Cậu Ấy Là Của Tôi!

Chương 55



Đừng hỏi gì nhiều đến Quân nữa. Từ ra viện thì anh thê thảm hết chỗ nói. Sáng đi làm thì đã đành, chiều ghé qua trường chơi Zen và Cill, đến tối là cực hình khi lúc nào ba mẹ của Quân cũng bày ra 1 mớ hỗn độn cho anh dọn hộc hơi. Số là khi anh kể hết chuyện thì ông bà cũng tuoi cười kiểu như bỏ qua chuyện quá khứ. Lúc đầu Quân cũng tin người nhưng khi vừa nghe tin xuất viện thì ba mẹ anh lại thay đổi 180 độ, phạt anh cả tháng trời làm việc nhà, bếp núc đủ loại

Về Diệu thì đã có 1 chuyến đi du lịch dài hạn bên Hàn Quốc. Chị đã gặp đúng người, đúng nơi. Nói chung là đã tim thấy người mà chị gọi cảm nhận của mình về người ấy đucợ gọi là tình yêu và đang trong giai đoạn tìm hiểu

Còn Nguyên, kế hoạch của anh đã thành công mĩ mãn khi thấy Nhi bây giờ còn dẫn cả Zen và Cill đi chơi với Quân. Theo tính toán lúc đầu thì Nguyên đã tính rằng Nguyên ngồi trong xe và ra hiệu cho Zen và Cill, rồi sau đó chỉ nhận ga tông nhẹ cho Quân nhảy lên làm sao cho giống bị đụng xe rồi Minh sẽ dùng búa ở bên trong làm nát kính xe rồi ngất đi thôi…nhưng thấy Nhi có vẻ không dễ dàng qua mặt nên Anh nhắn qua cái đồng hồ trên tay Quân thay đổi trong chớp mắt. Kết quả là minh nhấn ga tông Quân thật nhưng vẫn chừa đủ thời gian để Quân có thể ném Zen ra xa. Tất nhiên là Nguyên đã huy động lực lượng ở nhà và quay đó tính toán hết nên mới kêu Minh nhấn ga làm thật

Lúc nghe Quân có thể sống như thực vật thì cả đám có chút lo lắng nhưng đó là bác sĩ mà Nguyên quen nên anh đã hỏi lại và nhận được câu trả lời rằng Quân có tỉnh lại giữa chừng và năn nỉ rằng cứ làm quá lên và bao nhiêu trách nhiệm thì Quân sẽ gánh hết. Thật sự cứú tông đó chỉ khiến anh bị thương nặng và mê man bất tỉnh trong khoảng thời gian ngắn. Nhi bị qua mặt nên cô phát điên như đã thấy. Coi như kế hoạch táo bạo sẽ im ắng, chứ để Nhi biết được thì cô sẽ xé xác từng người ra

Sau khi mọi chuyện chuyển hướng theo chiều hướng tích cực thì minh với Tuấn cũng bay về Hà Nội. Nam với Trung cũng trở về Mĩ…. Nguyên với Sơn cũng về lại nhà và mong rằng Quân sẽ biết làm gì để có được Nhi

– Hôm nay 2 đứa về thăm ông bà nội nha – Quân ngồi xổm đối diện với Cill và Zen đang ngồi trên xích đu

Zen với Cill khi biết Quân là ba mình thì vui lắm. Chúng răm rắp nghe theo lời Quân. Có những lúc 2 đứa hỏi về hình đám cưới của Nhi và Quân thì anh chỉ biết cười trừ và vờ nói rằng Nhi không thích đám cưới và chụp ảnh nên chưa có. Anh dụ dỗ Zen và Cill phải hợp tác để anh còn làm chồng hợp pháp với Nhi. Cái này chắc do ảnh hưởng từ Nguyên mà ra!!

– 2 đứa chứng nào đám cưới đây?? – mẹ Quân học hằn ngồi trong phòng khách, tay bồng bé Cill

– Cho bọn con thời gian. Đâu phải muốn là được đâu mẹ!! – Quân nói đỡ cho Nhi, thật ra anh đang chăm chú coi hoạt hình với Zen nhưng bị Nhi đạp chân

– Nhi!! Con mau nói ba mẹ con gả con cho Quân nhà ta đi… Để vậy cũng không phải ý hay đâu!! – ông Tú ngồi đối diện với Nhi cũng nói thêm

Nhi chưa kịp nói gì thì ông Hùng với bà Widel xuất hiện ngay cửa. Bà Widel hùng hổ làm cả nhà giật mình

– Cưới hôm nay luôn cho nóng!!

