Tác giả: A Nan Nhược Hề
Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Phiên ngoại: Cuộc sống hàng ngày của si hán Nhan Tổng giám ( 2 )
Sau đó, Nhan Tử Trừ thật sự rất muốn bóp chết tâm của mình.
Rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Lần này, lần này khẳng định Uyển Uyển sẽ chán ghét hắn, phỏng chừng nhìn cũng không muốn nhìn hắn, bảo đảm nàng sẽ từ chối buổi hẹn.
Hắn không dám.
Rõ ràng ở cùng công ty, cùng tầng, cùng không gian, vậy tại sao lại khó có thể gặp nàng như vậy?
Hắn vội vàng muốn tới gần cô gái hắn yêu thầm nhiều năm, nhưng không biết phải tiến tới như thế nào, hắn nên làm cái gì bây giờ mới được đây?
Hắn trở nên nôn nóng, sầu lo, suốt đêm không ngủ được, uống thuốc cũng không khỏi. Bác sĩ Lục nói với hắn, “Trên tâm lý, chủ yếu phải dựa chính bản thân, hãy thả lỏng, nếu cậu cứ như vậy thì cậu sẽ hỏng mất, cậu hiểu sao?”
“Tôi biết, nhưng tôi làm không được, làm không được…”
“Nếu cậu thích cô gái kia thì hãy thử hẹn cô ấy. Không phải cậu nói, các nữ đồng nghiệp đều thích xoay quanh cậu để hỏi số điện thoại, WeChat sao? Thuyết minh cậu rất có mị lực, nữ nhân rất thích, khẳng định cô ta cũng giống như vậy, có thể cô ấy đang thẹn thùng.”
“Không phải, bác sĩ Lục, anh không hiểu đâu, cô ấy từng từ chối tôi 28 lần, khẳng định Uyển Uyển sẽ nhận ra tôi.”
“Cậu thay đổi nhiều như vậy, lại qua nhiều năm như vậy, làm sao cô ấy có thể nhận ra cậu? Nếu không, cậu hãy thêm WeChat của cô ấy, hoặc là nhắn tin tâm sự?” Bác sĩ Lục hướng dẫn từng bước.
“Được.”
Nhan Tử Trừ dễ dàng xin Wechat của Giang Uyển Chuyển từ đồng nghiệp, hắn gửi yêu cầu thêm bạn tốt.
Hai phút đi qua, không có động tĩnh.
Mười phút đi qua, không có động tĩnh.
Mười lăm phút đi qua, vẫn chưa có động tĩnh.
Hai mươi phút, như cũ.
Chẳng lẽ nàng đã nhận ra hắn, cho nên mới không đồng ý?
Nàng chán ghét hắn đến như vậy sao? Là bởi vì nàng đã nhận ra hắn sao? Nhan Tử Trừ nắm chặt tay, đôi mắt sung huyết, trong lòng lại là một mảnh hoang vu, hắn nhắm hai mắt, như đang tinh tế lĩnh hội sự hoang vắng trong lòng, cũng lĩnh hội ra một cổ tức giận cùng không cam lòng, cô dựa vào cái gì mà chướng mắt tôi?
Giang Uyển Chuyển đang vui vẻ mua sắm cùng Diệp Tĩnh Thư, đột nhiên hắt xì một cái.
“Tiểu Uyển, thật đáng thương, trong thời gian này phải tăng ca sao?” Diệp Tĩnh Thư vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng.
Giang Uyển Chuyển nhíu mày, “Chị Tiểu Tĩnh, em cảm thấy Nhan Tổng giám đang nhằm vào em.”
“Vậy trừ bỏ để hắn nhằm vào, em còn có biện pháp gì?”
Nàng gật đầu, “Chị Tiểu Tĩnh nói đúng.”
Ngày thứ hai Giang Uyển Chuyển tới đúng lúc, đuổi kịp thang máy, càng đúng lúc chính là nàng bị đẩy đến bên người Nhan Tử Trừ, nàng thề, nàng cảm nhận được, cảm nhận được lúc nàng tới gần hắn, thân thể hắn bỗng nhiên cứng còng, còn có dấu hiệu lui về sau.
