Nhưng đó lại toàn là một màu đen u ám và huyền bí, ở bên trong lại rất náo nhiệt Tuyết Nguyệt liền thắc mắc mà đi từ từ vào bên trong.
Ở phía xa Tuyết Nguyệt thấy bóng dáng hai người đang đứng ở đó giống như đang chờ ai đó vậy vậy.
Tuyết Nguyệt vừa bước đi được vài bước thì từ phía sau lưng Tuyết Nguyệt lại có một âm thanh, âm thanh này như tiếng chuông kêu vậy.
Nó cứ leng keng theo từng bước đi của người đó, thấy vậy Tuyết Nguyệt liền quay phắt lại nhìn.
Tuyết Nguyệt chưa kịp nhìn thấy gì thì lại giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì khuôn mặt phóng đại của Hạ An đập thẳng vào mặt.
” Nguyệt Nguyệt mày tỉnh rồi ” Mừng húm.
” Có chuyện gì sao? Mà sao mày lại khóc vậy? ” Lo lắng khi nhìn thấy khóe mắt của Hạ An còn đọng lại nước mắt.
” Con ngốc này, vừa nãy mày biết làm bọn này lo lắng lắm không? ” Lau nước mắt.
” Có chuyện gì xảy ra với tao sao? ” Thắc mắc nhìn Hạ An và Đình Phong.
” Em nằm ngủ mọi người gọi em mãi nhưng em vẫn không dậy đó ” Thở dài.
” Sao chứ? Em không dậy sao? ” Bất ngờ mở to mắt nhìn.
” Đúng vậy đó, tao kêu mày mãi mà mày chẳng dậy nên tao lo lắm may là anh Phong đến đúng lúc nên mới gọi mày dậy được đó “
Tuyết Nguyệt nghe vậy mà thất kính nhưng rồi cũng lấy lại bình tình.
” Xin lỗi làm mày lo, tao chỉ mơ thấy vài thứ thôi không có gì nghiêm trọng hết ” Khẽ cười nhẹ.
” Em mơ thấy gì sao? ” Đứng khoanh tay nhìn Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt định kể lại giấc mơ lúc nãy mình thấy, nhưng chữ vừa tới họng thì lại không nói được.
Thế rồi Tuyết Nguyệt đành nói dối rằng thấy ác mộng linh tinh thôi, nhưng điều đó chưa khiến cho Đình Phong tin tưởng.
Đình Phong vẫn nhìn chăm chăm, lông mày thì cau có nhìn vào Tuyết Nguyệt như đang dò xét chuyện gì đó. Lát sao vẫn không có gì lạ trên người Tuyết Nguyệt thì Đình Phong mới thả lỏng gương mặt như cũ.
” Trời tối rồi sao? ” Tuyết Nguyệt nhìn ra cửa sổ.
” Ừm đúng rồi, anh Phong mua đồ đến ăn nè “
” Ba mẹ mày đâu, còn có mẹ tao nữa họ chưa đến sao? ” Bước xuống giường.
” Người lớn ở nhà nghỉ ngơi rồi, đêm nay do anh trông coi hai đứa ” Ngồi xuống ghế ở bàn nhỏ góc phòng.
” Anh ngủ đây sao? ” Cũng ngồi xuống.
” Ừm đúng rồi có chuyện gì sao? ” Thắc mắc nhìn Tuyết Nguyệt.
” À không, tại ở đây hai gái một nam nên…” Cười ngượng.
” Có sao đâu Nguyệt Nguyệt, có anh Phong tao cũng đỡ sợ hơn ” Mỉm cười cái rồi ăn tiếp.
Nghe Hạ An nói vậy Tuyết Nguyệt cũng không nói gì thêm nữa mà liền tập trung ăn. Thế rồi trong lúc ăn Tuyết Nguyệt vừa ăn vừa suy nghĩ đến giấc mơ vừa nãy.
Một người con trai mặc hỉ phục còn có…còn có một bóng dáng cô gái nữa cũng mặc hỉ phục thì phải? Vì cách xa nên Tuyết Nguyệt chẳng nhìn rõ mấy.
Nhưng nhìn loáng thoáng hình như cô gái ấy mặc hỉ phục của con trai thì phải. Và còn tiếng leng keng như chiếc chuông kêu lúc ấy nữa.
Tuyết Nguyệt quay lại muốn nhìn xem là ai nhưng chưa kịp thấy đã bị gọi dậy mất rồi. Lúc đó Tuyết Nguyệt khá nuối tiếc khi chưa biết mặt người đó.
Đình Phong để ý Tuyết Nguyệt trong lúc ăn mà cứ thất thần nên động nhẹ vào Tuyết Nguyệt rồi lên tiếng hỏi.
” Nguyệt em sao vậy? Sao em lại thất thần vậy? “
” A…em không có chỉ suy nghĩ lát thôi ạ ” Nhìn Đình Phong cười nhẹ.
” Mày khó chịu chỗ nào sao? Hay là mày đi nghỉ ngơi đi ” Hạ An lo lắng nhìn Tuyết Nguyệt.
” Không có, tao vẫn ổn mày đừng lo ” Mỉm cười với Hạ An.
” Mày khó chịu ở chỗ nào nhớ nói tao biết đấy “
” Ừm tao biết rồi ‘
” Ăn nhanh đi hai đứa, 10 giờ là giới nghiêm của bệnh viện đó còn thức sẽ bị la mất ” Đình Phong lên tiếng nhắc nhở.
” Dạ em biết rồi ” Cả hai đồng thanh.
Sau khi ăn xong Tuyết Nguyệt có nhiệm vụ là dọn dẹp bàn ăn, xong xuôi đi lại giường bệnh của mình từng nằm rồi nằm lên. Còn Đình Phong thì nằm ở sopha và Hạ An thì nằm ở giường của mình.
Lần này Tuyết Nguyệt rất muốn nhìn thấy giấc đó lần nữa, và rồi Tuyết Nguyệt dần dần đi vào giấc ngủ rất nhanh sau đó.
Nhưng có điều lần này Tuyết Nguyệt chẳng thấy gì cả, thế là ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Tỉnh lại thì thấy Hạ An vẫn còn ngủ, Đình Phong đã dậy từ lúc nào rồi hiện tại không thấy Đình Phong đâu cả chắc là đi đâu đó rồi.
Tuyết Nguyệt xuống giường đi vệ sinh cá nhân đàng hoàng, đang cuối xuống đánh răng rồi ngước lên khẽ liếc nhìn vào tấm gương.
” A…”
Tuyết Nguyệt liền hét lên một tiếng cây đánh răng cũng quăng đi mất, Tuyết Nguyệt sợ hãi quay lại nhìn phía sau mình nhưng chẳng thấy ai?
Kỳ lạ thật rõ ràng lúc nãy Tuyết Nguyệt thấy có người đàn ông đứng phía sau kia mà, tuy rằng không nhìn mặt mũi người đó như nào.