Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 22: Kẻ thao túng



“Cô ơi, cô ơi.” Phương Anh mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô, tay xách nách mang cả đống thứ đứng trước cổng trường vẫy tay về phía xe của chị giáo Hà Nhất Phương vừa đi ra. Vì sự nghiệp đi ăn với mỹ nhân của mình, cô cũng phải đứng ở đây cả 15 phút, nhưng chờ đợi đúng là rất có thành quả.

Các sự kiện vui chơi ở trường sẽ diễn ra đến tận chiều tối, nhưng Phương Anh cũng không quá mặn mà lắm, chơi cái gì cũng đến chừng mực mới vui. Và cô cũng biết rằng chị giáo Hà Nhất Phương chắc chắn sẽ xong việc là sẽ về sớm, nên đã sớm chuẩn bị đứng ở đây chờ nàng ra. Mặc dù nói là từ bỏ cuộc chơi sớm thật đấy nhưng với kinh nghiệm chơi các trò chơi trong các hội chợ cùng khu vui chơi, Phương Anh thắng được rất nhiều xu và đổi được rất nhiều đồ ăn cùng các thứ khác, như chậu cây xương rồng cô đang cầm trên tay cũng là thành quả cô đã phải dùng gần như nửa số xu của mình để đổi nó.

Đinh Thanh Thanh thấy cô đổi lấy chậu xương rồng thay vì thứ khác lại càng khẳng định Phương Anh là con mẹ điên, số xu ấy có thể đổi cả cái Apple Watch của một nhóc học sinh lớp 10 cũng muốn cây xương rồng đó. Nhưng Phương Anh thà chết không nghe, ôm cây xương rồng chạy mất. Mà nó cũng không phải chậu xương rồng nhỏ mini đáng yêu gì cho cam, dáng dấp cũng không hề xinh đẹp chăm chuốt. Đó là một chậu xương rồng răng cưa cao tầm 30 cm, hình dạng kỳ quặc hết chỗ nói.

Hà Nhất Phương ngồi trong xe đeo kính râm, chầm chậm mở cửa kính xe nhìn cô học trò lỉnh kỉnh đồ đạc như chuyển nhà đứng bên đường vẫy tay với nàng như bắt taxi bên đường. Phương Anh động tác thuần thục rất nhanh chóng thắt dây an toàn yên vị trên xe, còn ôm cây xương rồng bắt đầu khoe khoang.

“Em phải dùng mồ hôi nước mắt mới giành được chậu xương rồng này đó nha. Em tặng cô. 20/10 chúc chị giáo sẽ xinh như em vậy.” Phương Anh nhớ lại lần trước thấy hình nền trên điện thoại Hà Nhất Phương là xương rồng liền cho rằng Hà Nhất Phương thích xương rồng, nhưng xương rồng nàng ấy thích cũng vô cùng đặc biệt, không nhỏ nhắn xinh đẹp mà gai góc rắn rỏi. Lần này Phương Anh lại vô tình nhìn thấy một gian hàng của một lớp 12 có chúng, lập tức dùng hết khả năng của mình tranh giành nó, cũng không để tiền tài làm mờ mắt. Phương Anh nhớ ban công nhà chị giáo Hà Nhất Phương cũng có vài loại cây nhưng trong đó không hề có xương rồng nên càng quyết tâm lấy nó. Cô cũng muốn nhân ngày 20/10 tặng nàng ấy cái gì đó vì trong nhóm lớp các bạn tranh nhau chúc nàng đến trôi cả tin nhắn của cô đi từ đời nào rồi. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Hà Nhất Phương nhìn Phương Anh một thoáng rồi lại gõ gõ ngón trỏ trên vô lăng mấy cái nhịn cười.

“Ôm xa nó một chút không gai lại cắm vào người em đó. Nhưng cô thích xương rồng thật không thích xương rồng cảnh làm bằng nhựa đâu.” Phương Anh nghe giọng Hà Nhất Phương đang cố nhịn cười càng thêm đỏ mặt.

Nhưng quảng cáo kem đánh răng PS đã dạy rồi, những lúc như thế này chỉ cần nở nụ cười tự tin. Phương Anh gãi gãi đầu rồi nhìn cây xương rồng cười toe toét ngây ngốc một mình mới chợt nhận ra vấn đề chính. Đây là xương rồng giả ư? Thế quái nào hớn ha hớn hở ôm vội nó, quý nó đến mức không dám động mà thành chậu xương rồng giả thế này? Lúc cô lấy nó cũng đâu ai nói gì đâu? Phương Anh ấm ức đưa tay bóp lấy cả thân cây xương rồng kiểm tra. Và sự thật quả như dư đoán, nó là chậu xương rồng cảnh làm bằng nhựa để trang trí. Hà Nhất Phương chỉ đơn giản nhìn qua đã biết, còn cô thì không khác gì con ngốc. Phương Anh cảm thấy cả thế giới đang trêu đùa cô.

“Nhưng mà ban công nhà cô cũng nhiều cây lắm rồi, còn bàn làm việc vẫn dư nhiều chỗ trống lắm. Em có đổi ý không đó?” Hà Nhất Phương nói xong lại nghiêng đầu nhìn Phương Anh đang quẫn bách như đang tìm lỗ chui xuống rồi lại dồn sức leo lên. Liên tục gật đầu rồi lại lắc đầu thể hiện vô cùng đồng ý. Nói thật thì chậu xương rồng này để trên bàn làm việc lại có chút lớn, vừa không cân xứng lại không đẹp mắt nhưng miễn là cô giáo Phương nhận lấy thì cuộc đời này không còn gì nuối tiếc.

Cơ mà sao cảm giác bị chị giáo trêu đùa quá. Phương Anh mặt đỏ bừng quay qua nhìn người bên cạnh sau đó không buông chậu xương rồng đặt trên đùi, lôi ra đống đồ ăn vặt, hoa quả từ ba lô ra khoe khoang. Hoa quả dầm, rồi cả xiên que cay cũng nguyên một hộp không ít.

“Cô không ăn, em ăn à nha.” Nói xong lại đưa xiên que lên miệng cắn một cái, giả vờ làm gương mặt khoái trá ăn ngon lành. Nhưng nào ngờ xiên que cay này không phải loại cay bình thường, nó là loại cay đặc biệt, cay đến mức làm người ta chảy nước mắt, lưỡi mất vị giác, cảm giác cay chạy lên đỉnh đầu, căng phồng ra hai bên tai. Phương Anh xuýt xoa kêu lên không nói ra tiếng, liên tục đưa tay quạt lấy chiếc lưỡi sưng đỏ.

“What’s up? (Có chuyện gì vậy?) Cô có nước lọc ở ghế sau đấy.” Phương Anh nghe thấy nước vội vàng đặt cây xương rồng xuống đất, ôm miệng quay lại hàng ghế sau lấy nước.

Nhưng mà ở phía sau lại làm cho Phương Anh kinh hoàng hơn, một người đàn ông trung niên ngồi giữa cả đống hoa tươi với nụ cười thân thiện đang đưa nước cho cô.

“Của cháu đây.” Giọng nói trầm ấm, nụ cười nhân hậu ấm áp, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Phương Anh không kịp định hình sự việc, có muôn vàn câu hỏi nhưng không thể hỏi chỉ có thể thay vào đó là cơn ho sặc sụa đến giàn giụa nước mắt. Dưới sự quan tâm của mọi người vội vàng lấy chai nước lọc tu một hơi hết sạch mới có thể chấm dứt cơn ho và cái mùi vị cay đáng sợ đó.

“Cháu cảm ơn ạ.” Phương Anh quay qua người đàn ông vẫn luôn mỉm cười nhìn cô ở phía sau nói lời cảm ơn cũng không quên đánh giá người này một chút. Trước hết cô tự trách bản thân vì sự quan sát tệ hại của bản thân, người ta ở trên xe ngay từ đầu mà cô không phát hiện ra. Có lẽ tất cả sự chú ý của cô đều nằm trên người Hà Nhất Phương rồi chăng? Thứ hai là càng nhìn người đàn ông trung niên này cô càng cảm thấy vô cùng quen mắt. Nghĩ trái nghĩ phải lại nhìn về phía cô giáo Phương đang tập trung lái xe cố tình để cô tự đoán. Nhưng mà sao trên xe chị giáo Phương lại lắm hoa thế này không biết? Mà cũng đúng thôi, hôm nay là 20/10, người ta tranh nhau tặng hoa cho nàng không hết.

Hà Nhất Phương vốn chỉ nhận hoa của học sinh nữ tặng còn những học sinh nam và những thầy giáo hay người khác nàng đều lấy lý do từ chối. Nói một là một, từ chối dứt khoát nhưng cũng khéo léo xử lý. Nàng không muốn người khác đem gửi tâm tư gì trên người mình, nếu là tình cảm cô trò đơn thuần nàng đương nhiên không có lý do gì để từ chối, dù cho đó chỉ là những món quả nhỏ bé không phải những món quà đắt tiền kia. Nhưng những món quà nhỏ bé đó lại là những mòn quà chân tình nhất. Hà Nhất Phương không phải giống như lời đồn đoán là người kiêu căng, chỉ những người từng bị nàng từ chối mới nói như vậy mà thôi. Nàng cực kỳ công tư phân minh, cũng vô cùng rõ ràng, nhất là trong chuyện tình cảm. Dù sự thật là, nàng cảm thấy mình đối với Phương Anh lại có chút cảm giác khác lạ không nói rõ thành lời.

