Hai người vào buồng trong, rẽ thêm một lần đã đến phòng bếp.
Thôn trang này tuy có nông sản phong phú, nhưng toà nhà lại không lớn. Nói trắng ra, chính là một gian nhà của gia đình nông dân chốn thâm sơn cùng cốc.
Khi vào phòng bếp, Hồng Xảo đang ở trước bệ bếp mở nắp lên xem xét. Quý Vân Lưu thấy nàng ấy mở nắp nồi bèn bước nhanh lên, mở nắp chén sứ đang nằm trong nồi hầm kia.
Bên trong là canh gà táo đỏ nấm tươi, canh gà vàng rượm, lớp mỡ mỏng di động trên mặt canh, đôi mắt Quý Vân Lưu tức khắc sáng lên: “Chín rồi!”
Hồng Xảo vội vàng ở một bên nhận lấy nắp sứ: “Cô nương, cô nương, cái này nóng đấy!”
Cố ma ma thấy nàng hào phóng không chú ý như thế, lại không nhịn được nhắc mãi nàng hai câu, bảo nàng phải tri thư thức lễ*.
*tri thư thức lễ: Có học thức hiểu lễ nghĩa .
Vừa nói đến tri thư thức lễ, Cố ma ma nhịn không được, hốc mắt bà lại lần nữa đỏ bừng, đem Quý gia từ trên xuống dưới nói hết một hồi.
Bà nói mấy năm nay Quý gia cũng không có nữ tiên sinh chân chính tới dạy Quý Vân Lưu học tập và xử lý việc vặt, nói Quý Vân Lưu tuổi tác dần lớn, qua hai năm nữa sẽ cập kê muốn lấy chồng. Trương gia tuy không phải hào môn nhà lớn gì, nhưng cũng không phải gia đình bình dân. Nếu hiện tại nàng còn không học tập những thứ này, đến lúc xuất giá ném đều là thể diện của Quý Thượng Thư. Lần này nàng trở về nội trạch Quý gia, những thứ khuê học này không thể lại trì hoãn nữa!
Cho dù trước khi dùng cơm Cố ma ma vừa khóc, bữa cơm này Quý Vân Lưu vẫn ăn đến hài lòng thuận ý, vô cùng vừa lòng.
Thời đại không có bột ngọt gia vị, hết thảy mỹ vị chỉ dựa vào chữ ‘tươi’.
Rau dưa mới hái từ ngoài đồng ruộng vào, cá tôm mới vừa bắt được từ giữa sông, gà vịt trong viện nhà nông tự nuôi, trực tiếp nấu lên như vậy… Quả nhiên mỹ vị đến môi răng lưu hương!
Đợi khi ăn cơm xong, màn đêm dần dần buông xuống.
Người nhà nông tiết kiệm, rất nhiều nhà vừa vào đêm sẽ không đốt đèn, bình thường đều là lựa chọn trời vừa tối đã đi ngủ.
Nơi thôn trang này của Quý Vân Lưu ngược lại còn tốt. Thôn trang không lớn, nhưng thời điểm nguyên chủ còn sống đã không phải người tiết kiệm. Vì thế vào ban đêm, trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Khi Quý Vân Lưu tắm gội xong, đã đến giờ Tuất. Nàng ra khỏi phòng, đứng trong viện ngẩng đầu nhìn trời.
Trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, từng viên sáng ngời, lấp lánh giống như đèn chỉ thị.
Không khí ở cổ đại tốt, ít nhất tuyệt đối không có sương mù cuồn cuồn, bao nilon đầy trời linh tinh!
Đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả tiếng ếch nhái côn trùng trong đồng ruộng nơi xa đều có thể nghe rõ ràng.
“Tự thử tinh thần phi tạc dạ..” * Quý Vân Lưu đứng trong viện, vô cùng có ý cảnh ngâm một câu, lại nghĩ không ra câu tiếp theo là cái gì.
*Tự thử tinh thần phi tạc dạ: Một câu trong bài thơ “Khởi hoài” của Hoàng Cảnh Nhân thời nhà Thanh.
Có điều chuyện này không gây trở ngại hứng thú thưởng thức sao trời của nàng. Nàng lập tức đi đến ghế dài trong viện nằm lên đó.
Khi Hồng Xảo cho bà tử thu thập xong mọi thứ trong phòng, rồi cầm một chiếc áo choàng ra đây, Quý Vân Lưu đã nằm trên ghế cất tiếng hát.
