Hoa Đan Di hậm hực bước vào lớp, thật may hôm nay giảng viên có chút việc riêng nên đến muộn, trong lớp sinh viên vẫn đang nhốn nháo. Hoa Đan Di chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hôm nay tâm trạng không tốt nên cô chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
Hoa Đan Di cảm thấy mình có thể ngủ được một giấc rất dài rồi thì mới bị đánh thức dậy. Một bạn nữa ở bàn trên từ lúc nào đã quay xuống lay cô, bạn nữ nhỏ giọng nhắc nhở:
“Bạn học, dậy đi. Giảng viên đang nhìn cậu kìa.”
Hoa Đan Di lúc này mới giật mình, đứng bật dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như mọi người trong lớp cũng đều đang đổ dồn tầm mắt về phía cô. Hoa Đan Di có cảm giác lạnh sống lưng… Bình thường cô vốn đã là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở trường, hôm nay trong lớp học lại được giảng viên để ý như vậy. Thực sự là rất mất mặt.
“Lần này thì thảm rồi.” – Hoa Đan Di chán nản cúi đầu, cô cảm thấy hôm nay thực sự rất xui xẻo.
Giảng viên kia hình như vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cô, nghiêm khắc nhắc nhở:
“Các sinh viên khác ngồi xuống, riêng em sinh viên ngồi bàn cuối vừa mới ngủ dậy đó đứng lên trả bài cho tôi.”
Hoa Đan Di dường như muốn khóc thét, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên để xem rốt cục là vị giảng viên nào mà tàn nhẫn như vậy. Ngay khi Hoa Đan Di nhìn lên, thì Tiêu Tranh cũng đang nhìn thẳng về phía cô. Hai người dường
như vô cùng bất ngờ khi thấy đối phương xuất hiên ở đây.
Hoa Đan Di không tin được vào mắt mình, lắp ba lắp bắp chỉ tay về phía Tiêu Tranh đang đứng trên bục giảng:
“Là… là anh?”
“Là em? – Tiêu Tranh cũng nghi ngờ nhìn về phía Hoa Đan Di, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.
Tiêu Tranh cảm thấy ông trời hình như là đang muốn giúp anh, sớm như vậy đã gặp nhau tiếp rồi. Lần này anh nhất định phải giáo huấn cô nhóc này một trận ra trò.
Hoa Đan Di không có tinh thần sắc đá được như vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Làm sao tên biến thái kia lại có thể là giảng viên của cô được? Một tên biến thái cũng có thể dạy học, vậy thì nền giáo dục thê thảm thật rồi.
Tiêu Tranh nhìn gương mặt vẫn còn đang xanh tím không rõ ràng của Hoa Đan Di, anh hơi nhíu mày lại. Cuối cùng vẫn nghiêm túc hỏi lại:
“Thế nào? Em có trả bài được cho tôi không? Nếu không thì báo tên cùng số thứ tự, cuối kỳ trừ điểm chuyên cần.”
Hoa Đan Di hôm nay vốn là đi học hộ Hề Lâm Dao, cô hoàn toàn không muốn bản thân trở thành điểm nhấn một chút nào, có điều…
“Xin lỗi Lâm Dao.” – Hoa Đan Di khóc lóc trong lòng tạ lỗi với Hề Lâm Dao, thật sự là quá kinh khủng rồi.
Hoa Đan Di sợ mình càng nói sẽ càng sai, đành cắn môi im lặng. Tiêu Tranh cũng không làm khó cô nữa, chỉ bảo Đan Di ngồi xuống rồi bắt đầu vào bài giảng. Suốt cả buổi học, hình như Tiêu Tranh đều rất tập trung vào cô, thường xuyên gọi Hoa Đan Di trả lời câu hỏi.
Cũng may Hoa Đan Di thuộc dạng sáng dạ, chỉ cần chăm chỉ lắng nghe thì cô có thể dễ dàng tiếp thu được những gì giảng viên đang nói. Hoa Đan Di nhìn Tiêu Tranh đến nỗi muốn phóng ra lửa điện, cảm giác như kẻ thù vậy.
Trước cái nhìn đầy thù địch của Hoa Đan Di, Tiêu Tranh làm ngơ như không thấy, anh vẫn chăm chú giảng giải cho sinh viên những thắc mắc, nội dung vấn đề trong bài. Hoa Đan Di không phủ nhận Tiêu Tranh thuyết giảng rất có sức hút, có chiều sâu, nhưng sắc lang thì vẫn là sắc lang.
“Bạn học Hề, hình như em rất có thành kiến với bài giảng của tôi nhỉ?” – Hoa Đan Di hiện tại trong thân phận của Hề Lâm Dao, liên tục lẩm bẩm rồi bĩu môi khiến cho Tiêu Tranh không muốn chú ý cũng phải chú ý.