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ chính là… Đây không phải là…

“Bác là… À không, ông là bố của cô Phương ạ?” Phương Anh với người trước mặt nói chuyện có chút ngượng miệng, vì theo tuổi tác Phương Anh gọi là “bác” sẽ hợp tình hợp lý nhất. Nhưng nghĩ lại thấy mình là học sinh của cô giáo Hà Nhất Phương nên gọi “ông-cháu” mới là đúng vai vế. Phương Anh lại nhìn về phía cô giáo Phương, hoàn toàn với thái độ “Chuyện của hai người, tôi không biết.”

“Đúng vậy. Con là học sinh của Phương đây sao? Vừa rồi rất ấn tượng, con giỏi lắm, như cô giáo con hồi bé vậy.” Phương Anh được khen có chút phổng mũi, lại không nghĩ chủ tịch một tập đoàn lớn như HaGroup đang nói chuyện với mình, còn cực kỳ thân thiện ấm áp nữa.

Chủ tịch HaGroup Hà Văn Tuân chính là khách quý ngồi hàng đầu trong buổi lễ ngày hôm nay, mặc dù có phần giới thiệu đại biểu khách quý nhưng Phương Anh cũng không chú ý. Càng không nghĩ chủ tịch không đi với tài xế riêng lại biến con gái cưng thành tài xế riêng. Mà cô giáo Phương trông cũng có vẻ bất đắc dĩ, để học sinh quậy phá gặp ông bố nhiều lới thích khoe khoang về con cái với cái điệp khúc “hồi còn bé, hồi còn nhỏ” không biết là đúng hay sai đây.

Mà Phương Anh lại cực kỳ hợp với chủ tịch Hà Văn Tuân, Phương Anh quay cả người xuống buôn chuyện, mà người cha già ở công ty, trên thương trường như hung thần ác bá, tạo sóng tạo gió trên mọi phương diện nay lại cười tít mắt với một người vừa gặp không bao lâu.

“Đây là cơ hội để hai bố con gia tăng tình cảm, nói chuyện mà. Sao ta có thể bỏ qua chứ? Cô giáo con ấy, lúc nào cũng bận rộn lắm. Con không nhớ chủ đề kỷ niệm thành lập trường lần này là gì sao?” Trước hàng đống câu hỏi của Phương Anh, chủ tịch Hà Văn Tuân cực kỳ sảng khoái đối đáp, lại cũng không ít lần đặt câu hỏi cho cô.

“Chủ đề “Kết nối” ạ. À, kết nối tình thân gia đình, tình cha con đúng không ạ?” Phương Anh vốn mồm năm miệng mười nói nhiều, lại gặp người có thể nói về cô giáo Phương lại càng ăn khớp, càng nói càng hăng.

“Thông minh. Con thấy cô giáo con thế nào?” Phương Anh luôn cảm thấy đây mới là vấn đề quan trọng nhất của người trước mặt muốn hỏi, lại nghiêng nghiêng lén nhìn trộm cô giáo Phương đang chán ghét hai người này nói chuyện càng thêm căng thẳng. Nói sai một ly là bay khỏi xe ngay và luôn không biết chừng.

“Cô Phương vừa đẹp vừa giỏi, dạy siêu cấp hay, còn rất quan tâm học sinh. Chỉ là cháu học dốt quá nên không thẩm thấu được mấy kiến thức tiếng Anh thôi ạ.” Chủ tịch Tuân nghe xong câu trả lời có chút bất ngờ, nhưng lại gật gù tán thưởng, sau đó trêu trọc Phương Anh vài câu khuyên cô học chăm chỉ một chút, tiếng Anh rất quan trọng. Phương Anh nghe người lớn chỉ bảo chỉ có thể gãi đầu cười hì hì qua loa cho xong. Vì nó không còn hợp với cô nữa.

Chủ tịch Tuân thoạt nhìn vẻ hài lòng, nhưng yêu cầu của ông rất cao, trước mặt Phương Anh không nói, nhưng trong lòng lại không ưng ý với Hà Nhất Phương. Đối với con cái, trong công việc học hành hay sở thích, ông luôn ủng hộ, nhưng yêu cầu mỗi vấn đề cũng rất cao, thậm chí là cao vút đến mức áp lực khủng khiếp. Anh trai Hà Nhất Phương chạy sang nước ngoài phần lớn đều vì tư tưởng hoàn hảo của ông. So với chính em gái mình anh lại không thể xuất sắc bằng, với kỳ vọng của bố lại không thể đáp ứng. Chủ tịch Hà Văn Tuân cho rằng, Phương Anh học tệ là do Hà Nhất Phương dạy chưa đủ tốt, chưa đủ tận tâm, trong lòng sớm đã soạn một bài văn lời ít ý nhiều nhắc nhở nàng. Nhưng Hà Nhất Phương sớm đã quen, nàng cũng chẳng quan trọng những điều như thế nữa. Thứ nàng quan tâm là Phương Anh vừa khen nàng như thế nào kia. Không biết từ bao giờ mà con bé này ngày càng dẻo miệng như thế nữa.

Phương Anh ôm đống đồ cùng ba lô của mình bước xuống xe. Nhìn Hà Nhất Phương để một người mặc vest đen lái xe vào hầm đỗ xe thì ngơ ngác. Rất nhiều người mặc đồ công sở nghiêm túc, chạy đến cúi chào Hà Nhất Phương và chủ tịch Hà Văn Tuân. Theo kế hoạch, Hà Nhất Phương sẽ đưa chủ tịch Tuân về công ty rồi đi ăn với Phương Anh, nhưng vì chậu cây xương rồng nên nàng muốn đem nó lên văn phòng mình luôn. Mà Phương Anh cũng rất hứng thú muốn biết nơi làm việc của Hà Nhất Phương ra sao.

“Chủ tịch, giám đốc Phương.” Phương Anh nhìn cảnh này có chút sốc văn hóa. Cái này nào có khác cảnh các gia đình tài phiệt, giám đốc chủ tịch nào đó trên những bộ phim Hàn cô đã xem cùng mẹ hồi cấp ba. Thậm chí có chút khoa trương hơn cô nghĩ. Phương Anh đứng né né một bên nhìn tòa nhà hoành tráng và sang trọng như khách sạn ghi “HaGroup” này mà không tự chủ nuốt nước miếng mấy lần. Cái này so với trí tưởng tượng của cô thật sư có hơi quá sức.

Tập đoàn HaGroup đã làm nên những điều kỳ diệu để tôn vinh thương hiệu Việt và là một trong những tập đoàn kinh tế tư nhân hàng đầu Việt Nam. HaGroup kinh doanh và tập trung phát triển vào một số lĩnh vực như: công nghệ, bán lẻ, công nghiệp nặng, du lịch – vui chơi giải trí, giáo dục, y tế, tài chính và đặc biệt là bất động sản.

Hà Nhất Phương nói chuyện riêng với chủ tịch Hà Văn Tuân rồi hướng về Phương Anh vô cùng áy náy: “Giờ tôi phải giải quyết chuyện công ty rất quan trọng. Em đợi tôi được không?” Lịch trình của Hà Nhất Phương chiều nay vốn trống và nàng muốn giành nó cho Phương Anh như đã hứa. Nhưng chuyện ngoài dự liệu khi công ty lại có chút trục trặc cần xử lý gấp, nên chỉ có thể đành để Phương Anh chờ nàng giải quyết xong việc mà thôi.

Phương Anh nghe Hà Nhất Phương xong giả vờ hơn dỗi, thở dài thườn thượt gật đầu đi theo Hà Nhất Phương vào trong sảnh lớn như một khách sạn 5 sao.

Hà Nhất Phương thấy Phương Anh buồn rầu xoa xoa đầu cô an ủi: “Có muốn ăn trưa không?” Giọng nói nhẹ nhàng, bao nhiêu sủng nịnh đều đặt trong vài chữ nghe chừng vô cùng bình thường kia.

Vài nhân viên đi cạnh vô tình nghe thấy còn ngỡ bản thân nghe lầm, suýt chút nữa hét lên. Giám đốc Phương của họ mà nhẹ nhàng thế này ư? Có người làm ở đây từ khi nàng còn là đứa trẻ vài tuổi còn không thấy nàng ấy như vậy nữa.

“Không ạ. Em còn no lắm.” Phương Anh được mỹ nhân xoa đầu mà tim đập thình thịch, cũng may hôm qua mới gội đầu xong nên cũng yên tâm phần nào. Nhưng giọng vẫn tỏ ra cực kỳ buồn bã hờn dỗi. Thật ra nội tâm đã gào thét từ lâu, chỉ là đang diễn mà thôi.

Lúc đến thang máy, tất cả nhân viên đều theo chủ tịch Tuân vào một thang máy, chỉ có duy nhất một chị thư ký đi cùng Hà Nhất Phương và Phương Anh vào thang máy bên cạnh. Hà Nhất Phương đưa hai tay lên kéo kéo hai má Phương Anh hỏi: “Cười lên xem nào? Hay tôi để tài xế đưa em về nhé? Không muốn đợi tôi đúng không? Có chút xíu đã giận rồi? Trẻ con.” Thậm chí Phương Anh còn nghe ra trong giọng của Hà Nhất Phương có chút xíu nàng đang làm nũng, giận ngược lại cô. Chỉ từng đó đã khiến Phương Anh bị hạ knock out, một Hà Nhất Phương nhẹ nhàng, dịu dàng lại cực kỳ đáng yêu. Nếu Phương Anh nói lúc đó cô không bị rung động là nói dối.

Cô thư ký đằng sau có vẻ đã luyện được tinh thần thép. Tỏ ra mắt không thấy, tai không nghe nhưng mồ hôi tay đã thấm ướt đẫm tập tài liệu đang cầm.

“Có đâu, em đợi mà. Nhưng em phải ăn hai suất gà nha.” Phương Anh tất nhiên cũng biết thời thế, làm dịu không khí xuống.

