Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn bóp chặt di động, nhất thời không nói nên lời, thấy Chu Lễ không nói nữa, cũng không muốn làm gì, cô cúi đầu, tiếp tục nhắn tin cho Trương Lực Uy.
Dựa theo ý của trợ lý, cô tỏ lòng biết ơn trước, sau đó nhắc lại muốn gặp mặt để cám ơn, cuối cùng để lại địa chỉ của khách sạn và thông tin liên lạc của trợ lý.
Gửi xong, Lâm Ôn trở lại giao diện “tin nhắn”, một dãy ký hiệu tròn dài màu đỏ khiến người xem vô cùng sửng sốt.
Còn đang đợi Trương Lực Uy trả lời, Lâm Ôn không thoát khỏi Q|Q, cô chuyển trạng thái trực tuyến sang vô hình, sau đó nhìn vào giao diện.
Tin nhắn chưa đọc mới nhất đến từ cách đây vài phút, nội dung là một chuỗi biểu cảm khiếp sợ, hợp với dòng chữ: “Lâm Ôn còn sống hả? Trời ơi!”
Tên của ghi chú tài khoản là “Vương Chấn”, Lâm Ôn nhớ rõ anh ta là thành viên trong ban thể dục hồi trung học cơ sở, mười bốn mười lăm tuổi đã cao đến 1m80, chỗ ngồi luôn ở hàng cuối cùng cạnh thùng rác.
Mỗi khi cô đi ra sau để vứt rác, Vương Chấn luôn dang chân dài để cản đường cô.
Một tin nhắn mới nhất khác chưa đọc cũng đến từ vài phút trước, nội dung tương tự, có tên là “Hứa Mẫn Tường”, Lâm Ôn mơ hồ nhớ rằng anh ta là tổ trưởng của một khóa học nào đó, có rất nhiều lần thu bài tập về nhà của cô đều hỏi cô có phần nào không hiểu hay không, anh ta có thể dạy cô ngay bây giờ.
Nhưng Lâm Ôn đã không nhớ rõ dáng vẻ của Hứa Mẫn Tường.
Tin nhắn chưa đọc bên dưới đã lâu trước kia, Lâm Ôn có ấn tượng với tên của mẩu tin nhắn đó, nhưng hoàn toàn không nhớ người bạn đó trông như thế nào.
Những tin nhắn còn lại về cơ bản là từ bảy tám năm trước, Lâm Ôn quét một lần, không bấm vào từng tin một.
Cô chỉ nghĩ, trong cùng một khoảng thời gian, một số ký ức đã mơ hồ, một số ký ức vẫn còn sâu đậm.
Gần đây như ngày hôm qua, lại tựa như cách một thế hệ.
Lâm Ôn không khỏi nhớ lại những lời của ông cụ Trịnh trên đường đi tới sân thể dục ——
“Các cháu có cảm giác này không, đôi khi chợt nhớ tới chuyện gì, giống như nó đã ở kiếp trước.”
Ban ngày cô không tiếp lời, bởi vì cô cảm thấy bản thân không có ký ức gì để nghĩ lại.
Ai ngờ chỉ qua vài tiếng đồng hồ, cô nhớ lại nhiều như vậy, vẫn là ở trước mặt Chu Lễ.
Nghĩ vậy, Lâm Ôn nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện Chu Lễ đã đổi một tư thế khác.
Anh ngồi khoanh tay, hai chân dang rộng, đầu rũ xuống, mắt nhắm nghiền.
Lâm Ôn không nhìn ra anh có nhíu mày hay không, nhưng hơi thở đều đều, lồng ngực khẽ nhấp nhô tựa như đang ngủ.
Bệnh viện ban đêm có ít người, hành lang trống trơn vắng vẻ, ngay cả một tia gió cũng không lọt vào được, giờ phút này trạng thái bình tĩnh yên ổn và cảnh hỗn loạn bên ngoài lúc trước dường như xảy ra ở hai thời điểm và không gian khác nhau, độ tương phản sắc nét.
