Trương Gia Kỳ giống như khỉ dựa vào trên bàn, trong tay là bài thi của Bùi Lĩnh. Những bạn học khác tranh thủ giờ giải lao chạy đến chiêm ngưỡng “kẻ trâu bò điểm tối đa”. Trương Gia Kỳ giống như người phát ngôn của Bùi Lĩnh, vinh dự giơ bài thi lên cao.
“Xem đây! Xem đây!”
“Thành tích này chỉ có thể nói là trâu bò! Bùi Lĩnh của chúng ta có thể được điểm tối đa cũng có một nửa công lao của tôi.”
Tần Trì Dã nghe được hai chữ “chúng ta”, ánh mắt chuyển từ đôi chân của người nào đó sang mặt Trương Gia Kỳ. Trương Gia Kỳ không cảm nhận được ánh mắt của anh Dã, vẫn đang nói không ngừng, “Mấy người biết không? Hôm đó thi Toán, là tôi! Là tôi! Trương Gia Kỳ đưa cục tẩy đó cho Bùi Lĩnh. Đừng xem nhẹ cái cục tẩy đó, tôi đã làm phép bái qua…”
Có thể vì quá kích động và hưng phấn, bài thi điểm tối đa này có huân chương chiến thắng có chút công sức của cậu ta, con khỉ Trương Gia Kỳ vui vẻ không tự chủ được mà hướng về phía Bùi Lĩnh thăm dò. Từ góc độ của Tần Trì Dã thấy dường như Trương Gia Kỳ đang nửa ôm lấy Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã nhíu mày, đứng lên. Đám đông đang hóng drama nghe Trương Gia Kỳ nói xàm lập tức yên lặng không ít.
Trùm trường chê bọn họ quá ồn à?
Trùm trường muốn đánh người sao?
Phía sau Trương Gia Kỳ không có mắt, vẫn tiếp tục vui vẻ: “Người anh em của tôi! Thành tích này của cậu là-” sau đó cánh tay bị ai đó đập một phát. Trương Gia Kỳ theo bản năng nói “Làm sao”, vừa nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh Dã lập tức sửa miệng: “Sao vậy anh Dã?”
Tần Trì Dã không trả lời mà là vươn tay tách bả vai Trương Gia Kỳ khỏi Bùi Lĩnh, lạnh lùng nói: “Ồn ào”.
“?” Trương Gia Kỳ bừng tỉnh hiểu ra sau đó trả đũa, nói với bạn học đang vây xem, “Làm gì vậy, đứng một đống ở đây, líu ra líu ríu có phiền không hả…” vừa nói vừa ngồi về chỗ ngồi của mình.
Bạn học vây xem thấy trùm trường lạnh mặt không dam hỏi lung tung nọ kia nữa đánh phải rút lui, có người nhỏ giọng nói với Bùi Lĩnh: “Bùi Lĩnh, cậu đổi chỗ ngồi đi, hàng phía trước yên tĩnh thích hợp học tập.”
“Đúng đó, bàn ba bàn bốn cũng được, chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau.”
Cũng có người mê tín, tò mò hỏi: “Trương Gia Kỳ, cục tẩy kia cậu bái ai đấy?”
Từ Liễu cũng nghiêng lỗ tai thám thính. Cô vẫn còn đang trong hoảng hốt, có hơi không tin được điểm tối đa là thực lực của Bùi Lĩnh, cảm thấy chỉ là trùng hợp. Cô với Bùi Lĩnh ngồi cùng bàn, Bùi Lĩnh lên lớp là gì cô đều thấy rõ, hoặc là nằm ngủ không thì ngẩn người, làm bài cũng không không đàng hoàng, làm sao có thể lấy điểm tối da.
“Tô Hạ đó, đại diện môn Toán.” Trương Gia Kỳ thuận miệng nói.
“Tô Hạ á? Nhưng cậu ấy thi được 130 chứ mấy.”
“Miệng cậu nói hay nhỉ, 130 mà bảo chứ mấy.”