“Được. Ngoan.” Hà Nhất Phương nói ít làm nhiều, véo nhẹ vào má Phương Anh rồi lại xoa đầu cô nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, cũng đầy quyến rũ khiến người ta như cuốn theo không thể có lối thoát.

Hà Nhất Phương không để thư ký giúp mình một tay, tâm tình vui vẻ đích thân bê chậu xương rồng Phương Anh tặng đặt vào bàn làm việc chỗ mình thuận lợi thấy nhất, nơi nàng muốn là có thể chạm vào nó. Cũng không quên dặn nhân viên không được phép động vào nó. Nữ thư ký bên cạnh trong đầu xuất hiện 1000 câu hỏi vì sao, nhưng dưới sự chuyên nghiệp của một người thư ký cô đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi. Cấp trên ấy mà, họ muốn gì chính là thế đó, phận là nhân viên như cô chỉ có thể nghe. Mà giám đốc hôm nay vui vẻ như vậy thật sự quá tốt, lâu rồi cô không thấy giám đốc tâm trạng vui vẻ như thế, ánh mắt giọng nói cũng dịu dạng đi mấy phần. Cô đánh liều xin nghỉ phép một hôm, thế mà giám đốc ưu ái cho cô nghỉ thêm một ngày phép nữa.

Vì vậy, giám đốc mà không vui thì hậu qua chính là nhân viên gánh chịu, giám đốc mà vui thì nhân viên tất nhiên cũng có lợi rồi. Chị thư ký nhìn Hà Nhất Phương vui tâm trạng bỗng nhiên cũng vui theo, tốc độ xử lý công việc tăng gấp ba. Nhìn cây xương rồng giả kỳ quái như sản phẩm lỗi kia với một thái độ hoàn toàn khác. Cô tôn sùng cây xương rồng kia cũng như cô gái tên Phương Anh đi cùng giám đốc.

Dưới sự sắp xếp của một trợ lý của Hà Nhất Phương, Phương Anh được sắp xếp ngồi đợi Hà Nhất Phương ở một phòng chờ xa hoa không khác gì một phòng khách sạn. Trong đó có đủ thứ từ đồ ăn, nước uống, ti vi, máy tính, thậm chí có cả bộ PS5 để chơi game. Có lẽ trong tòa nhà này đây là nơi thoải mái và hạnh phúc nhất.

Phương Anh nằm lên ghê sofa hưởng thụ mùi người có tiền bắt đầu than vãn: “Làm người có tiền thích thật sự. Phải chụp ảnh kỷ niệm mới được.” Phương Anh lôi điện thoại ra check in lại nhận được tin nhắn hẹn của Thành IT, ngay lập tức đồng ý.

“Bà thì bận cái quài gì má, bây giờ qua luôn đi.”

“Tối đi, tăng ca một hôm làm gì căng. Bạn gái thì không có, về cũng làm gì đâu. Lười như heo.”

Thành IT đọc tin nhắn xong chỉ muốn block Phương Anh cho xong việc. Ai mới là người lười như heo đây? Với lại bà chị Phương Anh này cũng làm quái gì có người yêu đâu mà nói cậu. Đúng là chó chê mèo lắm lông. Tức ơi là tức.

Phương Anh khám phá đủ thứ trong phòng chờ cũng chán, lướt xem điện thoại cũng đã là hơn hai giờ chiều. Hà Nhất Phương nói với nàng chỉ một tiếng là xong việc nhưng giờ vẫn không thấy đâu. Cô thư ký cũng chỉ hớt hải vào thông báo cô đợi thêm một lát rồi lại đi, cần gì cứ nói với cô hoặc cô trợ lý bên ngoài. Nhưng Phương Anh nhìn thấy người ta bận tối mắt tối mũi như vậy nào dám làm phiền chỉ có thể ngoan ngoãn đợi mà thôi. Có vẻ công việc nhiều lắm.

Phương Anh dù gì cũng thấy rất hâm mộ Hà Nhất Phương, một ngày của nàng ấy luôn làm được rất nhiều thứ, không như cô, ngủ 24 tiếng còn thấy thiếu. Hà Nhất Phương là giám đốc một công ty tài chính trực thuộc HaGroup, lại cũng là giám đốc kinh doanh của HaGroup, công việc bề bộn ở công ty không nói, hằng ngày phải đối mặt với 40 gương mặt, 40 tính cách khác nhau của học sinh lớp mình chủ nhiệm. Đó là còn chưa nói đến các lớp khác nàng dạy. Phương Anh càng nghĩ càng hâm mộ khả năng quản lý thời gian của Hà Nhất Phương, nàng ấy thật sự quá đỉnh. Thế nên Hà Nhất Phương đương nhiên không có thời gian yêu đương.

“Giám đốc kinh doanh Hà Nhất Phương hôm nay đến công ty cùng chủ tịch tham gia cuộc họp cấp cao đó nha mọi người. Giám đốc nhà ta ngày càng đẹp ra, bảo sao phó tổng giám đốc chúng ta không mê như điếu đổ.” Nhân viên A đứng tô son trước gương trong nhà về sinh nữ nói vọng lại với nữ nhân viên B đang ở buồng vệ sinh bên trái.

Nhân viên B tất nhiên cực kỳ thích thú mấy tin đồn yêu đương văn phòng, bắt đầu hóng hớt: “Ủa, tôi tưởng hai người họ là anh em họ?”

Nhân viên A bĩu môi, cất son vào trong túi nhỏ bên váy đầm vẫy vẫy tay nói nhỏ với nhân viên B, nhưng giọng nói không có một chút nhỏ, thậm chí cố tình nói to sợ người khác không nghe thấy, “Cô không biết à? Phó tổng giám đốc chỉ là con nuôi thôi, theo đuổi giám đốc Phương cả chục năm nay đâu phải ít. Nhưng cô ấy không thèm để vào mắt, mà chủ tịch thật ra cũng không quá ưa phó tổng giám đốc đâu. Nhưng mà năng lực phó tổng giám đốc thật sự quá hơn người, từ hồi có phó tổng giám đốc, không phải công việc thuận lợi, lương chúng ta cũng tăng lên ầm ầm à?”

“Trời, tôi vào cả năm mà không biết chuyện này. Mà này, không biết giám đốc Phương như thế nào. Nhưng phó tổng giám đốc của chúng ta vừa đẹp trai, body đâu có khác gì người mẫu, lại tài giỏi, tốt bụng. Giám đốc Phương của cô cũng kiêu kỳ lắm, 27-28 tuổi không chịu yêu đương, kén cá chọn canh. Làm giám đốc kinh doanh cũng vì cha làm con hưởng, chứ tài cán gì? Ít nữa ế chết già ra ai mà theo, xinh đẹp được mãi không? Cô có công nhận không?” Nhân viên B vừa rửa tay vừa ngoác miệng đến tận mang tai bàn chuyện cấp trên.

“Cô nhỏ miệng lại, tai vách mạch rừng. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, mình vẫn có người hốt, có khi giám đốc Phương tính khí công chúa khó ở, không ai thèm rước ấy chứ, chúng ta vẫn có điểm hơn cô ấy.” Nhân viên A vừa kẻ lại hàng lông mày vừa cười rúc rích với nhân viên B.

Nhân viên B thuộc dạng mê trai đầu thai không hết, tiếp tục công kích cấp trên chẳng hề kiêng nể: “Ôi dào, giả vờ thôi. Mấy năm nữa gặp ai là theo vội người ấy. Có mà bây giờ thích lắm rồi vẫn giả vờ làm giá ấy mà. Tuổi xuân ấy à, không giữ được lâu đâu, cứ chảnh chọe chỉ có chết. Có thành công, nhiều tiền mà không có chồng con cũng vứt, phụ nữ á cuối cùng vẫn phải chồng con là trên hết. Mà không tưởng tượng được, cái gương mặt khó ở trong lời đồn của giám đốc Phương lúc ở nhà nội trợ sẽ thế nào nhỉ?” Nhân viên B nói xong đẩy nhẹ vai nhân viên A một cái như phát hiện ra điều gì thú vị. Cả hai cứ thế cười phá lên.

Phương Anh ngồi trong buồng về sinh dán tai vào cánh cửa buồng về sinh bặm môi, nắm chặt nắm đấm. Nơi buôn chuyện có hứng thú nhất, nơi chứa nhiều thông tin nhất chính là nhà vệ sinh nữ. Phương Anh cũng chỉ vì chán nên chạy ra ngoài thăm công ty một chút, đi mãi lại lạc xuống tầng dưới, cuối cùng vừa vào nhà vệ sinh lại hóng được chuyện mà nghe xong chỉ thấy tức. Đã nói xấu sếp lại còn nói to, chẳng quan tâm có ai trong nhà vệ sinh hay không.

Phương Anh mở cửa buồng về sinh “Rầm” một tiếng làm hai người đang cười vui sướng chung chủ đề nói xấu người khác giật mình hoảng hốt ôm chầm lấy nhau suýt hét lớn. Buồng vệ sinh Phương Anh dùng vì hỏng cửa nên lúc nào cũng đóng, ngoài thay khóa chẳng cách nào mở được nó. Mà lúc Phương Anh vào cửa nào cũng đóng, tiện đang đứng trước buồng cuối gõ cửa thử mấy cái không có ai liền cứ thế mở cửa đi vào. Từ đầu đến cuối mở cửa vô cùng dễ dàng, một chút khó khăn cũng không có. Cái ổ khóa mà mấy bác bảo vệ nam ra sức hò hét cũng không mở nổi, mà Phương Anh chỉ xoay nhẹ một cái là xong. Hai nhân viên kia rủ nhau đi vệ sinh, lại thấy nhà vệ sinh vắng vẻ bắt đầu buôn chuyện, mà bàn chuyện người ta đã là vô duyên còn biến thành nói xấu.