A! Xem ra Nhan Tổng rất ghét nàng, nàng phẩy phẩy lông mi, cúi đầu chơi điện thoại, chỉ là một mùi hương tuyết lan cực kì đạm nhiên lan tỏa khắp không gian, đánh vào chóp mũi nàng, đợi lúc nàng cố tình ngửi lấy, lại không còn dấu vết.
“Ai, Tiểu Giang, cái váy này mua ở đâu? Thật xinh đẹp.”
“Hà tổng?”
“Nha, giám đốc Hà cũng hứng thú với chiếc váy này?” Giám đốc Hoàng có quan hệ không tồi với giám đốc Hà trêu ghẹo nói.
“Em gái nhà tôi sinh nhật, không biết tặng cái gì, nhìn cái váy này của Tiểu Giang cũng không tệ lắm.”
Giang Uyển Chuyển môi mang ý cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào, “Ở gần quảng trường có một cửa hàng tên ‘ Xu Lệ ‘, em mua ở đó. Nhưng mà Hà tổng, các cô gái trẻ thường không thích mặc chung một kiểu váy.”
Tất cả mọi người xung quanh đều hóa thành bọt nước, tất cả thanh âm đều tan thành mây khói, dừng lại ở đáy mắt Nhan Tử Trừ chỉ có hai má lúm đồng tiền, nụ cười chứa đầy mật hoa thơm ngọt, chảy vào trong miệng mũi hắn, làm hắn cảm thấy choáng váng.
Chờ đến khi hắn về đến nhà, trên tay đã có thêm một túi giấy, trên túi giấy có in hai chữ to màu hồng phấn “Xu lệ”…
Ngày hôm đó trải qua, hắn đã tìm được một việc để có thể phát tiết.
Không lúc nào là hắn không chú ý đến nàng, chỗ ở của nàng, bạn bè của nàng, Weibo của nàng.
Kẹp tóc mới của nàng, hoa tai của nàng, y phục của nàng, mỹ phẩm của nàng, phàm là thứ hắn có thể mua được, nhất định hắn sẽ mua về nhà.
Hắn biết hành vi như vậy là không bình thường, có chút nghiêm trọng, thậm chí có thể gọi là biến thái, nhưng hắn không thể khống chế chính mình, phảng phất chỉ có như vậy, hắn mới được đến một chút an ủi, dùng để bổ khuyết bất mãn nhiều năm chưa giải quyết được.
“Nếu em không nói rõ chị sẽ không cho em mượn tiền.”
Nhan Tử Trừ đã lấy nước xong đang định trở về văn phòng liền nghe được ở gần gian trà Giang Uyển Chuyển đang nghe điện thoại, lòng bàn chân hắn giống như đã bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển.
Điện thoại của nàng mở loa rất lớn, hắn có thể nghe được bên kia là âm thanh của một cô gái trẻ, “Chị à, em nói thật với chị, nhưng chị đừng bán đứng em nha. Em muốn đi bệnh viện thẩm mỹ.”
“Hạ Tiểu Vũ, em nói giỡn?”
“Chị yên tâm, em không phải đi kéo da, mài xương, hút mỡ, em chỉ muốn xóa nốt ruồi bên cánh mũi. Chị họ à, chị biết đó, em rất ghét nốt ruồi kia!”
Giang Uyển Chuyển cũng không biết làm sao để xóa nốt ruồi đi, chỉ là trong tiềm thức cho rằng thẩm mỹ là một loại lấy dao kéo cắt vào mặt, lỡ không thành công sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, vì thế khuyên nhủ, “Trên người ai mà không có nốt ruồi, chị cũng….”
Tiểu cô nương đánh gãy lời nói của nàng, “Vâng vâng vâng, em biết chị cũng có, nhưng nó ở phần bên trong đùi, là màu đỏ. Nhưng mà chị à, em đây là ở trên mặt a, chị không cảm thấy thật mất mỹ quan sao? Huống hồ xóa nốt ruồi là một việc nhỏ, tóm lại là một việc nhỏ xíu không có gì đáng lo….”