“Đấy không phải là so với điểm tối đa à…”
Mấy bạn học nói liên miên lải nhải về chỗ ngồi. Bạn học vừa nãy đề cử bàn trước cho Bùi Lĩnh về đến chỗ của mình còn chỉ chỉ vị trí còn lại, ý bảo buổi chiều chọn chỗ ngồi nhớ chọn ở đây.”
“Haizz, cậu không phải là thật sự muốn ngồi bàn trước chứ?” Trương Gia Kỳ còn rất luyến tiếc.
Bùi Lĩnh quay người, gõ gõ mặt bàn của Trương Gia Kỳ, “Bài thi.”
Trương Gia Kỳ trả bài thi lại thì nghe Bùi Lĩnh hơi hơi thở dài, nói: “Thi Toán cũng là vì vận may tốt hơn một chút thôi, điểm mấy môn kia còn chưa biết mà. Hiện tại mấy cậu ấy cảm thấy tôi rất lợi hại, nếu mấy môn khác điểm không ra gì, chọn chỗ ngồi cũng không tới phiên tôi, lại có thể chê cười tôi nữa.”
“…” Trương Gia Kỳ ngắc ngứ, nhìn bài thi 150 điểm đỏ tươi trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Muốn chê cười cũng là chê cười cậu ta mới phải. Môn toán của cậu ta, 45 điểm, vẫn sống tốt. A không đúng, ai mẹ nó dám chê cười cậu ta! Trương Gia Kỳ nắm chặt nắm đấm, nghĩa khí nói: “Tiểu Bùi đừng sợ, mẹ nó đứa nào dám chê cười cậu, xem tôi có đánh chết kẻ đó không.”
“Cậu đúng là người tốt Trương Gia Kỳ.” Bùi Lĩnh yên lặng phát thẻ người tốt.
Tần Trì Dã liếc mắt nhìn Bùi Lĩnh “lo lắng” điểm mấy môn sau. Ánh mắt hai người giao nhau một giây, Bùi Lĩnh bình tĩnh quay đầu lại nghe Tần Trì Dã lạnh nhạt ha một tiếng.
!
Cái người này đang chê cười cậu! Lỗ tai Bùi Lĩnh giật giật, chẳng lẽ cậu kỹ nữ quá rõ ràng? Không thể nào?
Tần Trì Dã nhìn thấy lỗ tai của Bùi Lĩnh hơi động đậy, gần như là trong nháy mắt vành tai nhiễm một lớp hồng nhạt
Không biết có chuyện gì, Tần Trì Dã dời ánh mắt không dám nhìn nữa.
Tiết thứ hai là môn Ngữ văn. Giáo viên môn Văn ôm bài thi đi vào, nở nụ cười, “Phát bài thi đi. Thành tích Ngữ văn lần này của lớp chúng ta không tệ, có ba bạn đặc biệt tốt cực kì đáng tuyên dương.”
Lưu Mẫn phát bài thi. Bài thi dựa theo thành tích từ cao xuống thấp. Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy tên sững sốt một chút.
Lại là Bùi Lĩnh.
“Lớp chúng ta có hai bạn đồng hạng nhất, Bùi Lĩnh và Lưu Mẫn.” Giáo viên Ngữ văn đứng trên bục giảng cũng đồng thời nói.
Toàn lớp kinh ngạc: “Lại là Bùi Lĩnh.”
“Mẹ nó, Ngữ Văn cũng hạng nhất?!”
“Má nó trâu thật, hai môn hạng nhất rồi.”
Lưu Mẫn phát bài thi ra, bài thứ hai quả nhiên là của cô, hạng ba là Tô Hạ-
“Tô Hạ thứ hai, kém hai điểm, có hơi sơ ý, lần sau phải chú ý.” Giáo viên Ngữ văn cười nói: “Mọi người cho bạn ấy một tràng pháo tay nào. Lần này ai thi không tốt cũng không cần nhụt chí, cố gắng học theo ba bạn học này.”
