Cảnh Xuân Liêu Nhân

Chương 8-1: NHÀNH HOA NHỎ



Tô Anh quá dính người!

– ——《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược》

Thời gian như chờ qua nửa thế kỷ, Tô Anh rất lâu không có chờ mong quá điều gì, quy củ ngồi yên trên ghế đợi đến hừng đông, lặng yên không một tiếng động tới rạng sáng, không còn phấn khích chờ mong như trước, nhưng nàng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, rất khó chịu.

Lục Xung vốn định ngủ tiếp tiếp một lát, nhưng nhắm mắt lại, mặc kệ nằm tư thế gì, vẫn không thấy dễ chịu, mở to mắt, mắt phượng đen nhánh đầy phức tạp.

Lục Xung ngồi dậy, một chân gập lên, khuỷu tay đặt ở đầu gối, hơi híp mắt, sâu kín nhìn ra bên ngoài, trên người hắn mặc trung y màu trắng hơi xốc xếch, lộ ra làn da ngực màu lúa mạch săn chắc, thẳng xuống dưới là băng gạc quấn quanh vùng thắt lưng.

Hắn không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc, nhìn qua làm tên nam nhân này vừa nguy hiểm lại vừa mê người.

Tô Anh đưa lưng về phía Lục Xung, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nàng duỗi tay xoa cổ, đem chăn mỏng kéo lên tận đầu vai.

Lòng thầm nghĩ, bây giờ đang mùa hè, giờ này trên núi chắc là vẫn còn lạnh.

Tờ mờ sáng, trong phòng có chút ánh sáng, Lục Xung nhìn quanh, không chút để mà cười lạnh một tiếng.

Thình lình vang lên một tiếng động không nặng không nhẹ, Tô Anh hoảng sợ, quay đầu cẩn thận vén màn, đối diện với đôi mắt hung dữ của ba ba Lục Xung.

Tô Anh chột dạ, cười lấy lòng hắn: “Ngươi cứ tiếp tục ngủ!”

Lục Xung khó mà không hoài nghi nàng, nàng đang cố ý.

Phòng nhỏ sáng lên, hai người mỗi người một nơi rửa mặt, sửa sang chỉn chu, chuẩn bị ra khỏi cửa.

Một người ở tịnh phòng, một người ở gian chính, không quấy rầy nhau, có vẻ rất hài hòa.

Chỉ là Tô Anh mím chặt môi, không dám mở lời, nàng sợ Lục Xung đáng người.

Tô Anh đem tóc dài chia làm ba, muốn vấn thành bím tóc như xưa, vừa mới giơ tay, do dự.

Nhẹ nhàng nhấp chút giấy đỏ vào môi, chải tóc, đem tất cả để sau đầu, mở ngăn kéo lấy hộp trang điểm ra.

Hộp trang điểm có hai tàng, nàng mở ngăn nhỏ, ngăn kéo chỉ đáng thương có hai châu thoa tinh xảo, một đôi vòng tay vàng bọc lụa đỏ.

Tô Anh nhẹ nhàng vuốt ve đóa bạch sắc hải đường hoa trên châu thoa cài lên mái tóc, đầu hơi cúi soi trên gương đồng khảm trong hộp trang điểm, trong gương là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thùng của cô nương trẻ tuổi, gò má đầy đặn, phơn phớt hồng, môi hồng răng trắng, chính nàng cũng không nhịn được cong khóe môi.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân, Tô Anh ngước mắt nhìn thân hình cao lớn bên ngoài cửa Lục Xung hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Tô Anh gật đầu, gật xong mới phản ứng lại, nàng đần quá, hắn ở bên ngoài không thể nhìn thấy nàng, vội lên tiếng: “Ra đây.”

Tô Anh gập hộp trang điểm, đứng dậy khỏi ghế nhỏ, chạy ra bên ngoài, chạy được một nửa, bước chân ngừng lại, xoay trở về.

Tô Anh đem hộp trang điểm cất vào ngăn kéo, nhìn một chút lại muốn lấy ra, nó rất quý giá!

Bên trong còn có hơn hai mươi văn tiền.

Tô anh nhanh chóng đem một nửa bỏ vào túi tiền, bỏ cùng với tiền Lục Xung cho nàng, cất trong tay áo, ở bên ngoài tay áo lại sờ soạng một chút, chắc chắn nó ở trong người, nàng mới chạy nhanh ra ngoài.

Lục Xung thong thả dựa vào gốc cây, đưa lưng về phía cửa, đôi tay ôm trước ngực, ngón tay trỏ dài gõ gõ trên cánh tay.

Nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại.

Gương mặt sáng ngời đập vào mắt, Lục Xung liếc mắt đã phát hiện nàng so với ngày thường rất khác, trên đâu có cài một cây trâm nhỏ! Nàng bình thường đã rất trắng hôm nay còn mềm mại hơn.

Lục Xung há hốc mồm, quên lời sắp nói.

Tô Anh bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, ngón tay nắm chặt tay áo, thỏ thẻ nói: “Chúng ta đi chứ?”

“Đi!” Lục Xung giả vờ trấn tĩnh, ngữ khí không chút gợn sóng, nhưng tim ở ngực trái đã đập thình thịch, làm hắn khó nhịn nổi.

Hia người lúc đầu đi song song, nhưng dần dà, ánh mắt Lục Xung rơi xuống đầu vai Tô Anh.

Lục Xung nhìn chằm chằm cây trâm hoa trên mái tóc Tô Anh, sau đó chuyển xuống gò má nàng, thêm dung nhan thanh thuần sạch sẽ của nàng, đóa hải đường ảm đạm thất sắc lại rất kiều diễm.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, Tô Anh nắm chặt ngón tay, lông mi bất an nhè nhẹ run, nàng chịu đựng, đến khi hắn ở ngay sau gót chân nàng thì dừng lại.

“Chu Huyền Diễm, sao ngươi không đi?”

Lục Xung mặt đỏ lên, ỷ vào làn da nâu không nhìn thấy rõ rặng hồng trên mặt, cũng không chột dạ, đùng tình hợp lý nói: “Đi mà! Ta không biết đường, tất nhiên là phải đi theo ngươi.”

Tô Anh cứng họng, không còn lời nào để nói, ngón tay hua hua, chỉ vào khoảng cách của hai người, nói thêm: “Vậy, vậy cũng không cần phải cách xa như thế.”

Tô Anh nói: “Sẽ lạc.”

Lục Xung mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi lông mày giương lên, vẻ mặt đã phục, đi vượt lên trước một bước, bả vai lơ đãng xẹt qua, hắn đi bên người Tô Anh.

“Như vậy được rồi đi?”

Lục Xung bất đắc di lắc đầu, thật là dính người!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.