Anh cảm thấy cô nhóc này không chỉ thù dai mà còn rất hung hãn, chỉ một hành động vô tình mà cũng khiến cho cô cả buổi chì chiết anh như vậy. Tiêu Tranh cảm thấy nếu hôm nay không giáo huấn cô một trận, chắc chắn sẽ không thể làm uy cho sinh viên thấy được.
Hoa Đan Di bất ngờ bị gọi, ban đầu có hơi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Hoa Đan Di nghiêm túc đứng lên, giọng điệu có phần châm biếng:
“Bài giảng của thầy Tiêu vừa sâu sắc, lại hết sức đi vào lòng người. Sao em có thể có thành kiến được chứ?”
Tiêu Tranh tất nhiên biết cô đang mỉa mai chứ không hề có ý định khen ngợi gì mình cả, trong lòng liền muốn chỉnh cô một trận. Có điều anh biết đàn ông lấy việc công phục vụ việc tư thì không đáng mặt đàn ông tí nào. Vì vậy đành nhịn xuống.
Tiêu Tranh không để ý để Hoa Đan Di nữa, sinh viên không chịu học, cậy có chút vẻ ngoài mà kiêu ngạo xưa nay không ít. Anh cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nếu đã không muốn học thì cứ để cô tự sinh tự diệt đi.
Suốt cả buổi, Tiêu Tranh cũng không gọi Hoa Đan Di thêm bất kì lần nào nữa, nhưng chỉ cần cô ngọ nguậy một chút, anh sẽ lập tức nhắc nhở. Tiêu Tranh dường như sợ Hoa Đan Di chưa đủ nổi bật, giúp cô thu hút không ít sự
chú ý của bạn bè cùng lớp.
“Hoa Đan Di, kiếp trước mày mắc nợ cả thế giới sao?” – Hoa Đan Di cảm thấy bản thân thực sự đen đủi. Đã bị mất sắc, lại còn phải đụng độ với một tên giảng viên khó nhằn.
Buổi học căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Đan Di âm thầm ghi nhớ bộ mặt của Tiêu Tranh vào đầu. Cô khẳng định tương lai có học ai thì học, cô sẽ không bao giờ chọn vào lớp của anh. Chỉ cần nhìn thôi đã không nuốt trôi được cục tức ngày hôm nay rồi.
aizzz. Mình sắp gãy chân rồi. Làm sao đây giờ này biết đi đâu để kiếm nhà bây giờ. Xúi quẩy quá đi. “
” Cũng tại tên họ Cố đáng hận đó. Trong công ty lại có thể làm ra mấy loại chuyện như vậy. Hại mình mất việc. “
“Cố Nại Hà tốt nhất. Anh nên chết sớm một chút. “
~két, két,… ~
“Nè mấy người có biết lái xe không vậy. Bộ bị mù à. Sao Có thể dừng giữa đường ngán đường người khác như vậy. “
” Lời cô nói đã được Cố Nại Hà nghe thấy. Rồi đó Hạ Tử Quân. “
Sau đó người kia hạ cửa xe xuống.
” Không… Không sếp ơi tôi không có cố ý nói anh đâu. À không là tôi không phải nói anh tôi đang chửi một người bạn người đó chỉ trùng tên với anh thôi. “
“À mà không có gì.Tôi đi trước nha. Tạm biết sếp “
Hạ Tử Quân :” Cô tính xì hơi xong thì bỏ chạy à.! .”
” Gì chứ tôi có xì hơi đâu. “
Cố boss:” Nếu không muốn tôi kiện cô phỉ bán. Thì lên xe. “
Gì chứ tôi chỉ chửi anh có một câu thôi mà không nghiêm trọng vậy chứ. Còn đòi kiện…
Mà dù sao mình cũng không có tiền thuê taxi. Liều vậy có chết thì cũng phải chết sung sướng..
“Còn ngẩn ra đó làm gì lên xe”.
” Được rồi. Từ từ chứ… “
” Lập Văn cậu xuống giúp cô ấy …mang hành lí lên đi. “
” Còn cô lên xe. “
Hừm….
” Tôi lên xe rồi. Giờ anh tính đưa tôi đi đâu đây. Hay là anh đưa tôi đến khu nhà trọ nào gần đây cũng được. Phiền anh rồi. “
” Ai bảo. Tôi sẽ đưa cô đến nhà trọ. “
” Chứ anh định đưa tôi đi đâu. “
“hùm.. Khách san. “
“Không tôi không đi anh thả tôi xuống mở cửa ra…. “
“Lập Văn khóa cửa xe lại. Cậu đón taxi về trước đi. “
Dạ sếp. ~
” Không không đừng đi mà thả tôi ra. “
Huhuhu….. Tên khốn kiếp… Thả tôi… Thả tôi.. Anh nghe thấy không…
“Tôi đâu bị điết đâu mà không nghe. Cô tốt nhất im miệng.Để tôi làm xong chuyện sẽ thả cô ra. Bằng không thì…. Giết.”
