Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 37: 37: Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không có đâu.


Chẳng qua trong chốc lát, Đường Thu Bạch hoàn hồn, khẽ lắc đầu.

“Không để ý, vậy vì cái gì trốn tránh tôi?”
“Em không có trốn tránh chị.


Cảnh Thư Vân không nói gì, một hồi mới hỏi: “Thật không?”
“Thật đó.


“Em nghỉ phép chơi thế nào?” Cảnh Thư Vân bỗng nhiên đổi đề tài.

“Nghỉ phép?” Đường Thu Bạch có chút không phản ứng kịp, dừng một chút lại nói: “Khá tốt, em thích thành phố kia.


“Không có ảnh chụp chia sẻ với tôi sao?”
Đường Thu Bạch hơi ngẩn ra, “Có, chị muốn xem sao?”
“Muốn.

” Giọng điệu của cô rất chắc chắn.

Tay Đường Thu Bạch cầm di động, dịch hướng bên cạnh, để cô có thể nhìn thuận tiện hơn.

Cảnh Thư Vân rất tự nhiên nhích gần một bước đến bên cạnh nàng, khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại.

Vị nồng của làn hoắc hương trở nên đậm hơn, cho dù có gió thổi qua, chóp mũi Đường Thu Bạch vẫn tàn lưu nhàn nhạt mùi hương đó.

Làn gió mang theo làn tóc dài buông xuống của Cảnh Thư Vân, đuôi tóc mềm mại như có như không lướt qua cánh tay của Đường Thu Bạch, mềm mềm ngứa ngứa, Đường Thu Bạch không kiềm được nghiêng đầu nhìn cô.

Màn hình di động sáng ngời, làm cho ngũ quan vốn đã đẹp trên từng centimet của cô, ở trong đêm tối càng trở nên đặc biệt động lòng người, làn da trắng nõn tinh tế càng được tôn lên, ngay cả đôi môi màu đỏ kia dường như cũng đang phát sáng.

Cảnh Thư Vân nhận thấy được một tầm mắt rơi xuống, nghiêng nghiêng đầu, Đường Thu Bạch kịp dời ánh mắt ngay trước khi cô nhìn qua, thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm ảnh trên điện thoại.

Không có gì khác thường, Cảnh Thư Vân lại quay lại xem điện thoại lần nữa.

Đường Thu Bạch theo quán tính lướt ảnh chụp, đột nhiên có chút thất thần.

“Kỹ thuật chụp ảnh không tệ.

” Một hồi lâu, Cảnh Thư Vân nói như vậy, khóe môi hơi giương lên.

“Vậy sao, chụp nhiều liền tốt lên chút.

” Đường Thu Bạch nhìn môi cô, nhất thời không đành lòng dời mắt.

“Ừ, tôi nghe Tĩnh Uyển nói, trên đường du lịch em xảy ra chút chuyện?” Ngón tay đang cầm túi giấy của Cảnh Thư Vân hơi siết chặt.

“A?” Đường Thu Bạch lại nghĩ tới sự kiện làm người tình nguyện, “Không có việc gì, em cũng không có bị thương.


“Chờ bị thương thì muộn rồi.

” Cảnh Thư Vân theo bản năng liếc nàng một cái, lại nói, “Tôi cho rằng chúng ta lâu như vậy rồi cũng coi như là bạn bè tốt, nhưng mà em cũng không nói với tôi.


Đường Thu Bạch nghe thấy vậy quay đầu nhìn cô.

Cảnh Thư Vân môi đỏ hơi mím, nhìn không rõ cảm xúc gì.

“Không phải như thế.

” Đường Thu Bạch có vẻ có chút áy náy, theo bản năng nâng tay, đến giữa không trung lại chầm chậm rũ xuống, thấp giọng nói, “Em sợ chị lo lắng, huống hồ cũng thật sự không có xảy ra chuyện gì.


“Nhưng mà quả thực chúng ta cũng trở nên xa lạ, đã không còn liên hệ ngoại trừ công việc nữa.

” Cảnh Thư Vân nói.

Hạt mưa rào rào rơi xuống trước mặt hai người, hòa vào dòng nước chảy trên mặt đất, nhấc lên một tầng gợn sóng.

Đường Thu Bạch tựa hồ nghĩ đến gì đó, khép mí mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Khi đó em không biết phải nói chuyện với chị như thế nào.


“Giống như trước đây thôi.

” Giọng Cảnh Thư Vân có chút nhẹ.

Lướt vào tai Đường Thu Bạch, lại giống như đã trải qua ngàn chuyển trăm hồi, Đường Thu Bạch bỗng dưng giương mắt nhìn cô, chân mày lại có chút cau.

“Tôi quý trọng mối quan hệ làm bạn cùng em, không muốn giữa chúng ta trở nên xa cách.

” Dừng một chút Cảnh Thư Vân lại nói, “Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?”
“! ! “
Bàn tay Đường Thu Bạch đang cầm di động buông thõng ở một bên, dần dần nắm chặt, mạch máu màu xanh trên tay nổi bật hiện ra, có thể là dùng sức quá lớn, chạm đến màn hình khóa, màn hình bị thắp sáng trong chớp mắt.

Đường Thu Bạch nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi xuống, mặt đất bị mưa to không ngừng gột rửa, trong thoáng chốc như là từng giọt từng giọt vỗ ở trong lòng nàng.

“! ! Vừa rồi em còn chưa nói xong, khi đó em không biết phải nói chuyện với chị như thế nào, nhưng mà sau khi em du lịch trở về cũng đã nghĩ kỹ rồi.


Đường Thu Bạch quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Em cảm thấy có thể gặp được chị chính là điều may mắn đối với em, có thể làm bạn cùng chị, thậm chí là làm đồng nghiệp, kỳ thật em rất vui vẻ.

Cho nên, em càng hy vọng có thể tiếp tục làm bạn cùng chị hơn bất kỳ ai.


Thanh âm nàng bình tĩnh, lấy phương thức câu trần thuật để nói cho Cảnh Thư Vân biết đáp án của nàng, chỉ là bàn tay cầm điện thoại, như thể đột nhiên bị rút hết sức lực, cầm nắm có chút không xong.

