Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 7: 11A2 vs 11A1 (2)



Thầy tổng phụ trách luống cuống lao vào tách đôi Lệ và thằng mập kia ra thì bị ăn đấm sưng cả mặt. Một lúc sau không biết đứa nào tưởng thầy là team địch đánh thầy ngất tại chỗ.

Cuộc chiến chỉ thực sự kết thúc khi lớp A1 đã nằm hết. Lâm Kiệt Anh khóc y như trẻ con, khóc đòi mẹ. Nhưng hay thật, mẹ hắn và cô giáo chủ nhiệm đúng lúc lên tới lập tức ôm hắn vào lòng dỗ dành.

Lớp A1 thấy có người cứu lập tức lê lết về phía góc cầu thang, nơi cô giáo chủ nhiệm và mẹ Kiệt Anh đang xuýt xoa và nói lời cay độc: “Đứa nào, đứa nào đánh con trai yêu của mẹ ra nông nỗi này, mẹ giết cả nhà, mẹ nguyền rủa cả nhà nó cho con.”

Nhưng chính cô giáo lại tuyệt nhiên không quan tâm đến những em học sinh lớp mình khác cũng đang bị thương mà lo nịnh nọt mẹ Lâm Kiệt Anh.

Phương Anh cùng các bạn lớp A2 cũng ngồi bệt xuống nhìn nhau cười khúc khích. Trời ạ, mặt đứa nào cũng lấm lem, tóc tai rối bời, quần áo vừa bẩn vừa nhàu nhìn rất buồn cười. Cười xong lại ngồi xoa xoa vết thương, động viên nhau.

Khánh Vy lớp trưởng thấy mẹ và cô giáo lớp A1 tới lại nhớ tới cô giáo mình. Haizzz lần này là x200 lần hình phạt rồi. Nhưng tuyệt nhiên không hề hối hận.

“Mọi người đừng sợ, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết, mạnh mẽ lên.” Phương Anh thấy được nét lo lắng của Khánh Vy lập tức quay lại an ủi mọi người.

“Bọn em không sợ, chưa ra xã hội đã bị bất công trong chính môi trường giáo dục như vậy thì còn gì là cái nôi đào tạo người nữa. Dù hôm nay có ra sao cũng là ngày em mạnh mẽ nhất, tự tin vào bản thân và đặc biệt có mọi người ở bên.” Thành bốn mắt là một cậu bé nhút nhát, nhỏ bé và mọt sách, ấy vậy mà nay thật dũng cảm đứng lên cùng mọi người chiến đấu.

“Uây, bình thường thấy mọi người bảo mọt sách không vui rồi học Văn nhàm chán vậy mà nay thấy thằng Thành nó nói vừa hay vừa đúng lại cảm động vl mọi người ạ. Nên mọi người ít chê cười nó đi nha.” Trần Thị Uy vừa gỡ tóc rối vừa hề hề cười nói.

Cả lớp bắt đầu xôn xao đồng ý quan điểm với cả hai.

Bọn nhóc này cũng đáng yêu lắm đấy.

“Ê mà mọi người, có thấy cái kẹo mút trước lúc đánh nhau em còn ngậm không?”

“Ê mọi người, kẹo mút của ai tự nhiên trong miệng tui nè.”

Trần Thị Uy và Trà My không hẹn mà cùng lên tiếng, sau đó nhìn nhau chằm chằm.

“Má con điên, đánh nhau xong còn tranh thủ lấy kẹo mút của tao nữa, tiểu thư gì ăn đồ thường dân.” Trần Thị Uy bất bình lên tiếng.

“Ui giời, ai mà thèm, không phải loạn quá tao cũng không thèm ăn mấy thứ này nhất là từ mày nữa.” Trà My hất cằm không thèm nhìn người kia.

“Ha, vậy trả đây, mút lấy mút để gớm thế.”

“Ngon vào đây lấy.”

Trần Thị Uy và Trà My trực tiếp đè nhau ra cướp giật. Vừa rồi còn đoàn kết lo cho nhau bị thương chốc chốc lại chạy qua giúp Trà My mà giờ đã độc mồm độc miệng mắng chửi con nhà người ta vậy được luôn đấy. Cả lớp nhìn hai người nọ đánh nhau mà cười.

“Ê mọi người, tự nhiên phát hiện ra thầy tổng phụ trách nằm kia kìa.” Đinh Thanh Thanh vừa cười vừa lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để.

Giáo viên chủ nhiệm lớp A1 cũng tên là Phương, Hoàng Mỹ Phương, cũng dạy môn tiếng Anh, trước khi Hà Nhất Phương vào trường cô ta là Phương duy nhất, là cô giáo dạy giỏi nhất, thành tích tốt nhất, học sinh yêu quý nhất. Nhưng mọi chuyện dần thay đổi khi Hà Nhất Phương bước vào trường này công tác. Một Hà Nhất Phương xinh đẹp, tỏa sáng như vậy rồi nhưng vẫn cố chiếm hào quang của cô.