Sau đó cô bé bên kia đang nói gì Nhan Tử Trừ cũng nghe không vào. Cổ cùng tai hắn đỏ tươi, nhanh chóng lan đến mặt, Uyển Uyển… bên trong đùi Uyển Uyển có hai nốt ruồi, hơn nữa là màu đỏ, kia nhất định sẽ rất đáng yêu, lúc bọn họ làm tình khẳng định hắn sẽ nhịn không được mà thường xuyên hôn chúng nó.
Đêm đó, mộng xuân liên tục.
Trước kia không phải hắn chưa từng mộng xuân, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như vậy, hai chân trắng nõn thon dài của nàng quấn lấy hắn, eo liễu đong đưa, có thể mơ hồ thấy được hai nốt ruồi son bên trong đùi.
Muốn mệnh chính là ngày thứ hai Uyển Uyển còn ăn mặc gợi cảm đến như vậy.
Áo gió tu thân vào kaki, bên trong xứng với một chiếc váy ôm body cổ V, tuy rằng nàng đã cố ý che lấp, nhưng vẫn là nhìn ra cổ váy rất thấp, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một mạt trắng nõn, đặc biệt là lúc nàng đang làm việc, đã quên mất cổ áo khá thấp của mình.
Đây là lần thứ năm hắn đến gian trà lấy nước, mỗi lần đi ngang qua đều có thể nhìn nàng hai mắt, nhưng hiện tại hắn đang nhìn thấy cái gì?
Trong thời gian làm, nàng cư nhiên vừa nói vừa cười với Tiểu Vương bộ kỹ thuật, còn nữa, nhân viên bộ kỹ thuật chạy tới bộ nhân sự làm gì?
Uyển Uyển ngốc, đôi mắt của nam nhân kia đều dính ở trên người nàng, nàng còn chưa phát hiện.
Nhan Tử Trừ tức giận muốn chết, đến cơm trưa đều ăn không vô.
Không được, hắn phải nhắc nhở Uyển Uyển.Thấy Giang Uyển Chuyển vào gian trà, hắn cũng đi theo vào.
Nhưng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Giày cao gót của Giang Uyển Chuyển bị trợt, ngã vào trên người hắn, ôn hương nhuyễn ngọc trên người còn chưa tính, hắn cúi đầu, còn nhìn đến cảnh xuân mê người dưới cổ áo nàng, hắn lập tức dời mắt, miệng không chịu khống chế mà tuôn ra, mắng đến nàng thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
Sau khi trở lại văn phòng hắn đã thật sự tát mình một cái.
Hắn nản lòng mà ngồi trên ghế da, cong lưng, vùi mặt vào đôi tay, hắn cực kỳ hận bản thân, cái gì cũng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Uyển Uyển cách hắn ngày một xa.
Tay hắn chống bàn làm việc, thở từng ngụm từng ngụm phì phò, trái tim súc thành một đoàn, đau quá đau quá!
Hắn cảm thấy nên đi tìm bác sĩ Lục.
Sau khi tan tầm, hắn không dừng lại một phút giây nào, trực tiếp đi đến nhà giữ xe, mở cửa xe, ngồi vào trên ghế điều khiển, lấy chìa khóa xe ra.
“Phanh phanh phanh.”
Xe vừa mới khởi động, bên ngoài có người gõ cửa xe.
“Ai nha?” Hắn hạ cửa kính xe xuống, “Uyển Uyển?”
Giang Uyển Chuyển mi mắt cong cong, tươi cười, “Em có thể lên xe không?”
Hắn sửng sốt một lúc lâu, “Uyển Uyển?”
“Em lên xe nha?”
Nàng kéo cửa ra, chui vào bên trong xe.
Nhan Tử Trừ có chút chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra, vẫn đang ngây ngốc.
Mà Giang Uyển Chuyển thì phất mái tóc, quay đầu, mỉm cười nhìn hắn, đột nhiên hôn lấy đôi môi hắn.
…
“Uyển Uyển… Tối hôm qua chúng ta đã… Uyển Uyển, gả cho anh đi.”
“Được.”
PHIÊN NGOẠI KẾT THÚC