Mưa ngày càng lớn, tiếng mưa rơi trở nên càng vang dội, gió cũng trở nên mạnh bạo hơn, bầu trời một mảnh đen kịt, một cơn gió cuốn theo nước mưa phất qua, mang theo những sợi tóc mai của Đường Thu Bạch, che đậy một tia ửng đỏ nơi đuôi mắt.

Những nhọn đèn đường vàng nhạt bên con đường trong viên khu, chiếu vào gương mặt nàng, mơ hồ vẽ ra đường nét mềm mại của nàng, lông mi đang nhẹ nhàng rung động, như là lông chim yếu ớt, một khi chạm vào liền sẽ rơi xuống.

Cảnh Thư Vân nhất thời thất thần, ngay cả túi văn kiện cầm ở trong tay sắp rơi xuống cũng không chú ý.

Lúc túi văn kiện rơi xuống, Đường Thu Bạch lanh tay lẹ mắt một tay vớt lên, tránh cho nó dính nước.

“Cảm ơn.

” Cảnh Thư Vân tiếp nhận túi văn kiện từ tay nàng, cong môi, “Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.


“Được.


Trên đường trở về, trong xe mở nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, ngoài cửa sổ xe là tiếng mưa rào rào càng rơi càng lớn, nước đọng bên đường ngập đến mắt cá chân người đi đường.

Vì tránh cho Đường Thu Bạch mắc mưa, Cảnh Thư Vân trực tiếp lái xe vào hầm đỗ xe của tiểu khu, đưa đến dưới lầu.

Ánh đèn mờ nhạt trên đầu xe chiếu vào hai người, Đường Thu Bạch quay đầu nhìn cô, “Lão bản cảm ơn chị, vậy em đi đây?”
“Ừ, đi đi.


Đường Thu Bạch gật đầu kéo cửa xe, một chân dẫm lên lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chần chờ một lát sau vẫn quay đầu lại nhìn Cảnh Thư Vân.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Ngủ ngon, trên đường chú ý an toàn.

” Đường Thu Bạch nhẹ giọng nói.

“Ngủ ngon.


Cảnh Thư Vân nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch dần dần rời đi, biến mất ở một chỗ rẽ, thật lâu sau, cô cũng chưa thu hồi tầm mắt.

Tia sáng mỏng manh ở trong bóng tối phảng phất bị phóng đại len.

Đêm khuya, Đường Thu Bạch ngồi ở trước bàn nhỏ, ngọn đèn bàn phát sáng, từ trong ngăn kéo gần bên ngoài, nàng lấy ra một chiếc hộp thủ công màu cát đen.

Lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt v e chữ cái mạ vàng mặt ngoài.

Một lát sau, mở ra, bên trong chính là chiếc bút máy màu cát đen trước đó nàng đi Tây An mua về.

! !
Sáng ngày hôm sau, Đường Thu Bạch tổ chức khảo hạch, mới vừa thu bài thi, vừa lúc Bạch Trác Nhiên đi vào.

“Ôi, Đường bộ trưởng cũng ở đây à.

” Bạch Trác Nhiên hơi cong khóe môi chào hỏi cùng Đường Thu Bạch.

“Cho bọn họ kiểm tra ấy mà.

” Đường Thu Bạch vừa nói vừa lắc lắc bài thi trong tay.

“Vậy vừa vặn, tôi không cần nói riêng với cô nữa, buổi tối ngày kia công ty liên hoan, tan tầm đừng đi vội.


“Hả? Đột nhiên liên hoan sao?”
“Không xem như đột nhiên, công ty quy định, không bận thì một tháng, như lúc trước các cô mở rộng hạng mục không phải bận rộn sao, cho nên đến bây giờ mới tụ họp.

” Bạch Trác Nhiên giải thích với Đường Thu Bạch.

“Được.


Đường Thu Bạch thu bài thi đi hướng văn phòng, Hạ Sâm đi theo sau lưng nàng.

“Sư phụ, ngày hôm qua chị tan tầm liền đi sao?”
“Không có, còn phải chuẩn bị bài thi cho các em đó, làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua trời mưa, em còn nói để chị ngồi xe em đưa chị về nè!” Hạ Sâm có chút ảo não nói, “Nhưng mà em đợi rất lâu, còn tưởng chị đi trước rồi.


Đường Thu Bạch thoáng chốc lại nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua mưa lẫn gió, nàng cùng Cảnh Thư Vân đứng ở cửa.

Hạ Sâm chú ý tới khóe môi Đường Thu Bạch khẽ mím, đôi mắt nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Sư phụ?” Hạ Sâm thử gọi.

“Ừm, không có việc gì, cũng may em không chờ tôi, tối hôm qua tôi tăng ca đến lúc đi ra đều đã khuya.

” Đường Thu Bạch nói.

“Vậy tối hôm qua chị làm sao trở về thế, hồi sau mưa càng lúc càng lớn.


“Lúc tôi đi ra, vừa lúc gặp được Cảnh tổng, Cảnh tổng đưa tôi về.


“Chà! Vậy là tốt rồi, Cảnh tổng còn rất quan tâm nhân viên nhỉ!” Hạ Sâm cười nói.

“Đúng vậy, chị ấy rất tốt.

” Đường Thu Bạch hơi nghiêng đầu che giấu sắc mặt của chính mình.

Giây tiếp theo Đường Thu Bạch nắm chốt cửa trên tay, nghiêng đầu nhìn Hạ Sâm, “Hôm nay em nhàn thế à?”
“Ôi! Em đột nhiên nhớ ra, còn có rất nhiều việc chưa làm, em đi đây, em đi đây.

” Hạ Sâm vội vàng dừng lại, nói xong quay người liền chạy, “Sư phụ em đi đây.


“Ừ.


Chờ Đường Thu Bạch phê xong bài thi, không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Sâm cao nhất.

Lại kết hợp với điểm thực hành, vẫn như cũ là cô ấy cao nhất, những người khác điểm thấp hơn một chút, nhưng nhìn chung trình độ đều xem như đạt tiêu chuẩn.

