Edit: Jena-An
Beta: KaoEva
Hương Sơn là địa danh leo núi nổi tiếng nhất ở ngoại ô Kinh Thành. Hầu hết quan to và quý nhân đều thường xuyên đến đây du ngoạn. Biết được điểm này nên quan địa phương rất quan tâm đến việc tu sửa các lối đi, cải tạo các bậc thang leo núi cũng như xây dựng các đình nghỉ mát bên đường để thuận lợi cho việc đi lại và nghỉ ngơi của du khách.
Với những người có sức khỏe kém như Ngu Ninh Sơ thì hầu như mỗi lần đi qua đình nghỉ mát, nàng đều phải ngồi lại chừng một khắc mới có thể đi tiếp được.
Mục đích chuyến đi này của mọi người chỉ là ngắm cảnh nên hầu như ai cũng thong thả vừa đi vừa chờ nàng. Ngu Ninh Sơ mặc dù rất xấu hổ vì để mọi người phải dừng lại đợi mình nhưng nàng cũng hết cách rồi, sức khỏe nàng chỉ có vậy.
Gió từ trên núi thổi xuống vô cùng mát mẻ. Nếu đứng từ sườn núi nhìn ra xa liền thấy những mảng phong đỏ rực, đan xen cùng cánh rừng xanh biếc trong vô cùng sống động.
Đột nhiên, một tiếng chim thanh thoát truyền đến từ ngọn cây gần đó.
Tiếng kêu này quá êm tai làm cho mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu tìm kiếm.
Thẩm Mục là người đầu tiên thấy nó. Đó là một con chim họa mi lông vũ màu nâu, cách bên này hai trượng.
Anh nhìn về phía Tống Trì: “Huynh có thể bắt sống nó được không? ”
Mỗi lần lên núi ba huynh đệ đều mang theo cung tên để thuận tiện cho việc săn bắn.
Chim họa mi còn chưa biết nguy hiểm sắp tới gần vẫn thoải mái nhảy múa giữa trời, bay lượn trên cành cây.
Tống Trì liếc mắt về phía họa mi,rồi lại nhìn về phía cánh rừng phong không xa một lần nữa, cười nhạt nói: “Loại họa mi hoang dã này có bắt về cũng rất khó nuôi, không bằng giữ nó ở trong rừng này tự do tự tại hót vang giải sầu cho người hữu duyên. ”
Ngu Ninh Sơ nghe thấy lời này, không khỏi nhìn về phía hắn.
Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng không còn ai quan tâm đến việc bắt được con chim đó nữa mà di chuyển vào đình nghỉ mát bên cạnh nghỉ chân. Ba mặt lương đình đều có ghế dựa dài, nhưng Tống Trì không ngồi đó mà lại nghiêng người cạnh vách đá, lưng dựa vào cột đình. Hắn một chân đặt trên băng ghế, một chân khác lại đặt ở bên ngoài vách đá, vị trí vô cùng nguy hiểm nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm giống như tùy thời có thể theo gió mà đi.
Tống Tương ở ngay cửa vào lương đình nghe Tống Trì nói vậy bèn hỏi: “Từ khi nào ca ca lại tin duyên phận như vậy?”
Ngu Ninh Sơ bỗng dưng nhớ lại cái cớ mình cự tuyệt con rồng mập kia cảm thấy cực kỳ chột dạ.
Tống Trì nhìn muội muội nhưng ánh mắt lại đảo qua tấm màn che của vị tiểu biểu muội nào đó cười cười không nói năng gì.
Thấy nghỉ ngơi đủ rồi, mọi người lại tiếp tục leo núi.
Leo lên được một đoạn, phía trước xuất hiện một khoảng đất bằng phẳng, ở giữa xây dựng một ngôi chùa tên là Bích Vân Tự. Các cô gái đều muốn tiến vào chùa để dâng hương lễ phật.
Ngu Ninh Sơ nhận lấy ba nén hương từ tay tăng nhân. Nàng vái cầu cho mình cùng người thân được bình an và thuận tiện xin một mối lương duyên tốt đẹp.
Sau khi thắp hương xong, mọi người cùng nhau đi về phía cửa Bích Vân Tự để ra ngoài. Ðột nhiên một đoàn người từ bên ngoài bước vào, đi đầu là hai vị công tử mặc hoa phục có hộ vệ tháp tùng.
“Tử Uyên, sao huynh lại ở đây?” Một trong những công tử mặc hoa phục mặt vuông môi dày, vui mừng hỏi Tống Trì.
Tống Trì cười nói: “Hôm nay không phải đọc sách nên huynh muội chúng thần cùng ra ngoài ngắm cảnh thu.”