Trong một lần có một giáo viên khác đang thắc mắc với cách phát âm của một từ tiếng Anh, Hoàng Mỹ Phương liền tự tin sử dụng kiến thức của mình phát âm nó nhưng ngay lập tức bị Hà Nhất Phương đến sửa lại. Còn phân tích cặn kẽ vẫn đề rồi ung dung rời đi. Người giao viên kia còn không quên cảm thán: “Cô Phương thật là giỏi nha.” Lần đầu tiên có người nhắc đến tên mình khen ngợi nhưng lại không phải mình, lần đầu tiên sự kiêu ngạo về vốn kiến thức nhất là phần phát âm của mình bị đả bại. Thật sự rất hụt hẫng. Chỉ vì một sự kiện từ ba năm trước vậy mà Hoàng Mỹ Phương cảm thấy người phụ nữ kia đã cướp của mình tất cả đến tận bây giờ: sự nghiệp, sự tự tin, hào quang tỏa sáng. Nhưng không sao, đến giờ vẫn còn nhiều thứ cô ta vẫn chưa vượt qua được mình và trước khi cô ta làm được mình sẽ nhân cơ hội này đánh bại cô ta.

Vì sự ghen tỵ của bản thân, từ một cô giáo nhiệt huyết năm nào yêu thương học sinh lại tràn đầy tính toán.

Giáo viên chủ nhiệm A1 lay gọi thầy tổng phụ trách dậy sau đó kéo ra một góc thì thầm to nhỏ.

Thầy tổng phụ trách vốn biết gia thế Hà Nhất Phương nhưng dù cố gắng vẫn không thể làm gì hơn để tiếp cận. Nhưng thấy quan hệ của Hoàng Mỹ Phương với vợ của chủ tịch ngân hàng kia rất tốt, lại còn nghe nói bà ta đang giới thiệu họ hàng gì đó làm tận trên sở giáo dục cho cô ta. Đúng là cơ hội tốt cho mình. Vậy không có Phương này ta có Phương kia. Không cần chịu sự khó chịu của cô ta nữa rồi, trực tiếp lật mặt.

Giờ vào tiết học đã bắt đầu từ lâu, các lớp khác vừa ra cố hóng drama cũng phải chui vào lớp học, tiết đầu lẽ ra là tiết tiếng Anh nhưng Hà Nhất Phương gặp rắc rối với người bạn phiền phức Thủy Tiên của cô nên đến muộn. Gọi điện cho lớp trưởng cũng không được, đây là lần đầu lớp trưởng không nghe máy của cô. Lúc vừa mở thang máy thấy tất cả học sinh hai lớp A1, A2 dồn hết ra khu sảnh tầng ba. Không khí cực kỳ ồn ào. Vả lại thấy bộ dạng học sinh của mình hình như đang bị ức hiếp?

“Sao đây, loạn hả, đứng hết lên cho tôi cái lớp A2 này. Sao, lớp trưởng đâu gọi giáo viên chủ nhiệm của em tới đây, nhìn các em toàn con gái con đứa mà đi động tay, động chân với các bạn nam lớp khác vậy mà được hả? Có biết sai không?”

“Ủa, mắc mớ gì lôi cô giáo viên chủ nhiệm lớp em vào, sao thầy không hỏi ngược lại đám bên kia sao đi động tay động chân với bọn em ấy. Chưa gì đã đổ hết tội lên đầu bọn chứ.” Lớp trưởng Khánh Vy cực kỳ không hài lòng lên tiếng.

Phương Anh ngồi dựa vào tường cực kỳ tán đồng. Không ngờ lớp này ăn nói cũng ghê gớm lắm. Đúng là học trò của hồ ly, mỹ nhân rắn rết Hà Nhất Phương.

Thầy tổng phụ trách cầm thước to tướng mặt đỏ bừng tức giận.

“Em là lớp trưởng đúng không, trước kia em đâu có như vậy, có phải tại con bé này đến làm loạn hết lên rồi không?” Vừa nói vừa chỉ tay thẳng mặt Phương Anh.

“Mẹ ơi, chính nó vừa đánh con vào mắt đó.” Lâm Kiệt Anh giọng nói nghẹn ngào xà vào lòng mẹ.

Sau đó lại quay ra nói với cô giáo chủ nhiệm của mình bộ dạng đang đứng xem trò vui “Cậu ta đánh Tài nên em chỉ ra giúp nói đạo lý ai ngờ cậu ta đánh cả em, sau đó hai bên đánh nhau, là bên đó gây sự trước, con gái không thùy mị nết na, mồm miệng độc ác.” Vừa nói vừa chi về phía Trần Thị Uy đang bận ngoáy mũi.

