Hôm nay ra ngoài Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam đều mặc nam trang.
Của hồi môn của Thẩm thị lúc trước ngoại trừ một vạn lượng còn có một tòa nhà, hai cửa hàng mặt tiền, trăm mẫu ruộng thượng đẳng nằm ở kinh thành.
Tổ hợp của hồi môn như vậy giúp cho nữ tử khi xuất giá vừa có nhà, vừa có tiền, vừa có của để dành. Cho dù nhà chồng vô dụng thì nàng cũng có thể sống thoải mái với của hồi môn của mình.
Thẩm thị lại gả xa tận Dương Châu nên nhà cửa ở kinh thành đều để cho thuê và thu tiền hàng năm.
Đầu tiên, Lý quản sự cho xa phu chở mọi người đi đến toà nhà kia để Ngu Ninh Sơ nhận biết sản nghiệp của nàng.
Đó là một ngôi nhà ba mặt tiền nằm ở phía đông kinh thành. Đa số nhà ở đây đều là của gia đình có chút của cải ở kinh thành, nhà của quan lại từ địa phương, nhà buôn từ nơi khác đến đây an cư hoặc nhà cho thuê.
Người thuê nhà bây giờ là một hàn môn học sĩ của Hàn Lâm viện, chức quan thấp, tiền lương thấp, hắn làm quan ở kinh thành đã nhiều năm nhưng vẫn chưa góp đủ tiền để mua nhà.
Xe ngựa chỉ dừng lại một lát bên ngoài tường viện để họ có thể nhìn bao quát tình hình hiện tại của ngôi nhà chứ cũng không đi vào quấy rầy người thuê nhà.
Hai nơi khác cũng vậy.
Kinh Thành có ba con phố đều rất phồn hoa, xếp thứ nhất là khu phố Đông, tiếp theo là phố Trường Khánh rồi đến phố Đức Thắng. Hai cửa hàng này của Thẩm thị đều ở phố Trường Khánh, một cửa hàng đang cho người ta thuê mở cửa hàng đồ cổ còn một cửa hàng đang cho thuê mở quán mì. Cửa hàng đồ cổ là một nơi thanh lịch, tuy khách hàng không nhiều nhưng khách đến đây đều là những người giàu có. Quán mì lại kinh doanh rất rốt, bây giờ không phải là thời gian dùng cơm nhưng quán cũng rất đông khách.
Thẩm Minh Lam đề nghị: “Mùi thơm quá. Hay là buổi trưa chúng ta ăn mì ở đây đi.”
Mọi người đều đồng ý nên quyết định như vậy.
Sau khi đi kiểm tra tài sản xong thì đoàn người tiếp tục lên đường đi đến chỗ người môi giới.
Người môi giới là một nam nhân trung niên thân hình mập mạp có hai chòm ria mép, khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn thấy ba huynh muội Ngu Ninh Sơ khí độ bất phàm đi cùng Lý quản sự, Ôn ma ma đều là người lão luyện nên người môi giới tiếp đãi rất nhiệt tình.
Lý quản sự đi thẳng vào vấn đề nói:” Chỗ ông có tòa nhà hay ruộng đất nào tốt ở gần đây không?”
Người môi giới cười nói: “Các vị đến chỗ tiểu nhân là đúng chỗ rồi đấy. Thời điểm này là thời điểm mua bán điền sản hoạt động tích cực nhất. Từ khi kết thúc mùa thu hoạch đến nay, tiểu nhân đã nhận ký thác được gần năm trăm mẫu ruộng lớn nhỏ. Không biết mấy vị tiểu công tử muốn mua bao nhiêu ruộng đất, phẩm chất thế nào? ”
Lý quản sự nói: “Đương nhiên chúng ta muốn mua ruộng thượng đẳng rồi, về số lượng thì khoảng hai đến ba trăm mẫu đi, các mảnh ruộng càng gần nhau càng tốt. ”
Nơi này có một bản đồ phân bố ruộng đất ở ngoại ô Kinh thành nhưng hai ba trăm mẫu ruộng thượng đẳng ở cùng một chỗ thì hắn không có. Sau khi vuốt râu tính toán một lúc thì hắn chỉ vào vị trí sáu mảnh ruộng trên bản đồ rồi nói: “Nơi này tiểu nhân có thể gom đủ được khoảng hai trăm năm mươi mẫu, số lượng còn lại thì nằm rải rác ở xung quanh. Nếu các vị muốn thì tiểu nhân sẽ cho người đi gom góp xung quanh cho đủ ba trăm mẫu. ”
Lý quản sự cảm thấy hai trăm năm mươi mẫu không sai biệt so với dự kiến nên nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh gật đầu đồng ý.