Lâm Ôn cũng cảm thấy mỏi mệt trong sự bình yên này, cô ngả người ra sau, muốn ngủ giống Chu Lễ.
Cô chưa từng trải qua một ngày ly kỳ như vậy.
…… Không phải.
Lâm Ôn đột ngột dừng lại, một khoảng thời gian và không gian nhất định dường như đã mở ra một cánh cổng ——
Một ngày nào đó, cũng ly kỳ giống như hôm nay, lần đó cô gặp được một người.
Lâm Ôn ngồi thẳng người trong chốc lát, sau đó khẽ nhếch mày, bất động như một pho tượng.
Một lúc sau, cô quay đầu lại, do dự nhìn chằm chằm vào Chu Lễ, lông mày càng nhíu chặt.
Mũi cao, môi mỏng, quai hàm rõ ràng và mịn màng, cằm và gương mặt sạch sẽ, không có chút râu.
Cho dù có thêm vết bầm và vết rách, gương mặt này vẫn điển trai và trẻ trung.
Lâm Ôn thả lỏng chân mày, lắc đầu thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tường, đầu óc trống rỗng. Muốn nhắm mắt một lúc, nhưng sự mệt mỏi đã qua đi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Ôn lại quay đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt người bên cạnh.
Cô đã quen gương mặt này hơn hai năm, không chút nào xa lạ.
Cho dù Chu Lễ mặc lịch sự hay bình thường, lúc nào cũng chỉnh tề sạch sẽ, Lâm Ôn không thể tưởng tượng bộ dáng lôi thôi lếch thếch và nhếch nhác của anh.
Lâm Ôn cắn môi, chậm rãi duỗi cánh tay.
Bàn tay dừng trước gò má anh một vài cm, cô cong mu bàn tay, che một bên mặt Chu Lễ.
Có vẻ không đúng lắm, Lâm Ôn nghiêng đầu nhìn kỹ, một lúc sau mới bỏ tay xuống.
Góc này không nhìn được, cô cần ra phía trước.
Lâm Ôn đứng dậy, đặt điện thoại lên ghế, cô đi đến đối diện Chu Lễ, đầu tiên là nhìn anh từ trên xuống dưới.
Sau đó đưa tay lên, che nửa dưới khuôn mặt của Chu Lễ, lại cảm thấy không đúng, cô ấn hai ngón tay cái vào nhau làm cánh hoa.
Nhưng Chu Lễ rũ đầu, góc độ này vẫn không được.
Lâm Ôn bước đến gần Chu Lễ hai bước, vô tình đi tới phạm vi giữa | hai chân của anh.
Cô ngồi xổm xuống, hai tay vẫn như cánh hoa che nửa dưới khuôn mặt Chu Lễ, bao gồm cả cằm.
Lâm Ôn chỉ nhìn miệng, mũi và đôi mắt nhắm nghiền của Chu Lễ.
Nhưng trí tưởng tượng không đủ, cô vẫn không nhận ra điều gì.
Lâm Ôn cảm thấy hành vi hiện tại của mình hơi ngu ngốc, cô thầm thở dài, vừa định bỏ tay xuống, người đang ngủ trước mặt đột ngột mở mắt, một tay bắt lấy hai cổ tay gầy guộc của cô, đồng thời tay khác ôm cổ cô và kéo lại gần.
Khí sắc của Chu Lễ không tốt, hai mắt đầy tơ máu vì mệt mỏi, khi nhìn người ta có chút ảm đạm, thâm trầm và sắc bén.
Anh ngồi cúi người, hơi thở kề sát Lâm Ôn, giọng nói hơi khàn vì bị đánh thức: “Em muốn làm gì?”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lâm Ôn sợ hãi nên không ngồi ổn định, hai cổ tay bị trói, lúc bị ngã về phía trước thì khuỷu tay cô đè lên đùi Chu Lễ, nhờ vậy đầu gối không bị đập xuống đất.
Lâm Ôn giãy giụa cổ tay và cổ: “Không có……”
Chu Lễ không nới lỏng, anh hỏi lần nữa: “Vừa rồi muốn làm gì?”
Lâm Ôn xấu hổ, mặt hơi nóng.