Công phu đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người khiến mọi người đều khinh bỉ.

“Đấy, thầy tổng phụ trách, thầy phải lập tức giải quyết cho tôi, tôi tin tưởng giao con cho các người mà để thằng bé học chung với mấy loại người vô học đấy. Đầu đường xó chợ mà cũng đến trường làm gì, tôi không cần biết thầy phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng.” Sau đó còn vuốt ve đôi mắt gấu trúc của Lâm Kiệt Anh.

“Ai quy định con phải phải thùy mị nết na, mà chị mày đây rất thùy mị nết na, học thức đầy mình nhưng là đối với người có nhân cách có học thức chứ không phải mấy loại công tử bột mama boy, ỷ giàu ỷ mạnh coi thường người khác. Mày có ngon viết chuỗi chương trình phản ứng hóa học của Fe (Sắt) cho tao xem đi. Chắc gì đã biết Fe là cái gì.” Trần Thị Uy mặc kệ bên cạnh hắn có mẹ hắn, sau lưng có cô giáo, phía trước có thầy tổng phụ trách bênh vẫn rất hùng hồn tuyên bố.

Tất nhiên Kiệt Anh một chữ bẻ đôi cũng không biết sau đó vùi vào lòng mẹ mà nấp.

Tất cả mọi người khinh bỉ lần hai. Nghe đồn năm trước 10.0 điểm Hóa đấy.

“Đúng là mấy đứa con gái thấp kém, đi học tốn công tốn sức cha mẹ nuôi dạy, thật chẳng ra làm sao.” Mẹ của Lâm Kiệt Anh ở một bên phụ họa.

“Này bác, bác đừng có động đến bố mẹ cháu, bác cứ ở đấy mà ôm con trai thân yêu của mình đi. Cái thằng mà bảo mẹ nó là cái đồ vô dụng, ngu đần, chỉ biết chui đầu vào bếp, hàng tối dạng háng rên la còn không ra hồn.” Trần Thị Uy cũng không phải tay vừa.

Mẹ Lâm Kiệt Anh đánh phấn dày cộp vì hôm nay đến trường vừa thăm con trai vừa chuẩn bị nói chuyện đầu tư mới cho trường. Những nếp nhăn vì tức giận cũng xuất hiện, phấn từng mảng muốn bung ra nhìn chằm chằm Lâm Kiệt Anh.

“Con không có, con nói lũ chúng nó thôi.” Lâm Kiệt Anh tay chỉ về phía lớp A2.

“Đấy, dạy con không ra gì đi nói cha mẹ người khác. Bản thân là phụ nữ đi dạy con mấy thứ trọng nam khinh nữ, thế kỷ 21 còn tư tưởng phân biệt giới tính, cổ xúy suy nghĩ lệch lạc, bẩn thỉu mà nghĩ mình hay mình giỏi. Nếu đây là mục đích của bác thì bác thành công xây dựng được đứa con chẳng ra gì rồi đó.” Phạm Phương Anh chịu hết nổi cũng bắt đầu khoác vai Trần Thị Uy mà nói.

Mẹ Lâm Kiệt Anh tức giận đẩy hắn ra khỏi lòng tiến về phía Phương Anh nhìn bảng tên của cô.

“Phạm Phương Anh, hay lắm, cả cái lớp A2 này nữa, mau lên thầy tổng phụ trách, gọi cô giáo chủ nhiệm của chúng nó đến phòng hiệu trưởng một thể, tôi muốn xem người như thế nào dạy được đám vô học, vô ý thức này.”

Giáo viên chủ nhiệm A1 cười đầy đắc ý trong lòng, tốt lắm. Lần này mượn được tay người khác xử lý cô ta rồi.

Thầy tổng phụ trách nghe vậy lập tức “Dạ dạ.” Lau mồ hôi trên tay rồi chỉ thẳng về phía Phương Anh đang đứng quát.

“Phạm Phương Anh, em mau lại đây.”

Phương Anh vỗ nhẹ vào vai Đinh Thanh Thanh đang run lên vì tức phía bên kia để trấn an, sau đó nháy mắt với cả lớp.

“Sao em lại đánh bạn, còn kích động các bạn đánh nhau, em đến đây là để phá hoại trường này đúng không? Ai sai khiến em, là cô giáo chủ nhiệm em đúng không? Nói đúng sự thật tôi sẽ xem xét xin trường giảm nhẹ án kỷ luật em.”

Gì đây? Bỗng nhiên không sợ Hà Nhất Phương nữa mà mạnh miệng ghê vậy. Đúng là cáo mượn oai hùm làm xằng làm bậy.