Sau đó cách liên hoan còn có một ngày, Cảnh Thư Vân triệu tập một cuộc họp video trực tuyến, thảo luận một hạng mục nông sản lớn mới gần đây cô đang đàm phán.

Ngoài Đường Thu Bạch ra còn có hai người bên bộ dự án.

Là một cuộc họp bốn người, Cảnh Thư Vân đeo tai nghe nhét tai không dây màu trắng, thỉnh thoảng cô cúi đầu viết gì đó, Đường Thu Bạch chỉ có thể thấy góc nghiêng của cô.

Tai nghe màu trắng hòa hợp cùng diễm sắc trên cánh môi kia hấp dẫn đôi mắt Đường Thu Bạch.

Cuộc họp kết thúc, lúc này Cảnh Thư Vân gập sổ tùy ý hỏi: “Ngày mai công ty liên hoan đều biết rồi chứ?”
“Biết.

” Ba người đáp.

“Ừ, không có tình huống đặc thù, không cho phép xin nghỉ.

” Cảnh Thư Vân hơi nhướng môi, giương mắt nhìn lên video.

Rõ ràng qua video căn bản không nhìn ra được cô đang nhìn ai, mặt Đường Thu Bạch lại có chút nóng lên khó có thể giải thích.

“Ha ha, sẽ không xin nghỉ đâu.


“Rõ rồi, nhất định đến.


Hai người bộ dự án cười ha ha trả lời.

“Sẽ tới.

” Đường Thu Bạch cười yếu ớt.

Ngày liên hoan, Đường Thu Bạch nhớ tới chuyện gì, ra ngoài tìm Hạ Sâm, kết quả trùng hợp gặp được Địch Nghiên lướt qua bên ngoài, Đường Thu Bạch còn có chút kinh ngạc, sao cô ấy lại ở chỗ này.

Kết quả lúc tan tầm, đoàn người đứng ở phía dưới, Đường Thu Bạch tới muộn hơn một chút, nhìn thấy người nổi bật nhất trước đám đông qua khe hở.

“Mọi người có xe thì dẫn thêm người đi cùng, không đủ chỗ thì ngồi xe công ty, trong nhóm WeChat có địa điểm, trực tiếp tập hợp ở điểm đích.

” Bạch Trác Nhiên ở một bên tổ chức nói.

Mọi người đáp một tiếng, lại ghép cặp tản ra, thời điểm Đường Thu Bạch còn đang do dự, Cảnh Thư Vân quay đầu lại đối diện ánh mắt Đường Thu Bạch.

“Xe của tôi cũng có thể ngồi.


“Xe của chị có thể ngồi không?”
Hai người đồng thời lên tiếng, nói xong lại từng người mỉm cười.

Đường Thu Bạch đi theo Cảnh Thư Vân lên xe, Địch Nghiên lặng lẽ gánh vác trách nhiệm tài xế.

Hạ Sâm quên lấy chìa khóa xe, lúc xuống dưới Đường Thu Bạch đã lên xe Cảnh Thư Vân, cũng chỉ đành từ bỏ.

Trên đường hai người tùy ý trò chuyện lê la, Địch Nghiên chú ý tới nụ cười nở lại trên môi Cảnh Thư Vân sau thời gian dài, cũng thả lỏng chút.

Tới địa điểm, một đám người đứng trước cửa nhà hàng, Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân xuống xe, mơ hồ có thể nhìn thấy người công ty nhà mình, Bạch Trác Nhiên đang tổ chức cho mọi người đi vào trong, đặt phòng riêng.

Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân đi ở phía trước đội ngũ, chẳng qua là không biết nên nói Đường Thu Bạch vận khí quá tốt hay là quá kém.

Vào nhà hàng chưa được mấy bước,ở trên hành lang ngoài phòng nàng gặp phải người khiến nàng nhíu mày.

Trên tay nam nhân cầm áo khoác tây trang, bụng bia căng khiến cúc áo sơmi trên người đều có chút bung ra.

“Cảnh tổng, trùng hợp vậy, ở chỗ này gặp được cô.

” Đôi mắt người đi tới rõ ràng sáng ngời, khom nửa người, trên mặt là mỡ thừa đi đôi với nụ cười ngoại giao.

“Vương tổng, Thiên Hành cũng liên hoan ở đây sao?” Cảnh Thư Vân dừng lại, khách khí nói.

“Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, có thể gặp được cô.


Người kia nói xong, mới chú ý tới Đường Thu Bạch đang đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân.

Biểu tình trên mặt hắn có chút kinh ngạc, lại biến thành nụ cười đạo đức giả, “Ủa? Tiểu Đường, trùng hợp vậy à.


“Ừm, Vương tổng, chào anh.

” Đường Thu Bạch dường như cũng không muốn đáp lời với hắn, giữa mày có chút nhăn, vẻ mặt lãnh đạm.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 37



“Cảnh tổng, các cô đây là……” Nam nhân được xưng là Vương tổng, ánh mắt do dự ở trên người Đường Thu Bạch đánh chuyển sang nhìn về phía Cảnh Thư Vân.

“À, quên giới thiệu, Vương tổng, đây là bộ nông sản Lam Hoa chúng tôi – Đường bộ trưởng.” Cảnh Thư Vân chú ý tới ánh mắt của nam nhân kia, nheo nheo mắt rất khẽ.

“Hóa ra là Đường bộ trưởng, chào cô chào cô.” Nam nhân tuy nói như vậy, nhưng lại không có khách sáo vươn tay, chẳng qua là nụ cười đạo đức giả trên mặt càng rõ ràng hơn.

“Vương tổng, chào anh.” Đường Thu Bạch bình thản đáp lại hắn.

“Cảnh tổng, hôm nay Lam Hoa tới đây cũng là để liên hoan sao?” Nam nhân không nhìn Đường Thu Bạch nữa, sắc mặt bất biến, tươi cười hỏi.

“Ừ.”