“Hửm?” Giọng Chu Lễ rất trầm.
“Không có gì……”
“Ồ,” Chu Lễ nói, “Vậy em đi lạc đường?”
Lâm Ôn: “……”
“Muốn đi đâu?”
Chu Lễ rõ ràng đang trêu cô, Lâm Ôn không còn gì để nói, cổ tay còn chưa được thả ra.
“Anh buông ra trước.”
Lâm Ôn vừa nói vừa quan sát Chu Lễ, lặng lẽ nhìn từ miệng đến mũi, rồi nhìn đến đôi mắt.
Chu Lễ đang mở to mắt, Lâm Ôn đã nhìn đôi mắt này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống giây phút này, cô đối mặt với anh, cách nhau nửa bàn tay, cô có thể nhìn sâu vào đôi mắt như xoáy nước này.
Ngũ quan gồm mắt, lông mày, mũi, miệng, tai. Bốn thứ sau đều phát triển ra ngoài, chỉ có đôi mắt được khắc bên trong.
Bề ngoài nông cạn, nhưng bên trong lại ẩn chứa quá nhiều thứ.
Chu Lễ cũng đang nhìn cô.
Lâm Ôn xinh đẹp, phúc hậu và vô hại, tất cả nhờ vào đôi mắt của cô, tròn xoe và rạng rỡ, giống như có thể đọc được nhiều nội dung, nhưng lại giống như đơn giản đến cực hạn.
Người đơn giản hấp dẫn người khác, người mâu thuẫn càng hấp dẫn hơn.
“Lâm Ôn,” Chu Lễ lúc này nói, “Em vượt qua ranh giới.“
Lâm Ôn sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của anh.
Chu Lễ rũ mắt nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Hiện tại em đã vượt qua ranh giới.”
Chu Lễ nói lời này rất nhẹ, không có chút sức lực nào, tựa như dính vào tai cô, đi vào cùng với hơi thở nóng rực, lỗ tai Lâm Ôn vừa tê vừa ngứa.
Lâm Ôn cảm giác hô hấp của Chu Lễ hơi gấp gáp, cô rút tay, nhưng Chu Lễ vẫn không buông ra.
Chu Lễ càng siết chặt cổ của Lâm Ôn hơn.
Cổ tay Lâm Ôn vẫn còn bị bắt, cô đẩy hai tay về phía trước, đụng vào ngực Chu Lễ.
Chu Lễ rên một tiếng, buộc phải buông tay ra, cau mày nói với giọng khàn khàn: “Tôi con mẹ nó sớm muộn gì cũng bị em hại chết.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn nghe Chu Lễ chửi thề, âm thanh dường như nhẹ hơn, một chút tinh thần cũng không có.
Lâm Ôn rờ trán anh, nói: “Tự anh muốn chết lại đổ thừa em, em đưa anh đi cấp cứu!”
Chu Lễ bất động nhìn cô.
“Anh không biết mình đang sốt hả?!” Lâm Ôn tức giận.
Chu Lễ nhìn cô một lúc lâu, ngay khi Lâm Ôn cho rằng Chu Lễ muốn từ chối khám bệnh, Chu Lễ lên tiếng.
“Ừm.”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn nói một tiếng cho trợ lý biết.
Bà cụ chưa kiểm tra xong, trợ lý hỏi Lâm Ôn: “Có nghiêm trọng không?”
Lâm Ôn lắc đầu: “Không rõ lắm, chắc sốt thôi.”
“Vậy cô mau dẫn cậu ấy đi khám, cho dù không sốt, hai người cũng đi về trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Ôn nói: “Nếu sốt phải truyền nước biển khá lâu, đến lúc đó mọi người cứ đi về trước.”
“Vậy cô ở cùng cậu ấy à?”
“Vâng.”
Trợ lý yên tâm: “Nếu không được thì nói tôi biết, xong phần bên chỗ ông cụ Trịnh, tôi đổi với cô.”
“Không cần, anh đừng lo bên này.” Lâm Ôn lại nhắc, “Tôi đã cho Trương Lực Uy số điện thoại của anh.”