Hà Nhất Phương đứng ở đằng sau nghiêng đầu hóng drama.

“Thầy hỏi em làm gì nữa, trực tiếp kết tội xử án em luôn đi làm màu làm gì vậy ạ? Ngay từ đầu thầy chưa nghe trình bày sự việc đã đổ tội cho lớp em hết, không tìm nhân chứng vật chứng đã lôi đầu em ra xử, không suy xét đã câu nào câu ấy nhắc đến giáo viên chủ nhiệm lớp em. Thầy không thèm lắng nghe ý kiến chúng em chứng tỏ thầy thiên vị A1, có lẽ để nhận lợi ích hay sợ vị phu nhân tuổi đã lớn nhưng thích đánh màu son rực rỡ ở phía sau thầy. Hay đang cố ý muốn hãm hại cô giáo chủ nhiệm của em vậy?” Phương Anh suy nghĩ, phân tích cực kỳ sắc bén nói. Khiến tất cả mọi người đều dần dần hiểu ra, gật đầu tán thưởng. Thầy tổng phụ trách bị nói trúng tim đen quay lại nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp A1 cầu cứu.

Phạm Phương Anh cao hơn thầy tổng phụ trách khá nhiều, tay chắp sau lưng mắt nhìn thẳng mạnh dạn nói. Khí chất rất áp bức người khác.

Cả đám A2 đứa nào cũng muốn giơ một nút like à không, muốn thả tim cho cô ngay lập tức.

Hà Nhất Phương ở phía sau phát hiện mình lại cười vì nhóc con này. Trông ngốc ngốc mà thông minh.

“Bằng chứng chính là thầy đứng cùng phía với họ và đối mặt với chúng em đó. Như vậy là thầy cùng chiến tuyến với A1 rồi.” Phương Anh cực kỳ thông minh, không chờ bên kia phản ứng mà phát biểu làm cho thầy tổng phụ trách chột dạ rồi ngó nghiêng vội vàng xoay người một chút.

“Phương Anh, em và các bạn sai không chịu hối cải còn ăn nói hỗn láo với người lớn. Tôi phải nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của em.” Hoàng Mỹ Phương, giáo viên chủ nhiệm A1 lập tức tiến lên đỡ lời. Vốn muốn mượn tay hai người kia tiêu diệt Hà Nhất Phương nhưng cuối cùng vẫn phải ra mặt.

Phương Anh chính là muốn phản bác tiếp nhưng tiếng giày cao gót rất có trật tự và quen thuộc với tiếng nói vừa lạnh vừa lười biếng ở phía sau vang lên.

Mọi người mải tranh cãi mà không biết cô đến từ bao giờ. Thật ra Hà Nhất Phương muốn xem đám nhóc này ứng phó ra sao nhưng thấy giáo viên bên kia lên tiếng, thấy mọi người đều đứng về phía bên đó cũng không muốn làm đám trẻ tủi thân không ai ở cạnh nên mới bước ra.

Dám bắt nạt học sinh của cô? Ở đâu ra dễ dàng như vậy. Mấy đứa lớp mình cũng không tệ.

Hà Nhất Phương từ phía sau lớp từ từ lên tiếng tiến về phía trước, cả lớp A2 tách ra để cô tiến tới đều lo sợ. Xong rồi, thầy hiệu trưởng không sợ, sợ là sợ cô Phương đây nè.

“Có chuyện gì mà đông vui thế này?”

Mẹ Lâm Kiệt Anh liếc nhìn Hà Nhất Phương vừa hâm mộ vừa ghen tỵ sự xinh đẹp quyến rũ của cô mà muốn buông lời đe dọa, xỉ nhục cô.

Nhưng đáng tiếc, lời chưa nói ra được, Hà Nhất Phương đã quay sang hỏi Phương Anh

Thầy tổng phụ trách định lăng xăng nói trước cũng phải nuốt trở lại.

“Phạm Phương Anh, tôi cho em dùng một câu không được ngắt nghỉ trình bày việc hôm nay.”

Má nó, cái bà Phương này cũng dị hợp quá đi. Cả lớp được dịp hú hồn trong lòng.

