Cầu Duyên

Chương 40



Siva có chút giật mình. Gã vẫn liên lạc không được Bắc Đường Mẫn Khiêm, lần này từ chức trở về tìm Tô Viễn Hằng, tự nhiên là vì hỏi thăm tin tức của y. Nói thật, trước lúc đến đây y còn có chút không yên, không biết hai người này là chia tay hay là hoà hảo. Bất quá ra mòi còn sống chung với nhau, như vậy rất tốt.

Siva rất thích Tô Viễn Hằng. Từ ngày gã làm người đại diện cho Bắc Đường Mẫn Khiêm thì hai người này đã sống chung với nhau, cho nên gã cũng không lập trường gì mà nói chuyện.

Nghệ nhân đồng tính luyến ái ở trong giới giải trí rất thông thường, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, bình thường, bọn họ không can thiệp. Huống chi nghệ nhân giống như Werner, có tư bản lại đủ ngạo khí, ai cũng quản y không được. Siva vì bọn họ che lấp không ít.

Tô Viễn Hằng bồi Siva ở phòng khách nói chuyện phiếm. Tần Túc không thích Siva, thở phì phì về phòng của mình.

Bắc Đường Mẫn Khiêm trở về rất đúng giờ, thấy Siva ngồi trên sô pha chào hỏi cũng không quá ngạc nhiên.

“Chà chà! Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi mặc tây trang nha, thật suất chúng!” Siva không đứng đắn khen ngợi.

“Gần đây mang người đi quay ở đâu?” Bắc Đường Mẫn Khiêm cởi tây trang, xả cà- vạt xuống, tùng cổ áo sơmi, cảm giác lập tức không giống lúc nãy. Đây là mị lực của người mẫu tầm cao. ( Mỹ nhân a ~~~)

“Hừ! Ngươi còn có mặt mũi nói thế! Ngươi là tên không có lương tâm, một câu không nói liền bỏ rơi ta, không biết ta bị ngươi hại thê thảm như thế nào đâu!” Siva vẻ mặt u oán.

Bắc Đường Mẫn Khiêm cười cười: “Nghe nói ngươi từ chức ?”

“Đúng vậy.”

“Về sau tính làm cái gì?”

“Không biết.”

Phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Siva thản nhiên châm thuốc hút, tựa vào sô pha duỗi hai chân, mị mắt nói: “Có lẽ đi làm giáo viên dạy tiếng Anh thôi. Lão ba ta vẫn muốn ta làm nghề này.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm vào phòng bếp cầm ra hai chai bia, đưa cho gã một chai, nhìn gã liếc mắt một cái: “Định làm người tốt việc tốt? Ngươi?”

Siva vuốt vuốt tóc, dựng thẳng áo, hướng y phao mị nhãn: “Người ta chỉnh trang lại cũng là người đứng đắn nha.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm bị gã làm cho một trận ghê tởm, lấy qua điếu thuốc trên tay gã, dụi vào gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Về sau không được ở nhà của ta hút thuốc. Tới làm thư ký cho ta đi.”

“Phốc ——” Siva phun ra ngụm bia, vội vàng sát sát miệng, trừng mắt: “Ngươi không nói giỡn đi.”

“Nhà của ta hiện tại cấm thuốc.”

“Ta là nói câu sau kìa!”

“Nga.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thản nhiên nở nụ cười: “Sao vậy? Không muốn làm công cho ta?”

Siva nhăn mặt: “Ta là người tuỳ ý. Công việc văn phòng không thích hợp ta.”

“Lo lắng một chút đi, ta rất hy vọng ngươi tới giúp ta.”

Đây là lời nói thật. Cùng nhau hợp tác năm sáu năm, Bắc Đường Mẫn Khiêm đối với năng lực của Siva phi thường rõ ràng. Tên này biết sáu thứ tiếng, có đầu óc kinh doanh, có mắt nhìn người, làm việc cũng có thủ đoạn. Hiện tại y trở về tiếp nhận sự vụ Bắc Đường gia, vài năm không qua tay tập đoàn loạn đến lợi hại. Mặc dù có thân tín nhưng dù sao cũng ở xa, bên cạnh cũng cần một người có thể tin được.

Siva không có trả lời y ngay, đáp ứng hảo hảo suy nghĩ, cùng y tán gẫu suốt một ngày, dùng xong cơm chiều mới đi trở về. Trước khi đi còn hi hi ha ha vỗ vỗ đầu Tần Túc, khen nó: “Nhóc, tay nghề không tồi.”

Tần Túc tức giận trừng gã: “Lão già, ăn uống không tồi!”

Siva chán nản lắc đầu, nhìn nó liếc mắt một cái, cười hì hì rời đi.

Tần Túc bị cái liếc mắt đưa tình trước khi đi của gã làm cho ngẩn người đến nửa ngày chưa phục hồi tinh thần lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.