Lúc bọn họ chào hỏi, Thẩm Minh Lam lặng lẽ nói cho Ngu Ninh Sơ: “Vị vừa mới nói chuyện này là Nhị hoàng tử, bên cạnh là Hàn Tông Duyên của phủ quốc cữu, cháu ruột của đại bá mẫu.”
Ngu Ninh Sơ nhớ kỹ, đồng thời cùng huynh muội Thẩm gia phúc thân hành lễ với nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử cười cười miễn lễ cho bốn người. Sau đó nhìn Thẩm Minh Lam, đến lần thứ hai thì ánh mắt liền rơi xuống người thiếu nữ bên cạnh nàng. Cô nương đó tuy đeo mạng che mặt nhưng đôi mắt lộ ra trong suốt như nước, da thịt trắng nõn mềm mại hiển nhiên là một mỹ nhân.
“Vị này là?” Nhị hoàng tử cảm thấy vô cùng hứng thú liền hỏi.
Ngu Ninh Sơ trong lòng khẩn trương hẳn lên.
Thẩm Mục cung kính đáp: “Điện hạ, nàng là biểu muội của ta. Lúc trước vẫn theo Nhị cô phụ ở Dương Châu mới được đón về vào trước tết, lễ nghi còn chưa chu toàn kính mong điện hạ bỏ qua cho.”
Nhị hoàng tử lộ vẻ nghi hoặc.
Hàn Tông Duyên đến gần hắn, thấp giọng thì thầm một phen.
Nhị hoàng tử lúc này mới nhớ tới Bình Tây Hầu phủ từng có một vị cô nương thứ xuất, bất quá hắn đối với cha mẹ Ngu Ninh Sơ cũng không quan tâm chỉ muốn biết dung mạo của nàng trông thế nào thôi.
Hàn Tông Duyên thường xuyên lăn lộn với nhị hoàng tử, như con giun trong bụng Nhị hoàng tử sao không biết Nhị hoàng tử nghĩ gì, liền cười nói với Ngu Ninh Sơ: “Thì ra là biểu muội mới tới, trách không được trước kia mấy lần ta đến Hầu phủ thăm cô mẫu cũng chưa từng thấy qua. Ta chỉ hơi thắc mắc, trời hôm nay cũng không có gió vì sao biểu muội lại phải đeo mạng che mặt?”
Thẩm Minh Lam vội vàng giải thích: “Nàng mới chuyển đến đây, còn chưa thích được với khí hậu nên mặt bị phát ban mới phải đội mũ trùm. Kính mong điện hạ thông cảm.”
Bọn họ đã lấy cớ như vậy nên Hàn Tông Duyên chỉ có thể từ bỏ kế hoạch nhìn mặt Ngu Ninh Sơ.
“Điện hạ cũng muốn vào chùa thắp hương sao?” Tống Trì hỏi.
Nhị hoàng tử có dung mạo đoan chính nhưng ánh mắt lại không đàng hoàng, cứ đảo qua đảo lại trên người Ngu Ninh Sơ. Nghe Tống Trì hỏi, hắn cười nói: “Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi, nếu đã gặp nhau thì chúng ta liền đi chung đi. ”
Tống Trì tỏ ra vô cùng hoan nghênh: “Vừa lúc chúng thần muốn đi săn bắn, kính mong điện hạ làm giám khảo giúp. ”
Nhị hoàng tử kinh hãi nói: “Săn bắn? ”
Thẩm Mục: “Đúng vậy, các muội muội có thể tùy tiện chọn một cái đình ngồi hóng mát ngắm lá phong, ngồi nửa ngày cũng được. Nhưng chúng thần thì không chịu nổi như vậy nên muốn vào rừng săn bắn chút. ”
Tống Trì: “Nhân lúc còn sớm liền đi thôi, đợi lát nữa du khách đến nhiều hơn sẽ làm con mồi đều trốn vào rừng sâu núi thẳm không chịu đi ra. ”
Cứ như vậy, ba người Tống Trì lấy lý do săn bắn, thuận lợi lừa Nhị hoàng tử, Hàn Tông Duyên qua chỗ khác.
Họ đi rồi nhưng hộ vệ vẫn ở lại bảo vệ các cô gái.
Thẩm Minh Lam trừng mắt nhìn theo bóng lưng Hàn Tông Duyên, thấp giọng nhắc nhở Ngu Ninh Sơ: “Hàn Tông Duyên là độc đinh của phủ quốc cữu. Từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà sủng ái, nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên,những cái khác không nói nhưng bản tính cực kỳ háo sắc. Biểu muội ngàn vạn lần phải tránh hắn càng xa càng tốt.”
