Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Ân Xu rũ đầu, hôm nay nàng tới là trấn an Sầm Duẫn, cũng vừa lúc nói rõ bản thân muốn tìm An Lăng Viễn hỏi thăm chuyện của ngoại tổ phụ.
Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu An Lăng Viễn tìm nàng, nàng sẽ nhân cơ hội hỏi rõ ràng, nếu là không có, vậy chờ lệnh của Sầm Duẫn ngày khác nàng lại đi cũng được. Nhưng nàng không dự đoán được, y ở An Lăng phủ nhưng lại bị Sầm Duẫn đuổi đi ra ngoài.
Chỉ đành chờ ngày khác tìm y hỏi.
Không được Sầm Duẫn đáp lại, Ân Xu quỳ đến chân tê dại, nàng mím môi xoa bắp đùi nhức mỏi, cúi đầu, chờ hắn lên tiếng.
Ngón tay gõ bàn Sầm Duẫn dừng lại, hừ nhẹ một tiếng: “Lý Ân Xu, tính hay lắm.”
Ân Xu giương mắt cười, “Vậy công tử đồng ý hay là không đồng ý?”
Nàng cười, ánh nước trong mắt nhiễm ra tầng tầng gợn sóng. Thiếu nữ quỳ thẳng tắp, tóc đen rối tung trên vai, tóc mây đeo một cây trâm ngọc, thanh thuần lịch sự tao nhã.
“Ta đã mang ngươi đến đây, tự nhiên là đồng ý.” Sầm Duẫn lấy giấy viết thư trên bàn ném tới trước mặt nàng, giấy viết thư hình thành một độ cong nhẹ nhàng rơi xuống: “Ngươi nhìn xem.”
Ân Xu còn quỳ trên mặt đất, giấy viết thư rơi vào vị trí cách xa nàng một khoảng cách, dựa vào bản lĩnh của hắn, làm sao để giấy viết thư cách nàng xa như vậy, hắn là cố ý!
Ân Xu giận mà không dám nói gì, hai đầu gối di động về phía trước, váy dài sa tơ vàng thêu hoa trải dài trên mặt đất, Ân Xu xê dịch về phía sau, kéo làn váy ra một chút, lại nhích về phía trước. Nào biết, tuyến váy tơ vàng thêu dính với nhau, Ân Xu lảo đảo nghiêng về phía bên phải, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã ngã xuống trên mặt đất.
Ân Xu nghe được một tiếng cười khẽ cực kỳ không khách khí. Thanh âm cực nhẹ, mang theo ý vị vui sướng khi người gặp họa.
Nàng vuốt làn váy, một lần nữa quỳ trên mặt đất, nhìn Sầm Duẫn còn chưa thu liễm ý cười. Trong mắt hắn lấp lánh sung sướng bộc lộ ra ngoài.
Ân Xu:… Thù này không báo thì nàng không phải mỹ nhân đệ nhất Kim Lăng!
Trong lòng giận dữ, Ân Xu thở phì phì nhặt giấy viết thư lên, mắt đẹp trừng lớn, đọc nhanh như gió, tin chỉ có một hàng.
Ngày Của Hoa ngày mai.
Chỉ năm chữ.
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Sầm Duẫn, gương mặt còn lộ ra hồng hào, mờ mịt.
Sầm Duẫn không nhìn nàng, thu cười, nghiêm mặt nói: “Ngày mai ngươi đi cùng ta, sau khi trở về lại nói chuyện của ngoại tổ phụ ngươi.”
Ân Xu nghe hắn đồng ý, trong lòng tức khắc thoải mái không ít, sảng khoái trả lời: “Vâng, công tử.”
Ra cửa, chân Ân Xu quỳ đến tê dại, khập khiễng đi ra ngoài viện, lửa giận trong lòng lại trổi dậy. Thật là thế tử gia tính tình quái dị, khiến người giận sôi máu.
Sầm Duẫn khoanh tay đứng ở trước cửa, nhìn thân ảnh dần dần đi xa, váy dài tơ vàng kéo dài nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa rơi trên mặt đất, cuốn lên hương thơm trong viện.
Thương lữ ở Nhạc Bình đông đảo, Ngày Của Hoa là ngày hội quan trọng nhất Nhạc Bình. Mỗi năm Ngày Của Hoa, Chùa Trần Âm sẽ khai trai ba ngày, hơn phân nửa người Nhạc Bình đều rộn ràng tụ tập ở chùa.