“Em thưa cô thằng Tài vừa xấu vừa bẩn cùng đám con trai lớp đó lăng mạ Linh Chi cùng mẹ cậu ấy sau đó tên công tử bột mama boy bất tài vô dụng xỉ nhục con gái lớp chúng ta bằng lời lẽ vô văn hóa giống như ai đó đang ngồi cạnh hắn lúc này tiếp đó lại nói lớp ta là kẻ nghèo hèn trong khi em thấy em còn sang hơn hắn mười tám đời nên vì bị xúc phạm quá nhiều không chỉ hôm nay và rất nhiều lần về trước chúng em đã tức nước vỡ bờ đánh nhau với bên đó sau đó thầy tổng phụ trách đến không nói không rằng kết tội em cùng với lớp ta thậm chí lôi cô vào mà không thèm suy nghĩ em xin hết.” Không làm mọi người thất vọng Phương Anh một mạch không ngắt, không nghỉ tóm tắt lại sự việc làm cho mọi người đều bất ngờ vì trình độ vừa chửi vừa kể của Phương Anh có sát thương rất lớn, làm mấy người bên kia tức giận đến run người.

Hoàng Mỹ Phương cảm giác khí chất của người kia quá mạnh mẽ, rất áp lực, mọi chuyện vừa nãy rất ổn nhưng cô ta đến cảm giác mọi chuyện hoàn toàn lệch quỹ đạo dần dần. Thầy tổng phụ trách lại bắt đầu yếu đuối, nhưng cũng may vợ của chủ tịch ở đây, ánh mắt vẫn rất chua ngoa, thù hận, kịch hay vẫn còn dài.

Hà Nhất Phương lập tức tiến về phía mama boy theo lời kể của Phương Anh híp mắt lại nhìn cười nói: “Phụ huynh của em này nên cảm ơn bạn nhỏ đó, mấy ngươi không dạy được con thì để cho em ấy dạy lại nó cũng có vấn đề gì đâu nào?” Vừa nói lại vừa liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp A1.

Hoàng Mỹ Phương tức đến độ tay đã thành nắm đấm nhưng vẫn giả bộ yếu đuối thiện lương cuối cùng núp sau lưng mẹ Lâm Kiệt Anh.

“Sao cô chỉ nghe một phía mà kết tội em như vậy?” Lâm Kiệt Anh ngu ngốc phát ngôn, chỉ chờ có vậy Phương Anh nãy giờ đứng đó cười toe toét nhìn dáng vẻ Hà Nhất Phương nhảy vảo nói.

“Vừa thầy tổng phụ trách cũng vậy đó thôi, mắc mớ gì mày kêu.” Nói xong còn trừng mắt đáng sợ.

Cả lớp A2 cảm thấy được bảo vệ, được quan tâm, tưởng rằng cô giáo sẽ trách phạt nào ngờ lập cô lại đứng về phía mình. Đang ấm ức vì không ai chịu nghe mình nói, bị áp bức bởi thế lực bên kia, nhưng cô giáo Phương vừa tới mọi người đều thấy thêm 10 phần tự tin.

“Cô Phương, cô đang bênh học sinh mù quáng đấy.” Giọng nói gằn xuống làm không khứ nguy hiềm mấy phần của thầy tổng phụ trách.

“Vậy ư? Học sinh của tôi thì tôi tin, tôi bênh vực chúng nó bất chấp đấy thì sao nào? Thầy không phải mang danh giáo viên tổng phụ trách lại nghiêng hết về bên đó sao?” Hà Nhất Phương không chịu thua kém vừa chỉnh caravat cho Phương Anh vừa nói.

Mọi người thật ra ai cũng nghe chuẩn ý của Hà Nhất Phương thành như sau: “Vậy ư? Học sinh của tôi thì tôi tin, tôi bênh vực chúng nó bất chấp đấy thì sao nào? Tôi thích vậy đó, chịu không chịu thì thôi, ai rảnh.”

Phương Anh đang không hiểu Hà Nhất Phương đang tính toán âm mưu cái gì, cô lúc này đầu óc mụ mị hưởng thụ hương thơm người phía trước truyền tới rất sát.

Tay vừa trắng vừa mềm mại còn thon dài như vậy, mùi thơm còn quyến rũ nữa.

Hà Nhất Phương cao hơn Phương Anh một chút, lại còn đi giày cao gót, quần âu áo sơ mi xắn lên gọn gàng, đầy khí chất tổng tài. Hương thơm từ nước hoa, từ quần áo, từ dầu gội làm người khác mê mẩn, nó nhẹ nhàng chứ không gắt, nồng. Người ngoài nhìn vào lại thấy cảnh tổng tài bá đạo trêu chọc nữ sinh tiểu bạch thỏ đáng yêu.

“Hừ, cô phách lối cái gì, khỏi nói nhiều, chúng ta trực tiếp lên phòng hiệu trưởng. Một giáo viên quèn như cô chắc chưa nghe đến XLbank bao giờ.” Mẹ Lâm Kiệt Anh hất cằm hùng hùng hổ hổ nói. XLbank chính là ngân hàng của gia đình Lâm Kiệt Anh.

Đúng vậy, Hà Nhất Phương là đang tái hiện lại cảnh mẹ Lâm Kiệt Anh và con trai đang vuốt ve âm yếm nhau bên kia.