Hồng Xảo không hiểu tiểu thư nhà mình hát cái gì, chỉ cảm thấy ngũ âm của nàng ấy không đầy đủ khiến tiếng ca rất chói tai, so với vài vị hán tử dưới ruộng hát khúc cấy mạ đều khó nghe không dưới mười lần.
Mọi người đều nói tiểu thư khuê các cần tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, nhưng tiểu thư khuê các bốn chữ này tới nơi này của Quý lục cô nương vậy mà hoàn toàn không thừa chút gì, góp nhặt đều góp không ra tay nghề bình thường.
Hồng Xảo nghĩ tới Quý Vân Lưu, rõ ràng là một người dung mạo và dáng người như họa vậy, đợi ở thôn trang hai năm lại trở nên thô tục không chịu nổi như thế. Dù cho trước kia nàng cũng biết giọng hát của cô nương nhà mình không hay, khó thể lọt tai, nhưng rốt cuộc còn biết che đậy một chút, quyết sẽ không không quan tâm như vậy, tự sa ngã đến nỗi ở trong sân liền lên tiếng ca hát.
Nàng chìm trong bi thương, càng nghĩ càng khổ sở, quả thật là ruột gan đứt từng khúc, nhào lên trước hai bước bèn quỳ xuống đất khóc ròng nói: “Lục cô nương! Cố ma ma nói rất đúng, đều là Quý gia làm hại người thành như vậy, Quý gia bọn họ tất cả đều không phải thứ…”
Hai chữ ‘thứ tốt’ Hồng Xảo còn không nói ra, đầu tường sân bên kia “Ai nha” một tiếng, một bóng dáng đã lăn xuống.
Bóng đen kia như ánh trăng, từ trên trời giáng xuống, không thể ngăn cản.
Sau khi “Đông” một tiếng ngã trên mặt đất, ngay cả câu thứ tốt kia của Hồng Xảo đều nghẹn ở trong miệng. Hai mắt nàng trừng thẳng, ngũ tạng đồng loạt nhảy lên, hồn bay ra ngoài, một dọa này lập tức nấc cụt cái cách!
Quý Vân Lưu mới bị Hồng Xảo vừa quỳ vừa khóc làm ngốc đến “Ai nha” một tiếng ngồi dựng lên, bên kia tường đã lập tức ứng theo một tiếng “Ai nha”, một bóng dáng đen như mực lăn xuống cái rầm.
Người này tới quá không thể hiểu được, quá kỳ diệu, quá ngoài dự đoán mọi người.
Hai mắt của Quý Vân Lưu ngơ ngác chuyển qua, nhìn về phía góc tường kia, trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, nàng thật sự chưa từng thấy qua có người vậy mà giống như tảng đá lớn, rơi thẳng xuống đất, sau đó lại giống như cá chết nằm bẹp trên mặt đất.
“Cách… Cách…” Hồng Xảo bị tiếng nấc cụt này làm cho vừa gấp lại bực, nhưng nàng cũng sợ hãi và kinh hoảng. Nàng mãnh liệt vỗ tay Quý Vân Lưu, ý bảo nàng ấy đây là thích khách hoặc là tiểu tặc.
Vô luận cái nào, nam nhân xa lạ xuất hiện trong sân nữ quyến, chính là chuyện muốn mạng!
Nhưng giờ phút này nàng vừa kinh hách lại vừa nấc cụt, câu ‘có trộm, người tới…’ kia dù mở miệng thế nào cũng kêu không được!
Quý Vân Lưu từ trên ghế nằm đứng lên, vội vàng đè lại tay Hồng Xảo đang vỗ tay mình. Thân thể này hiện giờ ngay cả da tay đều rất non mềm, nào chịu được Hồng Xảo chụp đánh như vậy. Nàng ấy lại đánh tiếp, ngày mai trên cánh tay tuyệt đối có thể “máu tuần hoàn” ra một cái bao lớn!
Tay Hồng Xảo được Quý Vân Lưu cầm, sau đó ổn định tâm thần, đợi sau khi ổn thỏa đồng thời cũng xem rõ ràng đoàn bóng đen bên kia.
Luận chiều cao dài ngắn béo gầy, ước chừng là một tiểu thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi. Lại xem quần áo phối sức trên người hắn, hiển nhiên còn là thiếu niên lang nhà giàu có. Thiếu niên lang như vậy trừ phi có đam mê trộm cắp, bằng không còn không đến mức làm ăn trộm hoặc làm đạo tặc hái hoa.