“Gì? Thời đại 4.0, thế kỷ 21 rồi có phải thời phong kiến nữa đâu mà phải có chồng, phải đội chồng lên đầu, phải nội trợ, sống theo ý mấy người để sống? Cô ấy xinh đẹp, cô ấy thành công thì làm sao? Chuyện tình cảm của cô ấy mắc gì mấy cô lôi vào bàn tán. Ai thèm bàn tán gia đình mấy người? Hay ghen tỵ vì mà người ta quyến rũ, xinh đẹp, thành công còn bản thân phải đứng ở nhà vệ sinh nói xấu? Trông có vẻ mấy cô cũng được ăn học đàng hoàng đấy, nhưng bản thân là phụ nữ không công nhận sự tài giỏi của người phụ nữ khác. Học văn minh tiến bộ chứ các cô học cái quái gì ở trường, rồi đến môi trường làm việc như thế này vẫn không đổi tính đổi nết được à? Cô ấy là sếp của mấy người đấy, cô ấy thích sống thế nào, làm gì cũng liên quan gì đến cô. À khoan, trừ khi cô bị sa thải thì liên quan đó nhỉ?” Phương Anh bước ra chửi xối xả, không cho hai người kia chút mặt mũi, miệng lắp bắp không kịp chen được một câu.

“Cô… cô là ai.” Hai cô nhân viên kia có vẻ cũng bị Phương Anh dọa sợ, tay run run chỉ vào Phương Anh hỏi.

Phương Anh chống nạnh, chợt nhận ra có gì đó sai sai. Các nhân viên trong công ty đều phải đeo thẻ nhân viên trừ chủ tịch, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc và các giám đốc. Phương Anh lại càng không muốn nói bản thân là học sinh của Hà Nhất Phương hay bạn của nàng, cô muốn đơn thuần muốn đứng trên lập trường của một người bình thường nghe điều vô lý trong xã hội loài người đang phát triển và văn minh này mà thôi. Không muốn vì mình có quen biết với Hà Nhất Phương làm lập luận nãy giờ đổ sông đổ bể, nên tiện miệng nói: “Thực tập sinh… phòng… phòng marketing.” Phương Anh nói bừa tên một phòng ban nào đó vừa chợt lóe trong đầu của cô.

Ai ngờ, nói dối không gặp thời. Người nhân viên B, thay đổi 180 độ, trực tiếp rút điện thoại ra bấm số.

“Vô lý, phòng marketing không có thực tập sinh nào trong tháng này cả. Không có thẻ nhân viên, đứng đó, tôi gọi cho phòng nhân sự xác định lại rồi gọi phòng bảo vệ lên giải quyết cô.” Nhân viên B chính là nhân viên phòng nhân sự, dù chức vụ thấp nhưng cũng đủ cô ta biết rằng ít nhất tháng này phòng marketing không có sự thay đổi gì.

Phương Anh bỗng nhiên có chút chột dạ.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp tựa nữ thần, đầm dài cổ sơ mi tà cách điệu màu be tôn lên dáng người hoàn mỹ, tóc vàng thả tùy ý, bước chân trên giày cao gót tự tin tiến lại chỗ Phương Anh. Cô gái này chính là kiểu đem lại cho người khác cảm giác mối tình đầu, chỉ giọng nói thôi cũng đủ khiến cho người ta say đắm.

Cả ba người đứng chôn chân không biết giải thích câu chuyện ra sao, cô gái trước mặt lại nở nụ cười tươi như nắng xoa dịu căng thẳng nhìn về Phương Anh nói: “Không được phép rời vị trí quá lâu đâu, về văn phòng thôi.” Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Phương Anh đánh giá qua một chút, lại nở nụ cười đầy ẩn ý, vui vẻ chào hỏi cười nói với hai người nhân viên kia, dẫn theo Phương Anh ra ngoài hành lang.

Nhưng mà cái nụ cười này thật sự quá quen. Phương Anh ngoan ngoãn đi theo sau người vừa giải cứu mình âm thầm suy nghĩ. Cái phong cách này dù hoàn toàn trái ngược với Hà Nhất Phương nhưng nụ cười ấy lại tương tự Hà Nhất Phương vài phần không thể nhầm lẫn. Phương Anh tự nhủ, liệu rằng hôm nay cô có gặp luôn cả đại gia đình của chị giáo Phương ở đây luôn không?

“Trưởng phòng… Celina?” Phương Anh đi theo sau, học theo cách xưng hô của hai người nhân viên nhiều chuyện kia thử gọi cô gái vừa cứu mình một phen. Nhưng do phát âm không chuẩn lắm nên phải lầm nhẩm mấy lần mấy dám gọi. Mặc dù vẫn còn sai và nghe khá buồn cười, nhưng người phía trước vẫn dừng bước quay lại nhìn cô.

Cô gái này mang lại cho cảm giác thánh thiện hiền lành, nhưng nó vẫn có gì đó xa cách, giống như mọi biểu cảm, hành động, lời nói, ứng xử của cô ấy chỉ là xã giao, hoàn toàn không phải thật lòng, cũng không hẳn có ý tốt. Đó là nguyên tắc sinh tồn, dù người khác có ghét cũng chẳng thể nói gì mình, vì biểu hiện che giấu tính cách và suy nghĩ thật sự quá xuất sắc. Phương Anh cũng cảm nhận không nên quá thân thiết với cô gái này, nhưng dù gì hai người có lẽ sẽ chỉ gặp nhau một lần trong đời, cô sẽ chẳng đến đây lần hai nên cũng không bận tâm lắm. Vả lai cô ấy giúp mình, tạm thời không biết mục đích là gì vẫn phải cảm ơn.

Phương Anh giải thích tình hình cho cô gái kia một chút, chỉ là cô đến đây với bạn tham quan một chút rồi bị lạc ở đây mà thôi. Ngay lúc này Phương Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại phòng chờ cho yên phận. Cô gái kia chỉ nhìn Phương Anh cười, chậm rãi mở miệng.

“Thật ra thì, tôi là trưởng phòng marketing.” Phương Anh nghe xong suýt nữa ôm tim nằm xuống đất. Ngày hôm nay thật sự quá nhiều plot twist, drama quá tải so với sức cô rồi. Nói dối không gặp thời chính là thế này đây. Nhưng quả thật người này tuổi còn trẻ đã là trưởng phòng của một tập đoàn lớn hàng đầu quốc gia, thật sự quá tài giỏi đi.

Phương Anh gãi đầu gãi tai bắt đầu đánh trống lảng nói chuyện khác, hết khen công ty rồi khen người ta trẻ đã phấn đấu tốt như vậy. Cô gái kia vui vẻ tiếp chuyện với Phương Anh thật lâu, mãi mới nói vào chuyện chính, “Thật ra tôi vừa nghe hết chuyện lúc đứng ở cửa nhà vệ sinh rồi. Cô nói hay lắm, nhưng trong môi trường công sở vì lợi ích và bốn chữ “Dĩ hòa vi quý” đôi khi không thể nói ra. Bà tám công sở mà, đi đâu không có. Mà tôi phải vào làm việc rồi. Talk later(Nói chuyện sau/Gặp lại sau nha).” Nói xong liền xoay người nháy mắt với Phương Anh, mấy ngón tay vẫy vẫy tỏ ý chào tạm biệt cô.

Phương Anh mặc dù học tiếng Anh tệ nhưng vẫn hiểu câu cuối cô gái kia nói gì, mà thái độ ấy giống như đã biết cô, thậm chí là rất chắc chắn cho lần gặp kế tiếp. Phương Anh thật sự khống nhớ đã từng gặp qua cô gái này, thoạt nhìn độ tuổi cũng chỉ tầm cô mà thôi. Nhưng cái nụ cười, cái cách phát âm tiếng Anh, hay chèn câu tiếng Anh nhỏ ở đâu và cuối câu, đôi khi hứng lên nói cả một đống bằng tiếng Anh lại cực kỳ giống Hà Nhất Phương.

Phương Anh vì sợ vướng phải rắc rối nên nhanh chân quay lại phòng chờ, nơi công sở này rõ ràng không phải nơi vui chơi muốn đi đâu thì đi được. Cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông với áo sơ mi quần tây, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, vắt chân chữ ngũ ngồi ở ghế sofa trước phòng làm việc của Hà Nhất Phương với bó hoa hồng 99 bông làm người khác chú ý. Phương Anh cũng lười quan tâm người này là ai, trực tiếp bỏ qua đi về phía phòng chờ, nhưng ta không động người không đồng nghĩa với người không động ta. Phương Anh vừa đi qua người đàn ông kia, lại bị gọi giật lại.

“Này, cô kia, lại đây.” Người đàn ông kia buông quyển tạp chí trên tay xuống, rung đùi, vẫy vẫy tay như gọi thú cưng về phía Phương Anh, giọng nói hách dịch cực kỳ khó ưa. Nhìn qua là biết kẻ hống hách, coi bản thân là trung tâm vũ trụ.

Phương Anh quay lại, ngó trước ngó sau, sau khi xác định xung quanh không có ai mới hỏi lại, “Gì? Anh gọi tôi?”

“Không gọi cô thì ai? Đi lấy cho tôi ly nước. Thấy đối tác quan trong thế này ngồi đây mà không biết tiếp đón à?” Người đàn ông kia lớn tiếng quát nạt, nói xong lại vuốt tóc một cái, dương dương tự đắc. Phương Anh thật sự muốn lao tới đấm cho thằng cha chết tiệt trước mặt một cái. Nhìn tuổi tác chắc chắn không còn trẻ gì, cũng phải tầm 30, nhưng cư xử chẳng khác gì thằng trẻ trâu, nhà giàu mới nổi hạch sách nhân viên thành thói quen.

