Hàn Ứng Tuyết trong lòng cười lạnh một tiếng.
Chủ trì công đạo?
Nàng trước giờ chưa từng thấy qua có người nào trong Hàn gia vì nàng mà chủ trì công đại. Bất quá Hàn lão cha chỉ là đổi một hình thức chất vấn mà thôi.
Hàn Ứng Tuyết cũng không muốn nói nhảm cùng bọn họ.
“Chuyện này cũng nên hỏi một chút nhị thẩm nha, hỏi xem nàng ta rốt cuộc đã làm ra cái chuyện tốt gì!”
Hàn Ứng Tuyết hai mắt lạnh lùng liếc xéo Lưu thị một cái, Lưu thị cảm giác muốn nổi cả da gà da vịt.
“Ta…… Ta đã làm chuyện gì nha……” Lưu thị có chút chột dạ nói.
Chẳng lẽ là vừa rồi nàng mắng nha đầu này, lại bị nàng nghe thấy được? Nha đầu nà lỗ tai cũng quá thính đi?
“A……” Hàn Ứng Tuyết khóe miệng tươi cười càng sâu, trên người phát ra hàn khí càng đậm.
Cả đám người Hàn gia đều bị Hàn Ứng Tuyết doạ tới sợ.
“Nha đầu, có việc gì thì nói rõ ràng, có ai sống trên đời mà không phạm phải sai lầm, nhị thẩm ngươi chỗ nào không đúng, ngươi cứ nói thẳng là được, hà tất động thủ đâu?” Hàn lão cha giảng đạo.
“Tốt, ta đây liền nói rõ ràng mọi chuyện!” Hàn Ứng Tuyết chống eo, đi đến trước mặt Lưu thị. “Ngươi có phải hay không đẩy nương ta té ngã trên đất?”
Lưu thị sửng sốt một chút.
Nàng chính là ở thời điểm Triệu thị không chú ý đẩy nhẹ một cái, lúc đó xung quanh cũng không có ai sao nha đầu này lại biết?
“Ta…… Ta không có, nha đầu ngốc. Ngươi đừng ở đây vu khống người khác!”
Ngoài miệng tuy rằng không thừa nhận, bất quá ánh mắt Lưu thị hoảng loạn trong chốc lát đã bán đứng nàng. Cũng giúp Hàn Ứng Tuyết kết luận, Triệu thị là bị nàng ta đẩy ngã.
“Không phải ngươi?” Hàn Ứng Tuyết ngữ khí lạnh đi vài phần, lại lấy tốc độ cực nhanh ở trên mặt Triệu thị tát thêm vài cái. “Ngươi tốt nhất là nói thật cho ta, bằng không ta đánh tới khi nào ngươi nói mới thôi!”
“Oa ~” Lưu thị lại thê thảm kêu lên.
Hàn lão thái thật sự nhìn không nổi nữa, hướng Hàn Ứng Tuyết nói: “Hàn gia ta như thế nào có loại con cháu như ngươi, thật là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!”
Hàn Gia lão nhị thấy Lưu thị bị đánh, vì thể diện không thể nhịn được nữa, nói như thế nào đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, hắn là trượng phu của Lưu thị, tức phụ bị đánh hắn nếu còn không bảo vệ được, người mất mặt đương nhiên chính là hắn.
Hàn lão nhị khuôn mặt trầm xuống đối với Hàn Ứng Tuyết nói: “Nha đầu ngốc. Ngươi cũng đừng có quá đáng!”
Hàn Ứng Tuyết căn bản liền làm lơ hắn. Lời Hàn lão nhị nói, đối nàng mà nói, chính là…… Thả một cái rắm. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn ta.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối , ngươi nói, rốt cuộc có phải là ngươi đẩy hay không?”
Lưu thị bị Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng chất vấn doạ sợ rồi. Nhìn ánh mắt của Hàn Ứng Tuyết khống khác gì Tu La, biết chính mình nếu dám không thừa nhận, phỏng chừng lại bị nàng đánh thêm lần nữa. Chỉ đành không tình nguyện gật gật đầu.
“Gia, ngươi cũng thấy rồi, nhị thẩm đã thừa nhận đẩy nương của ta . Ngươi có biết, nương ta bị nhị thẩm đẩy, thiếu chút nữa chết do khó sinh. Ngươi nói một chút, ta hôm nay giáo huấn nàng ta như vậy, có đúng hay không a?”
Hàn lão cha trầm tư một chút, thuốc lá sợi vang lên tiếng bạch bạch.
“Việc này, nhị thẩm ngươi đích xác có chỗ làm không đúng , nhưng là nương ngươi hiện tại cũng không phải không có việc gì sao? Đều là người một nhà, cũng không nên vì chút chuyện mà so đo. Ngươi cũng không nên hở một tí là động thủ với nhị thẩm ngươi như vậy, dù sao nàng ta cũng là trưởng bối của ngươi……”
Hàn lão cha nói những lời này, Hàn Ứng Tuyết cơ bản đã không nghe nổi nữa.
Quả nhiên là người một nhà a.
Hàn lão cha bảo vệ nàng ta như vậy đã nằm trong dự kiến của nàng. Bất quá, nói cái gì mà hiện tại nương nàng không bị làm sao, người một nhà cũng không thể vì chuyện cỏn con này mà so đo? Hàn Ứng Tuyết nàng chính là người có thù tất báo. Nếu ai dám khi dễ nàng, nàng đảm bảo sẽ trả lại gấp mười lần như vậy.
“Cha, ngươi nói cái gì vậy, tứ tẩu chính là thiếu chút nữa đã chết vì khó sinh, vậy nhị tẩu lúc đó làm gì a, có qua thăm tứ tẩu một lần nào không? Tuyết nhi hôm nay làm như vậy cũng không phải là không có lý do chính đáng, là Hàn gia chúng ta có lỗi với tứ tẩu!” Hàn lão ngũ cũng nghe không nổi nữa, đứng ra nói.
“Ai, ta nói này lão ngũ, ngươi sao lại nói những lời đó chứ?” Hàn lão nhị đối Hàn lão ngũ thật là bất mãn.
“Ta sao ta nói? Ta đây là dựa vào lương tâm của mình mà nói ra những lời đó!”
“Lão ngũ a…… Tuy rằng ngươi nói không sai, nhưng Hàn gia ta trước giờ đều đem sự hoà thuận đặt lên trước tiên , bằng không Hàn gia chúng ta sẽ bị người khác chê cười a ……”
“Được rồi, gia, ngươi hiện tại cũng không cần nói nữa.” Hàn Ứng Tuyết đánh gãy lời Hàn lão cha nói. Quét một vòng nhìn tất cả người Hàn gia, lạnh lùng nói: “Ta hôm nay đem lời này nói rõ, các ngươi, ta sẽ không chủ động tìm các ngươi gây sự , nhưng là nếu để ta phát hiện ai dám làm trò mèo trước mặt ta, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, lôi kéo mấy cái đệ muội, không thèm nhìn bọn họ quay đầu rời khỏi Hàn gia.