“Tôi biết nhà hàng này gần đây mới ra mấy món đặc sắc, cũng không tệ lắm, tôi đề cử cho các cô nha.”

“Được đấy, vậy làm phiền Vương tổng.” Cảnh Thư Vân khách sáo nói.

“Cảnh tổng xem cô nói kìa, khách khí khách khí, có thể đề cử cho Cảnh tổng là vinh hạnh của Vương mỗ tôi.” Nam nhân duỗi tay bày ra tư thế mời, “Cảnh tổng mời bên này.”

Đường Thu Bạch nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt nam nhân, mạc danh dạ dày lên cơn sục sôi.

Bọn họ hình như muốn đàm luận việc công, Đường Thu Bạch không đi theo nữa, nàng xoay người muốn đi xem phòng Bạch Trác Nhiên đặt là gian nào.

Kết quả Đường Thu Bạch đi qua một chỗ rẽ, lại trùng hợp thế nào, gặp phải đồng nghiệp của nàng trước đây ở Thiên Hành.

Hành lang không tính là nhỏ, nhưng người lui tới rất nhiều, không gian cũng trở nên chật hẹp, nữ nhân đầu tiên đi ở giữa không chú ý tới nàng, chỉ là vô tình nhìn thoáng qua cảm thấy quen mắt, sau đó đến gần mới đột nhiên sức nhớ dừng chân lại, thử gọi người sắp đi lướt qua mình một tiếng, “Đường Thu Bạch?”

Đường Thu Bạch vốn dĩ không dự định chào hỏi với cô ta, dù sao những chuyện lúc trước ở Thiên Hành, nàng cũng rất chán ghét.

Ai mà ngờ, nữ nhân kia cũng không có ý thức tự giác.

Đường Thu Bạch mới vừa bước ra nửa bước chân lại thu hồi, dừng lại nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn lịch sự đáp lại cô ta, “Ừ, chào cô.”

“Thật là cô à, hai chúng ta thật đúng là có duyên, không nghĩ tới sau khi cô rời khỏi Thiên Hành, còn có thể gặp được cô ở đây.” Nữ nhân dường như có chút kinh ngạc, nhưng trọng âm nói duyên phận từ trong miệng cùng nét mặt biểu lộ nụ cười lại khiến người ta cảm thấy cũng không giống như cô ta đã nói.

Đường Thu Bạch thờ ơ liếc mắt quét nữ nhân một cái, lãnh đạm nói: “Tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp cô.”

“Nếu đã trùng hợp như vậy, thì lão đồng nghiệp chúng ta ôn chuyện?”

“……” Đường Thu Bạch nheo nheo mắt.

“Sau khi rời khỏi Thiên Hành, cô thế nào rồi?” Nữ nhân có vẻ căn bản không chú ý tới đối phương cũng không nghĩ phản ứng đáp lời với nàng, ngược lại lo tự mình đặt câu hỏi.

“Cũng khá tốt.”

“Hiện tại cô còn làm ở cái ngành này?” Nữ nhân tò mò hỏi.

“Ừm.”

“Cũng đúng, cao tài sinh tốt nghiệp đại học SW nhỉ, không làm ngành này thì làm cái gì đây.”

Đường Thu Bạch không nói tiếp, mày lại nhíu thêm vài phần.

Hôm nay ra cửa không xem giờ hoàng đạo, nàng nghĩ thầm.

“Nhưng mà, cô còn có thể tiếp tục tìm được công việc ở cái ngành này cũng là không dễ dàng gì.”

Nữ nhân toát ra ánh mắt đồng tình, nếu không phải vẻ đắc ý vui sướng khi người gặp họa chợt lóe trong mắt cô ta, Đường Thu Bạch có lẽ sẽ cảm thấy đó là sự thật.

“Toàn bộ ngành thực nghiệm, chỉ có mỗi công ty Thiên Hành này thôi sao?”

Nữ nhân không chút hoang mang nói: “Vậy cũng không phải, tôi chính là thân làm đồng nghiệp cũ lo lắng cho cô, dù sao dáng vẻ đó của cô từ Thiên Hành đi ra ngoài, còn có thể có người trong ngành chịu thuê cô, cô nên thắp nhang cảm tạ nha.”

Nữ nhân âm cuối còn phát run, nghe xong, dạ dày Đường Thu Bạch mới vừa bình phục lại có chút khó chịu trở lại.

“Vậy cũng không phiền cô lo lắng, tôi có nhận cô là đồng nghiệp cũ hay không còn phải xem.”

“Đây cũng là sự thật khách quan thôi, bây giờ cô còn đang làm nhân viên thực nghiệm?”

“……”

Đường Thu Bạch chưa từng thấy người nào tự quen thuộc như vậy, trong lòng chợt dâng lên một tia bực bội, bước một bước hướng bên cạnh, muốn tiếp tục đi tiến về phía trước.

Nữ nhân nhìn ra động tác của Đường Thu Bạch, cũng theo đó bước ngang một bước, chặn kín đường đi của Đường Thu Bạch.

“Vội vàng đi cái gì chứ, mới gặp mà muốn đi sao, tôi là nghĩ đồng nghiệp cũ có ý tốt quan tâm cô, cô cũng nên biết ơn đi.” Nữ nhân ra vẻ ủy khuất.

“Thứ lỗi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, tránh ra.” Đường Thu Bạch lạnh lùng nói.

“Thế nếu tôi không nhường thì sao? Cô có thể làm gì bây giờ đây?”

Đường Thu Bạch nhìn nữ nhân ở trước mắt đã IQ bằng 0 còn đem hai chữ đắc ý viết ở trên mặt, sau một lúc lâu hỏi cô ta: “Cô ăn cơm chưa?”

“Chưa, thế nào, cô muốn mời tôi ăn cơm?”

“Ồ, vậy có chút đáng tiếc, còn chưa ăn mà đã chướng bụng, lát nữa khả năng cô sẽ cần hộp thuốc tiêu hóa.” Đường Thu Bạch nhìn cô ta, chậm rãi nói.