Sau lưng chùa trồng đầy cây hoa đào, trên cây treo tơ lụa màu đỏ, để nam nữ tâm ý tương thông đến đây đính ước hứa nguyện. Bất luận linh nghiệm hay không, người tới Nhạc Bình đều đến Chùa Trần Âm tham gia Ngày Của Hoa, bái phật khai trai, nghe thiền toạ đàm, rồi đi sau núi tìm một đoạn nhân duyên cho chính mình. Dân phong Đại Yến phóng khoáng, Nhạc Bình ở biên cảnh càng tự tại, hiếm khi nói đến nam nữ có khác.
Ân Xu xuống xe ngựa, gặp được Ngày Của Hoa nổi danh Nhạc Bình. Không thể nói là cảnh đẹp thịnh thế, sợ là người có thể đi lại ở Nhạc Bình đều tới Chùa Trần Âm, cũng không biết cơm chay nơi này có đủ ăn hay không.
Còn chưa nghĩ nhiều, trước mặt hiện ra một đóa hoa hồng. Ân Xu ngẩng đầu, nhìn thấy một vị công tử cẩm y ngọc diện.
Công tử cầm hoa hồng trong tay đưa tới trước mặt nàng, còn ngượng ngùng chờ mong nói: “Không biết cô nương có thể cùng mỗ đến sau núi treo vải lụa?”
Trước khi đến đây Ân Xu có tìm hiểu Ngày Của Hoa nên nghe hiểu ý tứ của y, uyển chuyển cười, ý cười như hoa đào chậm rãi nở rộ, cẩm y công tử sắc mặt ngẩn ngơ, trên tay dùng chút lực, hoa tự bẻ gãy.
Ân Xu nâng khăn đặt ở khóe môi, hơi mang xin lỗi nói: “Sợ cô phụ ý tốt của công tử, nô gia đã có phu quân.”
Cẩm y công tử nghe được lời này, trong mắt lập tức hiện ra bi thương, chưa từ bỏ ý định: “Không bằng cô nương hòa li với người nọ, mỗ bảo đảm toàn tâm toàn ý với cô nương, nhất sinh nhất thế.”
Ân Xu chớp chớp mắt, thần sắc ngẩn ngơ, dân phong Nhạc Bình phong phú như vậy sao?
Sầm Duẫn xuống ngựa, xa xa nhìn thấy Ân Xu và một nam nhân, hai người không biết nói cái gì, nàng cầm khăn lộ ra ý cười, bầu không khí hài hòa.
Sầm Duẫn đi nhanh mấy bước, kéo Ân Xu về phía sau, cánh tay phải đặt ở trên vai nàng, dùng sức ôm vào trong lòng ngực, con ngươi lộ ra nguy hiểm, lạnh lùng nói với nam nhân trước mặt: “Không biết vị công tử này cùng mỗ thiếp nói chuyện gì?”
Cẩm y công tử nghe được hai từ ‘mỗ thiếp’, liên tục lui về phía sau, sắc mặt đỏ lên, làm hoa rơi xuống đất, rũ đầu, nói năng cũng trở nên lắp bắp: “Đã như thế, là mỗ quấy rầy, cáo từ.”
Chờ người đi xa, Sầm Duẫn cúi đầu sâu kín mà nhìn Ân Xu. Còn chưa chờ hắn mở miệng, Ân Xu vội vàng giành trước: “Việc này Ân Xu tuyệt đối không có lỗi, Ân Xu cái gì cũng không biết, vừa xuống xe ngựa người nọ đã lập tức chạy tới.”
Ân Xu rụt rụt về phía sau, nhưng Sầm Duẫn nắm chắc vô cùng, nàng lui không được nửa phần, hơi cau mày môi đỏ chu lên, mắt như nước trong, chân thành vô tội.
Nàng đúng là biết dụ dỗ người, Sầm Duẫn nghĩ thầm.
Vốn định quát lớn một phen, còn chưa mở miệng, đằng xa đi đến một cô nương.
Cô nương cầm quạt hương bồ che mặt, một bộ váy dài màu xanh lam, xấu hổ e thẹn đi tới, mùi hoa thấm người đánh úp lại, nàng lấy trong tay áo ra một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Sầm Duẫn, “Mong rằng công tử nhận lấy.”
Bị ôm vào trong lòng ngực, Ân Xu cười trộm, kiên trì biện giải cho bản thân: “Xem đi, công tử, vừa rồi Ân Xu cũng gặp được tình huống giống ngài đấy.”
Nàng dán gần, hơi thở nóng ấm dâng lên vành tai hắn, ngứa, như bị lông chim cào. Một trận gió nhẹ thổi qua, hương thơm đầy cõi lòng, không biết là đóa hoa kia thơm, hay là nữ lang trong lòng ngực càng thơm.