Quý Vân Lưu nhìn về phía thi thể trên mặt đất. Trên người thiếu niên có mây tía lượn lờ, nhưng tự thân lại không mang theo mây tía. Hẳn là bên người thiến niên này có quý nhân thân phận vô cùng hiển hách, vừa rồi ở cùng hắn, cho hắn một tia mây tía.
Quý nhân ở cách vách?
Mày Quý Vân Lưu hơi nhướng lên, ra tiếng dò hỏi: “Vị công tử trên mặt đất này là từ chỗ nào đến, vội vàng như vậy lại muốn đi đâu?”
Thiếu niên trên mặt đất kia hiển nhiên không nghĩ tới chính mình sẽ ngã từ trên tường xuống. Giờ phút này trong đầu hắn cũng không trấn định hơn bao nhiêu so với hai người hạng nữ lưu.
Sau khi hắn rơi xuống đất, tuy nghe được Quý Vân Lưu dò hỏi, nhưng hắn sao lại nghe ra khẩu khí và ý tứ đều giống như đang nói ‘ngươi đây là muốn chạy tới nơi nào đầu thai?’. Mặt hắn đỏ rần, một cú cá chép lộn mình nhảy dựng lên: “Ách, xin lỗi, thật sự là..”
Giương mắt nhìn lại, thiếu niên thầm nghĩ: Đây hẳn là lục cô nương Quý gia, người đính hôn từ nhỏ với Nhị lang Trương gia, vị thôn cô sơn dã trong miệng tỷ tỷ ruột nhà mình kia.
Ánh mắt hắn dừng trên mặt Quý Vân Lưu, ảnh ngược trong đôi mắt đào hoa đang trừng trừng, thiếu niên bỗng nhiên trống rỗng đứng sững sờ ở kia. Câu “Thật sự là tiếng ca quá khó nghe, ta bị tiếng ca này làm chấn động đến mức rơi xuống đầu tường” trong miệng, lại mạnh mẽ nuốt trở về trong bụng.
Thiếu niên vội vội vàng vàng mà uốn lưỡi nói: “Thật sự là ánh trăng đêm nay quá sáng, làm hoa mắt ta..”
Thì ra tiểu nương tử đính hôn cùng với kẻ lỗ mãng Trương gia kia lớn lên đẹp như vậy!
Hắn còn không nói xong, lại một bóng đen cường tráng từ phía sau đạp tường mà đến, như sao băng chạy tới, rơi xuống trong viện.
“Xin lỗi, quấy nhiễu, ngày mai nhất định đến trong phủ bồi tội.” Ném xuống lời này, bóng đen cường tráng kia bế đoàn bóng đen lúc trước, lại vài bước đạp lên vách tường, giống như đại hiệp trong thoại bản vượt nóc băng tường ra khỏi tường viện.
Lúc trước thiếu niên vừa lăn xuống, theo sau tráng hán đến ôm đi, thời gian chẳng qua nửa nén hương.
“A! A! A!” Khung cảnh như vậy, rốt cuộc làm Hồng Xảo giật mình đến thuận khí không còn nấc cụt, “Mau, người mau tới đây!”
Thanh âm trung khí mười phần, nhưng truyền ngàn dặm.
——–
Khởi hoài – Hoàng Cảnh Nhân
Kỷ hồi hoa hạ tọa xuy tiêu,
Ngân Hán hồng tường nhập vọng dao.
Tự thử tinh thần phi tạc dạ,
Vị thùy phong lộ lập trung tiêu?
Triền miên tư tận trừu tàn kiển,
Uyển chuyển tâm thương bác hậu tiêu.
Tam ngũ niên thì tam ngũ nguyệt,
Khả lân bôi tửu bất tằng tiêu.
Dịch nghĩa:
Bao lần ngồi dưới hoa thổi sáo
Thấy xa xa bức tường hồng nơi Ngân Hán
Trăng sao đêm nay tựa khác với đêm qua
Vì ai mà đứng dưới gió sương trong đêm
Triền miên nghĩ đến kén rút hết tơ
Quanh quẩn hương tâm cây chuối sau bóc bẹ
Trăng rằm hằng tháng tiết trong năm
Thương thay chén rượu không thể làm vơi buồn.