Sau khi đã chọn được ruộng, lát nữa người môi giới sẽ dẫn bọn họ đi xem ruộng và gặp người bán nữa là xong. Tiếp theo Lý quản sự lại tiếp tục hỏi mua nhà ở kinh thành.
Đương nhiên người môi giới cũng có sẵn trong tay các loại sinh ý này như nhà ở, cửa hàng mặt tiền thậm chí là thôn trang. Tất cả phụ thuộc vào Ngu Ninh Sơ muốn mua cái gì.
Ngu Ninh Sơ muốn mua một tòa nhà.
Nếu phu quân tương lai của nàng xuất thân hàn môn nhưng hắn lại muốn làm quan ở kinh thành thì nàng đã có sẵn nhà sẽ không cần đi thuê chỗ ở nữa.
Những thứ này nàng đều đã nói với Ôn ma ma từ trước nên Ôn ma ma đứng ra liệt kê điều kiện lựa chọn phòng óc. Ví dụ như trị an khu vực xung quanh tốt, hàng xóm là người thân thiện. Về nhà ở phải có ít nhất năm cửa ra vào, tốt nhất là phải có một hoa viên nhưng lại không thể cách hoàng thành quá gần. Phụ cận hoàng thành đều là quan to quyền quý nếu chức quan không cao mà chỉ dựa vào bạc đến ở thì quá mức phô trương.
Trong đầu của người môi giới như có tấm bản đồ hoạt động của kinh thành. Sau khi nghe Ôn ma ma liệt kê các điều cần lưu ý thì người môi giới liền nhanh chóng xác định được ba tòa nhà đủ điều kiện trên rồi nhìn vào Ôn ma ma và Ngu Ninh Sơ nói: “Chủ của ba tòa nhà này là người kinh doanh thất bại hoặc quan lại bị cắt chức chuẩn bị chuyển về quê. Bởi vì nhà còn rất tốt nên giá thành không thấp, cái thấp nhất cũng không dưới bảy trăm lượng bạc. ”
Ôn ma ma kiêu ngạo nói: “Trước tiên chúng ta đi xem nhà trước xem thế nào đã rồi hãy bàn đến giá cả sau. ”
Người môi giới nghe xong liền biết nhà này không thiếu tiền.
Sau khi thương lượng xong, thừa dịp thời gian còn sớm nên người môi giới liền dẫn đoàn người ra khỏi thành đi xem mấy mảnh ruộng kia trước.
Vừa ra khỏi thành, Lý quản sự nhìn ven đường liền thấy một gương mặt quen thuộc. Hắn vẫy vẫy tay với đối phương, rồi quay lại nói với Ngu Ninh Sơ đang ngồi bên trong xe ngựa: “Cô nương, vị này chính là Triệu trang đầu, là người đang trông coi một trăm mẫu ruộng kia của cô nương. Hắn cũng là người thu tiền thuê nhà của ba tòa nhà và gửi vào điền trang hằng năm. Hắn còn là người làm ruộng lão luyện, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra vấn đề của một ruộng đó nên lão nô bảo hắn đi cùng chúng ta. ”
Ngu Ninh Sơ cũng biết Triệu trang đầu. Hàng năm, Triệu trang đầu gửi ngân phiếu đi Dương Châu đều sẽ đưa lên một ít thổ sản địa phương, là một người rất chất phát thật thà.
Đến vùng ngoại ô, đầu tiên họ đi xem mảnh đất có trăm mẫu ruộng thượng đẳng. Trước khi đến, người môi giới đã cho người thông báo trước cho người bán.