Còn Phương Anh thì mặc kệ rất hưởng thụ.

“Tôi toàn giao dịch với ngân hàng nước ngoài nên ngân hàng trong nước kiến thức hạn hẹp. Trần Thị Uy, em phổ cập cho tôi một chút.”

Ý tứ nghe ra thật rõ ràng, Trần Thị Uy hoàn toàn không làm làm Hà Nhất Phương thất vọng, rất trịnh trọng phát biểu: “XLbank hay còn được biết với cái tên Xàm *** bank hay Xạo *** bank đó cô.”

Tất cả mọi người được trận cười sảng khoái. Trần Thị Uy, làm tốt lắm.

Mẹ Lâm Kiệt Anh tức giận muốn lập tức đứng lên lao về phía Trần Thị Uy nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy Hà Nhất Phương vỗ nhẹ đầu cô bé mắng: “Không được nói như vậy biết chưa, nói vậy sẽ có người tức giận. Chút nữa cô phạt em.” Tuy nói phạt nhưng không nghe ra được tý uy lực nào, nghe như đang khen thưởng.

Làm cả đám bên kia tức muốn trào máu họng ra ngoài.

“Cô Phương, cô nên xem xét lại cách dạy học sinh của mình đi.” Hoàng Mỹ Phương nhìn thấy một màn tự biên tự diễn của Hà Nhất Phương không chịu nổi nữa mà lên tiếng.

“Oh My God, giáo viên chủ nhiệm A1 nãy giờ ở đây ư vậy mà tôi không thấy, tôi cũng đang muốn gặp hỏi cô dạy học sinh thế nào để chúng làm xằng làm bậy trong trường đấy.” Hà Nhất Phương giả vờ ngạc nhiên rồi bắt đầu công kích ngược trở lại Hoàng Mỹ Phương bên kia.

“Cô…” Hoàng Mỹ Phương tức giận đến nghẹn họng.

“Tôi thật không hiểu sao một nhóm nữ sinh lại bất chấp đánh nhau với nam sinh dù rõ ràng về sức lực lại không bằng. Thế mà mấy đứa nhóc nhà tôi vẫn làm tốt lắm, còn đánh thắng. Ấy vậy mà thầy lại chăm chăm nói lỗi về các em ấy, không biết lỗi ở đâu?” Vừa nói vừa khen làm A2 phổng mũi.

“Hừ, thế nên tôi mới nói các em học sinh nữ học ít một tý, lo học nữ công gia chánh, tu tâm dưỡng tính mai sau phục vụ chồng con, chứ không phải hùng hùng hổ hổ cậy biết chút võ rồi đến đây phá. Con trai trời sinh nghịch ngợm, trêu đùa tý là đương nhiên mà đám lớp cô không biết nhẫn nhịn chút còn đi nghe lời con bé này làm xằng làm bậy.” Thầy tổng phụ trách cũng bắt đầu buông lời độc ác ngắm thẳng vào Phương Anh đang đứng soi gương.

“Yaaaa, cuối cùng em cũng biết sao thầy 40 rồi không ai thèm lấy, vì cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, phân biệt giới tính thiển cận của thầy, ai gặp thầy cũng chạy mất dép. Thầy nên lấy đàn ông đi, mà mấy anh gay nhìn thấy thầy cũng chán nữa đấy.” Phạm Phương Anh bỏ điện thoại xuống bắt đầu không thua kém.

“Chứ còn gì nữa, mang danh thầy giáo có học hành lại nói mấy lời như vậy với học sinh. Bà ấy thiển cận thì thôi đi, thầy cũng vậy.” Đinh Thanh Thanh một lời ủng hộ nói lên, làm cả lớp xôn xao, đám con gái A1 cũng chịu hết nổi rồi.

“Tôi nghĩ A1 và nhất là thầy nên xin lỗi lớp tôi thì đúng hơn đấy.” Hà Nhất Phương nói cực kỳ trân trọng với ba người đang bên kia.

“Chưa nói đến giới tính, mấy đứa nghèo hèn này cũng dám động đến con trai của tao, nhìn xem thằng bé đau đớn đến thế nào, nhà này mà tuyệt tự tuyệt tôn tao kiện chết hết chúng mày.” Mẹ Lâm Kiệt Anh bỏ hình tượng quý phu nhân sang trọng bắt đầu gào hét.

“Tao nói thì gì sai, mẹ nó chính là ca ve, làm gái, cả họ nhà nó làm gái đấy.” Cao Văn Tài thấy thiên thời địa lợi nhân hòa được mọi người đứng về phía mình mạnh dạn nói.

Ai ngờ kết quả ngược làm đám A1 căm hận tận xương.