– Mẹ… Sao mẹ vào được hay vậy?? Sao mẹ biết bọn con ở đây?? – Nhi đứng phắt dậy, cơ còn chưa ngờ được là ba mẹ mình lại tìm tới tận đây

– Cổng vẫn mở toang hoang ngoài kia với lại Nguyên nói hết cho ba mẹ biết… Thật thất lễ với anh chị khi đến nhà anh chị đột ngột thế này – ông Hùng cúi đầu chào ông Tú với bà Hiền vì theo như ông thấy thì họ hơn tuổi ông

Ông Tú liền đứng dậy, mời vợ chồng họ Vương vào nhà ngồi chơi

– Không cần khách sáo.. Dù sao chúng ta cũng sắp làm thông gia với nhau rồi mà

– Vâng.. Có gì thất lễ mong anh chị bỏ qua – bà Widel cũng ém lại khí thế ban nãy mà hiền dịu, thùy mị thấy sợ

Đến giờ của người lớn nên Quân cũng lôi Nhi đi lên phòng. Muốn bế Cill với Zen lên phòng chung lắm nhưng chúng thích ngồi bên ông bà hơn và nói đúng hơn là ở dưới phòng khách có kẹo!!

– Em đã nói với anh là từ từ rồi nói với ba mẹ rồi mà!! – Nhi vừa lên phòng Quân đã gọi điện cho Nguyên quát inh ỏi – Alo…Alo… Tên Nguyên chết tiệt dám cúp mát luôn à??

– Thôi.. Em vẫn còn muốn bay nhảy hay sao?? – Quân ngồi trên giường mà cau mày nhìn cô

– Ừ..Ừ… Đây chỉ muốn bay nhảy với 2 con thôi. Thêm anh thì chẳng bay được nữa – Nhi đang bực nên quay qua hất mặt nói chuyện với Quân. Cái thói ngang tàng chẳng bao giờ bỏ được

Quân lao với tốc độ ánh sáng dồn Nhi vào chân tường. Bao nhiêu năm chỉ có cái chiều cao là cô vẫn hơn anh là sao?? Anh đã cố gắng rồi mà!!

– Anh đang tính so chiều cao à?? Thông báo là em cao 1m8 nhé!! – Nhi nhếch mép cười đều với Quân. 5 năm thì phải cao lên chứ!! Cô đâu để thua kém được

– Chiều cao thì sao chứ hả?? Ừ đấy!! Anh chỉ cao 1m78 đấy… Có giỏi thì lùn như anh đi – Quân quê nên phùng má. Sao lúc nào cô cũng vậy nhỉ?? Bộ chọc anh có gì vui lắm sao??

Do không muốn đôi co nhiều và phần vì thấy môi Nhi cũng khô ráp nên anh hôn nghiến ngấu vào môi cô. Phải rồi… Quân hôn mãnh liệt lắm… mấy năm liền có được hôn người mình yêu đâu mà!! 2 người chỉ kịp buông nhau ra lấy chút oxi thì lại tiếp tục trao nhau nụ hôn mãnh liệt. Nhi và Quân như mất hết lý trí, 2 người như muốn bù đắp cho 5 năm dài đó

Số trời đã định, không có gì tránh được.. 1 tháng sau khi họ Phạm gặp họ Vương thì Nhi cũng phải lên xe hoa. Ngày cười thì để ba mẹ 2 bên thong thả với nhau còn phần tiệc cưới và đồ cưới thì Quân gần như phải cột Nhi vào xe mà chở đi. Sướng thế mà Nhi còn bày đặt làm giá.Quá hạnh phúc rồi còn gì, muốn kiểu nào thì Quân cũng đồng ý. Đi lựa áo cưới mà nhân viên cười khúc khích, ai cũng bão là vợ chồng sắp cưới lúc nào cũng vậy nhưng họ đâu biết là 2 người đã có 2 đứa con dễ thương ở nhà

– Ô..hô..hô… Công ta đã được đền đáp xứng đáng!! – Nguyên nâng ly trong tiệc cưới hoành tráng của Nhi

– Anh nói nhỏ nhỏ thôi!! Cô dâu với chú rể còn chưa vào mà!! – Sơn huých tay Nguyên, hắn đang quê với mấy người khác vì Nguyên cứ quen thói nói to – A..Anh Minh với anh Tuấn kia rồi- SƠn bỏ mặc ông già nhà mình mà chạy sang chỗ vợ chồng nhà người ta