Người bán là Trương viên ngoại. Trương viên ngoại hơn năm mươi tuổi, dưới gối chỉ có một đứa con trai tên là Trương Hưng. Trương Hưng từ nhỏ đã dã tâm bừng bừng, luôn nghĩ đến việc làm ăn buôn bán để mở rộng sản nghiệp trong nhà nhưng làm nghề nào cũng thua lỗ. Đã vậy hắn còn không hết hy vọng, năm ngoái hắn đem nhà gán nợ mượn năm trăm lượng đi ra biển làm ăn, không ngờ thuyền buôn gặp phải bão táp, hàng hóa trên thuyền đều bị sóng biển cuốn đi.
Thê tử của Trương viên ngoại trực tiếp bị nhi tử làm tức đến ngã bệnh, vợ Trương Hưng lại mang theo hài tử trở về nhà mẹ đẻ, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về.
Chủ nợ thường xuyên đến thúc giục, Trương viên ngoại bất đắc dĩ nên đành phải bán gia sản.
Cũng đã có mấy người hỏi muốn mua ruộng của Trương viên ngoại nhưng thấy ông đang cần bán gấp liền ép giá rất thấp. Trương viên ngoại còn đang luyến tiếc nên Ngu Ninh Sơ mới nhặt được mối tốt này.
Sau khi Triệu Trang đầu kiểm tra thì thấy đây quả thật là trăm mẫu ruộng thượng đẳng.
Ngu Ninh Sơ cũng không có ép giá mà ký khế thư tại chỗ.
Trương viên ngoại ấn dấu tay xong, vành mắt lão nhân gia đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lên xe ngựa, Thẩm Minh Lam cảm khái nói: “Gia nghiệp của lão tích cóp cả đời không ngờ lại bị hủy trong chính tay nhi tử của lão.”
Ngu Ninh Sơ nhớ lại lúc Trương viên ngoại khóc. Lúc này, nàng mới ý thức được vì nàng thừa hưởng của hồi môn của mẫu thân nên mới không phải lo đến vấn đề tiền bạc. Với số tiền này, nàng có thể nuôi sống cả một đại gia đình trong nhiều năm.
Phàm là nhà nào muốn bán đất đều là do trong nhà xảy ra chuyện mới phải bán đất. Ba huynh muội Ngu Ninh Sơ liên tục mua ruộng ở năm nhà liền nghe được chuyện hưng suy của năm gia đình.
Còn lại nhà cuối cùng muốn bán bốn mươi mẫu đất.
Người môi giới nói: “Người bán này là một góa phụ họ Lương. Nam nhân của Lương thị đã chết, nàng sống cùng một nữ nhi và một nhi tử. Người trong thôn thường đem chuyện nhà thị đi nói khắp nơi nên Lương thị muốn bán một nửa ruộng đất rồi mang theo bọn nhỏ chuyển đến trong thành sinh sống. ”
Thẩm Minh Lam tò mò nói: ” Nhà thẩm ấy có chuyện gì sao? ”
Người môi giới sớm đã nhìn ra các nàng là cô nương nên sao có thể đem những lời tục tĩu của mấy phụ nhân trong thôn nói cho các nàng nghe mà chỉ nói qua loa: “Bọn họ nói số thị khắc phu nên đã khắc chết phu quân của mình. ”
Thẩm Minh Lam rất bất bình thay Lương thị.
Ngu Ninh Sơ cũng tưởng tượng một phụ nhân cả ngày tưởng nhớ phu quân đã chết còn phải đối phó với lời đồn nhảm thật đáng thương.
Xe ngựa dừng lại trước cánh đồng Lương thị muốn bán.
Mấy người Ngu Ninh Sơ phân biệt bước xuống xe. Chỉ thấy phía trước có một chiếc xe la, trên xe có hai mẫu nữ ngồi đối diện nhau đang cắn hạt dưa. Phụ nhân kia hơn ba mươi tuổi da mặt trắng trẻo, mày liễu mắt hạnh, nhìn chung là một người có nhan sắc ưa nhìn. Nữ nhi của nàng mới năm sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ đang tò mò đánh giá đám người Ngu Ninh Sơ.
Trước khi người môi giới xuất phát đã cho người phóng ngựa đến thông báo trước với Lương thị để thị ra đây chờ trước.