“Tốt.” Trợ lý cám ơn.
Lâm Ôn giải thích xong, đưa Chu Lễ xuống lầu.
Khi còn nhỏ Lâm Ôn thường bị bệnh, cảm lạnh là chuyện thường, sốt cũng là bạn cũ, đủ loại triệu chứng, kinh nghiệm của cô rất phong phú.
Chu Lễ quả thật đang sốt, kèm theo đau nhức cơ bắp, cho nên mấy ngày nay luôn nhéo cổ, trên mặt cũng luôn lộ vẻ mệt mỏi.
Khoảng thời gian trước chân Lâm Ôn bị thương, mọi việc đều do Chu Lễ sắp xếp. Hiện tại phong thuỷ thay đổi, Lâm Ôn nói cái gì thì Chu Lễ phải làm theo.
Sau khi vào phòng cấp cứu, đo nhiệt độ cơ thể rồi truyền từng chút, Lâm Ôn sắp xếp cho Chu Lễ xong, hỏi anh chìa khóa xe.
“Để làm gì?” Chu Lễ mới bị kim đâm vào, túi nước biển treo ở trên không trung.
“Em lấy thuốc cho anh.” Lâm Ôn nói.
Xe đậu ở bãi đậu xe trước tòa nhà ngoại trú, Lâm Ôn đi tới đi lui rất nhanh, ngoài việc lấy thuốc, cô còn lấy chăn dự phòng trong xe, nhân tiện mua hai sandwich kẹp rau dưa tại cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện, phòng khi Chu Lễ chút nữa đói bụng.
Cô vô tình chạm vào vết thương trên ngực Chu Lễ nhiều lần, Lâm Ôn lo lắng nếu kéo dài sẽ không tốt, vốn muốn kêu Chu Lễ đi tìm chỗ xức thuốc, nhưng khi cô quay lại phòng khám bệnh, Chu Lễ đã ngủ trên ghế.
Chu Lễ trông rất mệt mỏi, trên mặt và trên người đầy vết thương, khiến anh khác hẳn với anh của nửa tháng trước.
Lâm Ôn đặt đồ sang một bên, giũ chăn, nhẹ nhàng đắp cho Chu Lễ.
Đã hơn 11 giờ, Lâm Ôn cũng mệt, cô ngồi vào ghế bên cạnh Chu Lễ, nhìn từng giọt rơi xuống, điều chỉnh đồng hồ báo thức rung cho mình, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chu Lễ đau nhức toàn thân, ngủ không ngon, lúc tỉnh lúc mê, không bao lâu thì tỉnh lại.
Ngoài bọn họ, trong phòng khám bệnh còn có một cặp vợ chồng già, TV treo trên tường đang mở nhưng âm thanh đã tắt.
Đôi vợ chồng già đắp chăn sặc sỡ, ngồi bên nhau xem màn hình TV không tiếng, thỉnh thoảng nói nhỏ với nhau.
Chu Lễ nhìn sang bên cạnh.
Anh cảm thấy nhiệt độ điều hòa của bệnh viện không thấp, nhưng cơ thể của nam nữ, già trẻ cảm nhận nhiệt độ khác nhau, Lâm Ôn là người sợ lạnh, cô khoanh tay ngồi trên ghế.
Chu Lễ ngồi dậy, kéo hơn một nửa cái chăn trên người đắp cho Lâm Ôn, sau đó mở một cái sandwich, vừa ăn vừa thò một tay khác vào chăn, bọc lên bàn tay lạnh ngắt của Lâm Ôn.
Thật ra lúc trước ở trên lầu, anh đã tỉnh lúc Lâm Ôn khoa tay múa chân nhẹ nhàng trước mặt anh.
Chu Lễ cầm sandwich, lấy mu bàn tay rờ cằm mình.
Anh nhớ rõ dáng vẻ của mình vào kỳ nghỉ hè năm đó, nhưng anh không biết hóa ra trong mắt Lâm Ôn, anh chỉ có mắt, mũi, và miệng.
Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn bóp chặt di động, nhất thời không nói nên lời, thấy Chu Lễ không nói nữa, cũng không muốn làm gì, cô cúi đầu, tiếp tục nhắn tin cho Trương Lực Uy.
Dựa theo ý của trợ lý, cô tỏ lòng biết ơn trước, sau đó nhắc lại muốn gặp mặt để cám ơn, cuối cùng để lại địa chỉ của khách sạn và thông tin liên lạc của trợ lý.
Gửi xong, Lâm Ôn trở lại giao diện “tin nhắn”, một dãy ký hiệu tròn dài màu đỏ khiến người xem vô cùng sửng sốt.
Còn đang đợi Trương Lực Uy trả lời, Lâm Ôn không thoát khỏi Q|Q, cô chuyển trạng thái trực tuyến sang vô hình, sau đó nhìn vào giao diện.
Tin nhắn chưa đọc mới nhất đến từ cách đây vài phút, nội dung là một chuỗi biểu cảm khiếp sợ, hợp với dòng chữ: “Lâm Ôn còn sống hả? Trời ơi!”
Tên của ghi chú tài khoản là “Vương Chấn”, Lâm Ôn nhớ rõ anh ta là thành viên trong ban thể dục hồi trung học cơ sở, mười bốn mười lăm tuổi đã cao đến 1m80, chỗ ngồi luôn ở hàng cuối cùng cạnh thùng rác.
Mỗi khi cô đi ra sau để vứt rác, Vương Chấn luôn dang chân dài để cản đường cô.
Một tin nhắn mới nhất khác chưa đọc cũng đến từ vài phút trước, nội dung tương tự, có tên là “Hứa Mẫn Tường”, Lâm Ôn mơ hồ nhớ rằng anh ta là tổ trưởng của một khóa học nào đó, có rất nhiều lần thu bài tập về nhà của cô đều hỏi cô có phần nào không hiểu hay không, anh ta có thể dạy cô ngay bây giờ.
Nhưng Lâm Ôn đã không nhớ rõ dáng vẻ của Hứa Mẫn Tường.
Tin nhắn chưa đọc bên dưới đã lâu trước kia, Lâm Ôn có ấn tượng với tên của mẩu tin nhắn đó, nhưng hoàn toàn không nhớ người bạn đó trông như thế nào.
Những tin nhắn còn lại về cơ bản là từ bảy tám năm trước, Lâm Ôn quét một lần, không bấm vào từng tin một.
Cô chỉ nghĩ, trong cùng một khoảng thời gian, một số ký ức đã mơ hồ, một số ký ức vẫn còn sâu đậm.
Gần đây như ngày hôm qua, lại tựa như cách một thế hệ.
Lâm Ôn không khỏi nhớ lại những lời của ông cụ Trịnh trên đường đi tới sân thể dục ——
“Các cháu có cảm giác này không, đôi khi chợt nhớ tới chuyện gì, giống như nó đã ở kiếp trước.”
Ban ngày cô không tiếp lời, bởi vì cô cảm thấy bản thân không có ký ức gì để nghĩ lại.
Ai ngờ chỉ qua vài tiếng đồng hồ, cô nhớ lại nhiều như vậy, vẫn là ở trước mặt Chu Lễ.
Nghĩ vậy, Lâm Ôn nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện Chu Lễ đã đổi một tư thế khác.
Anh ngồi khoanh tay, hai chân dang rộng, đầu rũ xuống, mắt nhắm nghiền.
Lâm Ôn không nhìn ra anh có nhíu mày hay không, nhưng hơi thở đều đều, lồng ngực khẽ nhấp nhô tựa như đang ngủ.
Bệnh viện ban đêm có ít người, hành lang trống trơn vắng vẻ, ngay cả một tia gió cũng không lọt vào được, giờ phút này trạng thái bình tĩnh yên ổn và cảnh hỗn loạn bên ngoài lúc trước dường như xảy ra ở hai thời điểm và không gian khác nhau, độ tương phản sắc nét.
Lâm Ôn cũng cảm thấy mỏi mệt trong sự bình yên này, cô ngả người ra sau, muốn ngủ giống Chu Lễ.