“Đấy, mồm miệng độc ác, mẹ cậu ấy làm gái hay không liên quan gì đến nhà mày mà vô duyên còn chửi rủa như vậy, loại như mày đáng đánh lắm.” Đinh Thanh không bỏ qua khai thác điểm yếu của thằng ngu này.

Linh Chi ở phía sau run một cái thì được Thúy Hiền vỗ vai nhẹ nhàng an ủi.

Hà Nhất Phương dường như có chút tức giận bắt đầu đưa ra nụ cười đáng sợ thương hiệu. A1 cảm giác yếu thế lập tức chối bỏ.

“Chỉ trêu đùa một chút đã đánh người, đúng đám lưu manh.”

“Đúng vậy, là ghen ty với chúng ta.”

“Thật không hiểu sao người như vậy lại được học ở đây, thật bẩn thịu.” Mẹ Lâm Kiệt Anh bắt đầu giở giọng xấu xa lần nữa.

“Tất cả mọi người đều có quyền bình đẳng như nhau, đều được đi học, được sống, được tự do và được mưu cầu hạnh phúc. Cái điều cơ bản như vậy ở trường cũng không được học? Hay bà không đi học vậy?” Phương Anh chịu không nổi nữa thật sự rất muốn đấm người.

“Đây là học sinh của tôi, bất kỳ ai cũng không được ý kiến. Dù các em ấy có thế nào, dù là nam hay nữ, dù gia thế có ra sao, dù xấu hay đẹp, chúng đều đáng được đến trường, học được học điều hay lẽ phải, tránh trở thành người như các vị với lối suy nghĩ thiển cận.” Hà Nhất Phương đạp trên giày cao gót khoanh tay bừng sáng cả một khoảng trời như một thiên thần với khí chất mạnh mẽ tuyên bố. Cả lớp A2 cùng không ít học sinh bên A1 vỗ tay hoan hô.

“Tôi chịu đủ rồi, em làm chứng là mấy bạn này quá đáng trước nên mới ẩu đả.” Một bạn nữ bên A1 không chịu nổi thái độ mấy tên lớp mình lên tiếng.

“Đúng vậy, là Cao Văn Tài độc miệng lại được Kiệt Anh buông lời nhục mạ con gái và A2 nên họ mới đánh.” Một bạn nữ khác lên tiếng.

Cả đám con trai A1 quay lại trừng mắt bất ngờ, dám bán đứng bạn bè cùng lớp đứng về người ngoài, lại dám bán đứng Lâm Kiệt Anh. Lũ con gái ngu ngốc.

“Nhìn cái gì, chúng mày sai lè bị ăn đánh vậy còn ít, tao thà nghỉ học còn hơn học với đám chúng mày.” Một người khác nữa lên tiếng.

Mấy bạn nam bên A1 cũng bắt đầu xì xào.

“Ừ, tao thấy cũng quá đáng quá, mẹ tao, em tao cũng là con gái, phụ nữ nữa, chúng nó cũng đâu làm gì mình.”

A2 phát hiện ra, bên đó cũng có người có lương tâm ấy chứ.

“Im ngay, chúng mày làm phản à, biết bố tao là ai không?” Lâm Kiệt Anh bỏ qua việc vừa đau đớn đứng dạy quát.

“Thằng ngu kia, bố là ai thì phải hỏi mẹ mày chứ.” Trần Thị Uy tiếp tục phát huy sở trường của mình làm Lâm Kiệt Anh mặt đỏ bừng tức đến run người, mẹ của hắn cũng vì tức giận mà lớp phấn cũng bắt đầu rơi xuống từng mảng lớn nhỏ.

Một cuộc cãi vã loạn xì ngầu lại diễn ra.

“Im lặng, loạn à, cái gì cũng phải có bằng chứng, không được nói bừa.” Thầy tổng phụ trách bắt đầu lật lọng, nghe như công bằng lắm nhưng lại đang đứng về bên A1. Đúng vậy, mình có cái ô to tướng họ Lâm kia mà. Camera ở khu này hỏng một tuần còn chưa kịp thay nữa.

“Bằng chứng ở đây.” Mai Thu Trang nãy giờ im lặng bất ngờ xuất hiện như một vị thần, trên tay cầm chiếc Iphone bóng loáng.

“Vừa rồi lúc em đến thấy hỗn loạn nên nhân cơ hội không ai chú ý quay lại hết. Cảnh quay bắt đầu từ lúc Cao Văn Tài lăng mạ Linh Chi đó cô.” Sau đó ấn mở video clip.

Viết thì lâu, nhưng cho đến lúc đánh nhau xong cũng chỉ có mười phút đồng hồ.

“Má, bà quay xong không chiến đấu với anh em à?” Trần Thị Uy vừa xem vừa ý kiến.

