Ta bị Tô Anh hạ cổ rồi!
– -《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược》
Dọc đường, mặt trời chói chang ở đỉnh đầu, khuôn mặt Tô Anh bị hong đỏ bừng, mồ hô chảy dọc theo gò má làm ướt đẫm cổ áo, những sợi tóc ngắn dính trên cổ.
Thu ma ma thêu giày, đế giày mềm, chân nhỏ của Tô Anh bị đá cộm đau, cô mím môi, hai tay ôm chặt rổ trái cây, vùi đầu đi lên núi.
Lục Xung dọn ghế nằm ra khỏi phòng, ngồi xếp bằng dưới hiên trước phòng, bụng đói réo không ngừng, hắn buông quạt hương bồ trong tay xuống, kéo vạt áo, nghiêng đầu nghe ngóng, khóe môi hơi nhếch, ra vẻ ghét bỏ.
Hắn hít một hơi thật sau, lại cầm quạt hương bồ, quạt lấy quạt để, nhìn ra cổng, Tô Anh Anh sao còn chưa trở về?
Không phải là cầm ngọc bội của hắn, rồi bỏ trốn đấy chứ?
Lục Xung hừ một tiếng, cầm quạt, tầm mắt quét qua tiểu viện trống rỗng, sắc mặt có chút cứng đờ…
Hắn tuy bị bệnh, nhưng thính lực rất nhạy bén, bỗng từ trên ghế ngồi dậy, xỏ giày đi ra ngoài, dù động tới vết thương cũng không để ý.
Hắn dùng sức mở cổng, đuôi lông mày nhướn lên: “Tô Anh Anh ngươi sao đi lâu như vậy?”
Lục Xung hếch mặt, khuôn mặt tuấn tú sáng lạn viết rõ mấy chữ “ta không vui”, ánh mắt rơi xuống cảnh cổng, không thèm nhìn Tô Anh.
Tô Anh không thèm dỗ hắn, thở không ra hơi, yếu ớt phun ra một chữ: “Ừ?”
Lục Xung không để ý cúi đầu, nhìn Tô Anh ngẩn cả người.
Tô Anh tối qua có chút quá sức, trước khi ra ngoài còn xõa một ít tóc đen mềm, giờ ướt dính chặt vào mặt nàng, khuôn mặt tròn tròn nho nhắn đỏ tới mức không bình thường, đôi mắt long lanh ngập nước ngốc nghếch nhìn hắn, ánh mắt phát sáng, không thể không nhìn.
Nhìn qua, có chút đáng thương.
Lông mi Lục Xung run rẩy, không rõ trong lòng có cảm giác gì, giống như trái tim cứng rắn chạm vào nhúm bông mềm mại.
Lục Xung duỗi tay xách lấy rổ treo ở cánh tay nàng, một tay xách, một tay nắm chặt cổ tay nàng kéo vào trong nhà: “Đứng ngốc ngoài cửa làm gì?”
Còn không phải ngươi chắn ở cửa sao, nàng làm sao đi vào được, Tô Anh trong lòng lén lút mắng hắn.
Còn nữa, sao hắn phải kéo tay nàng nàng có chân tự đi nha! Tô Anh ngước mắt nhìn dáng người đầu to vai rộng của hắn, tên này đúng là kỳ quặc.
Lục Xung đi tới hiên, cảm thấy nàng quá im lặng, quay đầu, thấy nàng đang cúi đầu nhìn tay hắn đang nắm cổ tay nàng, vành tai nóng lên, hắn đang làm gì chứ?
Lục Xung vờ như không có chuyện gì mà buông cổ tay cô, làm như không phát sinh chuyện gì, hắn ngồi lại trên ghế, duỗi tay bỏ rổ xuống, ngón tay gập lại, mới nhớ ra Tô Anh còn đang đứng bên hắn.
Hắng giọng, hắn lạnh lùng nói: “Này! Sao ngươi lại dơ thế kia, mau đi rửa mặt đi!”
Trong lòng thầm nói, đừng có mà cảm nắng!
Tô Anh nghĩ là thật, mu bàn tay quệt lên gò má, ngại ngùng cười, ngây ngốc nói: “Có lẽ là không may đụng phải cành cây!”
Lục Xung chỉ giếng nước cách đó không xa, trên mặt có chút ghét bỏ, cũng không nhìn cô, chỉ chăm chú đem đồ trong rổ lấy ra, miệng còn lẩm bẩm: “Cái gì cũng mua….”
Tô Anh nhấc váy, xoay người dẫm lên bậc thang đi ra giếng nước.
Lục Xung liếc nhìn bóng nàng, tay ngừng lại, đồ trong rổ cũng không hứng thú nữa, cánh tay chống phía sau, hơi ngửa người, nhìn nàng.
Nàng mặc áo vải thô thắt eo bên dưới là váy dài, ngồi xuống cạnh giếng, tay áo rộng bị nàng xắn lên cao, lộ ra cánh tay thon dài, dưới ánh mặt trời cánh tay nàng như bạch ngọc ôn nhuận, bàn tay trắng nõn đang vốc nước mát làm gò má ướt nhẹp.