Cô chưa từng trải qua một ngày ly kỳ như vậy.
…… Không phải.
Lâm Ôn đột ngột dừng lại, một khoảng thời gian và không gian nhất định dường như đã mở ra một cánh cổng ——
Một ngày nào đó, cũng ly kỳ giống như hôm nay, lần đó cô gặp được một người.
Lâm Ôn ngồi thẳng người trong chốc lát, sau đó khẽ nhếch mày, bất động như một pho tượng.
Một lúc sau, cô quay đầu lại, do dự nhìn chằm chằm vào Chu Lễ, lông mày càng nhíu chặt.
Mũi cao, môi mỏng, quai hàm rõ ràng và mịn màng, cằm và gương mặt sạch sẽ, không có chút râu.
Cho dù có thêm vết bầm và vết rách, gương mặt này vẫn điển trai và trẻ trung.
Lâm Ôn thả lỏng chân mày, lắc đầu thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tường, đầu óc trống rỗng. Muốn nhắm mắt một lúc, nhưng sự mệt mỏi đã qua đi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Ôn lại quay đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt người bên cạnh.
Cô đã quen gương mặt này hơn hai năm, không chút nào xa lạ.
Cho dù Chu Lễ mặc lịch sự hay bình thường, lúc nào cũng chỉnh tề sạch sẽ, Lâm Ôn không thể tưởng tượng bộ dáng lôi thôi lếch thếch và nhếch nhác của anh.
Lâm Ôn cắn môi, chậm rãi duỗi cánh tay.
Bàn tay dừng trước gò má anh một vài cm, cô cong mu bàn tay, che một bên mặt Chu Lễ.
Có vẻ không đúng lắm, Lâm Ôn nghiêng đầu nhìn kỹ, một lúc sau mới bỏ tay xuống.
Góc này không nhìn được, cô cần ra phía trước.
Lâm Ôn đứng dậy, đặt điện thoại lên ghế, cô đi đến đối diện Chu Lễ, đầu tiên là nhìn anh từ trên xuống dưới.
Sau đó đưa tay lên, che nửa dưới khuôn mặt của Chu Lễ, lại cảm thấy không đúng, cô ấn hai ngón tay cái vào nhau làm cánh hoa.
Nhưng Chu Lễ rũ đầu, góc độ này vẫn không được.
Lâm Ôn bước đến gần Chu Lễ hai bước, vô tình đi tới phạm vi giữa | hai chân của anh.
Cô ngồi xổm xuống, hai tay vẫn như cánh hoa che nửa dưới khuôn mặt Chu Lễ, bao gồm cả cằm.
Lâm Ôn chỉ nhìn miệng, mũi và đôi mắt nhắm nghiền của Chu Lễ.
Nhưng trí tưởng tượng không đủ, cô vẫn không nhận ra điều gì.
Lâm Ôn cảm thấy hành vi hiện tại của mình hơi ngu ngốc, cô thầm thở dài, vừa định bỏ tay xuống, người đang ngủ trước mặt đột ngột mở mắt, một tay bắt lấy hai cổ tay gầy guộc của cô, đồng thời tay khác ôm cổ cô và kéo lại gần.
Khí sắc của Chu Lễ không tốt, hai mắt đầy tơ máu vì mệt mỏi, khi nhìn người ta có chút ảm đạm, thâm trầm và sắc bén.
Anh ngồi cúi người, hơi thở kề sát Lâm Ôn, giọng nói hơi khàn vì bị đánh thức: “Em muốn làm gì?”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lâm Ôn sợ hãi nên không ngồi ổn định, hai cổ tay bị trói, lúc bị ngã về phía trước thì khuỷu tay cô đè lên đùi Chu Lễ, nhờ vậy đầu gối không bị đập xuống đất.
Lâm Ôn giãy giụa cổ tay và cổ: “Không có……”
Chu Lễ không nới lỏng, anh hỏi lần nữa: “Vừa rồi muốn làm gì?”
Lâm Ôn xấu hổ, mặt hơi nóng.