Ánh mắt cả lớp nhao nhao hướng về phía sau, nhìn về Bùi Lĩnh bàn thứ hai đếm ngược, bốp bốp bốp bốp bắt đầu vỗ tay. Biểu hiện của Trương Gia Kỳ là kích động nhất, “Xuất sắc! Bạn Tiểu Bùi!” Nếu không phải đang trong lớp, Trương Gia Kỳ có thể gào vỡ họng.
Bùi Lĩnh được tắm trong ánh mắt lén lút đánh giá cùng hâm mộ của cả lớp, bình tĩnh, ưu nhã, mỉm cười.
Mình tuyệt quá đi!
Hì hì hì.
Từ Liễu nghiêng đầu muốn nhìn xem Bùi Lĩnh được bao nhiêu điểm Văn. Bùi Lĩnh chú ý, quan tâm dời cánh tay đi để bạn ngồi cùng bàn có thể nhìn thấy điểm trên bài thi, nói: “Phát huy không tốt lắm, chỉ được có 141 thôi.”
“Có hơi thụt lùi.”
Từ Liễu: …
Đợi một chút là đến bài thi của Từ Liễu. Ngữ văn là môn tủ của cô, nhìn bài thi vốn dĩ cũng không tệ, 121 điểm. Đây là thành tích tốt nhất của cô nhưng mỗi lúc Từ Liễu nghĩ đến chuyện này, trong đầu lại không tự chủ hiện ra “có hơi thụt lùi”, “phát huy không tốt”, “chỉ được 141 điểm” vô hạn tuần hoàn.
Từ Liễu trầm mặc, hốc mắt đỏ lên.
Ban đầu Bùi Lĩnh cũng không chú ý lắm. Đến khi phát hiện ra, Bùi Lĩnh giật mình, chân thành tha thiết an ủi nói: “Lần này cậu được điểm thấp cũng không sao đâu. Lần sau cố gắng là được rồi, đề văn lần này cũng-rất khó.”
Trái lương tâm ghê. Bùi Lĩnh thầm nghĩ, mình đúng là bạn ngồi cùng bàn tốt mà.
Từ Liễu: Đề Ngữ văn lần này có hơi khó, cô đã dành nhiều thời gian nghiêm túc ôn tập, điểm số cũng rất tốt, có thể-
Bùi Lĩnh cậu đừng có mà dùng biểu cảm “miễn cưỡng” để nói là đề khó!!!
Tâm trạng Từ Liễu sụp đổ, gục xuống bàn không để ý tới Bùi Lĩnh. Cô chỉ muốn mắng người thôi thế nhưng hiểu rõ người ta thi tốt là thực lực của người ta, người ta cũng tốt bụng an ủi cô-càng khó chịu hơn.
Tại sao Bùi Lĩnh lại an ủi cô chứ!!
Nếu không thì đã có thể thầm mắng trong lòng!!!
Tâm lý bạn cùng bàn dễ dàng suy sụp nhưng may mắn là chiều nay đã có thể đổi chỗ ngồi. Vì sức khỏe của Từ Liễu, Bùi Lĩnh không có khả năng diễn kỹ nữ nữa. Vậy thì chỉ có thể đổi một người có tâm lòng bao la, một bạn cùng bàn có thể khiến cậu thống khoái diễn kỹ nữ.
Bùi Lĩnh suy nghĩ một hồi, Trương Gia Kỳ phía sau cũng không tệ lắm.
Tính toán đâu vào đấy, Bùi Lĩnh lại lại quơ quơ chân. Tần Trì Dã phía sau thấy vậy thầm nghĩ, họ Bùi này lại muốn làm cái gì nữa đây?
Chuông reo hết giờ, giáo viên Ngữ văn nói tan học, vừa mới rời đi cả lớp nhốn nháo ầm ĩ. Bạn học ngồi phía trước đều hướng về phía sau. Trương Gia Kỳ ngồi tại chỗ giống như nhân viên bán vé nói: “Ngồi đây lâu như vậy còn chưa bao giờ gặp hôm nào làm ăn tốt như hôm nay.”