Tống Tương lại nói thêm: “Nhị hoàng tử cũng là một kẻ phong lưu, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. ”
Bất quá các nàng một người là quận chúa, một người là đích nữ Hầu phủ, hai người kia liền không dám có chủ ý với các nàng nhưng Ngu Ninh Sơ thì khác.
Ngu Ninh Sơ sợ nhất là bởi vì dung mạo mà dính vào những loại như vậy, lúc này nghe nói thế liền hỏi Thẩm Minh Lam: “Tháng sau Phủ quốc cữu có tổ chức yến tiệc, muội có thể không đi không? ”
Hàn gia cùng đại phòng Hầu phủ là thông gia nên tam phòng tham gia yến tiệc cũng đúng lễ nghĩa. Cữu phụ, cữu mẫu không đi có lẽ sẽ có người thắc mắc nhưng nàng mới tới, rất nhiều người còn căn bản không biết chuyện này, càng sẽ không quan tâm nàng có tham dự hay không.
Thẩm Minh Lam suy nghĩ một chút liền đồng ý bởi nếu chỉ vì đi một chuyến đến phủ Quốc cữu mà khiến Hàn Tông Diên để mắt tới biểu muội, quả thực so với ruồi nhặng rơi trên người còn ghê tởm hơn.
Sau đó, ba nàng cùng nhau đi xuống chân núi. Trước khi Thẩm Mục rời đi đã bảo các nàng có thể trở về Hầu phủ trước.
Về đến Hầu phủ, Ngu Ninh Sơ vừa rửa mặt xong định đi dùng cơm thì thấy Thẩm Minh Lam ôm một cái tráp lại đây. Thì ra là đại phu nhân Hàn thị ở cửa hàng trang sức nhìn trúng một bộ trâm hoa tứ quý, cảm thấy rất hợp với bốn vị cô nương trong phủ nên mua về rồi bảo bọn họ tự chia nhau.
Thẩm Minh Y vẫn luôn thích hoa lan nên đã chọn trâm hoa lan còn Tống Tương thì chọn trâm hoa mai, chỉ còn lại mẫu đơn và hoa cúc. Đóa mẫu đơn có hai màu, màu trắng bên ngoài và màu hồng phấn bên trong, còn đóa hoa cúc có cánh màu vàng kim và nhụy màu đỏ, nhìn cái nào cũng sang trọng và quý phái.
Nếu luận về khí chất cao quý thì màu sắc vàng đỏ của hoa cúc hơn hẳn ba phần, mẫu đơn mặc dù được xưng là hoa vương nhưng màu hồng lại không bằng ánh kim rục rỡ.
“Biểu tỷ thích cái nào?” Ngu Ninh sơ hỏi trước.
Thẩm Minh Lam cười nói: “Nếu chúng ta không thân thiết tỷ sẽ giả bộ khách khí nhường trâm hoa cúc này cho muội, nhưng tỷ biết muội không thích màu sắc quá chói sáng, mà vừa lúc tỷ lại rất thích nên tỷ sẽ chọn nó. ”
Nói xong, nàng đem trâm mẫu đơn màu hồng phấn cắm vào giữa mái tóc Ngu Ninh Sơ, còn chính mình cũng đeo trâm hoa cúc kia lên.
Ngu Ninh Sơ soi gương, chần chờ nói: “Đại cữu mẫu tặng lễ vật quý giá như vậy,có phải chúng ta nên đến gặp mặt tạ ơn không? ”
Thẩm Minh Lam: “Đúng vậy, chúng ta dùng cơm xong thì đi tìm A Tương cùng đi. ”
Lúc dùng cơm, hai tỷ muội đều đeo trâm cài mới, Tam phu nhân nhìn rất thích nhưng sau đó lại cảm thấy đáng tiếc bèn cảm thán nói: “Đây hẳn là kiểu dáng mới của Bách Trân Lâu, nếu sớm biết ta đã mua hai bộ trước cho các con mỗi người một bộ để thay đổi. ”
Thẩm Minh Lam nói: “Con cảm thấy không cần thiết, như vậy là tốt rồi, chúng con đều đã chọn được thứ mình thích nhất. ”
Tam phu nhân gật gật đầu rồi lại nghĩ chất nữ nhà mình nhận lễ vật của Đại phu nhân thì nàng cũng phải bổ sung cho Thẩm Minh Y một phần giá trị tương đương mới được, coi như có qua có lại.
Sau khi ăn xong, hai tỷ muội đi đến Nhị phòng tìm Tống Tương.