Nguyên bị quê nên im lặng chuồn sang bên đó với vợ của mình. Đi giữa chừng thì có 1 cô gái có giọng nói nhỏ nhẹ, quen thuộc đến chào Nguyên

– Nguyên đó sao?? Hôm nay cậu diện đồ dữ ha!!- là Diệu chứ không ai khác. Chị cũng được mời mà

– À..Diệu!! Lời khuyên của tôi công nhận có ích thật – thấy Diệu tươi tắn thế này thì anh chắc rằng chị cũng kịp nhận ra là mình đi sai hướng và đang điều chỉnh lại

– Ừ…- Diệu gật đầu rồi vén mái tóc rối của mình sang 1 bên

Sơn nhìn thấy liền nổi máu ghen. Hắn có thể điềm tĩnh nếu không phải Nguyên đang cười nói với người con gái kia. Hắn cầm ly rượu trên tay, ngẩng cao đầu rồi hít thật sâu và tiến tới chỗ Nguyên

– Anh!! Ai thế?? Người quen sao??

– Đây là Diệu đó.. Nổi tiếng hồi cấp 3 đó… – Nguyên vẫn lãnh đạm trả lời Sơn, anh quay qua Diệu rồi cười niềm nở béo má Sơn – Giới thiệu với Diệu đây bà xã của tôi!!

Diệu giờ nhìn có cảm tưởng như muốn xịt máu mũi. Chị đã thấy được sự hạnh phúc trong cộng đồng LGBT. Không dừng lại ở đó mà chị còn được tiếp xúc với Nam và Trung, Tuấn và Minh. Điều này làm thỏa mãn tâm hồn hủ nữ của chị!!

Quân xuất hiện với bộ com-lê, tóc anh được vuốt lên trông cực kì bảnh. Mặt Quân hào hứng cứ liên tục nhìn vào cái đám nhí nhố ở dưới đại sảnh. Anh đang hồi hộp để chờ Nhi trong váy cưới bước ra từ cánh cửa đang đóng kia như thế nào

Cánh cửa hé mở. Ánh sáng bên ngoài chen nhau lọt vào khe hở của cánh cửa. Cánh cửa bỗng bật tung nhanh chóng rồi hoa theo cái quạt bự bay tùm lum tạo nên khung cảnh khá lãng mạn

– Quân đầu từ phết!! – Minh ghé sát vào tai Tuấn thầm thì và nhận được cái gật đầu của Tuấn vì cậu đang bận dán mắt vào cô dâu kia

Nhi xuất hiện trong khung cảnh hoa lá bay loạn lên, có cái còn chui vào miệng cô nằm được mới ghê. Nhanh chóng phun nhẹ cánh hoa đó ra rồi khoác tay ông Hùng bước trên thánh đường. Từng bước, từng bước, cô bước thật chậm rãi trên lối đi được rải đầy hoa mà nhớ lại những kỉ niệm từng có với Quân. Ngọt ngào?? Có!! Giận hờn?? Có!! Hiểu lầm?? Có!! Những thăng bậc cảm xúc đang làm cô ngày càng hồi hộp hơi… Cái người đang đứng đợi cô ở trên bục kia là người cô sẽ trao trọn cuộc đời cho người ấy…

Chân cô dừng lại ở điểm cuối cùng của đường đi trải hoa ấy. Ông Hùng buông tay Nhi ra và trao bàn tay nhỏ nhắn ấy cho Quân và cười hiền

– Ta giao con gái lại cho con!! Hãy chăm sóc con gái ta nhé!!

– Vâng thưa ba – Quân nhẹ gật đầu rồi nâng niu bàn tay của Nhi, đưa cô tới chỗ làm lễ

Giờ anh cảm thấy sao à?? Quá hạnh phúc đi chứ!! Chiếc váy cô mặc đâu phải đi lựa trong chỗ đồ cưới mà là thiết kế của anh kể cả bộ đồ anh đang mặc.. Thật sự anh giấu bản thiết kế đó trong hộc bàn rồi bị bà Hiền lấy đi lúc nào cũng không hay. Gần đến ngày cưới thì bà Hiền ném hết đồ cưới được lựa ra chỗ khác làm Nhi với Quân hết hồn, rồi bà đưa tờ giấy vẽ của Quân cùng với bộ lễ phục được may y chang bản thiết kế. Nhi với Quân chỉ biết ôm bà mà cảm ơn không hết!! Thật xứng đáng là người mẹ tốt!!