Phương Anh ngó qua lại không thấy chị trợ lý, mà chị thứ ký chắc chắn cũng đi họp cùng Hà Nhất Phương,nên ở đây chỉ còn lại một mình cô. Phương Anh cuối cùng không biết suy nghĩ thế nào, quay lại phòng trà vừa đi qua, lấy nước cho tên kia.

“Cái quái gì thế này? Cô điên à? Muốn nóng chết tôi à? Biết tôi là ai không?” Phương Anh nhai kẹo cao su đứng trước mặt tên kia làm như hối lỗi lắm nhưng trong lòng đang cười ngất. Cô là cố tình lấy nước nóng cho tên này uống.

Dù gì tên này cũng là khách hàng của tập đoàn, có lẽ sẽ làm việc với Hà Nhất Phương, Phương Anh mặc dù rất muốn dạy dỗ hắn cẩn thận hơn nhưng việc này liên quan đến lợi ích của người khác nên cũng không thể quá trớn. Phương Anh không muốn ảnh hưởng đến hai bạn trợ lý và thư ký, vì có lẽ bình thường việc tiếp đón này chính là của họ. Quả thật trên đời không có công việc nào là đơn giản, là nhẹ nhàng, và điều quan trọng đó chính là sức chịu đựng của bản thân. Giống như bây giờ vậy, Phương Anh sắp đạt đến giới hạn, chỉ muốn ném tên này từ tầng 20 xuống đất.

“Làm lại. Có vậy làm không xong.” Đây chính là ly nước thứ năm Phương Anh phải làm cho hắn ta, nước lọc, cafe, đủ các loại trà. Với đủ các lý do trời ơi đất hỡi.

Thật đúng là một điều nhịn là chín điều nhục. Tức chết cô rồi. Phương Anh cầm ly trà Nestea thêm đá đứng trước mặt hắn, nhìn biểu cảm không khác gì đang muốn tạt ly nước vào mặt hắn cho bõ tức. Tên kia tiếp tục rung chân như đang muốn tạo động đất, bỏ điện thoại xuống, ngước lên gắt gỏng nhìn cô.

“Đặt xuống.” Giọng điệu ra lệnh, không khác gì muốn ăn tưới nuốt sống người khác. Phương Anh như muốn bóp nát chiếc ly trên tay, nhưng vẫn kiềm chế, cầm lấy ly Nestea, tu luôn một hơi hết sạch, lấy tinh thần chuẩn bị chửi người. Người đàn ông kia mắt trợn to nhìn Phương Anh, đứng phắt dậy muốn động tay động chân với cô. Nhưng mà động xong rồi không biết tay chân còn nguyên vẹn không hay mà thôi.

“Đi thôi Phương Anh.” Tiếng giày cao gót, giọng nói quen thuộc vang lên, Hà Nhất Phương bước đến bên cạnh Phương Anh, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông kia. Hắn ta lắp bắp, liên tục nuốt nước miếng, một câu chào nói mãi không xong.

“Cô đợi em chút nha, em lấy đồ đã.” Phương Anh thấy Hà Nhất Phương liền vứt tên kia ra đằng sau đầu, cười tươi hớn hở như chờ mẹ đi chợ về, nhanh chân muốn thoát khỏi nơi đây.

Lúc trở ra không biết Hà Nhất Phương nói với hắn ta cái gì, chỉ thấy mặt hắn ta ngắn tũn, tái mét đi, hoàn toàn mất đi vẻ hống hách tự mãn của một đại thiếu gia vốn quen sống trong nhung lụa. Đứng trước Hà Nhất Phương, người đàn ông cao gần một mét 8 bỗng biến thành đứa trẻ 8 tuổi phạm lỗi bị cô giáo mắng, bó hoa cầm trên tay rồi lại bỏ xuống. Phương Anh tất nhiên tin con mắt nhìn người của Hà Nhất Phương, nàng ấy sẽ không nhận hoa của hắn, cũng chẳng thèm bận tâm hắn, gu của Hà Nhất Phương tất nhiên phải là những người đặc biệt giống như… cô. Phương Anh nghĩ đến đây trong lòng càng vui vẻ phấn chấn.

Hà Nhất Phương là người nói ít làm nhiều, Phương Anh chưa bao giờ thấy nàng thực sự tức giận mắng mỏ người khác nhưng rõ ràng hôm nay nàng chẳng hề vui. Cố gắng giải quyết công việc cho nhanh rồi cùng Phương Anh đi ăn, nhưng vừa ra khỏi phòng họp, thoát khỏi đống công việc thì lại thấy nhóc Phương Anh bị bắt nạt. Hà Nhất Phương đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như thế, dự án hợp tác với công ty gia đình hắn ta vốn không phải lớn lại không phải trọng điểm, biết bao công ty muốn cùng HaGroup hợp tác. Hắn ta đơn giản chỉ muốn tiếp cận nàng mà thôi, những công việc này nàng sẽ không trực tiếp giải quyết mà chỉ là người thông qua nhưng hắn vẫn cố tình tới. Một tên công tử ăn chơi thì biết gì mà công với việc đây. Và kể cả đó không phải là Phương Anh, Hà Nhất Phương cũng sẽ không phải hợp tác với một kẻ hách dịch không coi ai ra gì như thế. Chỉ là người đó là Phương Anh nên nàng thêm tức giận mà thôi.

Phương Anh theo Hà Nhất Phương ra thang máy, không quên quay đầu làm mặt quỷ trêu tức hắn ta. Đường Phương Anh đi có quý nhân phù trợ, việc Phương Anh làm có giám đốc Hà Nhất Phương bảo kê.

Tầm 3 giờ chiều hai người đã có mặt ở khu ẩm thực của trung tâm thương mại. Vì là giữa giờ chiều nên cửa hàng KFC khá vắng, chỉ có tất cả ba bàn đang có khách sử dụng mà thôi. Phương Anh và Hà Nhất Phương chọn một combo cho ba người ăn vì Phương Anh nói bữa trưa nay ăn toàn những thứ lặt vặt nên bây giờ cô rất đói. Phương Anh còn cho rằng Hà Nhất Phương sẽ như các thánh nữ trong truyện không ăn dầu mỡ chỉ ăn rau, nhưng đời không giống như truyện, Hà Nhất Phương nói nàng rất thích ăn đồ ăn nhanh nhưng vì sức khỏe và ngày xưa từng luyện tập khá nghiêm khắc nên không động tới chúng mấy. Mà trần đời càng cái gì cấm lại càng thích, đó chính là Hà Nhất Phương, nhưng nàng thích đấy nhưng lại rất ít khi ăn nó. Phương Anh càng nghe càng rối não.

Tính ra đây là lần đầu hai người cùng ra ngoài chơi, cũng là lần đầu hai người ăn riêng với nhau, Phương Anh thật sự cũng có chút hồi hộp. Lôi điện thoại chụp ảnh tứ tung. Trước sự năn nỉ của Phương Anh, Hà Nhất Phương cuối cùng như ngôi sao lấp lành trong tấm ảnh selfie của cả hai. Hà Nhất Phương ăn gà bằng dao dĩa như cắt miếng bít tết, Phương Anh lấy tay xè gà nhồm nhoàm nhai. Nhìn bên ngoài hai người như hai thái cực hai thế giời, nhưng lại hòa hợp đến đáng kinh ngạc, khiến người khác không thể không ngưỡng mộ.

“Ối thôi chết, em còn đeo luôn cái này theo rồi.” Phương Anh lấy khăn giấy lau miệng, uống ngụm nước Pepsi, chợt nhận ra trên ngực áo bên trái vẫn còn đeo chiếc ghim cài áo, “Em vừa nhặt được ở gầm ghế sofa trong phòng chờ nè cô. Tính đưa cho chị trợ lý mà quên béng mất. Cô cầm về hộ em nha, không biết ai làm rơi.” Phương Anh cầm chiếc ghim cài áo được tạo hình như chiếc vòng nguyệt quế được đính đá nhỏ xinh trên tay.

Hà Nhất Phương chống tay lên cằm, đưa sát người về phía Phương Anh nhìn chiếc ghim áo, thật ra nàng đã sớm thấy nó, “Cái này là của tôi. Lạc mất nó lâu làm tôi cũng quên mất nó luôn rồi. Nhưng mà em cài nó lên áo sơ mi đẹp đấy. Tôi cũng mới đeo một lần thôi. Cho em.” Hà Nhất Phương nhìn biểu cảm Phương Anh vô cùng đặc sắc khiến tâm trạng của nàng hết sức vui vẻ, ánh mắt lại thêm dịu dàng mấy phần.

“Thật ạ?” Phương Anh cao giọng nói, lấy khăn giấy lau qua lau lại chiếc ghim cái áo thích thú như đứa trẻ chờ cả năm mới được người lớn tặng món quà yêu thích nhất.

“Ừm, cho em. Nó cũng không đắt lắm, khoảng 100 dollar (đô la Mỹ) thôi.” Hà Nhất Phương khoanh tay ngồi dựa vào ghế, lại muốn trêu Phương Anh một phen.

100 đô ~ 2 triệu 3 tiền Việt.

Phương Anh nghe thứ đồ phụ kiện bé xíu trên tay mình có giá bằng cả tháng tiền ăn của cô mà khóc dòng. Không như người khác khách sao trả lại Hà Nhất Phương, cô cười đậm chất thảo mai xin xỏ, lấy vạt áo ra lau, đeo lại vào ngực áo. Chỉ cần cài chiếc ghim áo đắt tiền này lên người, Phương Anh cảm thấy giá trị bản thân ngay lập tức tăng vọt. Cô gái tiền triệu xuất hiện rồi đây.