“Hửm?” Giọng Chu Lễ rất trầm.
“Không có gì……”
“Ồ,” Chu Lễ nói, “Vậy em đi lạc đường?”
Lâm Ôn: “……”
“Muốn đi đâu?”
Chu Lễ rõ ràng đang trêu cô, Lâm Ôn không còn gì để nói, cổ tay còn chưa được thả ra.
“Anh buông ra trước.”
Lâm Ôn vừa nói vừa quan sát Chu Lễ, lặng lẽ nhìn từ miệng đến mũi, rồi nhìn đến đôi mắt.
Chu Lễ đang mở to mắt, Lâm Ôn đã nhìn đôi mắt này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống giây phút này, cô đối mặt với anh, cách nhau nửa bàn tay, cô có thể nhìn sâu vào đôi mắt như xoáy nước này.
Ngũ quan gồm mắt, lông mày, mũi, miệng, tai. Bốn thứ sau đều phát triển ra ngoài, chỉ có đôi mắt được khắc bên trong.
Bề ngoài nông cạn, nhưng bên trong lại ẩn chứa quá nhiều thứ.
Chu Lễ cũng đang nhìn cô.
Lâm Ôn xinh đẹp, phúc hậu và vô hại, tất cả nhờ vào đôi mắt của cô, tròn xoe và rạng rỡ, giống như có thể đọc được nhiều nội dung, nhưng lại giống như đơn giản đến cực hạn.
Người đơn giản hấp dẫn người khác, người mâu thuẫn càng hấp dẫn hơn.
“Lâm Ôn,” Chu Lễ lúc này nói, “Em vượt qua ranh giới.“
Lâm Ôn sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của anh.
Chu Lễ rũ mắt nhìn cô, lặp lại lần nữa: “Hiện tại em đã vượt qua ranh giới.”
Chu Lễ nói lời này rất nhẹ, không có chút sức lực nào, tựa như dính vào tai cô, đi vào cùng với hơi thở nóng rực, lỗ tai Lâm Ôn vừa tê vừa ngứa.
Lâm Ôn cảm giác hô hấp của Chu Lễ hơi gấp gáp, cô rút tay, nhưng Chu Lễ vẫn không buông ra.
Chu Lễ càng siết chặt cổ của Lâm Ôn hơn.
Cổ tay Lâm Ôn vẫn còn bị bắt, cô đẩy hai tay về phía trước, đụng vào ngực Chu Lễ.
Chu Lễ rên một tiếng, buộc phải buông tay ra, cau mày nói với giọng khàn khàn: “Tôi con mẹ nó sớm muộn gì cũng bị em hại chết.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn nghe Chu Lễ chửi thề, âm thanh dường như nhẹ hơn, một chút tinh thần cũng không có.
Lâm Ôn rờ trán anh, nói: “Tự anh muốn chết lại đổ thừa em, em đưa anh đi cấp cứu!”
Chu Lễ bất động nhìn cô.
“Anh không biết mình đang sốt hả?!” Lâm Ôn tức giận.
Chu Lễ nhìn cô một lúc lâu, ngay khi Lâm Ôn cho rằng Chu Lễ muốn từ chối khám bệnh, Chu Lễ lên tiếng.
“Ừm.”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn nói một tiếng cho trợ lý biết.
Bà cụ chưa kiểm tra xong, trợ lý hỏi Lâm Ôn: “Có nghiêm trọng không?”
Lâm Ôn lắc đầu: “Không rõ lắm, chắc sốt thôi.”
“Vậy cô mau dẫn cậu ấy đi khám, cho dù không sốt, hai người cũng đi về trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Ôn nói: “Nếu sốt phải truyền nước biển khá lâu, đến lúc đó mọi người cứ đi về trước.”
“Vậy cô ở cùng cậu ấy à?”
“Vâng.”
Trợ lý yên tâm: “Nếu không được thì nói tôi biết, xong phần bên chỗ ông cụ Trịnh, tôi đổi với cô.”
“Không cần, anh đừng lo bên này.” Lâm Ôn lại nhắc, “Tôi đã cho Trương Lực Uy số điện thoại của anh.”