Sầm Duẫn chợt buông tay, Ân Xu không kịp điều chỉnh trọng tâm suýt nữa ngã trên mặt đất, trở tay bắt lấy ngọc bội bên hông Sầm Duẫn, chờ đứng vững, ngọc bội cũng bị đứt ở trong tay nàng
Ân Xu nhìn sắc mặt hắn tối sầm, nàng cầm ngọc bội đầu hổ, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Ngọc bội của ngài… Cần dây thắt mới.”
Sầm Duẫn cười lạnh: “Một khi đã như vậy, ngươi thắt dây ngọc bội mới cho ta.” Dừng một chút lại bổ thêm một câu: “Làm đến ta vừa lòng mới thôi.”
Ân Xu “….” Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngài đừng xem là thật. Nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Tay nghề Ân Xu không tốt sẽ khiến công tử chê cười.” Ân Xu giãy giụa.
Sầm Duẫn chẳng hề để ý: “Không sao.”
Nữ tử che mặt thấy hai người “Không khí hòa hợp” không để ý tới mình, yểu điệu lên tiếng: “Công tử, đây là hoa nô gia tặng ngài, sau đó ngài có thể cùng nô gia đi sau núi không?”
Sầm Duẫn không đổi sắc mặt, không lưu tình, cự tuyệt “Không thể.”
Nữ tử che mặt bị người từ chối thẳng thừng, không nén được ấm ức hai mắt đỏ bừng, thương tâm bước nhanh rời đi, lại một đóa hoa rơi xuống đất.
Ở cửa chùa chậm trễ một ít thời gian, chờ hai người đi vào, bên trong đã bắt đầu giảng thiền. Thiền sư nghe nói là cao tăng đắc đạo đến từ phương tây, toàn bộ ô gạch trong ngoài chùa miếu đều bị người ngồi đầy. Ai có đệm hương bồ thì ngồi ở đệm hương bồ, không có đệm hương bồ thì trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Trên mặt đất là đường sỏi đá, nếu quỳ thì sẽ quỳ hết một buổi trưa, Ân Xu không tin Phật cũng không muốn quỳ gối trên mặt đất. Sầm Duẫn không tin Phật, việc thành do người, xin giúp đỡ từ một phía mờ ảo, đúng là lời nói vô căn cứ, hắn nghĩ như vậy, tự nhiên cũng sẽ không quỳ.
Vì thế khi mọi người trong chùa miếu đều quỳ thành tâm lễ Phật chỉ có một nam một nữ đứng ở trong đó, huyền y cùng bạch y, trai tài gái sắc, hai người đứng sóng vai kề sát, nơi xa nhìn đến giống như một đôi bích nhân tuyệt trần.
Giảng thiền.
“Tất thảy nhân sinh trên đời đều giống như thân ở bụi gai, tâm bất động, thân bất động trước mọi cám giỗ thì sẽ không bị tổn thương; Như tâm động, người vọng động, thương thân, đau cốt, vì thế cảm nhận được các loại thống khổ thế gian”
“Bồ đề vốn vô thụ, không sinh thì không diệt, không tham thì không khổ đau.”
Tiếng thiền từ trong nội đường truyền đến, hương khói lượn lờ, tiếng gõ mõ, trong chùa quỳ đầy người, không ai nói. Bình Hiện pháp sư mặc áo cà sa màu cam vàng, trước ngực treo một chuỗi Phật châu, chắp tay trước ngực, âm thanh nặng nề, như cảnh giới đại thừa truyền khắp mỗi một góc chùa, cho người ta cảm giác trấn an nhân tâm.
Ân Xu và Sầm Duẫn vốn là xuất chúng hơn người, lại đứng trong đám người quỳ đặc biệt bắt mắt.
Tiểu hòa thượng mặc tăng bào màu xanh đen nhìn thấy hai người có vẻ đột ngột, nâng chân đi bộ đến, chắp tay trước ngực, nói: “Xin hỏi nhị vị thí chủ là tới nghe Bình Hiện pháp sư giảng thiền?”
Sầm Duẫn trả lời: “Nghe nói Bình Hiện pháp sư Phật đạo cao thâm, mỗ nhân đến đây có một chuyện muốn hỏi.”
Hắn nói không nhanh không chậm, ngữ khí hòa hoãn, nếu bỏ qua khuôn mặt lạnh lẽo thì thật giống tục nhân một lòng cầu Phật.
Ân Xu nghĩ như vậy, hơi cười nhạt nhìn tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng nhìn tướng mạo quần áo hai người không tầm thường, nhất định không phải người bình thường, không dám đắc tội, “Bình Hiện pháp sư còn đang giảng thiền, nhị vị nếu có việc thì trưa lại đến.”
Hai người đồng ý, tiểu hòa thượng đi xa.
