phim xã há»i Äen: âEm có phải quá Äá» cao bản thân không? Muá»n nuôi anh hả? Em có biết anh Äắt thế nà o không?â. Mạch Äinh muá»n phản bác cái lá»i nói không biết xấu há» của An Tá» Yến. Cáºu ngẩng Äầu lên nhìn hắn. Có lẽ từ Äầu nên Äá»c nhiá»u từ Äiá»n má»t chút. Mạch Äinh Äã dùng hết má»i ngôn từ trong Äầu Äá» miêu tả vẻ Äẹp của hắn rá»i. Cáºu khẽ nhếch miá»ng, không nhìn ra là cÆ°á»i hay mÆ°u tÃnh chuyá»n gì. Hai tay Mạch Äinh không kiá»m Äược mà ÄÆ°a lên, vá» váºp ôm lấy An Tá» Yến, tình yêu quá nhiá»u tháºt dá» khiến cho con ngÆ°á»i ta khuất phục a. Cáºu nói: âÄúng rá»i, anh rất là Äắt giáâ.
âEm là m cái gì váºy? Buông raâ. An Tá» Yến mắng.
â Hết chÆ°Æ¡ng 1 â