“Thật đông.”
Không biết vì lý do gì, Viên Minh thành những ngày này có thật nhiều tu sĩ qua lại. Mặc dù nói, quy mô của Viên Minh thành rất lớn, dân cư thường chú có thể lên đến bảy, tám trăm vạn, nhưng cũng không thể có nhiều người đến như thế này.
“Mà lại đều là tu sĩ trẻ tuổi.”
Trần Nguyên dùng khởi nguyên nhãn thăm dò, những tu sĩ đến đây có nam, có nữ. Nam phong thần tuấn lãng, nữ yểu điệu thướt tha, ai nấy đều sở hữu nhan trị cực cao.
Bất quá, tu vi không thể nào cao được. Phần lớn họ đều là Nhị phẩm tu sĩ, lác đác vài kẻ đột phá đến Tam phẩm.
Cốt linh chưa đến ba mươi, tu vi có thể cao đi đâu được?
“Là có hoạt động gì đặc biệt?”
Tuy nhiên, Trần Nguyên không có quá để tâm đến chi tiết này. Đối với hắn mà nói, càng nhiều người, càng náo nhiệt, như thế lại là một cái lợi. Bởi vì, hàng rong cũng theo đó mà nhiều hơn.
Phải, Trần Nguyên muốn nhặt nhạnh chỗ tốt từ quầy bán hàng rong ven đường.
Thế giới này có nhiều thứ tốt như vậy lắm. Thế giới này, cơ duyên có đầy đất, cái gì một táng, cái gì bí cảnh, bảo vật không phải ngày ngày đều xuất thế, nhưng mỗi lần một mộ táng được khai quật hay bí cảnh mở ra thì bảo vật tuôn trào như thủy triều.
Đa phần số bảo vật ấy được tông môn, thế gia cầm đi. Nhưng một lượng không nhỏ trong đó rơi vào tay tán tu. Ai bảo tán tu số lượng đông đảo như vậy?
Càng là trong đó, có phân nửa người nhặt được không nhận ra giá trị chân chính của bảo vật, bị coi là thứ hàng phế phẩm bán đi. Nếu thật nhận ra giá trị, vậy thì đám tán tu đã chẳng đến lượt mang lên chúng. Đám đệ tử thế gia, tông môn nhanh nhạy nhiều lắm.
Cho nên mới xuất hiện tình huống, khí vận chi tử tùy tiện đi dạo phố với hồng nhan, tay không chộp được tiên bảo, thần khí, lại nộ đánh mặt toàn thành.
Trần Nguyên nào dám dựa vào khí vận ăn cơm. Nhưng hắn có Khởi Nguyên nhãn. Đây đã không phải là khí vận có thể so sánh.
“Haha… ta muốn quét sạch bảo vật Viên Minh thành.”
Hắn không nhịn được cảm thấy đắc ý trong lòng.
Quyết tâm, hắn dành cả một ngày đi dạo qua hết toàn bộ nơi bán hàng rong Viên Minh thành.
Sự thật chứng minh chính là… suy nghĩ nhiểu.
Thế giới này nào có thừa thãi Thần khí, Tiên kinh cho hắn. Đừng nói đến Tiên phẩm cấp độ, cho dù là Ngũ, Lục phẩm cấp bậc bảo vật cũng không đến mức.
“Ai. Không nên nghĩ nhiều. Ta lại không phải giới này khí vận chi tử.”
Trần Nguyên có chút buồn bực.
Thế nhưng, buồn bực về đằng buồn bực, hắn không phải không có thu hoạch.
Từ một thanh kiếm cũ nát, hoen ố, hắn vậy mà phát hiện ra nó là một thành Tứ phẩm Pháp khí, Lôi Đình kiếm. Bên trên còn ẩn chứa một bộ Tứ Phẩm kiếm pháp, Bạo Lôi kiếm. Kiếm pháp này nhanh như sét, bạo lực như sấm, sức mạnh uy mãnh không thể tả được.
Hắn lại từ một phiến da dê nát tìm tới một bộ Tứ phẩm quyền pháp, gọi Minh Không quyền. Bộ Quyền pháp này chú trọng quyền thế, quyền ra sức mạnh vô song, tu luyện đến đại thành nắm đấm có thể phá vỡ hư không, nghiền ép đối phương.
Hắn lại từ một mảnh gỗ xưa cũ tìm tới rồi một bộ tàn khuyết kinh thư, không rõ phẩm cấp. Bộ Kinh thư này xưng là Bồ Đề kinh, nguồn gốc từ Phật môn. Bồ Đề kinh không phải là công pháp, không phải là thuật pháp hay quyền pháp, nó là một bản kinh thư, bao hàm lý luận, cảm ngộ và dẫn giải của người viết, trình bày dưới dạng kinh, kết hợp với thiền định. Cảm ngộ thứ này, kết hợp với Khởi Nguyên kinh dẫn dắt, đạo hạnh của Trần Nguyên có thể trướng lên một đoạn dài trong thời gian ngắn.