Trên đường trở về, lão tăng mi trắng râu dài cản tiểu hòa thượng lại, nhét một tờ giấy vào trong tay hắn. Tiểu hòa thượng tiếp nhận, mở ra nhìn, đuôi lông mày vừa động, ngay sau đó lại khôi phục bình thản.
Bình Hiện pháp sư ngồi ở miếu đường, cách mành, người bên ngoài chỉ nghe tiếng, không thấy người.
Không gặp được người, nắng bên ngoài càng gắt, cái trán Ân Xu thấm mồ hôi. Nàng bước lên bậc thang có chỗ che nắng.
Sầm Duẫn vẫn đứng sừng sững dưới ánh nắng chói chang, ngưng thần trầm tư. Ân Xu chần chờ trong chốc lát lại nhích gần người nọ nửa tấc, vai phải lộ dưới ánh mặt trời, nửa thân dưới được che nắng, nhẹ nhàng gọi: “Công tử.”
Người nọ không động đậy, Ân Xu bước nhỏ đi đến sau lưng hắn, đứng ở trên bậc thang, âm thanh giống như mèo kêu vang lên: “Công tử, công tử.”
Sầm Duẫn phút chốc xoay người, hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, Ân Xu đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống bậc thang, thẳng tắp ngã xuống đâm vào trong lòng ngực hắn.
Chùa miếu yên tĩnh chỉ có tiếng giảng thiền quanh quẩn bên tai, hương gỗ đàn hương và hương hoa đào trộn lẫn bên nhau, không biết là người trong lòng ngực thơm, hay là cây đào trong viện càng thơm.
Ân Xu dựa vào ngực hắn, cho dù trời nóng trên người hắn vẫn lành lạnh, còn mang theo sợi đàn hương, Ân Xu thích lạnh, hai tay vòng lấy eo hắn, ôm thoải mái.
Đỉnh đầu vang lên tiếng nói: “Ôm đủ chưa?”
Ân Xu nhắm mắt lại, thoải mái lắc đầu: “Chưa.”
Ngay sau đó, nàng bỗng dưng mở mắt ra, buông tay đứng thẳng trên bậc thang, từ đầu đến cuối, Sầm Duẫn không hề nhúc nhích.
Sầm Duẫn không để ý tới nàng, phất tay áo, nói “Đi sau núi.”
Giảng thiền phía trước yên tĩnh, phía sau núi lại náo nhiệt rộn ràng.
Hoa đào sáng quắc, đóa hoa rực rỡ nở rộ, khí thế hừng hực.
Trai gái không muốn nghe thiền đều tụ tập ở sau núi, hoặc là hai người kết bạn cùng treo lụa đỏ, hoặc là độc thân một mình tìm giai nhân tâm sự. Tiếng cười nói đan xen khiến người quên mất mọi phiền não.
Ân Xu đi theo phía sau Sầm Duẫn, xuyên qua rừng đào.
Trên lụa đỏ viết sinh thần bát tự từng người, tâm nguyện tâm sự, tơ lụa bay lên, dài ngắn không đồng nhất. Sầm Duẫn đi bộ nhanh như gió, vạt áo quét theo cánh hoa điêu tàn trên mặt đất.
Ân Xu theo sát phía sau, lụa đỏ thật dài đón gió bay đến, che khuất tầm mắt của nàng. Ân Xu mới vừa vén lụa đỏ lên, đã không thấy hắn đâu.
Ngược lại nhìn thấy một đôi tài tử giai nhân đối diện cây đào thô to, tay trong tay nhìn nhau cười.
Nhìn quen mắt, Ân Xu đến gần cẩn thận nhìn kỹ, đúng là hai người gặp được trước cửa chùa.
Duyên phận thật là kỳ diệu, Ân Xu nghĩ thế nào cũng không nghĩ được hai người họ thế nhưng đi cùng nhau.
Hai người kia nghe được động tĩnh, xoay người nhìn lại gặp được Ân Xu, mỗi người đều nhớ lại việc ở trước cửa chùa, trường hợp nhất thời xấu hổ.
Ân Xu không chút để ý, cười nói: “Nhị vị tiếp tục.”
Ngay sau đó phất tay nâng váy đi về phía trước.
Bị hai người này gián đoạn, Ân Xu càng khó tìm được Sầm Duẫn. Nàng lang thang không có mục tiêu đi băng qua rừng đào. Không biết đi tới nơi nào, lụa đỏ càng ngày càng ít, tiếng nước suối róc rách, leng keng rung động. Nơi này lá rụng phủ tầng tầng trên mặt đất. Cỏ cây khô khốc, càng hoang vắng.