“Đang quay bị thằng nào túm tóc rơi vỡ cả màn hình nè, tức ghê á, sau đó đánh với nó, còn quay được luôn đoạn thầy tổng phụ trách bị đánh.”

Người đánh thầy tổng phụ trách chính là Cao Văn Tài, từ đầu đến cuối là hắn, thầy tổng phụ trách xem được mặt mũi tái xanh quay lại trừng mắt với Tài đang ở bên kia không hiểu chuyện gì.

“Sao chỉ có đến đây, không quay lại đoạn mấy đứa các em hỗn lão ư?” Thầy tổng phụ trách vẫn ngoan cố nói.

“Hỗn láo nào, em còn phải tìm thằng nào đẩy em làm hỏng điện thoại đây, may nó vẫn tự lưu vào rồi tắt, em mở mãi mới lên nè. Mà mọi người có nói gì hỗn láo ư?” Mai Thu Trang bắt đầu ngây thơ chém gió nói. Cô quay hết, rơi điện thoại vào đánh nhau xong lại quay tiếp, chẳng qua vừa rồi thấy tình hình không ổn, ngồi cắt đoạn sau đi nên mới im lặng một lúc.

“Uây, đúng idol tiktok, lúc nào cũng quay với chụp, góc quay thầy tổng phụ trách bị đánh đẹp lắm.” Thúy Hiền vừa cười vừa ôm bụng nói.

Mấy người bên kia tức đến không đứng vững đến nơi.

“Nhân chứng, bằng chứng đủ cả. Đám trẻ kia tôi chưa tính tới, tôi muốn ba người lớn các vị xin lỗi đám nhóc nhà tôi.” Hà Nhất Phương khí thế bức người nói.

“Nhảm nhí, cô nên tận hưởng giây phút làm cô giáo những giây cuối cùng đi, mọi chuyện chờ lên phòng hiệu trưởng nói chuyện.” Mẹ Lâm Kiệt Anh bắt đầu lươn lẹo.

“Đúng đúng lên phòng hiệu trưởng.” Thầy tổng phụ trách phụ họa.

Hoàng Mỹ Phương thấy mọi chuyện theo kế hoạch mừng thầm trong lòng vậy mà vẫn nói: “Cô đừng để mọi chuyện lớn ảnh hưởng đến các em, hay trực tiếp nhận lỗi với chị ấy đi.”

Trời ạ, còn gọi mẹ Lâm Kiệt Anh là chị để nịnh nọt, đổi trắng thay đen cực nhanh.

Hà Nhất Phương trực tiếp phớt lờ lời của Hoàng Mỹ Phương quay lại nói với A2: “Mấy đứa về lớp nghỉ đi, làm tốt lắm, lớp trưởng em xuống phòng y tế lấy ít băng bông giúp các bạn xử lý vết thương. Mình không sai không có gì phải sợ, làm người phải ngẩng cao đầu mà sống không được cúi luồn ai. Better die with honor than live with shame (Chết vinh còn hơn sống nhục).”

“Khoan đã, con bé kia là đầu xỏ cũng phải đi cùng.” Mẹ Lâm Kiệt Anh vừa nói vừa chỉ vào phía Phương Anh.

Phương Anh làm dấu tay ok rồi quay lại cười tươi như hoa chào mọi người.

Cuối cùng sáu người: Phương Anh và Hà Nhất Phương, mẹ con Lâm Kiệt Anh, giáo viên chủ nhiệm A1 và thầy tổng phụ trách kéo nhau lên phòng hiệu trưởng.

– ———-

A1 phát hiện ra yêu nữ Hà Nhất Phương gì đó trong lời đồn vậy mà thật yêu thương, quan tâm học sinh mình trong khi cô giáo của họ lại chỉ chăm chăm vào Lâm Kiệt Anh làm họ thật ghen tỵ đến nổ mắt, dù gì họ cũng là cậu ấm, công tử cả mà.

Còn bên A2 đang bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Aizzz, tao lo quá, không biết bà Phương Anh với cô Phương có sao không ta, nhà nó nghe đồn rất có thế lực, chỉ sợ cô bị ảnh hưởng thôi, lo chết.”

“Ui giời, sao đâu, cô Phương chúng ta được mệnh danh là yêu nữ trường mình mà, tự tin lên.”

“Cùng lắm bảo Trà Xanh à lộn Trà My đào ít kim cương ở mỏ nhà nó xây trường mới rồi mình vào học thôi có gì căng, cho cô Phương làm hiệu trưởng luôn. Há há.” Trần Thị Uy ở một bên trêu trọc.

Và thế là lại một cuộc rượt đuổi của Uy và My khắp lớp, mới đánh nhau mà sung sức ghê á.

– -Hết chương 7–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.