Sắc mặt nữ nhân lập tức trầm xuống, lát sau lại nở nụ cười, “Lúc đó cô không thể nào ngờ được sẽ phải lấy phương thức chủ động từ chức rời khỏi Thiên Hành nhỉ? Còn tưởng rằng có thể leo lên trên?”

“Tôi đúng là không nghĩ tới, nhưng mà điều tôi không nghĩ tới chính là, một công ty lớn như Thiên Hành vậy mà không một ai có mắt.”

“Đó chỉ có thể trách bản thân cô chọc giận nhiều người!”

“Cô dẹp đi, một mình cô đại biểu cho toàn bộ công ty?” Đường Thu Bạch cảm thấy nói chuyện cũ cùng với loại người này, căn bản chính là lãng phí thời gian.

Tựa như đàn gảy tai trâu, nó căn bản nghe không hiểu.

“Tôi không nói vậy a, mặc kệ tôi đại biểu hay không, kết quả đều là cô cuốn gói cút xéo!” Nữ nhân trào phúng nói, “Cô thua thảm như vậy, không ngờ được nhỉ?”

Đường Thu Bạch nhìn cô ta, đột nhiên cười khẽ một tiếng, “Cô vẫn là bộ dáng cũ.”

Vừa nói, Đường Thu Bạch lại nghiêng nghiêng đầu, “Tôi rời khỏi Thiên Hành về sau vẫn luôn suy nghĩ một điều, Thiên Hành nghĩ thế nào mà giữ cô làm ở cái công ty này lâu như vậy?”

“Bất luận là làm việc hay là nói chuyện, đều quá không có não đi.” Đường Thu Bạch lại nói.

“Cô!” Nữ nhân sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên chút sửng sốt, chốc lát lại cười, líu ríu nói: “Đường Thu Bạch, cô cũng vẫn là bộ dáng cũ, ngoại trừ miệng trở nên lợi hại hơn chút, hiện tại cô cũng vẫn kiêu ngạo không coi ai ra gì giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.”

Đường Thu Bạch như suy tư gì gật gật đầu, “Không thay đổi rất tốt, tôi chỉ sợ tôi thay đổi, cô vừa nói như vậy tôi liền an tâm rồi.” Dừng một chút Đường Thu Bạch lại nói, “Huống hồ, cô thật đúng là không xứng lọt vào mắt tôi.”

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, hình như còn muốn nói gì đó, Đường Thu Bạch ngắt lời cô ta, nói: “Chó ngoan không cản đường, làm phiền nhường một chút.”

“Cô nói cái gì!” Bởi vì cảm xúc đột nhiên kích động, giọng điệu nữ nhân trở nên lớn hơn, còn có chút bén nhọn.

“Không phải cô nghe thấy rồi sao?” Đường Thu Bạch cười cười.

“Đường Thu Bạch, đột nhiên tôi có chút tò mò, là công ty nhỏ bé nào thiếu người đến nỗi, chịu nhận cô?” Nữ nhân giận quá hóa cười.

“Công ty nhỏ? Lam Hoa cũng được coi như công ty nhỏ sao?”

Bỗng nhiên một giọng nữ thanh lãnh từ phía sau hai người truyền đến, quảng hoắc hương theo đầu gió, bị cuốn tới, khóe miệng khẽ nhếch của Đường Thu Bạch giật giật rồi khép lại, lời đến bên miệng đành nuốt xuống.

Cảnh Thư Vân vốn dĩ đang nói chuyện công việc cùng Vương tổng của Thiên Hành ở bên cạnh, thời điểm sắp nói xong, cô mơ hồ nghe thấy nữ nhân cao giọng mang theo tức giận, chói tai kêu tên Đường Thu Bạch.

Cô tạm dừng đàm phán, theo âm thanh tới đây dự định xem xét tình huống, ai ngờ còn chưa tới gần, đã nghe thấy giọng nữ xa lạ còn xen lẫn châm chọc cùng đắc ý này.

“Lão bản.” Đường Thu Bạch xoay người chào cô.

“Ừm, Đường bộ trưởng, hai người đang nói chuyện gì thế?” Cảnh Thư Vân thoáng nhìn Đường Thu Bạch, lại đem tầm mắt ấn định ở nữ nhân sau lưng Đường Thu Bạch, bỗng chốc nhíu mày.

Trong lời Cảnh Thư Vân nói, nghe thì nghĩ là hỏi Đường Thu Bạch, trên thực tế lại là đang hỏi nữ nhân kia.

Nữ nhân thấy Cảnh Thư Vân xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nghe thấy cô gọi Đường bộ trưởng, lại có chút kinh ngạc nhìn Đường Thu Bạch, cả người cứng đờ tại chỗ.

“Khụ khụ.” Vương tổng đi theo phía sau Cảnh Thư Vân cùng tới, “Tiểu Dương còn không mau chào Cảnh tổng Lam Hoa.”

“Vương tổng, chào Cảnh..Cảnh tổng.” Nữ nhân mạnh mẽ áp xuống hoảng loạn trong lòng, gương mặt hiện lên nụ cười lúng túng.

“Cảnh tổng, cấp dưới không hiểu chuyện, khả năng chỉ là nói giỡn thôi, cô không cần để trong lòng.” Nam nhân bởi vì tươi cười, thịt thừa trên mặt chồng chất chung một chỗ.

“Vương tổng nói quá lời, này còn chưa đến mức. Có điều, chuyện hạng mục lớn lần này, Lam Hoa có thể giành được vẫn là nhờ có Đường Thu Bạch, tư chất bên các anh không được đầy đủ, không hoàn thành mở rộng được, thật sự có chút đáng tiếc.”

Nụ cười trên mặt nam nhân hơi cứng đờ, nhưng cảm xúc che giấu rất tốt.

Cảnh Thư Vân nói xong, nâng cổ tay nhìn thời gian, “Vương tổng, thời gian cũng không còn sớm, ngày khác chúng ta lại trò chuyện.”

“Được được, Cảnh tổng, cô đi thong thả.” Nam nhân lại nhìn về phía nữ nhân vừa nãy chặn đường, dùng ánh mắt hàm ý, nữ nhân vội vàng tránh đường.