Phương Anh cầm ly nước Pepsi lên uống tiếp, lại cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến lại mình, phản ứng nhanh như chớp, một tay cầm cốc nước, một tay đầy bản tay nhỏ xíu đầy dầu mỡ kia ra. Hóa ra là một cậu bé chừng 4-5 tuổi đang tò mò chiếc ghim cài áo trên ngực áo trái cô vừa đeo lên.

“Nhóc con ra chỗ khác chơi đi nha. Lẹ, lẹ.” Phương Anh nhẹ giọng kêu đứa trẻ đi chỗ khác chơi. Cô bình thường không thích trẻ con, ở nhà cô đã chịu đựng quá đủ đống cháu ở nhà rồi, nên ra ngoài cũng không thể yêu thương đám trẻ con này được. Mà cái ám ảnh ấy lại xuất phát từ việc năm cô 16 tuổi, tấm poster idol trên tường trước khi cô đi ngủ ngắm các chị xinh đẹp của mình, vào một buổi chiều nọ khi cô không có nhà, bị đám nhóc vẽ nhăng vẽ cuội lên. Đó chỉ là một trong những câu chuyện ám ảnh nhất của cô mà thôi, những album của idol cô nâng như nâng trứng, những chiếc card xinh đẹp, những quyển vở chép phạt viết hai ngày mới xong để ngày mai nộp bị chúng phá, Phương Anh đều nhớ rất rõ.

Phương Anh nói xong lại tiếp tục ăn khoai tây lắc, mà đứa bé kia ngồi ngay bàn bên cạnh, chạy về mách mẹ, “Con muốn cái kia, con muốn cái kia.” Bà mẹ kia chưa đến 30 tuổi, liếc qua nhìn theo hướng thằng bé chỉ rồi nói qua loa gì đó cũng không tốt đẹp lắm, không quan tâm tiếp tục bấm điện thoại. Thằng bé vì bị mẹ ngó lơ, cầm lấy miếng khoai tây chiên ném về phía Phương Anh, mà đen đủi cho Phương Anh thay, miếng khoai tay chiên lại mắc lên tóc cô.

Phương Anh không biết tóc mình bị dính khoai tây chiên, vẫn hồn nhiên ngồi ăn. Hà Nhất Phương cau mày nhìn về phía đứa trẻ đang đứng trên ghế nhún nhẩy.

“Lại đây.” Hà Nhất Phương đứng dậy, nghiêng người về phía Phương Anh, giúp cô lấy miếng khoai tây xuống. Phương Anh còn tưởng cô giáo định đánh mình, mặt thì đưa về phía trước, mắt nhắm nghiền, nào ngờ chờ mãi không thấy gì, mới can đảm mở mắt ra.

“Trời, đứa nào khốn nạn quăng miếng khoai tây lên đầu em thế này?” Phương Anh nhìn miếng khoai tây trên tay Hà Nhất Phương mà bức xúc, cô vừa mới gội đầu ngày hôm qua thôi. Chị giáo Hà Nhất Phương mới chạm vào tóc cô đấy, cô còn phải lưu nhớ lại kỷ niệm đó lâu một chút chứ.

Hà Nhất Phương còn chưa kịp giải đáp thắng mắc cho Phương Anh, cả gói khoai tây liền bay thẳng về phía Phương Anh, cái rơi trên mặt bàn, cái văng xuống rưới đất, cái không hiểu thế nào dính trên môi Phương Anh. Phương Anh im lặng không nói, dùng lưỡi liếm nhẹ đưa miếng khoai tây vào miệng, còn chưa kịp quay sang chửi đã bị nước từ đâu phun ướt từ mặt đến chiếc áo đồng phục trắng. Đứa bé kia lôi vũ khí cuối cùng ra, cầm súng nước, không nề hà phun thẳng tay về phía Phương Anh, còn cười khúc khích. Mà mẹ của nó cũng không khác là bao, vừa video call với chồng vừa khoe chiến tích của con trai.

Phương Anh thật sự hết chịu nổi, xắn tay áo cao đến bắp tay, tóc không thèm lau, vuốt ngược ra sau, đứng lên đi đến trước mặt người mẹ kia lớn tiếng nói.

“Chị không biết quản con chị à? Không trông được thì đừng có đẻ, làm phiền người khác.” Phương Anh một tay chống nạnh, một tay đập lên bàn đứng chiếc mặt người phụ nữ son phấn quá chớn phàn nàn. Nhưng người mẹ kia cũng luyện được tinh thần thép, nói lớn chẳng kém.

“Cô đã làm mẹ chưa mà cô biết? Nuôi đứa trẻ vất vả như thế nào cô biết không? Trẻ con nó hiếu động, nó nghịch ngợm là điều tất yếu. Cô còn không nói được, huống chi tôi là mẹ xót con.” Người phụ nữ ngồi trên ghế làm bộ dạng đáng thương, diễn xuất đỉnh cao làm mọi người trong cả cửa hàng đều chú ý tới, những người đi qua cũng không kiềm được đứng lại ngó xem chuyện gì.

“Nghịch ngợm có nơi có chỗ, mà đây không phải nghịch mà là mất dạy rồi. Cô không dạy được thì để tôi dạy cho cô đỡ xót.” Phương Anh nghe lý lẽ ngược đời của người phụ nữ kia càng tức, chạy qua túm lấy cổ áo thằng bé kia. Thằng bé cứ thế khóc ré lên.

Người phụ nữ kia như rất có bài bản, chờ đứa nhỏ khóc lập tức té nước theo mưa, cùng con ăn vạ, chỉ trích Phương Anh người lớn mà hẹp hòi, bắt nạt trẻ con, thấy người ta là mẹ đơn thân mà bắt nạt. Mà dư luận xung quanh cũng gió chiều nào xoay chiều ấy. Phương Anh biết tỏng người phụ nữ này đang nói dối, ngón tay áp út cô ta còn đeo nhẫn, vừa còn nói chuyện thân mật với chồng, mà đứa bé vì nghe mẹ nói mình không có bố muốn sửa lời bị cô ta bịt miệng tiếp tục diễn. Phương Anh muốn ăn thua đủ với người phụ nữ kia lại bị Hà Nhất Phương kéo lại, hai mẹ con nhà kia coi như hiệp một thắng.

Người phụ nữ vắt chéo chân, nhếch mép cười nhìn Phương Anh như nhắn gửi: “Đấu với tao? Mày còn lâu mới đủ tuổi.” Còn đứa bé kia được mẹ bênh, mẹ cho phép thì lè lưỡi cười khoái chí.

“Với những người như thế này, chúng ta phải có cách khác để giải quyết.” Hà Nhất Phương vừa nói xong câu an ủi, chuẩn bị kế hoạch mới cho Phương Anh lại bị thằng nhóc kia dùng súng nước bắn về phía nàng không thương tiếc.

Phương Anh nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, cơn tức giận bay đi đâu mất, kìm nét cảm giác muốn hét lên, lấy tay bịt miệng ngồi sát vào thành ghế run rẩy. Mắt mở to nhìn Hà Nhất Phương đang im lặng đến đáng sợ phía đối diện, lại nhìn thằng bé kia đang làm mặt quỷ về phía nàng mà sợ hãi giùm cho nó. Dù gần như tất cả nước đều bắn về phía Phương Anh trước đó, nhưng số nước còn lại cũng đủ làm cho mái tóc bồng bềnh của Hà Nhất Phương dính nước mà xẹp xuống. Phương Anh cảm nhận được một luồng khí hắc ám đang từ người Hà Nhất Phương chậm rãi lan tỏa ra xung quanh khiến nhiệt độ không khí hạ thấp đến cực điểm.

Hà Nhất Phương cực kỳ trầm tĩnh kìm nén, sau đó thay đổi hoàn toàn thái độ, nhìn về Phương Anh. Phương Anh hiểu cảm giác đó, cũng hiểu ánh mắt của Hà Nhất Phương, nàng đang muốn cô thích làm thế nào thì làm miễn là giải quyết cho xong. Phương Anh được người chống lưng cho, ánh mắt trở nên nguy hiểm, nụ cười như trùm cuối phản diện nhìn về phía cậu bé đang bày một đống gà trên chiếc bàn trống phía sau Hà Nhất Phương. Nhân viên đều nhìn về phía bên này với ánh mắt hình viên đạn từ lâu.

Phương Anh đứng bật dậy, cầm lấy chai nước lọc của Hà Nhất Phương, đi về phía thằng nhóc đang mải mê mang những miếng gà được xe nhỏ ra đến bày ở những bàn trống khác rồi lại vứt xuống đất. Phương Anh giật lấy khẩu súng nước của nó, đổ nguyên chai nước lọc vào trong chuẩn bị chiến đấu. Mà thằng nhóc bị cướp mất đồ chơi cực kỳ láo lếu, hết chửi bậy lại đấm đá vào Phương Anh. Phương Anh nhét miếng gà trên bàn vào miệng nó, chạy qua chỗ người mẹ vẫn đang mải chụp ảnh tự sướng cầm súng nước bắn về phía chị ta.