Ngồi bàn sau ngoại trừ vóc dáng cao ra còn lại là những người không chuyên tâm học tập, hơn nữa lại có Tần Trì Dã trấn thủ, ngày thường trong lớp lúc tan học, phía sau này không có bạn học nào tới “qua cửa”. Ai muốn học bài hỏi đề thì đều chạy lên phía trước. Còn đây là lần đầu tiên bàn phía trước chạy về bàn phía sau.
“Bạn Tiểu Bùi mang vinh quang về cho chúng ta.” Trương Gia Kỳ đắc ý.
Tần Trì Dã không để ý Trương Gia Kỳ, nghe chữ “chúng ta” cũng chưa nói gì, chỉ là ánh mắt lại quét đến dưới bàn đằng trước.
Quả nhiên, lại bắt đầu rung rung rồi.
“Bùi Lĩnh Bùi Lĩnh Ngữ văn cậu được bao nhiêu thế?”
“Có ngốc không thế, giáo viên đã nói Lưu Mẫn với Bùi Lĩnh đồng hạng nhất, Lưu Mẫn 141 điểm.”
“Mẹ nó đúng là 141 thật. Ngữ vân hạng nhất, Toán cũng hạng nhất, quá trâu.”
“Lợi hại thật.”
Bùi Lĩnh cười cười, khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi, lần này đề không khó, rất đơn giản.”
Từ Liễu không nhịn được nữa, đứng dậy thật mạnh đập vào ghế phát ra tiếng vang. Những người khác nhìn qua nhưng Từ Liễu không để ý, trực tiếp đi đến bàn trước.
Cô biết ngay Bùi Lĩnh nói đề khó là đang gạt người!!!
Bàn phía trước Lưu Mẫn với Tô Hạ cùng mấy người đang tụ tập nói về kiểm qua kiểm tra cũng nghe được tiếng vang. Thấy Từ Liễu lại đây, Lưu Mẫn tránh chỗ để Từ Liễu ngồi chỗ của mình, “Sao vậy? Ai chọc cậu không vui?”
Hốc mắt đều đỏ lên nhưng mọi người ở cái tuổi này rồi không dễ để hỏi làm sao mà khóc.
“Còn có thể là ai, tớ không muốn ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh nữa!” Từ Liễu nói.
Trước kia cô ngại Bùi Lĩnh không học tập làm ảnh hưởng tới mình còn bây giờ thì bị đả kích. Bùi Lĩnh không học kiểm tra còn tốt hơn cô. Nghe những lời kia…
Cô không chịu nổi!
“Cậu ta nói cái gì? Ỷ lần này thi tốt không coi ai ra gì à? Còn bắt nạt cậu nữa hả?” Bạn cùng bàn Tô Hạ hỏi.
Từ Liễu: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là-” Cô không muốn nói đề tài này, chẳng lẽ lại nói Bùi Lĩnh an ủi mình, nói mình học ngu!
“Quên đi, không nói cái này nữa.” Tô Hạ hòa giải. Lưu Mẫn nói tiếp, “Đúng vậy, thành tích nên so với bản thân mình, có tiến bộ là tốt rồi.
Bạn cùng bàn Tô Hạ gật đầu, có chút không phục, nói: “Toàn bộ bài thi còn chưa phát hết đâu, cũng không nhất định hạng nhất là Bùi Lĩnh. Tớ không tin cậu ta có thể được hạng nhất toàn bộ.”
Mấy người khác không tiếp lời, ai nấy đều trầm mặc.
Bạn cùng bàn Tô Hạ cảm thấy mất mặt, “Thôi tùy đi, dù sao cũng chỉ là thi khảo sát thôi, lại không tính xếp hạng cả khối chứ đừng nói là xếp hạng toàn tỉnh. Cậu ta giỏi như vậy cho dù đứng nhất lớp mình thì sao chứ. Lớp 11-1 của người ta mới là lớp chọn, đề lớp mình không giống lớp 1. Bạn tớ ở lớp 1 mới gọi là đề khó. Tớ nhìn mà chẳng hiểu gì.”