“Tốt.” Trợ lý cám ơn.
Lâm Ôn giải thích xong, đưa Chu Lễ xuống lầu.
Khi còn nhỏ Lâm Ôn thường bị bệnh, cảm lạnh là chuyện thường, sốt cũng là bạn cũ, đủ loại triệu chứng, kinh nghiệm của cô rất phong phú.
Chu Lễ quả thật đang sốt, kèm theo đau nhức cơ bắp, cho nên mấy ngày nay luôn nhéo cổ, trên mặt cũng luôn lộ vẻ mệt mỏi.
Khoảng thời gian trước chân Lâm Ôn bị thương, mọi việc đều do Chu Lễ sắp xếp. Hiện tại phong thuỷ thay đổi, Lâm Ôn nói cái gì thì Chu Lễ phải làm theo.
Sau khi vào phòng cấp cứu, đo nhiệt độ cơ thể rồi truyền từng chút, Lâm Ôn sắp xếp cho Chu Lễ xong, hỏi anh chìa khóa xe.
“Để làm gì?” Chu Lễ mới bị kim đâm vào, túi nước biển treo ở trên không trung.
“Em lấy thuốc cho anh.” Lâm Ôn nói.
Xe đậu ở bãi đậu xe trước tòa nhà ngoại trú, Lâm Ôn đi tới đi lui rất nhanh, ngoài việc lấy thuốc, cô còn lấy chăn dự phòng trong xe, nhân tiện mua hai sandwich kẹp rau dưa tại cửa hàng tiện lợi trong bệnh viện, phòng khi Chu Lễ chút nữa đói bụng.
Cô vô tình chạm vào vết thương trên ngực Chu Lễ nhiều lần, Lâm Ôn lo lắng nếu kéo dài sẽ không tốt, vốn muốn kêu Chu Lễ đi tìm chỗ xức thuốc, nhưng khi cô quay lại phòng khám bệnh, Chu Lễ đã ngủ trên ghế.
Chu Lễ trông rất mệt mỏi, trên mặt và trên người đầy vết thương, khiến anh khác hẳn với anh của nửa tháng trước.
Lâm Ôn đặt đồ sang một bên, giũ chăn, nhẹ nhàng đắp cho Chu Lễ.
Đã hơn 11 giờ, Lâm Ôn cũng mệt, cô ngồi vào ghế bên cạnh Chu Lễ, nhìn từng giọt rơi xuống, điều chỉnh đồng hồ báo thức rung cho mình, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chu Lễ đau nhức toàn thân, ngủ không ngon, lúc tỉnh lúc mê, không bao lâu thì tỉnh lại.
Ngoài bọn họ, trong phòng khám bệnh còn có một cặp vợ chồng già, TV treo trên tường đang mở nhưng âm thanh đã tắt.
Đôi vợ chồng già đắp chăn sặc sỡ, ngồi bên nhau xem màn hình TV không tiếng, thỉnh thoảng nói nhỏ với nhau.
Chu Lễ nhìn sang bên cạnh.
Anh cảm thấy nhiệt độ điều hòa của bệnh viện không thấp, nhưng cơ thể của nam nữ, già trẻ cảm nhận nhiệt độ khác nhau, Lâm Ôn là người sợ lạnh, cô khoanh tay ngồi trên ghế.
Chu Lễ ngồi dậy, kéo hơn một nửa cái chăn trên người đắp cho Lâm Ôn, sau đó mở một cái sandwich, vừa ăn vừa thò một tay khác vào chăn, bọc lên bàn tay lạnh ngắt của Lâm Ôn.
Thật ra lúc trước ở trên lầu, anh đã tỉnh lúc Lâm Ôn khoa tay múa chân nhẹ nhàng trước mặt anh.
Chu Lễ cầm sandwich, lấy mu bàn tay rờ cằm mình.
Anh nhớ rõ dáng vẻ của mình vào kỳ nghỉ hè năm đó, nhưng anh không biết hóa ra trong mắt Lâm Ôn, anh chỉ có mắt, mũi, và miệng.