Nhìn thấy người môi giới, Lương thị đem hạt dưa trong tay giao cho nữ nhi rồi nhảy xuống xe cười khanh khách nói: “Đặng ca, mấy vị tiểu công tử này chính là người mua ruộng phải không? ”
Người môi giới: “Đúng vậy. Vận khí của muội tốt thật đấy, ruộng vừa mới gửi chỗ ta vài hôm đã gặp được khách hàng lớn rồi. ”
Lương thị nhìn Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ rồi bắt đầu khen ngợi ruộng nhà mình: “Lúc phu quân của ta còn sống, hắn chăm những mẫu ruộng này còn tốt hơn là chăm khuê nữ với nhi tử hắn nữa đấy. Năm nào hắn cũng bón phân hai lần, làm đất rất kỹ lưỡng. Lần nào thu hoạch cũng nhiều hơn ruộng nhà khác mấy chục cân lương thực đấy. Nếu không phải hắn mất sớm thì ta cũng luyến tiếc không nỡ bán đâu. ”
Thẩm Minh Lam ngơ ngác nhìn nàng. Dựa theo lời của người môi giới thì phu quân của nàng mới vừa mất được nửa năm nhưng nhìn Lương thị giống như không có việc gì?
Người môi giới, Lý quản sự cùng Triệu trang đầu đi xung quanh xem ruộng. Thẩm Dật bởi vì bị Lương thị nhìn vài lần nên cũng cũng đi theo xuống ruộng.
Lương thị trở về xe nắm một nắm hạt dưa muốn chia cho Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ nếm thử: “Hai cô nương nếm thử đi. Đây là hạt dưa do chính tay ta xào đấy, ngon hơn ngoài hàng bán nhiều. ”
Thẩm Minh Lam chính là quý nữ Hầu phủ, liếc mắt nhìn chén sứ đựng hạt dưa trên xe la liền khách khí cự tuyệt.
Ngu Ninh Sơ từ chối chậm hơn một chút nên bị Lương thị nhét một ít vào tay: “Cô nương nếm thử đi. Ta cam đoan người ăn một hạt liền muốn ăn tiếp hạt thứ hai. ”
Thịnh tình khó cưỡng nên Ngu Ninh Sơ đem hạt dưa giao cho Ôn ma ma còn nàng chỉ cầm một hạt ăn thử. Nàng cầm hạt dưa cắn vỡ vỏ rồi đem hạt bỏ vào miệng, hạt dưa giòn tan, mặn thơm vừa vặn quả thật là hạt dưa ngon nhất Ngu Ninh Sơ từng ăn.
Nàng liền khen ngợi: “Tay nghề của thẩm thật lợi hại, thẩm có thể mở cửa hàng bán được đấy ạ. ”
Lương thị thấy nàng bình dị gần gũi nên đứng ở bên cạnh Ngu Ninh Sơ cười nói: “Muốn mở cửa hàng đâu phải dễ, phải cần rất nhiều tiền. Ta muốn đi kinh thành mua nhà còn phải bán ruộng, sau đó còn phải phụng dưỡng phụ mẫu làm sao dư tiền để mở tiệm được. Đây cũng là trong vườn có trồng mấy gốc hướng dương nên ta lấy hạt xào ăn cho đỡ thèm thôi. ”
Thẩm Minh Lam giả vờ khó hiểu hỏi: “Vì sao thẩm lại muốn chuyển vào thành, ở đây sống không phải thoải mái hơn sao? Vào thành mọi thứ đều đắt đỏ hơn so với ở đây mà. ”
Lương thị chỉ chỉ vào thôn ở phía xa nói: “Những thôn dân kia ganh ghét cuộc sống tiêu dao của ta nên sau lưng thêu dệt nói xấu ta. Ta thì không sao nhưng ta sợ bọn nhỏ bị ủy khuất cho nên dứt khoát chuyển vào thành. Cuộc sống của ta càng tốt thì họ càng ganh tị. ”
Sau khi nói xong, thấy bộ dáng giật mình của Thẩm Minh Lam thị liền hiểu được nghi vấn của các nàng. Thị cười lớn rồi nói: “Các ngươi thắc mắc tại sao nam nhân của ta vừa mới mất mà ta còn có thể vừa cười vừa nói đúng không? Ai, vừa nhìn các ngươi ta liền biết các ngươi là tiểu thư con nhà giàu có, chưa từng nếm qua nỗi khổ của nhân gian. Điều lo lắng nhất của người dân ở đây không phải là không có phụ mẫu, không có phu quân mà là không có tiền. Chỉ cần có tiền thì đói bụng có thể mua thịt ăn, bị bệnh có thể mời đại phu mua thuốc uống. Giống như ta, nếu không muốn nhìn thấy mấy người kia thì ta liền chuyển nhà. So với những người tối ngày phải làm việc hầu hạ phu quân, hầu hạ bà bà thậm chí là nhận sự tức giận của nam nhân thì ta còn phải lo lắng cái gì nữa chứ?”