Cảnh Thư Vân ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, Đường Thu Bạch tiến lên một bước, vừa khéo ngăn cách nữ nhân và cô.

Hai người dần dần đi xa, nam nhân phía sau các nàng đứng kim tại chỗ, một giây trước trên mặt còn treo nụ cười, một giây sau sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống, thoạt nhìn vô cùng khó coi.

Hạng mục mà Cảnh Thư Vân nói, vốn dĩ là Thiên Hành bọn họ chuẩn bị rất lâu, là hạng mục nhất định phải lấy được, kết quả nửa đường lại bị Lam Hoa đánh cướp.

“Vương tổng, Đường Thu Bạch này……” Nữ nhân thật cẩn thận dò hỏi.

“Hiện tại cô ta là bộ trưởng bộ nông sản Lam Hoa.”

“Hạng mục lần này cũng là vì cô ta?”

“Không phải cô ta còn có thể là ai, cô ta đại diện Lam Hoa mở rộng dự án!” Giọng nam nhân trở nên mất kiên nhẫn, một hạng mục lớn như vậy bị mất ở trong tay hắn, quay đầu lại cấp trên hỏi tới, phải giải trình liền phiền toái.

……

“Lão bản, hạng mục là chỉ hạng mục lớn mới nhất bên nông sản đó sao?” Đường Thu Bạch đi ở bên cạnh Cảnh Thư Vân, nghiêng đầu nhìn cô, sau một lúc lâu mới hỏi.

“Ừ.”

“Tào lão sư giới thiệu?” Đường Thu Bạch lại hỏi.

“Tào lão sư nói với em?”

“Ừm, lúc em nghỉ phép, lão sư đột nhiên gọi điện thoại cho em, nói hạng mục này cũng không tệ lắm, em hỏi sơ qua yêu cầu tư chất cần thỏa mãn, phát hiện chúng ta đều có, nên nhờ cô ấy trực tiếp liên hệ với chị.”

Đường Thu Bạch ngón tay buông thõng, bất giác nhẹ nhàng cong lên.

“Vậy em cũng biết Thiên Hành sẽ tham dự đấu thầu?” Cảnh Thư Vân nhìn nàng bằng vẻ rất có hứng thú.

Đường Thu Bạch lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà hạng mục này lớn, thời gian dài, tư chất yêu cầu cũng nhiều, có thể đáp ứng, trong thành phố ngoài chúng ta ra chẳng phải là Thiên Hành sao, Thiên Hành làm sao có thể bỏ qua chứ.”

“Em khẳng định chúng ta sẽ trúng thầu?”

“Cũng không dám chắc, nhưng cũng không dưới mười đi.” Đường Thu Bạch nghiêng nghiêng đầu, ” Tư chất của Thiên Hành lúc ấy cũng là em hỗ trợ hoàn thành, nhưng mà Vương tổng nói mở rộng quá nhiều giấy tờ vô nghĩa, nên đã cắt bỏ rất nhiều giấy tờ, bởi vậy bằng cấp không đầy đủ.”

“Đứng ở góc độ khách hàng, cùng là công ty lớn, một bên giấy tờ bằng cấp đầy đủ hết, một bên khác giấy tờ trình độ không đầy đủ, còn cần bộ phận bên ngoài hỗ trợ, vậy thì cuối cùng chọn ai, kết quả đã quá rõ ràng rồi.”

Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn người ăn nói tùy ý nhưng có sách mách có chứng ở trước mắt, cả người tự tin lại có ý tưởng, trên hành lang tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, như là cố ý phủ lên nàng một tầng vầng sáng rực rỡ.

“Lão bản?” Đường Thu Bạch nói xong mới phát hiện người bên cạnh bỗng im lặng, lúc quay đầu lại, Cảnh Thư Vân dịch mắt.

“Ừ, không tệ.”

“Chủ yếu vẫn là lão bản giỏi.” Đường Thu Bạch cười khẽ, ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ồ? Nói thế nào.”

“Bởi vì chị tin tưởng em.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Đường Thu Bạch lóe lên tia sáng rực rỡ, như là một dòng nước suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống xuất hiện tia sáng xán lạn, và Cảnh Thư Vân nhìn thấy chính mình ở tâm điểm ánh sáng đó.

Cảnh Thư Vân khẽ nhúc nhích môi mỏng, dường như muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, bị thanh âm Hạ Sâm cắt ngang.

“Sư phụ! Chào Cảnh tổng.” Hạ Sâm từ trước mặt chạy về phía Đường Thu Bạch, đến gần mới thấy Cảnh Thư Vân đi ở bên cạnh Đường Thu Bạch, vội vàng lại bổ sung lời chào.

“Ừ.”

“Sao thế, chạy gấp như vậy?” Đường Thu Bạch hỏi.

“Không có, mãi không nhìn thấy chị, Bạch tỷ kêu em qua đây tìm chị xem thử.” Hạ Sâm cười cười.

“Ừ, không có việc gì, vừa nãy dọc đường trì hoãn một lát.”

Ba người cùng nhau đi vào phòng, người trong công ty tới gần đầy đủ, có vẻ chỉ còn chờ các nàng, Đường Thu Bạch tự nhiên ngồi vào chỗ bên Hạ Sâm, một bàn này đều là người bộ phận bên nàng.

Cảnh Thư Vân tới chủ bàn, lúc quay đầu lại, mới chú ý tới Đường Thu Bạch không cùng đi theo cô, hơi giương mi lên.

Người đến đông đủ, dựa theo lệ thường vẫn là Cảnh Thư Vân trước tiên phát biểu mấy câu đơn giản, xong rồi mới bắt đầu ăn.

“Sư phụ, chị không sao chứ?” Hạ Sâm chờ ăn cơm mới nhỏ giọng hỏi Đường Thu Bạch.

“Hả? Có việc gì đâu?”

“Vừa nãy có người nói nhìn thấy chị và một người của Thiên Hành thiếu chút nữa nháo lên, em còn định chạy qua giúp chị mà!”