Lôi đình kiếm giá trị một trăm hai mươi linh thạch, mảnh da dê giá trị sáu mươi lăm viên, Mảnh gỗ chứa Bồ đề kinh giá trị năm mươi viên Nhất phẩm linh thạch. Cả thảy là hai trăm ba mươi lăm viên.
Trong chốc lát, Trần Nguyên chỉ còn lại trong túi hai trăm viên linh thạch, quá một nửa gia sản bốc hơi.
Hắn không có đau lòng. Ngược lại là kinh hỉ. Nên biết, mỗi một thứ trên giá trị ít nhất cũng là hàng chục triệu linh thạch, thậm chí là hơn. Hắn đây đã là kiếm lời trăm vạn lần.
“Cũng là, Viên Minh thành chỉ đến thế.”
Hắn thật tiếc nuối. Đi dạo nguyên một ngày trời, lật tung hàng nghìn quầy bán hàng rong, cũng chỉ đến được nhường đó bảo bối. Ngoài ra, không phải là không có bảo vật, nhưng phẩm chất quá thấp, thu được ba món này rồi, chúng không vào nổi mắt hắn nữa.
“Ừm? Vậy mà bỏ sót thứ này?”
Hắn nhìn về một quầy bán hàng rong bên ngoài ba trượng, chính xác hơn là nhìn đến một mảnh cổ ngọc cũ nát, đã sứt mẻ một góc, bên trên còn xuất hiện nhiều vết rạn. Mảnh cổ ngọc không lớn, chỉ như nắm tay, bên trên xen kẽ hai màu xanh, trắng, huyền diệu cùng đẹp mắt vô cùng. Chỉ là, những vết nứt như mạng nhện cùng vết mẻ khiến cho mảnh cổ ngọc mất đi giá trị nhiều lắm, để người ta liên tưởng đến một mảnh phế ngọc nhiều hơn là bảo vật.
Thế nhưng, trong Khởi Nguyên nhãn của Trần Nguyên, nó hiện lên như thé này:
“Vật phẩm: Cổ ngọc truyền thừa.
Phẩm cấp: Tam phẩm (đã từng Lục phẩm)
Chi tiết: Cổ ngọc đã từng là một kiện Lục phẩm pháp khí của Khinh Vũ Chân Quân, có thể chống đỡ Lục Phẩm chân quân tu sĩ công kích. Nguyên do tàn phá, phẩm cấp rơi xuống, hiện tại chỉ có thể chống đỡ ba lần toàn lực công kích của Tam phẩm tu sĩ. Bên trong ẩn chứa truyền thừa của Khinh Vũ Chân Quân, Kinh Vũ kiếm pháp. Kinh Vũ kiếm pháp là tâm huyết sáng tạo cả đời của Khinh Vũ Chân Quân, được xếp vào hàng Lục phẩm kiếm pháp…”
“Lục phẩm. Mẹ nó, trúng lớn.”
Trần Nguyên giật mình, trong lòng tràn đầy vui sướng. Lục phẩm, cái này cũng quá cao đi chứ? Trên tay hắn, ngoại trừ Bồ Đề kinh tàn quyển ra, hắn sở hữu vật phẩm, phẩm chất cao nhất cũng chỉ là Tứ phẩm mà thôi.
Cái hắn coi trọng, tất nhiên là Khinh Vũ kiếm pháp. Đến nỗi năng lực phòng ngự? Xin lỗi. Nếu như chỉ chống đỡ được Lý Nhàn ba lần công kích, hắn chỉ một ngón tay có thể ấn nổ.
Trần Nguyên không chút do dự tiến về quầy hàng dong. Chủ quầy chỉ là một tên tán tu, Nhị phẩm tầng hai. Quá yếu. Nhưng không vì thế mà hắn tỏ ra khinh thị hay bạch cướp trắng.
Tên chủ quầy này dường như cũng chẳng hề biết đến giá trị mảnh cổ ngọc. Nhìn cái cách hắn vứt cổ ngọc trong một xó, không thèm ngó ngàng đến cũng để biết, thái độ của hắn rồi.
“Vậy thì lại càng dễ.”