Người con gái mình muốn gửi trọn tình cảm đang ở ngay trước mặt anh thì cớ sao anh lại không hạnh phúc được chứ!! Hai người chỉ biết lặp lại những gì người làm lễ nói cho đến khi người làm lễ kết thúc bằng một câu rất thường thấy

– Ta tuyên bố hai con là vợ chồng hợp pháp!! Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!!

Vừa mới dứt câu thì Nhi nhanh chóng nhào tới hôn Quân… Mãnh liệt tới độ mà anh không thể ngờ…

– Zen với Cill hãy che mắt lại và nghĩ tới người mẹ hiền dịu, nhẹ nhàng đi con – Nguyên với Sơn từ tốn che mắt 2 đứa nhỏ đang trố mắt nhìn lên thánh đường kia

Đến phần cô dâu tung hoa à?? Phần đó thì lúc nào chẳng có!! Quân nắm tay Quân chạy ra ngoài thánh đường và cô xoay người lại tung hoa… Người bắt được hoa là 1 chàng trai cao ráo…

– Jen đó sao?? – Quân quay lại nhìn người chụp được hoa và không ngờ đó là Jen, anh còn tưởng cậu ta đang bận việc bên Hàn nên không đến được chỉ gửi thiệp cho có thôi

– Đám cưới của Quân mà.. Tôi phải đến chứ… – Jen nhìn bó hoa rồi cười, xoay người về phía cô gái đang đứng cạnh mình – Tôi nhận được bó hoa này nên tôi sẽ là người đám cưới tiếp theo…. Tuy chỉ tìm hiểu nhau chưa đầy nửa năm nhưng anh biết em là người con gái đời anh cần tìm… EM SẼ ĐỒNG Ý LẤY ANH CHỨ??- Jen quỳ 1 chân xuống và cầu hôn như phim Hàn vậy đấy

– Còn phải hỏi sao…. EM ĐỒNG Ý!! – người con gái mà Jen đang cầu hôn lại là Diệu!! Trái đất tròn thật… Trong vô vàn biển người thì 2 ấy lại gặp nhau

Đám cưới xen lẫn màn cầu hôn này thật ý nghĩa à nha… Nhi với Quân sẽ đi hưởng tuần trăng mật à?? Không có đâu!! Vừa xong đám cưới là ngay hôm sau 2 người chạy hộc hơi đi làm. Nhi lo cho buổi kí tặng sách và họp báo cho dự định của mình còn Quân lại phải chuẩn bị cho 1 dự án lớn

Mất cả tháng thì xong việc… Hưởng tuần trăng mật bù à?? Làm gì có!! Chỉ vậy là Nhi với Quân đủ hạnh phúc rồi… Được về chung 1 nhà còn có 2 đứa trẻ dễ thương suốt ngày chạy loanh quanh nhà là đủ thấy như mỗi ngày đang đi hưởng tuần trăng mật rồi.. Đâu nhất thiết phải là những buổi tối lãng mạn và nồng cháy ở 1 nơi chỉ có 2 người thì mới gọi là tuần trăng mật….!!

3 cặp kia cũng nhận con nuôi ngay sau đó 2 tháng cũng tới dự đám cưới của Jen và Diệu. Minh với Tuấnlợinhận 1 cậu nhóc ngớ ngẩn và đen tối giống như Minh vậy… Cậu nhóc đó đã 15 tuổi tròn. Trung và Nam thì nhận nuôi 1 trai 1 gái, trai 14, gái 11 khá nghịch ngợm. Nguyên với Sơn thì nhận về cặp song sinh nam đã 12 tuổi trông có vẻ lanh lợi

~ 2 năm sau~

– Phạm Vương Phúc…Phạm Vương Hiền…. Hai đứa con có đi học hay không?? – Nhi từ dưới bếp quát tháo…. Sau 1 tháng cưới thì tất nhiên phải đặt tên cho Zen với Cill chứ… Mất cả ngày của Nhi và Quân… Đặt tên cũng thấy mệt

– Mẹ có cần phải gọi hết cả họ tên bọn con ra vậy không? – Zen bây giờ tên là Phúc.. Có vẻ cậu vẫn thích gọi tên ở nhà hơn

– Ăn sáng đi!! Hôm nay là ngày đầu tiên 2 đứa học tiểu học đấy.. – Nhi bưng 2 đĩa rau ra rồi đặt xuống bàn và chống nạnh thở dài và hít thật sâu – PHẠM NGHIÊM QUÂN!! Ở TRÊN ĐÓ THÊM 1 GIÂY NÀO NỮA LÀ EM GIẾT ANH ĐẤY!!