Trong Mặc Hương Đường, vì Tống Trì ở tiền viện nên vừa vào cửa hai tỷ muội liền gặp được Tống Trì.
Do đang ở trong Hầu phủ nên Ngu Ninh Sơ không còn đeo mạng che mặt, nàng vốn có dung mạo trong sáng xinh đẹp lúc này lại đeo thêm trâm cài hoa mẫu đơn khiến khuôn mặt càng thêm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Tống Trì đứng dưới mái hiên, nhìn hai cô gái đến gần.
“Trì biểu ca có biết A Tương ở đâu không?” Thẩm Minh Lam cười hỏi.
Tống Trì nói: “Huynh mới hồi phủ nên cũng không rõ, bình thường giờ này A Tương đều đang ăn cơm và trò chuyện với cô cô, hai muội tìm muội ấy có chuyện gì? ”
Thẩm Minh Lam chỉ tay lên đầu, cười tươi nói: “Đại bá mẫu tặng cho bọn muội mỗi người một cái trâm cài nên bọn muội chuẩn bị đi tạ ơn muốn gọi A Tương cùng đi. ”
Tống Trì tự nhiên nhìn về phía đỉnh đầu các nàng.
Ngu Ninh Sơ hơi cúi đầu, hàng mi dài buông xuống, tựa như đóa hoa nơi u cốc e ấp không muốn cho người ta ngắm nhìn.
Ngay sau đó, cô liền nghe Tống Trì khen ngợi: “Ánh mắt của Hầu phu nhân thật tốt. Nếu đã đến thì hai muội đều vào trong ngồi đi chắc A Tương cũng sắp trở về rồi. ”
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía Thẩm Minh Lam.
Thẩm Minh Lam thoải mái nói: “Vậy đành quấy rầy biểu ca nghỉ ngơi. ”
Tống Trì cười cười, dẫn hai người vào sảnh đường.
Ngu Ninh Sơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đi bên cạnh biểu tỷ chọn chiếc ghế dành cho khách cách xa Tống Trì.
Vừa mới ngồi xuống liền có người đi vào, nàng ngước mắt lên thấy một gã sai vặt mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt mang theo nụ cười.
“Xin mời các cô nương dùng trà.” A Cẩn nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, nói xong lập tức lui ra ngoài.
Lúc này, Ngu Ninh mới biết thì ra phụ trách bưng trà rót nước bên chỗ Tống Trì đều là gã sai vặt, còn đại đa số mọi người trong Hầu phủ đều an bài nha hoàn làm việc này.
Thẩm Minh Lam quay sang thì thấy biểu muội và Tống Trì đều đang im lặng đành khơi mào câu chuyện: “Biểu ca cùng các ca ca đi săn bắn có bắt được thứ gì tốt không? ”
Tống Trì cười nói: “Bọn huynh không vào trong núi sâu nên chỉ săn được hai con thỏ rừng, huynh đã bảo người đưa qua phòng bếp rồi. À , hai muội có ăn được thịt thỏ không? ”
Ngu Ninh Sơ lập tức lắc đầu.
Thẩm Minh Lam nói: “Muội không ăn nhưng mẫu thân muội rất thích món thịt thỏ cay. ”
Tống Trì nói: “Vậy được, lát nữa huynh sẽ phân phó hạ nhân mang một con qua biếu Tam phu nhân . ”
Trong lúc nói chuyện, Tống Tương rốt cục đã trở về.
Biết dự định của các tỷ muội, Tống Tương lập tức gọi nha hoàn đi lấy đi trâm và đeo luôn ở sảnh đường.
“Ca ca thấy đẹp không?” Tống Tương hỏi huynh trưởng .
Tống Trì gập đầu: “Rất đẹp. ”
Tống Tương bĩu môi: “Huynh còn chưa nhìn mà, khen chả thật tâm chút nào.”
Tống Trì nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tống Tương gọi hai người Ngu Ninh Sơ: “Đừng để ý đến huynh ấy, chúng ta đi thôi. ”
Rốt cục không cần phải tiếp tục tiếp xúc với Tống Trì, Ngu Ninh Sơ như trút được gánh nặng.
Khi đến chỗ đại phu nhân Hàn thị thì vừa lúc Thẩm Trác, Thẩm Minh Y đều đang ở đây.
Hàn thị đánh giá các nàng xong , không khỏi khen ngợi nhan sắc ba cô nương.
Thẩm Trác rũ mắt ngồi nghe bên cạnh, trong đầu toàn là hình ảnh Ngu Ninh Sơ vừa bước vào cửa. Đoá mẫu đơn trên đầu kiều diễm chân thật nhưng còn thua xa mỹ mạo của người đeo.
——oOo——