“Phốc, giúp tôi làm gì, lại không phải đánh nhau, không có việc gì, người kia chính là nhàn rỗi.” Đường Thu Bạch đứng dậy giúp cô ấy rót đồ uống.

“Không có việc gì thì tốt.” Hạ Sâm nhìn Đường Thu Bạch cười.

Đang ăn, thời điểm các bộ phận bắt đầu kính rượu, Địch Nghiên tới ngồi vào cạnh Đường Thu Bạch.

“Đại trợ lý cô sao lại qua đây rồi?” Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.

“Qua đây ăn cùng bàn mọi người, bàn bên tôi đều đi kính rượu, một mình tôi ăn không thú vị.”

Đường Thu Bạch theo hướng Địch Nghiên nhìn qua, quả nhiên, rỗng tuếch, so với bàn khác, bộ phân Đường Thu Bạch bọn họ đã xem như đông người rồi.

“Không sao, Địch tỷ, cửa chính bộ phận bọn em luôn rộng mở!”

“Vĩnh viễn hoan nghênh chị!”

Những người khác sôi nổi nói.

“Ha ha ha, cô xem, vẫn là bộ phận chúng tôi ấm áp đi.” Đường Thu Bạch nhịn không được cười ra tiếng.

“Phải phải phải, tiểu bằng hữu bộ phận các cô tốt nhất, còn có đại bằng hữu là cô dẫn đầu.” Địch Nghiên cũng cười theo.

Một hồi lâu cô ấy lại hỏi: “Cô không ngồi cùng bàn với lão bản?”

“Tôi tưởng các bộ phận tách ra ngồi.”

Lúc Đường Thu Bạch tiến vào căn bản không chú ý, sau đó lúc Cảnh Thư Vân nói chuyện, Đường Thu Bạch mới chú ý tới bên cạnh cô cố ý giữ một chỗ trống, còn mấy bộ trưởng đều ngồi cùng bàn với cô.

Quan trọng nhất là, tầm mắt Cảnh Thư Vân như có như không nhìn qua.

Sau đó Đường Thu Bạch vốn định lúc kính rượu sẽ nhanh chân một chút, kết quả, kiểu liên hoan toàn bộ công ty này, muốn người muốn nhanh chân đâu đâu cũng có, chờ đến khi Đường Thu Bạch từ trên bàn cơm ngẩng đầu lên, người đi kính rượu Cảnh Thư Vân đã xếp mấy hàng.

“Hơn nữa, cô cùng lão bản hòa thuận rồi?”

“Hả?” Đường Thu Bạch ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Sao lại hỏi như vậy?”

“Không phải sao? Thì khoảng thời gian trước cảm giác cô và lão bản đều có gì đó không đúng.”

“Có sao?” Rõ ràng vậy à?

“Có, chính là cái loại cảm giác mơ hồ các cô không quá thích hợp, lời nói cũng nói rất ít.” Địch Nghiên gật gật đầu.

“À đúng…… Hòa thuận.” Đường Thu Bạch nhất thời không biết nói gì, đành phải theo lời Địch Nghiên, tay cầm đũa lại dừng một chút, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống.

“Đúng không, tôi nói mà, hôm nay lão bản nói chuyện phiếm với cô đều có thể cười, cảm giác các cô hòa thuận rồi.”

“Trước đó lão bản không cười?”

“Rất ít, thoạt nhìn mỏi mệt chiếm đa số đi.”

Đường Thu Bạch nghe Địch Nghiên nói, đôi mắt bất tri bất giác nhìn về phía người nổi bật giữa đám đông kia.

Cảnh Thư Vân đường cong gò má nhu hòa, đốt ngón tay rõ ràng lại trắng nõn cầm chén rượu, người tới kính rượu thông thường là uống cạn một ly còn cô chỉ nhấp nhẹ một ngụm.

Không biết vì cái gì, Đường Thu Bạch chợt khẽ giương khóe môi, ý cười còn chưa hoàn toàn tan đi, đúng lúc rơi vào trong mắt Cảnh Thư Vân quay đầu lại.

Cảnh Thư Vân hơi quay đầu nhìn nàng, nheo nheo mắt, tầm mắt Đường Thu Bạch ngừng chưa đến mấy giây liền đứng lên, cầm chén rượu.

“Này, cô đi……” Địch Nghiên ở một bên vừa muốn mở miệng, ngay sau đó nhìn về hướng Đường Thu Bạch cầm chén rượu lại hiểu rõ mục đích của nàng.

Đường Thu Bạch từng bước một tiến đến gần cô, rõ ràng lúc đứng dậy phía trước nàng còn có mấy người, chờ nàng đến gần, lại không còn ai.

“Lão bản, em kính chị.” Đường Thu Bạch đứng yên trước mặt cô, một tay cầm chén rượu, một tay nâng đáy ly.

“Ừm.” Cảnh Thư Vân nâng mắt nhìn nàng, cầm chén rượu đã được rót đầy đứng lên cùng Đường Thu Bạch mặt đối mặt.

Đường Thu Bạch không ngờ cô sẽ đứng dậy, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo gần, Đường Thu Bạch lặng lẽ lùi một bước, giành ra không gian.

Quảng hoắc hương đắng còn trộn lẫn một ít hương rượu, tê liệt cảm quan của Đường Thu Bạch.

“Cảm ơn lão bản đề bạt cùng tín nhiệm, chúc lão bản dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý.”

“Tôi còn tưởng em không qua đây.” Cảnh Thư Vân không trả lời lời kính rượu của Đường Thu Bạch.

“Sẽ không.” Đường Thu Bạch cười.

“Lời kính rượu nói quá khách sáo.” Cảnh Thư Vân nhướng mày, hình như có bất mãn.

“Ừm…… Vậy, Thiên Lý mã thường có mà Bá Nhạc khó tìm, cảm ơn lão bản tuệ nhãn thức nhân* (mắt nhìn người sáng suốt).” Đường Thu Bạch vừa nói vừa nâng chén rượu, tỏ ý kính cô.

“Tôi cũng muốn cảm ơn Thiên Lý mã hỗ trợ.” Cảnh Thư Vân bất giác cong cong môi.