Người phụ nữ sắp chụp được tấm ảnh ưng ý up Facebook, lại bị gáo nước lạnh dội xuống tỉnh mộng, tức điên người gào rú lên, bắt đầu văng tục chửi rủa Phương Anh đang dửng dưng. Quay qua lại thấy con trai mình không biết bị cái gì, chạy nhảy lộn xộn giẫm lên miếng thịt gà chính nó vứt xuống trên mặt đất mà ngã u đầu, u trán. Vừa xót con vừa bị phá, người phụ nữ tích tụ muốn chửi tiếp cho ra ngô ra khoai, nhưng mới chửi đến câu thứ hai, Phương Anh đang nhăn nhăn nhở nhở tự nhiên mếu máo giả khóc. Cô ta còn không hiểu chuyện gì, Hà Nhất Phương đã bước đến Phương Anh, ôm cô dỗ dành. Phương Anh lại được đà gào lên: “Mẹ ơi, bà cô này bắt nạt con.” Phương Anh gọi Hà Nhất Phương là mẹ rất thuận miệng, diễn xuất cũng coi như là xuất quỷ nhập thần, khiền người khác quên cả chú ý đến thằng bé đang ngồi trên đất. Vì không được mọi người chú ý, cậu bé kia bắt đầu dỗi hờn theo thói quen ở nhà, bắt đầu đập phá đồ xung quanh.

“Đứa bé không hiểu chuyện, chỉ nghịch ngợm một tý, cô làm gì mà hà khắc với trẻ con như vậy?” Hà Nhất Phương dùng đúng lời thoại của người phụ nữ kia vừa nói với Phương Anh làm cô ta cứng họng, lại nhìn Phương Anh mặt láu cá chỉ tay liên tục vào chiếc áo đồng phục ám chỉ mình là học sinh còn nhỏ lắm. Muốn cãi tiếp lại thấy quản lý của hàng đang cùng con trai đến gặp mình giải quyết vấn đề, mọi người xung quanh nhìn vào cũng biết vài phần câu chuyện xì xào bàn tán.

“Thật ra chúng ta là người lớn mà, không chấp trẻ con. Nhưng trẻ con dễ dạy, trời sinh tính nhưng cha mẹ mới là phần quan trọng cốt yếu nhất ngay khi nó còn nhỏ. Cô đừng lôi bất kỳ lý do nào bào chữa cho sự vô tâm của mình. Chỉ là vài lời nhắn nhủ của một người cũng làm mẹ thôi. Đi thôi con.” Hà Nhất Phương cực kỳ mềm mỏng như một người từng trải nói với người phụ nữ kia làm cô ta cứng họng, tức đỏ mặt giậm chân mà không biết nói sao nữa, con thì khóc, người ngoài thì nhìn vào, còn phải đền tiền, cô ta tức giận phát cho đứa con mấy cái vào mông.

Mà đám đông chủ yếu bàn tán lại về Hà Nhất Phương và Phương Anh, ai mà tin được một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đã có con lớn như thế, mà đứa trẻ cũng không giống như một học sinh cấp hai cấp ba gì lắm. Nhưng nhìn cách hai người họ xưng hô, cách Hà Nhất Phương nhìn Phương Anh, Hà Nhất Phương xoa đầu Phương Anh, nó có cái gì đó rất thân thiết cũng rất lạ, suy nghĩ lúc đầu là họ đóng kịch bống nhiên bị lung lay, nhất là với diễn xuất thiên phú của Phương Anh nữa.

Có rất nhiều đứa trẻ được chiều quá hóa hư, được cha mẹ dung túng, bao che khi phạm lỗi mà trở nên hư bướng cũng như ích kỷ. Mà những người làm cha mẹ đó lại không biết nguyên nhân là vì mình, đến lúc đứa bé lớn lên và trở thành người xấu thì sẽ chẳng thể bào chữa bằng câu “Nó là trẻ con, nên…” được nữa.

Phương Anh ra đến tận bãi đỗ xe vẫn luôn miệng kêu Hà Nhất Phương là mẹ chọc nàng cười, mà Hà Nhất Phương cũng kệ cho Phương Anh gọi suốt. Không khí giữa hai người cực kỳ vui vẻ, vì đúng thôi mà, Phương Anh cùng Hà Nhất Phương ăn ý, kẻ tung người hứng thay trời hành đạo, tất nhiên là phải vui.

“Em xem Tiktok ấy. Con Trang nó chẳng suốt ngày bắt em xem mấy cái đấy đến mờ cả mắt. Cơ mà em cũng không biết mình cũng gặp trường hợp thế, bình thường em nhảy vào combat (chiến đấu/đánh nhau) luôn cho nóng.” Phương Anh vừa ngồi trên xe vừa nhớ lại những video trên Tiktok nói về cách xử lý khi bị trẻ con quấy phá mà phụ huynh lại không nhắc nhở mà thách thức như thế. Bản thân cô lúc đầu nghĩ trên đời làm quái gì có những chuyện như thế, nào ngờ hôm nay lại xảy ra với cô nên mới có đất dụng võ.

– ——–

Phương Anh lấy lý do là đến thăm ông anh họ ở Sở Cảnh sát thành phố lần trước nhờ giúp để Hà Nhất Phương đưa cô đến đó. Trước khi đi Hà Nhất Phương còn dặn cô nên về sớm một chút, đừng tranh thủ trốn đi chơi. Phương Anh còn trêu nàng có khi sắp thành mẹ cô thật đến nơi, vừa mở miệng trêu xong lại bị Hà Nhất Phương gọi đến bên cửa sổ xe ăn cốc vào đầu mấy cái. Số cô thật sự khổ quá mà.

Phương Anh vào nhà vệ sinh một cửa hàng gần Sở Cảnh sát thay đồ đã chuẩn bị sẵn, đeo thẻ cảnh sát, một đường thắng tiến đến tìm Thành IT. Thành IT nghĩ mình tối nay phải tăng ca đang đau khổ nằm lăn lóc trên bàn thấy Phương Anh tới không khác gì thấy vị cứu tinh trên đời, vội vàng trình bày tất cả mọi việc với cô.

“Website mà thằng nhóc đó truy cập thật sự rất tinh vi. Chúng đặt host ở nước ngoài và domain thì ẩn thông tin, nên việc điều tra của em gặp tương đối khó khăn. Ghê hơn là chúng thanh toán giao dịch qua Paypal và hiện tại tài khoản đó cũng như gmail cũng bị xóa. Điều kinh khủng nhất là sau khi em truy cập vào trang web theo đường link với tài khoản và mật khẩu mà tên nhóc chị túm được thì chỉ 30 phút sau trang web hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện. Em đã cố gắng truy cấp vào nó nhưng hoàn toàn thất bại, em nghĩ nó đã bị xóa nhưng nhanh thôi, với một tên miền khác nó sớm hay muộn sẽ xuất hiện trở lại.” Thành IT hiếm khi tỏ ra chuyên nghiệp với chuyên môn chính, giải thích một thôi một hồi với Phương Anh mặt đang đăm chiêu ngồi bên cạnh.

*Host: là dịch vụ lưu trữ các dữ liệu online. Host có nghĩa là một máy tính có thể truy cập được 2 chiều (nhận và gửi kết nối).

*Domain (Tên miền): là địa chỉ trang web, thứ mà mọi người gõ vào thanh URL của trình duyệt để truy cập website của bạn. Nói một cách đơn giản, nếu website là một ngôi nhà thì tên miền là địa chỉ của nó.

*Paypal: là một dịch vụ trung gian dùng để thanh toán và chuyển tiền quốc tế qua mạng Internet.

“Thế là cậu gọi tôi đến chỉ có vậy thôi à? Bye.” Phương Anh chán nghe bài ca diễn thuyết của Thành IT, vừa đứng dậy lại bị kéo trở lại.

“Gì mà bà chị nóng. Tất nhiên là với một người trí tuệ siêu phàm như em vì đã uống sữa óc chó được làm nguyên chất từ quả óc chó này thì nó lại khác. Đó, mua đi, mua ba lốc em tặng 12 cái ống hút, ưu đãi tình chị em. Làm phát không?” Thành IT vừa nói vừa chào mời hàng, lấy ra cả thùng sữa óc chó dưới gầm bàn mang lên quảng cáo. Phương Anh thật sự mệt đến chết với thằng nhóc này, đấm đá túi bụi cậu ta.

“Đồ độc ác. Chị chỉ biết bắt nạt em thôi. Ngồi xuống, đây, đây và đây. Mấy video này em đã tranh thủ tải được trước kia web kia biến mất. Đó, chị xem đi. Đúng là độc ác mà.” Thành vừa ôm đầu vừa lầm bầm bức xúc.

“Xem để điều tra hay cậu có tạp niệm gì trong đầu đấy? Liệu thần hồn.” Phương Anh nói xong lại giơ quả đấm lên đe dọa Thành IT, làm cậu ta phải kéo ghế xa thêm cả mét.

Phương Anh lườm cho cố thằng em tội nghiệp, sau đó bấm chọn một video ở cuối, chắc chắn những video này Thành IT còn chưa thèm xem. Nói cho cùng cậu ta khá bận, việc chồng lên việc cũng không rảnh rang gì lắm.

Nhưng video vừa mở lên lại là những hình ảnh nhạy cảm đến mức Phương Anh không muốn tin. Không chỉ đơn giản là những video quay lén trong nhà vệ sinh hay phòng thay đồ, nó còn là những video quay lại quá trình quan hệ tình dục của hai người đàn ông và một nữ sinh. Và nữ sinh ấy vẫn còn mặc trên người chiếc áo đồng phục của trường cấp ba Z.

Thành IT nhìn thấy video ấy còn sửng sốt, chút nữa ngã xuống ghế. Theo góc độ của máy quay, Phương Anh có thể đếm được có ba máy quay chuyên nghiệp được đặt tại nhiều vị trí. Một trong số hai tên tham gia còn là người trực tiếp cầm máy. Thế nhưng nữ sinh kia lại có vẻ vẫn tỉnh táo, chỉ là cảm xúc có chút thất thường mà thôi. Lúc em ấy cười vui vẻ, lúc lại khóc, lúc lại như đang hòa vào điệu nhạc, lúc lại kịch liệt phản kháng, đến gần cuối video lại hoàn toàn ngất lịm đi. Gương mặt và cơ thể hai người đàn ông trưởng thành ngoài 30 tuổi được che dấu rất kỹ, mà nữ sinh lại bị phô bày đến từng chân tơ kẽ tóc.