“Không được không được. Cũng là tại mình biết vậy thà mình đi bộ gãy chân. Huhuhu có ai không cứu cứu với. “
Hắn lái xe đi khoảng một đoạn thì dừng trước một nhà hàng truyền thống.
Cố Boss:” Xuống xe! “
” Chả phải anh bảo đi khách sạn sao. Đưa tôi tới đây làm. “
” Đi ăn. Cô không đói nhưng tôi đói. Tôi không muốn làm tình trong tình trạng không tốt. “
Mà phải nói trên này. Làm tình mà cũng đòi tốt với không tốt. Đúng mấy con thuộc hệ boss khác người.
Mình mặc kệ chạy trước rồi tính..
” Đừng nghĩ cô có thể chạy khỏi chỗ này. Ngoan ngoãn ở yên đi. Nếu không tôi mà nổi điên không biết phải chừa hay cắt bớt phần nào đâu. “
Hắn có phải là ma không vậy. Biết mình đang nghĩ gì. Ghê quá đi….. Da gà nổi hết rồi nè…
Mà cái nhà hàng hắn đưa cô đến. Quả thật, là quá sang trọng nha. Cô không phải tệ đến nổi chưa đi nhà hàng. Nhưng nhà kiểu như vầy là mới đến.
” Cô nhìn đủ chưa. Gọi món. “
” Nhìn qua nhìn lại thì món nào cũng ngon á. Làm sao đây. “
Cho hỏi sếp Cố và Phu nhân dùng gì .
\-” Không cần hỏi cô ấy tất cả món ngày hôm nay. Dọn lên hết đi. “
Đúng là boss bá đạo quá đi. Chả mới bảo người ta gọi món sao. Giờ làm theo ý mình….
Mà sao món dọn lên toàn là món cô thích không vậy. Đừng nói hắn đọc được suy nghĩ của cô nha.
” Cô mau ăn đi! “
” Được. Mà tôi muốn thương lượng với anh. Anh có thể… “
Cố Boss: ” Tuyệt đối đừng mơ …..Tôi biết cô định nói gì. Ăn lẹ… “
Đúng là tên yêu nghiệt không thương lượng thì không thương lượng lớn tiếng với ai chứ.
Dù sao ăn no rồi chạy cũng không uổng.
Ngay khi ăn xong hắn nhanh chóng lái xe đến. Không nói cũng biết đó là Khách sạn…
“Tôi có thể không vào được không?. “
” Cô thử xem. “
“Tôi không muốn vào đâu. “
” Vậy tôi làm trên xe vậy. “
” Không. Không cần tôi đi vào là được rồi “huhuhu….
Tại phòng 1~
Huhu lát nữa làm sao đây……
“Cô ở yên đây tôi đi tắm.”
” Anh bảo là tôi phải nghe sao. Mơ đi…. Cửa phòng hắn khóa trái rồi. Nhưng cửa sổ thì không nha… Kkkkk thoát rồi. “
” Mà sao cao quá vậy mình nhớ đây là tầng trệt mà. Với lại là phòng vip riêng biệt không có người. Thôi kệ cùng lắm gãy chân.
Nhưng không ươm….. Đừng mà….. Bỏ ra…. Không được đụng kích thích quá đi mất….
Cô chưa kịp nhảy thì đã bị tên yêu nghiệt hai tay đặt lên vòng 1 không ngừng xoa nắn….. Và miệng không yên phận gậm nhẹ tai thỏ từ phía sau…
“Ươm….. Không chỗ đó không được đụng. “
“Được .Vậy thì đụng chỗ khác. “
Sau đó đem cô ném lên giường mở áo choàng….
Ươm…. Ươm….. Bỏ ra không được hôn tôi…. Ươm… Càng nói thì lưỡi hắn càng điêu luyện. Tách miệng cô ra ….
Và cùng cô tham tiến.
Một tay giữ cô, tay còn lại không ngừng xoa nắn…… Kích thích quá đi… Mình nóng quá..
Ươm….. Hình như có cái gì đó… Đằng kia….. A camera… Không không tên biến thái sao anh lại đặt camera chứ…… Bỏ ra…
Chưa để cô nói dứt lời hắn. Hắn đã dùng tay xé toạt áo ngoài quẳng đi. Sau đó không im phận đưa tay xuống dưới tháo bỏ….. Vật còn vướng lại…
Huhuhu bây giờ trên chỉ còn nội y thôi…..
Nhưng sau đó hắn đột nhiên dừng lại. Đi đến tắt camera…..
…