Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 43: Đi Lên Trấn(2)



Vương Đại Lỗi thấy Hàn Ứng Tuyết ngồi lên xe. Cũng đi theo ngồi lên. Mấy cái phụ nhân bên cạnh thấy vậy treo ghẹo nói: “Đại Lỗi a, nhìn hai người các ngươi ngồi cùng nhau, thật đúng là đẹp đôi nha!”

“Đúng nha, quan hệ giữa hai nhà các ngươi cũng tốt, kết thân cũng không tồi.”

“Hai đứa nhỏ, ta coi đều không tồi, Đại Lỗi, ta nói ngươi nghe, ngươi nếu là coi trọng nữ hài người ta, thì về nhà mau nói nương ngươi đi đề thân đi a……”

Mấy người thay nhau nói, nói đến khí thế ngất trời, đối với hôn sự của hai bọn họ mà giống như hôn sự của hài tử nhà nhà mình, mười phần quan tâm.

Hàn Ứng Tuyết đỡ trán, trời ạ, ba nữ nhân lại họp thành cái chợ, lời nói này thực không sai.

Vương Đại Lỗi trái tim vì bị những người này trêu ghẹo mày nhảy phanh phanh trong lòng ngực.

Hắn trong lòng là cảm thấy Tuyết Nhi thực tốt, nhưng trước giờ cũng chưa nghĩ đến chuyện đề thân cùng nàng. Hiện tại nghe mấy cái phụ nhân này nhắc tới, trong lòng không khỏi có chút động tâm.

Nếu…… Nếu hắn cưới Tuyết Nhi, hẳn là thực không tồi đi?

Vương Đại Lỗi khuôn mặt đỏ rực lén lút nhìn Hàn Ứng Tuyết đang ngồi ở bên cạnh, thấy nàng đem mặt quay sang một bên, phảng phất như mấy người này nói gì nàng một chút cũng không nghe thấy.

Vương Đại Lỗi trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Tuyết Nhi có phải hay không chướng mắt hắn đâu?

Chắc là vậy đi, Tuyết Nhi là cái nữ hài đặc biệt như vậy, hắn chỉ là một cái tiểu tử nghèo ở nông thôn, nào có thể xứng với nàng ấy.

“A thẩm, các ngươi cũng đừng giễu cợt chúng ta!” Vương Đại Lỗi đỏ mặt thấp giọng nói.

“Chúng ta nơi nào trêu ghẹo các ngươi nha. Chúng ta nói chính là sự thật, nhìn hai người các ngươi môn đăng hộ đối, không ở cùng nhau thật sự đáng tiếc. Đại Lỗi ngươi cũng là cái hài tử tài giỏi, ai gả cho ngươi còn không phải là phúc khi của nàng sao ?” Nói, phụ nhân lại kéo tay Hàn Ứng Tuyết, lời nói thấm thía nói: “Nha đầu, Đại Lỗi là cái hài tử tốt, trong thôn ta cũng không còn ai có thể so được với hắn. Ngươi cần phải hảo hảo nắm bắt a!”

Vương Đại Lỗi ngồi ở một bên, trộm nhìn phản ứng của Hàn Ứng Tuyết.

Hàn Ứng Tuyết đối mặt với cái phụ nhân thiện tâm nói, cười nói: “ Bà, ta còn nhỏ đâu, còn chưa nghĩ đến việc kết hôn. Trong nhà còn có mấy cái đệ muội, hiện tại cha ta mất, ta phải giúp đỡ nương ta chống đỡ cái gia đình. Chờ đệ muội ta trưởng thành, ta lại suy xét đến việc hôn nhân của bản thân a !”

Phụ nhân nghe xong, không nhịn được gật đầu, khen nói: “Không nghĩ tới Hàn gia lại có cái hài tử hiểu chuyện như vậy, thật là phúc khí. Phúc khí a!”

Mặt khác mấy cái phụ nhân nghe xong cũng không khỏi gật đầu khen ngợi.

Hiện giờ tình huống nhà Hàn Ứng Tuyết, trong thôn ai cũng rõ ràng. Trong nhà có vài cái đệ muội, sau khi phân gia, nam nhân duy nhất trong nhà cũng mất. Hàn lão cha ngay cả một mẫu ruộng nước cũng không phân cho nhà Hàn lão tứ. Trong nhà chỉ có một cái phụ nhân cùng với mấy cái hài tử. Cuộc sống thật sự khó khăn a!

Hàn Ứng Tuyết vì trong nhà, ngay cả hôn nhân của bản thân cũng mặc kệ, hài tử hiểu chuyện như vậy. Sao người ta có thể không khen ngợi a.

Vương Đại Lỗi nghe xong, không biết vì sao trong lòng vui sướng một chút.

Hoá ra Tuyết Nhi cũng không phải coi thường hắn! Chỉ là vì tình huống trong nhà, còn không nghĩ tới việc hôn nhân.

Bất quá cũng không có việc gì, hắn Vương Đại Lỗi có thể chờ nàng! Về sau, hắn cũng sẽ bồi nàng. Cùng nàng cùng nhau gánh vác!

Xe bò lại đợi trong chốc lát, thấy canh giờ không sai biệt lắm. Lão Ngô đánh xe kêu lên một tiếng, chuẩn bị xuất phát.

“Chờ một chút, chờ một chút!” Một cái thân ảnh vội vàng chạy tới

Đến gần, Hàn Ứng Tuyết mới phát hiện là Hồ Tiểu Lệ.

“Di, Tuyết Nhi, ngươi cũng đi lên trấn a?” Hồ Tiểu Lệ nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết ngồi trên xe bò, cao hứng nói.

“Ân, không nghĩ tới ngươi cũng đi. Tới, ngươi ngồi bên cạnh ta đi!” Hàn Ứng Tuyết hướng Vương Đại Lỗi bên người nhích lại gần, nhường ra một vị trí cho Hồ Tiểu Lệ ngồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.