Lúc nữ sinh kia giống như bừng tỉnh sau cơn mê, em phản kháng khóc lóc trong bất lực, trong dày vò tột cùng của sự đau đớn của thể xác và tinh thần, khi em luôn miệng van nài cầu xin họ tha cho em, khi móng tay của em găm vào lưng những kẻ kia. Họ không biết đau, họ cười cợt trên nỗi đau của em, họ hứng thú vì em đau đớn, em càng la hét họ càng vui sướng, họ cười đê tiện thích chí, họ đánh đập và hành hạ em để tăng thêm phần kích thích, họ muốn nghe tiếng em khóc lóc cầu xin họ, nhưng là nghe để vui tai mà thôi. Những kẻ đó coi em như một công cụ tình dục, một thứ đồ chơi mới lạ, họ không coi em là một con người. Phương Anh xót xa em nữ sinh ấy, cô nắm chặt nắm đấm, bặm môi, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt chỉ trực từ trong hốc mắt rơi xuống. Phương Anh thật sự xem không nổi nữa, tắt video, đưa tay quẹt vội giọt nước mắt sắp rơi xuống. Mà Thành IT đã bóp nát hộp sữa từ khi nào không biết.

Thành IT quay sang nhìn Phương Anh, mở lòng bàn tay nhuộm máu tươi của cô vì nắm chặt tay đến mức khiến móng tay cắm vào da thịt, lấy khăn giấy thấm đi vết máu. Vết máu thì có thể lau được đấy, nhưng chiếc khăn giấy này mãi mãi không thể như ban đầu nữa, đó chính là nỗi đau em ấy phải gánh chịu. Nó dày vò về thể xác, nó dai dẳng tra tấn về tinh thần em không biết bao nhiêu năm nữa, nỗi ám ảnh đó có thể theo em đến suốt đời. Và liệu có bao nhiêu em học sinh cấp ba ngây thơ ấy, hồn nhiên ấy bị tổn thương bởi những tên cầm thú ấy.

Phương Anh đã từng trải qua một vụ án như thế, cô hiểu cái cảm giác bất lực này. Thành IT gọi Phương Anh là “bà chị của chính nghĩa”. Bởi cô sẽ không khóc vì xem phim tình cảm, cũng không khóc vì đau, nhưng cô sẽ khóc khi không thể bảo vệ ai đó. Nhớ khi đó, Phương Anh đã suy sụp và đau khổ dằn vặt đến như thế nào vì vụ án năm đó. Người bình thường sẽ không thế, nhưng Phương Anh lại thế. Những kẻ mua video này, xem video này họ sung sướng kích thích, nhưng với Phương Anh chỉ là sự căm hận mà thôi.

Sau khi nằm vùng tại trường cấp ba Z, tiếp xúc với những học sinh mà lúc đầu cô cho là phiền phức, giờ Phương Anh không còn đứng trên lập trường của một người lớn hơn các em, từng trải qua thời của các em để hiểu các em nữa. Cô đặt bản thân mình giống như các em, Phương Anh lại càng yêu quý và muốn bảo về những bông hoa xinh đẹp này hơn. Nhưng lại có những kẻ vì thú vui biến thái của bản thân, vì lợi ích cá nhân, lại đang muốn hủy hoại các em, kiếm những đồng tiền dơ bẩn khi chà đạp lên thể xác và tinh thần của các em.

“Không phải em ấy tự nguyện, là do ma túy hoặc thứ gì khác. Sau khi dụ dỗ hoặc bắt ép sử dụng, chúng sẽ thực hiện hành vi đồi bại và quay lại chúng đăng lên web. Nếu nhìn kỹ vào biểu cảm của em ấy, đặc biệt là ánh mắt hoang mang lúc này, tôi cá với cậu là như thế. Em ấy bị chuốc thuốc, bị hãm hiếp, bị bạo hành, bị quay lén, và bị phát tán hình ảnh nhạy cảm của cá nhân lên trên mạng.” Phương Anh ngồi thẫn thờ cùng Thành IT nhìn vào màn hình máy tính nói từng chữ, sau đó túm lấy tóc cậu ấy, ánh mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ, “Thành chết tiệt, làm một trận sống mái bắt hết bọn chúng đi.”

Thành IT bị đau đến mức tỉnh người, ánh mắt hừng hực khi thế cùng quyết tâm, hào hứng túm lấy tóc Phương Anh, “Em theo chị.” Vừa nói xong lại bị Phương Anh đánh tới tấp.

Tôi đánh cậu thì được ai cho cậu đánh tôi?

Và rồi Phương Anh và Thành IT hôm đó tăng ca thật sự rất muộn.

Phương Anh cùng Thành IT chỉ có thể thông qua những video đã kịp tải xuống để tìm ra manh mối, dù xem chúng thật sự rất đau lòng nhưng cũng không thể làm khác. Trong một vài video ít ỏi Thành IT tải xuống được, chỉ có duy nhất video đó quay lại cảnh hãm hiếp. Các video còn lại đa số đều là các video quay lén được quay tại trường cấp ba Z, thời gian quay đều là hơn một năm trước.

“Video cưỡng hiếp của em nữ sinh ấy là một trong những video có nhiều lượt xem và tải về nhất. Phí tải về của nó cũng không hề rẻ, nếu xem trực tuyến chỉ có thể xem 5 phút. Bọn này làm ăn cũng gớm thật.” Thành IT ngồi tựa vào ghế bắt đầu ca thán. Phương Anh ngồi máy tình bên cạnh xem những video quay lén ở trường cấp ba Z, bắt đầu tìm ra vài điểu đáng ngờ trong đó.

“Có khoảng bao nhiêu video quay lén dạng như thế này, kể cả các trường khác?” Phương Anh lay vai Thành IT đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh hỏi.

“Khá nhiều đấy, em thấy mấy loại này được nhiều người yêu thích, và hình như cũng dễ làm nên chúng thường xuyên được đăng tải.”

Phương Anh khoanh tay, xúy xoa một chút bắt đầu phân tích: “Nếu các video quay thường xuyên mà không bị phát hiện thì chỉ có thể người đặt máy quay là nữ mà thôi.” Thành IT có vẻ không tin lập luận của Phương Anh lắm, Phương Anh càng tự tin phân tích.

“Trước hết để quay các video này cần có người đặt may quay và thu máy quay về hằng ngày hoặc một hai ngày gì đó tôi không biết. Chỉ riêng trường cấp ba Z, tính riêng những video trong phòng thay đồ trước đã, phòng thay đồ nữ này rất đông, người qua lại ngoài hành lang rất thường xuyên, cậu không thể là con trai mà một ngày hai lần lượn vào đây, vì bên ngoài còn có camera giám sát 24/24. Đặc biệt nếu cậu lấy muộn, không chuẩn giờ, hoặc đúng lúc có người vào thì.. Toang, cậu bị bắt.”

“Nếu em đến sớm hẳn, hoặc muộn hẳn để lấy thì sao?” Thành IT vẫn không hẳn phục với suy luận của Phương Anh.

“Có thể cậu không biết, phòng thay đồ ở đây được khóa bằng dấu vân tay và cả khóa chìa, chỉ khi nào có học sinh nữ đến đầu tiên thì cô giáo mới được phép mở. Thứ hai, nếu cậu chờ để vào lúc muộn có lẽ cũng không xong, vì rất nhiều câu lạc bộ thể thao sinh hoạt đến muộn, và sau đó chính cô giáo trực ca đó sẽ chờ học sinh cuối cùng ra khỏi phòng thay đồ, còn về phương diện cửa sổ thì hoàn toàn không có. Đó là suy luận của tôi sau khi trải nghiệm phòng thay đồ nữ trường cấp ba Z rồi, trước hết chúng ta có thể theo hướng này lọc bớt và tìm kẻ tình nghi, tiếp cận vụ án.” Phương Anh vừa xem video vừa phân tích, “Tất nhiên đó là suy luận của tôi thôi, nó có thể không phải, còn nhiều lỗ hổng, nhưng mà…” Phương Anh nói dở câu lại bỏ ngỏ, liên tục bật liên tiếp các video, tua đi tua lại một đoạn.

“Là cô ta. Thành óc chó, phóng to lên.” Phương Anh chỉ vào một hình ảnh tạm dừng của một video quay lén.

“Là cô ta?” Phương Anh có chút bất ngờ, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào người trên màn hình sau khi được phóng to lên.

“Chị biết cô bé này? Có chuyện gì thế? Hai người gây thù chuốc oán à.” Thành IT nhìn biểu cảm đa dạng của Phương Anh vô cùng thắc mắc, mà Phương Anh lại liên tục lầm bẩm một mình, hết gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Cũng coi như biết một chút. Nhưng mà, tình hình là chúng ta sắp tới có rất nhiều việc rồi đấy.” Thành IT nghe Phương Anh nói úp mở mãi không hiểu, ăn vạ mãi cô mới từng bước chỉ ra, trong những video mà cô kiên trì xem hàng giờ đồng hồ cũng có thành quả.

“À mà chị ơi. Tất cả các video đều được đăng tải bởi một người, em nghĩ đó chính là admin của trang web, nhưng lại không để tên là admin như thông thường. Mọi người đều gọi người đó là Mr. Manipulator. Kẻ thao túng.”

“Kẻ thao túng?”

Kẻ thao túng hay chỉ là kẻ thất bại tự cho mình quyền năng tối thượng trong tay?

Kẻ thao túng hay chỉ là một kẻ ngông cuồng và tự mãn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.