Đường Thu Bạch ngửa đầu một ly uống cạn, lúc cầm chén rượu rỗng ở trong tay, mới thấy người đứng ở đối diện cũng cầm cái chén rỗng giống vậy mà nhìn mình.

Đường Thu Bạch phút chốc thất thần, mùi rượu trong miệng xông thẳng lên mặt, tay cầm ly vô thức siết chặt.

“Vậy, lão bản em về chỗ ngồi.”

“Ừ, đi đi.”

Lúc Đường Thu Bạch xoay người, mày khẽ nhăn lại.

Thích một người cách đến quá gần, có đôi khi như thể ôm một bông hồng có gai, hoa hồng thơm ngọt không ngừng hấp dẫn bạn, nhưng khi bạn không nhịn được duỗi tay muốn chạm vào lại sẽ bị nó đâm bị thương.

Đường Thu Bạch khẽ thở dài, chờ đến khi nàng quay lại, Địch Nghiên không biết đã đi nơi nào, người ngồi rời rạc bên bàn, Hạ Sâm trái lại vẫn ở vị trí cũ, thấy Đường Thu Bạch trở về, cười đôi mắt đều híp lại.

“Những người khác đâu?” Đường Thu Bạch hỏi.

“Có một số đi toilet rồi, một số khác đi tìm đồng nghiệp bộ phận khác.”

“Ồ.” Đường Thu Bạch gật đầu, múc cho chính mình bát canh nóng lại ngồi xuống, “Nhưng mà nhà hàng này còn khá ngon! Chẳng qua là sườn heo chua ngọt làm không ngon bằng tôi.”

“Ơ? Sư phụ chị còn biết làm sườn heo chua ngọt?” Hạ Sâm tò mò hỏi.

“Biết chứ, làm nhân sĩ sống một mình, nấu cơm không phải kỹ năng thiết yếu sao?”

“Ha ha ha ha ha có đạo lý!” Dừng một chút, Hạ Sâm lấy di động ra, đối diện với màn hình tối đen nghiêm túc tự hỏi, “Gương kia ngự ở trên tường, hãy nói cho ta biết ta có cơ hội được ăn sườn heo chua ngọt sư phụ làm hay không?”

Đường Thu Bạch không nhịn được bị cô nàng chọc cười, “Loại vấn đề này gương thần biết không?”

“Nhỡ đâu biết thì sao.” Hạ Sâm ra vẻ nghiêm túc cầm di động kề sát tai, nghe cái gì đó, một hồi lâu lại gật gật đầu.

“Nó nói với em thế nào?”

“Nó nói có!”

Đường Thu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười, cúi đầu ăn canh.

“Sư phụ.”

“Ừm?”

“Có thể hỏi chị một câu bà tám không?”

“Hỏi đi.” Đường Thu Bạch giương mắt nhìn cô ấy, đôi mắt Hạ Sâm chợt lóe lên.

“Chị thích kiểu người thế nào?”

“Hả?” Đường Thu Bạch không ngờ cô ấy sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt không chịu khống chế nhìn về hướng Cảnh Thư Vân, cô đang cùng người bên cạnh nói gì đó, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ không cười, chỉ có giữa mày bằng phẳng nói cho Đường Thu Bạch biết, tâm trạng cô lúc này còn tính là khá tốt.

“Sư phụ?” Hạ Sâm chú ý tới Đường Thu Bạch thất thần, theo hướng ánh mắt nàng, thấy được Cảnh Thư Vân ngồi ở bên kia.

Đường Thu Bạch ý thức được chính mình thất thần, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tùy ý nói: “Ừm, thích thành thục tự tin đi.”

“Như vậy à, thành thục tự tin.” Hạ Sâm như suy tư gì lặp lại lời Đường Thu Bạch.

“Vậy còn em, em thích kiểu gì?” Đường Thu Bạch cười hỏi lại cô ấy.

“Em à,” Hạ Sâm nghiêng đầu không biết suy nghĩ gì, một hồi lâu mới nhìn Đường Thu Bạch nghiêm túc nói, “Em thích kiểu như tiểu tỷ tỷ.”

Đường Thu Bạch mới vừa đưa vào miệng một muỗng canh, đột nhiên không kịp phòng ngừa thiếu chút nữa phun ra, nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn xuống, thế nhưng bị sặc không ngừng ho khan.

“Khụ khụ khụ……”

Đường Thu Bạch vươn tay để lấy giấy ăn, còn chưa với tới, nửa đường từ xa một cánh tay trắng nõn thon dài vươn tới, đưa khăn giấy cho nàng.

“Cảm ơn nha.” Đường Thu Bạch chưa kịp nhìn, trước nhận lấy lau vệt nước bên miệng, vừa che vừa ho.

Người kia lại nhẹ giọng lên tiếng: “Không cần khách khí.”

Tay Đường Thu Bạch cầm khăn giấy đột nhiên dừng lại, nheo nheo mắt, suy ngẫm độ quen thuộc của thanh âm này.

Giống đến vậy sao?

Trong lòng Đường Thu Bạch nổi lên nghi vấn, nàng theo bản năng giương mắt nhìn chỗ Cảnh Thư Vân ngồi, điều làm nàng không nghĩ tới chính là người vài phút trước còn ngồi ở chỗ đó, hiện tại lại không thấy bóng dáng.

Đôi mắt Đường Thu Bạch chợt trợn to, theo quán tính quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Cảnh Thư Vân ở cạnh cửa mới vừa đi ra ngoài.

“Vừa mới đưa khăn giấy cho tôi là ai thế?” Đường Thu Bạch có chút không thể tưởng tượng, nghiêng đầu hỏi Hạ Sâm.

Rốt cuộc công ty nhiều người như vậy, bộ phận các nàng lại ngồi cạnh cửa, ra ra vào vào chính là ai cũng có khả năng.

Hạ Sâm do dự mà nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Đường Thu Bạch nhịp tim bỗng chốc tăng tốc, bên tai vang vọng lời Hạ Sâm nói, “Cảnh tổng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.