Trần Nguyên đảo mắt qua một vòng các vật phẩm bày biện. Tên chủ quầy thấy có khách hàng, sáng mắt nên, vội vàng giới thiệu:
“Công tử, ngài đến xem hàng? Công tử thật là có ánh mắt nha. Tiểu nhân nơi đây hàng hóa đều là mới thu thập được từ một chỗ bí cảnh thời viễn cổ, vật phẩm tuyệt đối là phẩm cấp cao cấp nhất Thanh Châu…”
Bỏ mặc lấy tên chủ quán xa xả giới thiệu, lại không để ý đến lời vuốt mông ngựa của hắn, Trần Nguyên cắt ngang:
“Chủ quầy, mảnh cổ ngọc này bán thế nào?”
“Hả?”
Tên chủ quầy ngây ngẩn cả người nhìn về Trần Nguyên. Trần Nguyên cũng ngây ngẩn cả người nhìn quanh. Nguyên lai, hắn không phải là người duy nhất lên tiếng muốn hỏi mua miếng cổ ngọc.
Hắn nhìn đến bên cạnh, đó là một cô gái trẻ tuổi, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, hàng lông mày lá liễu, mắt sáng và trong như hồ mùa thu, môi son nhỏ chúm chím. Tóc nàng dài quá hông, tung bay theo gió. Nàng khoác lên người chiếc váy xanh nhạt, nhẹ nhàng mà thanh thoát, tôn lên hoàn mỹ vóc người cao, gầy và quyến rũ.
Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đó là ý niệm đầu tiên hắn có về nữ nhân này. Trần Nguyên lại không phải tu luyện thái thượng vong tình, cũng không phải là những lão quái vật sống vạn năm, chục vạn năm. Trong giây lát, hắn hơi thất thần. Tu đạo mười mấy năm trong giới tu chân cũng chỉ bất quá là một tên tiểu thái kê mà thôi.
Trong khi hắn giật mình thì đối phương cũng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn.
‘Thật là một cái tuấn tú công tử.’
Nàng nhìn chăm chăm vào đối phương mà không biết mình đã thất lễ.
Trần Nguyên bây giờ đổi một bộ thanh sam áo bào. Mặc cho nhục thân được rèn luyện kinh khủng, vóc dáng của hắn vẫn bảo trì cao, hơi gầy, một dáng nho nhã thư sinh vừa vặn hoàn hảo với áo bào. Đầu tóc rối tung rối mù của hắn cũng được chải chuốt cẩn thận, để lộ ra gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, có điểm kiên nghị, mạnh mẽ, lại không lỗ mãng như vũ phu, nhiều hơn mấy phần ôn hòa.
Ra ngoài mà, vẫn nên chăm chút bản thân. Dẫu cho y phục của hắn không phải là loại tiên lụa, nhưng không đến nỗi khó nhìn.
Hai người rơi vào trầm tĩnh chốc lát.
“Khục… khục… Cô nương là muốn mua mảnh cổ ngọc này?”
Vẫn là Trần Nguyên đánh vỡ bối rối. Đồng thời, hắn âm thầm vận dụng Khởi Nguyên nhãn, thăm dò đối phương.
Tên: Lữ Như Yên.
Tuổi: 18
Tu vi: Nhị phẩm tầng tám.
…
Mười tám tuổi. Bằng với hắn. Thật trẻ. Đúng vậy, tại tu chân giới, tuổi thọ tu sĩ dài lắm. Cho nên, trăm tuổi vẫn là trẻ, hai trăm tuổi cũng vẫn là trẻ mà năm trăm tuổi vẫn bị nhiều người cho là trẻ. So sánh với những lão quái vật sống vạn năm, mười vạn, thậm chí trăm vạn năm thì bọn hắn chẳng khác nào thiếu nhi non nớt.
“A.”
Lữ Như Yên nhận ra mình thất thố, khẽ hô nhỏ một tiếng, gương mặt đỏ bừng như nắng chiều, vội vàng quay đi, không dám đối mặt với hắn. Thế nhưng, quá không được vài hơi thở, nàng lại không tự chủ quay lại, len lén liếc nhìn hắn, dường như dò xét thái độ của hắn như thế nào.
Chủ quầy hàng bán rong một bên nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ:
‘Thật là một đôi nam thanh nữ tú. Trời sinh một cặp.’
Bất quá, hắn chỉ nghĩ vậy thôi, ngoài miệng không dám nói gì, thái độ cung kính chờ đợi. Hai người này khí tức hùng mạnh lắm, tu vi cao xa hơn hắn nhiều. Thế giới này, cường giả vi tôn, hắn một lời đắc tội hai người, bị người ta chém chết cũng sẽ không ai đứng ra nói giúp.
Chung quy, hắn cũng chỉ là một giới tán tu, không quyền, không thế, không chỗ dựa.
Tán tu, bi ai là vậy.