#tien161099 đã beta.
Còn nữa tiếng nữa mới đến thời gian học tiết thứ ba của buổi chiều, Giang Lê đi lên lầu tìm mấy đàn em của mình.
Làm đại ca ở trường trung học, Giang Lê tất nhiên là có đàn em của mình. Năm đó cậu đọc bản kiểm điểm trên cột cờ, đột nhiên đoạt micro với giáo viên chủ nhiêm tuyên bố đối đầu với Ninh Trăn, ở sau lưng cậu mấy đàn em cổ vũ nhiệt tình.
“Buổi tối anh có việc, không cùng mấy cậu đạp xe về nhà được, mấy cậu tự về đi.” Giang Lê lười biếng dựa trên lang can,mà thông báo.
“Anh Giang không phải hôm qua đã nói cùng nhau khám phá địa điểm mới sao?” Đào Tân hỏi.wattpad:tien161099
Mạnh Tư Nguyên đứng bên cạnh nói theo: “Đúng vậy, anh Giang, chổ mới là câu lạc bộ Cương Quyết nghe nói chơi rất vui. Anh còn có thể thử được xe mới.”
Giang Lê chua xót một trận, chửi thầm, nếu hôm nay mà đi, xe mới của cậu đây liền hư. Đừng nói tới địa điểm mới, đi trên đường thôi đã khó.
Nhưng mà, cũng muốn đi địa điểm mới.
Giang Lê tạm biệt với mấy đàn em, xuống lầu đi về lớp học của mình, cậu nghĩ ra một ý kiến rất hay.
Nếu rủ Ninh Trăn cùng đi đến địa điểm mới, sau đó cùng nhau về nhà, vậy cũng có thể gọi là đạp xe chung về nhà rồi.
Chổ ngồi của cậu với Ninh Trăn là bàn cuối cạnh cửa khi bước vào, mới vừa vào cửa, Giang Lê nhìn thấy trên bàn của mình nhiều thêm được hộp băng cá nhân.
Đúng thật là có phần thưởng nha?
Giang Lê bực bội cầm băng keo cá nhân, chọc chọc vào cô gái ngồi bàn trước, hỏi: “Cậu có thấy ai để cái này trên bàn tôi không?”
Cô gái ngồi bàn trước liếc mắt nhìn một cái, lắc lắc đầu nói: “Không thấy. Vừa nãy chỉ có học thần ngồi ở đó, nếu không lát nữa học thần về, cậu hỏi thử?”
Giang Lê xua xua tay, ngồi vào bàn tiếp tục học, tự mình lấy ra một miếng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương, ngắm ngắm đầu ngón tay, rất vừa lòng.
Nhưng mà, phần thưởng của quyển sổ đó là băng keo cá nhân cũng ngầu thật. Nhưng mà cái tên ‘băng keo tình yêu’ mẹ nói nổi da gà.
Một lát sau, Ninh Trăn trở về, tùy ý liếc nhìn băng keo cá nhân trên đầu ngón tay Giang Lê, tùy tiện đưa tay vào hộc bàn cầm ra một miếng khăn giấy ướt lau khô nước trên tay, liền bắt đầu học. . Truyện Hệ Thống
Tiết thứ tư là tiết tự học, Ninh Trăn là loại học thần năm nào cũng đứng đầu bản, một tiết cũng đủ hắn viết hai bài tập về nhà. Đây cũng là lý do tại sao Giang Lê dám rủ hắn ta đi chơi trước khi về nhà.
Giang Lê thanh giọng, cố gắng sao cho tự nhiên nhất có thể, nói: “Ừm, chuyện là, tối nay mấy anh em của tôi đi qua địa điểm mới của Cương Quyết, anh đi không?”
Ninh Trăn mặt bình tĩnh ghi ra các bước giải trên đề thi, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Không đi.”
“Không sao……” Sau khi bị từ chối, Giang Lê cảm thấy không ổn lắm.
Ninh Trăn buông bút, quay đầu nhìn Giang Lê không kiên nhẫn mà nói: “Trong một ngày bày trò với tôi ba lần, tôi không có dư thời gian chơi với em.”
Giang Lê rất xấu hổ, cậu rất muốn la lên một câu, anh cho rằng tôi muốn sao? Nếu không phải cuốn sách này đe dọa tôi, tôi đời này không bao giờ làm mấy chuyện mất mặt như vậy!truyện chỉ được đăng trên wattpad mấy trang khác là cắp.
“Không đi thì không đi, tốt nhất đời này của anh đừng bao giờ cầu xin tôi!” Giang Lê la lên một câu, xoay người chạy ra ngoài.
Ninh Trăn sững sờ tại chỗ, sắc mặt hốt hoảng, em ấy vừa rồi khóe mắt hơi đỏ?
*
Giang Lê một hơi chạy đến nhà xe, chính xác mà tìm được xe đạp của Ninh Trăn, một chiếc xe đạp leo núi màu lam.
Cậu rất quen thuộc với chiếc xe này, lúc trước hai người bọn họ chưa cạch mặt nhau, đây là quà sinh nhật cậu tặng Ninh Trăn năm 17 tuổi.
Giang Lê như trộm mà quan xác xung quanh, xác xung quanh không có ai, quyết định xì bánh xe đạp Ninh Trăn.
Làm xong hết tất cả, Giang Lê vỗ vỗ tay đứng lên, đắc ý nói: “Hừ, xem anh làm sao mà về nhà. Nếu amh cầu xin anh Giang đây một tiếng, anh Giang đây miễn cưỡng chở anh một đoạn.”
Còn phải đi về lớp tự học, Giang Lê quay người lại, đột nhiên nhảy dựng lên.
Ninh Trăn tay đút túi quần, sắc mặt đen thui, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn cậu, không biết đứng ở đây hồi nào.
– —–*———–
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.