Quân từ trên nhà khi nghe lệnh thì ba chân bốn cẳng chạy xuống. Suốt 2 năm qua anh đang còn tưởng đây là mơ nên sáng nào cũng ngồi trong phòng tự đánh mình cho đến khi Nhi quát tháo thì anh mới tỉnh ra

– Hiền…À không… Cill – Con có ăn kẹo bạc hà không? – Nhi lục tủ lạnh rồi chìa ra thanh kẹo bạc hà

– Dạ có… Mẹ cho con nhiều nhiều nha, lên lớp con chia mấy bạn ăn chung – Cill vừa nhai cơm nhồm nhoàm rồi nói đến nổi phun cả cơm ra ngoài

– Gớm quá…. – Zen đây bị dính 1 ít nên cau mày

– Mệt anh ghê… Ngày khai trường được gặp bạn mới mà anh cứ nhăn nhó là sao?? – Cill tưởng Zen không thích đi học nên cô bé tiếp tục phun cơm ra ngoài

– Phun hết cơm ra ngoài kìa… Phun ra chỗ anh rồi, ghê quá đi!! Con gái ăn uống bất lịch sự – Zen ăn nhanh rồi lấy cặp chạy ra ngoài

Bé Cill nhà ta thấy anh hai của mình ăn xong thì cũng cố gắng ăn cho hết rồi xách cặp chạy theo

Vừa ra tới cổng đã thấy 2 người con trai giống nhau y đúc đang ngồi trên 2 chiếc xe đạp. Điểm khác biệt giữa 2 người con trai ấy là 1 người có 1 vết sẹo bên trái má do nghịch dao cứa vào

– Ý… anh Phong với anh Tâm tới chở bọn em đi học hả?? – Cill thấy 2 người mà cười hớn hở

– Ừ… Lên xe đi. Sắp trễ giờ rồi!! – người có sẹo bên má là Phong vội xoa đầu Cill rồi hất cằm về yên sau – Bé Zen không thích đi học sao mà mặt mày cứ bí xị thế

– Sáng ra bị phun cơm đầy mặt chắc anh vui được hả?? – Zen lườm xéo Cill rồi leo lên xe Phong ngồi

– Phun lại – Phong và Tâm đồng thanh

– Thế 4 đứa muốn phun lại nhau rồi trễ giờ hay muốn cô nện cho 1 trận rồi mới đi – Nhi ra ngoài cỗng cầm theo con dao rồi cười đầy ám khí

– Chào cô tụi cháu đi – Phong với Tâm bị Cill với Zen cấu vào eo cộng thêm sợ Nhi nên vọi chào rồi vọt lẹ

Quân ngồi trong nhà đeo giày rồi ra ngoài nhẹ nhàng cầm con dao của Nhi quăng ra chậu cây. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn phớt trên môi Nhi rồi cười

– Hay cáu vừa vừa thôi… Em dữ quá làm bọn trẻ sợ đấy. Tí nữa em có đi làm không?

– Cái đám nhí nhố đó không dữ là không được… Anh lo đi làm đi, trễ giờ rồi. Tí nữa em mới đi – Nhi chỉnh lại cà vạt cho Quân rồi cũng dịu người lại

– Ừ – Quân lại tham lam hôn thêm 1 lần nữa rồi lấy xe đi làm luôn

Nhi dọn dẹp xong thì quay trở về phòng của mình. Tay cô thoăn thoắt làm việc trên laptop, hôm nay cô cũng hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết mà cô đang tâm huyết cả 2 năm qua. Cuốn tiểu thuyết ấy như đang nói về cuộc sống của cô và nhưng khung bậc cảm xúc mà cô cảm nhận được. Dòng cuối ở cuốn tiểu thuyết đã khép lại những cậu chuyện nhiều cảm xúc đó: “Tôi đã tìm thấy nơi tôi cảm thấy hạnh phúc chính là trong gia đình bé nhỏ của tôi!! Và không thể thiếu đó là những người đã luôn bên tôi khi tôi gục ngã… Cảm ơn vì tất cả!! Bây giờ tôi đã cảm nhận những gì ấm áp và hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu nhất…”

~ End~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.