“Đừng tức giận nữa, cố gắng là được rồi.” Tô Hạ thất thần nói, trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Cậu ta sợ Bùi Lĩnh thật sự thi tốt được hạng nhất cả lớp, không giống với những gì ở kiếp trước.
Tiết thứ ba vốn là tiết mỹ thuật nhưng lại bị giáo viên môn Hóa chiếm dụng. Lão Nghiêm cầm bài thi tổng hợp Lý Hóa bước vào lớp.
Binh thường lão Nghiêm là một giáo viên vô cùng nghiêm túc, hung dữ thế nhưng hôm nay đứng trên bục giảng, trên mặt lão Nghiêm lộ ra một nụ cười, chẳng qua càng khiến cho học sinh dưới lớp càng thêm rùng mình yên lặng.
“Kiểm tra Lý Hóa tổng hợp lần này, lớp chúng ta có một học sinh thi vô cùng không tệ.” Lão Nghiêm vừa mở miệng phát hiện ra cả lớp đồng loạt nhìn về phía sau.
Đắm chìm trong ánh mắt quen thuộc, Bùi Lĩnh: mỉm cười.
“Đúng vậy, là đại diện môn hóa của lớp chúng ta Bùi Lĩnh, kiến thức nền tảng vẫn còn được, hạng nhất cả lớp. Đừng có mà kiêu ngạo, tiếp tục phát huy.”
Cả lớp: …
Vì sao từ lời nói của lão Nghiêm lại nghe được mùi vị quen thuộc.
Bùi Lĩnh tự mình lên lấy bài thi. Đối với lời nói đừng kiêu ngạo của thầy Nghiêm cậu vô cùng đồng ý. Trong các bài kiểm tra về sau, cậu sẽ tiếp tục không phát huy tốt, bình thường thôi, hình như làm sai rồi, làm sao bây giờ đề khó quá. Khiêm tốn như vậy là phẩm chất tốt đẹp!
“Bao nhiêm điểm?”
“Bùi Lĩnh cậu được mấy điểm?”
Bạn học ngồi phía trước tò mò, thấy Bùi Lĩnh trờ về chỗ ngồi nhỏ giọng hỏi thăm. Nếu là trước khi đương nhiên sẽ không dám làm càn trong tiết của lão Nghiêm thế nhưng hôm nay trông tâm trạng lão Nghiêm vô cùng tốt.
Bùi Lĩnh khiêm tốn nói: “Bình thường thôi, cũng điểm tối đa.”
“???”
“!!!”
“Đờ mờ.” Có người nhịn không được nói lời thô tục.
Lão Nghiêm liếc mắt, làm như không thấy, gõ gõ mặt bàn, “Hôm nay chữa bài thi. Có mấy người tôi không biết là đi học cho ai nữa. Toàn là bài tôi đã giảng qua mà vẫn làm sai được…”
Tô Hạ căn bản nghe không vào. Trong đầu câu ta bây giờ đều là Bùi Lĩnh được điểm tối đa. Mà bạn cùng bàn Tô hạ nghe được hai chữ “tối đa” cũng dài mặt ra. Bùi Lĩnh thế mà lại được tối đa môn Lý Hóa tổng hợp. Có phải là chép bài không, chứ sao lại được tối đa chứ…
May mắn là tiết cuối cùng là tiết mỹ thuật, bạn học lớp 2 còn có thời gian để thở phào. Chứ không nếu tiếng Anh lại có điểm thì đúng là sốc không chịu được.
So với bùng nổ thành tích thì kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hơn chính là mức độ thở oxi.
Đây là thế giới của người học giỏi à?
Có người tính tổng điểm của Bùi Lĩnh.
“Toán tối đa 150, Lý Hóa tổng hợp tối đa, Ngữ văn 141, đậu má 591.”
“Đại thần, Bùi đại thần, buổi chiều chọn chỗ ngồi có thể ngồi với thần không?”
“Tớ có thể bao cậu bữa sáng.”
“Đại thần, chọn tớ chọn tớ.”
Bùi Lĩnh: “Tôi không muốn ngồi bàn trước đâu, bởi vì tôi sẽ thường xuyên ngủ trong giờ học, khả năng là sẽ quấy rầy đên việc học hành của mọi người.”