Khuôn mặt Tô Anh nóng hừng hực, nước đọng trên mặt khẽ chảy, không khỏi có chút rum rẩy, miệng nhỏ thở ra một hơi, thật thoải mái!
Bộ dạng này của tiểu cô nương, tươi tắn lại đáng yêu, mắt phượng Lục Xung đầy phức tạp, không nghĩ ra lý do khiến nàng định tự sát.
Tô Anh cũng không biết mặt mình bị bẩn ở đâu, đầu ngón tay dính nước sờ sờ trán, chóp mũi gò má cuối cùng xuống cằm.
Lục Xung liếm môi, khóe môi không biết vì sao chậm ra giương lên.
Tô Anh đứng đối diện với Lục Xung, Lục Xung nhìn giọt nước trong suốt theo cổ tay trái của nàng chay dọc xuống, tới khuỷu tay lại rơi xuống bùn đất dưới chân nàng.
Lòng Lục Xung bỗng chùng xuống, nháy mắt có chút mất mát.
“Trên mặt ta còn bẩn sao?” Khuôn mặt nhỏ của Tô Anh dính đầy nước không kịp để phòng tiến đến, khuôn mặt nhỏ đầy đặn như sáng lên, non mềm, trắng tới lóa mắt.
Lục Xung không chút phòng bị, khuôn mặt nhỏ của nàng thu trọn trong đáy mắt, khuôn mặt tuấn tú ngăm ngăm nháy mắt đỏ lựng.
Thấy hắn không nói gì, Tô Anh tưởng hắn không nhìn rõ, đứng dậy đi tới chỗ hắn, đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn chằm chằm hắn.
Lục Xung đột nhiên khẩn trương không dám đối diện nhìn nàng, hoảng loạn, rống lên: “Ngươi, ngươi đừng qua đây!”
Tô Anh mờ mịt, dừng bước, mu bàn tay quẹt qua cằm, lau đi giọt nước đọng lại chỗ đó, không rõ nguyên do hỏi: “Chu Huyền Diễm, ngươi sao vậy?”
Nghe thấy cái tên này, Lục Xung không biết vì sao có chút bực bội, có một ý niệm.
Hắn không bị đao chém, hắn bị hạ cổ!
Lục Xung hít sâu, bình tĩnh lại: “Không có việc gì, tự dưng ta choáng đầu.”
Ghế nằm bị Tô Anh kéo vào trong phòng. Lục Xung lười biếng, nửa dựa nửa nằm, nhìn Tô Anh ngồi trước bàn tròn bày ra những thứ nàng thu hoạch được hôm nay.
“Đây là phiếu giá hàng của hiệu cầm đồ, ngươi cầm lấy.” Tô Anh đem phiếu mở ra đưa cho hắn.
Lục Xung duỗi tay nhận lây thuận miệng hỏi: “Được bao nhiêu tiền?”
Trong đầu Tô Anh hiện lên cảnh hắn đắc ý dào dạt, khoe ngọc bội của hắn đáng giá ra sao, động tác trên tay hơi ngừng lại, nhỏ giọng nói “Ừ….Bốn mươi lượng.!”
“Bốn mươi lượng?” Lục Xung nháy mắt thẳng người, trừng nàng.
“Ừ! Ngươi xem phiếu giá hàng đi!” Tô Anh chỉ chỉ phiếu trong tay hắn.
Lục Xung nhanh chóng đảo mắt nhìn phiếu giá hàng, nhìn bên trong viết bốn mươi lượng và con dấu, bàn tay vỗ một cái, phiếu giá hàng bị hắn cho một chưởng, hiệu cầm đồ kia bị điên rồi?
Tô Anh nghĩ nếu giờ chọc giận hắn, hắn nhất định sẽ nổ tung!
“Ngươi đừng tức giận, cẩn thận đụng tới miệng vết thương.” Tô Anh trấn an nói, “Ngươi trước hết nghe lời ta!”
“Tô Anh Anh, ngươi có biết ngọc bội kia đáng giá bao nhiêu không” Lục Xung hung tợn gãi đầu, ánh mắt nhìn Tô Anh như muốn ăn thịt nàng.
“Ta tên Tô Anh”. Nành chớ mắt nhắc nhở.
“Được! Tô Anh Anh, ngươi mau giải thích cho ta.” Lục Xung hừ lạnh.
Tô Anh: “……”
Thấy hắn vẫn ngang ngược, Tô Anh chỉ có thể giải thích quy định của hiệu cầm đồ.
Vì đề phòng đồ mang đến hiệu khi bảo quản ở hiệu cầm đồ có gì bất trắc, hiệu cầm đồ sẽ cố ý làm thấp giá của đồ, nhưng đem đồ tới cầm tiền thì đều là người cấp bách cần dùng tiền, sao dám bất mãn, cũng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, theo quy củ của hiệu cầm đồ mà làm.
Ai làm các nàng nghèo đâu!
Hai đôi mắt to nhỏ trừng nhau, Lục Xung không thể tưởng tượng được mình cũng có ngày lưu lạc đến nước này.