Thẩm Minh Lam sững sờ: “Vậy, phu quân của thẩm qua đời thẩm không thấy đau lòng sao? ”
Lương thị thở dài: “Sao ta có thể không đau lòng được chứ. Lúc hắn vừa mới mất, ban ngày ta cũng khóc mà ban đêm ta cũng khóc. Về sau quen rồi thì cảm giác đau lòng cũng nhạt đi, dù sao ta và tụi nhỏ cũng phải tiếp tục sống. Ai, vẫn là câu nói kia, một gia đình bình thường chỉ cần có thể ăn no mặc ấm là được, còn có nam nhân hay không cũng không sao cả. Đâu thể nào giống như sách nói gì mà động một chút là đau thương nhiều năm, tương tư thành bệnh….”
Ôn ma ma thấy nàng nói càng ngày càng xa liền lớn tiếng khiển trách: “Ngươi ở đây nói chuyện vớ vẩn gì thế hả? Im ngay đi! Trước mặt các cô nương, ngươi nói chuyện phải biết chừng mực chứ hả.”
Chuyện Thẩm thị mất sớm là tâm bệnh của Ngu Ninh Sơ. Ôn ma ma sợ Ngu Ninh Sơ khổ sở.
Nhu Ninh Sơ hoàn toàn bị thần thái trong mắt Lương thị hấp dẫn, bị Ôn ma ma cắt đứt, nàng mới phản ứng lại Ôn ma ma đang cố kỵ cái gì.
Nàng lắc đầu với Ôn ma ma.
Mặc dù như thế nhưng Lương thị cũng chỉ im lặng trong chốc lát. Chờ Ôn ma ma nhìn xuống ruộng mới vụng trộm nói nhỏ với Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam: “Tóm lại các ngươi nhớ kỹ. Chỉ cần trong tay có tiền thì không cần phải sợ gì cả. Ta biết nhà giàu các ngươi có nhiều quy củ nhưng quy củ có nhiều đi nữa thì các ngươi cũng phải đặt mục tiêu sống cho thoải mái lên hàng đầu. Bằng không, các ngươi chỉ lo thể hiện cho người khác xem mà tức giận chỉ có thể nén trong lòng, vậy có đáng giá không? ”
Ôn ma ma chạy nhanh như gió đẩy Lương thị ra xa nói: “Ngươi lại nói bậy bạ cái gì đây?”
Lương thị cười làm lành nói: “Ta có nói gì đâu, chỉ hỏi thăm xem các cô nương có muốn mua ít hạt dưa chỗ ta về ăn chơi không ấy mà. Chỗ ta còn hơn mười cân hạt dưa ấy.”
Ôn ma ma đứng tại chỗ trừng mắt nhìn thị.
Ngu Ninh Sơ nhìn xuống đất, trong đầu đều là bộ dáng mặt mày rạng rỡ của Lương thị.
Nếu mẫu thân của nàng cũng có thể nghĩ như Lương thị thì phải chăng bà cũng có thể dùng của hồi môn của mình sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại. Có phải bà sẽ không phải buồn bực không vui mà mất sớm như vậy không?
Cuộc sống hào môn nhiều quy củ. Nhưng người liên tục trào phúng mẫu thân nàng không biết xấu hổ là Thẩm Minh Y không phải cũng lén lút đi gặp Tống Trì để tỏ tình đấy sao?
Mà nàng luôn cẩn thận tuân thủ lễ nghi cũng không được Thái phu nhân, Thẩm Minh Y tiếp nhận. Ngược lại bọn họ luôn tìm cơ hội để chế nhạo nàng. Vậy nên việc nàng cẩn trọng khắp nơi liệu có thực sự cần thiết không?
——oOo——