Bạn học ngồi bàn trước: …Ngủ trong lớp??
Ra vẻ gì chứ, nhưng nhớ lại, hình như đúng là Bùi Lĩnh ngủ trong giờ toán còn bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng một chuyến.
Cái này là mẹ nó thế giới thần kỳ gì vậy?
Trương Gia Kỳ cản trở, “Mấy người làm cái gì đấy. Bùi Lĩnh không thích ngồi đằng trước đâu, đừng có ồn ào nữa.” Lại còn cảm động gâu gâu: “Bạn Tiểu Bùi à, cậu thật sự không có ý định đổi chỗ ngồi à, vẫn ngồi phía sau? Tôi biết mà, cậu có cảm tình với bàn sau đúng không.”
Bùi Lĩnh nhìn Trương Gia Kỳ, không chỉ có cảm tình với bàn sau mà còn có cảm tình với cả cậu nữa đấy.
Cậu về sau chính là công cụ hình người để tôi diễn kỹ nữ!
“Tốt lắm người anh em.” Bùi Lĩnh vỗ vỗ vai Trương Gia Kỳ.
Ánh mắt Tần Trì Dã đặt trên vai Trương Gia Kỳ. Hắn đứng dậy, nói: “Trương Gia Kỳ, chơi bóng.”
“Hầy, được rồi.”
Giữa trưa chơi bóng thì không thể cùng Bùi Lĩnh đi căng tin. Bọn họn quen chơi bóng trước, chơi xong thì tắm rửa rồi đi căng tin ăn trưa. Dù sao thì buổi sáng ăn nhiều cũng không đói bụng, nếu ăn no rồi thì không chơi bóng được.
Một mình Bùi Lĩnh đi ăn cơm trưa phát hiện nhiều bạn học đổ dồn ánh mắt nhìn mình.
Cậu còn chưa biết sáng sớm nay lúc có điểm, “Bùi Lĩnh lớp 11-2” đã truyền khắp khối 11 ban tự nhiên.
Môn Toán tối đa!
Lý Hóa tổng hợp tối đa!
Ngữ văn 141!
Lên lớp toàn nằm ngủ, không nghe giảng bị chủ nhiệm lớp phê bình, nghe nói còn dám cá cược nếu thi tốt thì từ nay về sau lên lớp muốn ngủ thế nào cũng được. Nghe nói dám đi trễ tiết Hóa của lão Nghiêm, kết quả đảo ngược cấp hai, tiết tiếp theo lão Nghiêm lập tức cho làm đại diện môn học, là bảo bối đầu tim của lão Nghiêm….
Trong ký túc xá Chu Hiện kể chuyện giống như đang bình thơ, chân run rẩy, nói dai nói dài, thỉnh thoảng lại chùi nước miếng.
“…Tớ nghe là tên của cậu xong mẹ nó trực tiếp kinh ngạc, lay lay người ta hỏi có phải là lớp 2 không, có phải là Bùi Lĩnh tên cậu không, bạn tớ nói phải. Trâu bò quá người anh em ơi, quá trâu.” Chu Hiện liên tục nói lời thô thục biểu đạt cấp độ kinh ngạc của cậu ta.
Bùi Lĩnh trầm tư hai giây, nói: “Chu Hiện, quan hệ của cậu với Trương Gia Kỳ nhất định rất tốt nhỉ.”
“Hả? Sao cái này mà cậu cũng biết? Quả nhiên trâu bò, học sinh xuất sắc quả nhiên thông minh.” Chu Hiện vui vẻ, “Bọn tớ học chung cấp hai, còn có anh đại Tần nữa, về sau đều học Anh Hoa, chẳng qua là không cùng lớp.”
“Trương Gia Kỳ nói với cậu à?”
Bùi Lĩnh lắc đầu, “Không phải. Khí chất trên người hai người bọn cậu quá giống nhau.”
Đều vô cùng ngu ngốc nghĩa khí.
Thích hợp để diễn kỹ nữ, còn nhìn không ra.