Lục Xung lắc đầu, hắn nghèo quá!
“Cho nên, ngươi phải nhanh có tiền chuộc lại ngọc bội, nếu không để lâu sẽ rất khó cho ngươi!”
Tô Anh tốt bụng nhắc nhở.
Không cần nàng phải bổ thêm một đao, Lục Xung mặt ngượng ngùng, không muốn nhắc lại chuyện ngọc bội, chỉ chỉ rổ: “Mua những gì?”
“Mua cho ngươi hai bộ y phục, còn có một đôi giày, thuộc bột trị thương, tổng là mười bảy lượng.” Tô Anh đem trong rổ đồ vật bày ra từng món.
Lục Xung chỉ một rổ khác: “Vậy còn đó là cái gì?”
Tô Anh xốc vải mảnh vải phủ trên rổ lên cho Lục Xung xem: “Đây là đại phu tỷ tỷ cho ta một rổ trái cây và một khúc………xương lớn.”
Khúc xương này còn lớn hơn cánh tay nàng, là Diệp Thanh đưa cho Tô Anh, để nàng mang cho đại cẩu trong nhà gặm.
“Cái này để cho ngươi hầm canh bổ thể!” Tô Anh nuốt nước miếng, nhìn Lục Xung.
Lục Xung chậm chạp mà thở dài, trên mặt không có biểu tình, chỉ là tai hắn có chút nóng.
Lục Xung không dấu vết sờ vành tai: “Ân.”
Chỉ là, Lục Xung nhìn một vòng, đều là đồ mua cho hắn, nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi không mua cho mình à?”
“Ta không thiếu gì cả.” Tô Anh ngoan ngoãn lắc đầu, đem bao tiền bằng khăn thêu của nàng cho hắn, “Còn dư 23 lượng.”
Lục Xung kinh ngạc, mày kiếm nhăn lại: “Ngươi chưa đưa tiền cơm cho quán ăn hả?”
Tô Anh phất tay, không nói chuyện.
Lục Xung chỉ muốn bổ đầu năng nhìn xem bên trong chứa thứ gì: “Ngươi muốn chết đói?”
Tô Anh chôn đầu không hé răng, hồi lâu mới nói: “Ngươi chỉ còn lại chút bạc này, nếu như………”
Lục Xung giơ tay đánh gãy lời nàng nói, hừ một tiếng: “Yên tâm.”
Yên tâm cái gì?
Tô Anh khó hiểu.
“Tháng này còn mấy ngày?” Lục Xung nằm trở về, hỏi.
“Còn có ba ngày.” tô anh bẻ ngón tay đếm.
Lục Xung gật đầu, ba ngày đúng rồi.
Không tới ba ngày, nửa đêm có người tìm đến.
Lục Xung nghe tiếng thở đều đặn bên trong, nhẹ nhàng xốc chăn mỏng trên người vậy đứng dậy ra khỏi phòng.
“Chủ tử.” Trong viện có hai hắc y nhân xuất hiện đột ngột, nhìn thấy Lục Xung, tỏ vẻ kích động.
“Im lặng, đừng nói chuyện.” Lục Xung nhíu mày, thấp giọng.
“Trong quân doanh hiện tại tình hình thế nào?” Lục Xung hỏi.
“Thái Vận sau khi trở về liền bố cáo người trọng thương mất tích, trong quân doanh hiện giờ lòng người hoảng sợ, người của chúng ta cùng thuộc hạ của Cố tướng quân, đều đề nghị Thái vận thay người đảm nhận vị trí đại tướng quân.” Hắc y nhân thấp giọng nói.
Quân Tây Bắc đều ở biên cương, khắp nơi thế lực trùng trùng, sau khi Cố đại tướng quân tiền nhiệm hồi kinh, vẫn luôn là Thái vẫn nắm giữ đại quân vậy Thái Vận cũng được coi là đại tướng quân vì nắm giữ lệnh bài trong tay, nhưng nửa tháng trước, trong kinh đột nhiên hạ chỉ phong Lục Xung làm đại tướng quân.
Mấy năm trước Lục Xung đều dùng tên giả Chu Huyền Diễm, làm quân sư vì đại quân bày mưu tính kế, quan tâm đến lòng quân, hiện giờ lắc mình một cái biến thành đại tướng quân, càng được mọi người ủng hộ.
Có người ủng hộ, tất nhiên cũng có người thù hận.
“Ừ, ngươi tìm một thi thể mang về, nói ta đã chết.” Lục Xung ngáp một cái, thuận miệng nói.
“Vâng!” Hắc y nhân lĩnh mệnh, “Nhưng mà lỡ may tin tức này truyền vào kinh thành……”
“Không sao, trong kinh rất mau sẽ không còn tinh lực để quản trị này.” Lục Xung xua tay, để bọn họ trở về.
Hai hắc y nhân xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị Lục Xung gọi lại.
Lục Xung sờ mũi: “Các ngươi đi, để tiền ở lại.”
Lời của Lam: Buồn quá, hố đầu tay mà có nhà dịch trùng, nhưng tui sẽ không đào hố hụt đâu ??.