Lục Tử Hạo cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái một cái, ánh mắt thâm trầm nhìn đối diện với con ngươi ngậm nước.
“Tôi yêu thương em còn chả hết, còn em thì phũ bỏ tấm chân tình này! Không nghe theo con tim của mình lại đi nghe theo lời răn đe của mẹ nằng nặc đòi chia tay với tôi.”
Mộng Linh Chi lắc đầu, hai tay chống vào lồng ngực đẩy anh ra xa, còn mình quay lưng đối diện với mặt anh, hai tay luống cuống kéo tấm mền mỏng manh lên che lấy cơ thể của mình.
Cô im lặng, không biết nên trả lời người đàn ông thế nào.
Nhìn tấm lưng trắng ngần của người con gái trước mặt, Lục Tử Hạo nuốt nước bọt xuống dưới bụng, không kiềm chế được cơn thèm khát trong cơ thể mình, từ phía sau ôm cô gái vào lòng, hôn lên làn da mịn màng vài dấu hôn đỏ chót.
“Ưm… anh… sao lại cắn em…”
Mộng Linh Chi nhíu mày, bả vai gầy run rẩy muốn né tránh đi hơi thở nóng rực đang phà vào lưng mình.
Không biết từ bao giờ, cơ thể của cô lại nhạy cảm đến như vậy.
Chỉ cần đôi môi ấm nóng của người đàn ông lướt qua là nơi đó da thịt nhạy cảm của cô nàng lưu lại dấu hôn đỏ chót.
Lục Tử Hạo để lại trên lưng cô đúng mười dấu hôn, đôi môi bạc tình của anh lướt qua bờ vai gợi cảm của cô, hôn dọc sống cổ sau đó dừng lại bên tai của Mộng Linh Chi. Anh mở miệng ra, hàm răng trắng đều đặn cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô nàng, xong lại mút mạnh một cái, hơi thở từ trong khoang mũi tràn ra cực kỳ nóng bỏng làm cho hai bên tai của ai kia đỏ ửng.
“Em ngại sao?”
Mộng Linh Chi không hiểu hàm ý trong câu nó đó, cổ họng thở dốc một hơi thật dài, sau đó mới mở miệng nhỏ ra mà hỏi lại anh.
“Ngại… ngại cái gì…”
Toàn thân của Mộng Linh Chi run rẩy không ngừng, hai mắt nhắm nghiền lại không muốn mở ra.
Cô sợ, sợ vì một khi mở mắt ra là cô phải đối diện với nét mặt cùng với ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ của đối phương.
Dù sao Mộng Linh Chi cô đây cũng là người nói lời chia tay trước, và cũng là người chủ động tìm đến anh.
Môi của Lục Tử Hạo dừng lại ở khuôn mặt của cô gái, anh cười một cái, sau đó cúi xuống hôn lên trán của cô.
“Có đói không?”
“Hừm… em không đói!”
“Nhưng mà tôi thấy đói!”
Cả đêm hôm qua vận động quá nhiều, bụng của người đàn ông đã sớm trống rỗng. Mộng Linh Chi nhắm hai mắt, khẽ đáp lại nhẹ nhàng một tiếng, song thấy bản thân mình hình như đã hiểu sai hàm ý của người đàn ông, ngoảnh mặt lại trừng anh một cái. Chỉ thấy đôi môi của cô theo bản năng mà mím chặt lại sau khi nhận được nụ hôn bất ngờ từ phía Lục Tử Hạo.
Anh chưa từng thấy vẻ ngây thơ quá đối đáng yêu như vậy của người con gái, chỉ cảm thấy cô rất ngọt ngào, hận không thể ngậm cô vào trong miệng để mà mút lấy mút để.
“Tôi muốn ăn em!”
Mộng Linh Chi trừng mắt nhìn anh, trong lòng dấy lên tia phẫn nộ mà cúi thấp đầu xuống, hé răng cắn thật mạnh vào cổ tay của người đàn ông, giận dữ nói.
“Anh… tên lưu manh nhà anh!”
Lục Tử Hạo áp sát trán mình vào trán cô, khoé môi nhếch lên để lộ một nụ cười đầy háo sắc.
“Có lưu manh bằng đêm qua không?”
Cô bị người đàn ông trêu chọc muốn thổ huyết, cô bực mình, hai tay vươn ra ôm lấy đầu của đối phương, lấy đầu mình làm trọng tâm, dồn hết sức lực đập một cái thật mạnh vào trán của anh.
Cộc!
Tiếng va chạm da thịt vang vọng trong không gian, Lục Tử Hạo bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ lại, khẽ kêu đau một tiếng, hai tay buông khỏi người Mộng Linh Chi. Thừa dịp cơ hội sơ hở đó, Mộng Linh Chi nhanh chóng lăn xuống khỏi giường, mặc cho bản thân mình bị rơi xuống đất một vố đau đớn, cô vẫn loạng choạng đứng thẳng người dậy, dáng đi khập khễnh vì đêm qua trải qua một cuộc chiến đầy ướt át, nhanh chóng trốn vào trong phòng tắm.
Lục Tử Hạo ngồi trên giường, lưng dựa về phía sau thành giường, tay đưa lên vuốt ngược mái tóc, yết hầu chuyển động lên xuống, anh mở miệng cười lớn để lộ xương hàm quyến rũ.
Tiểu yêu tinh này ngày càng có sức cuốn hút, một con cáo già ăn chay hơn ba mươi năm nay đâu thể giấu nổi bản tính cầm thú trong người mình.
Vào đến trong phòng tắm, Mộng Linh Chi mới sực nhớ chiếc váy lụa đêm qua đã bị người đàn ông xé rách làm đôi, đã thế đồ nội y của cô đã bị anh làm ướt.
Toang rồi, không có đồ để mặc rồi!
Than thở như vậy nhưng cô vẫn mở vòi hoa sen ra, điều chỉnh nhiệt độ về mức thích hợp, sau đó đắm mình dưới làn nước ấm áp, cọ rửa đi những ô uế lưu lại trên người mà tối qua người đàn ông chưa gột sạch hết.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Mộng Linh Chi xuất hiện sau cánh cửa đó, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giọt nước li ti nhỏ đọng trên da thịt của cô nàng, chảy từng đường một thấm đẫm vào khăn tắm.
Dáng người thon thả, chiều cao mét sáu, dáng đi uyển chuyển đủ làm đứng tim của bao nhiêu gã đàn ông.
Lúc này Lục Tử Hạo đang đứng ở ban công hút thuốc, cô rón rén bước đến đứng sau lưng của anh, đôi tay nhỏ do dự vươn ra, nắm một bên góc áo của người đàn ông.
Lục Tử Hạo nheo mắt nhìn về phía dưới, sau đó quay lại nhìn cô.
Mộng Linh Chi cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói.
“Em… em không có đồ để mặc!”
Hai tay Lục Tử Hạo đút vào trong túi quần, nửa thân trên hơi cúi xuống, đem khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của mình ghé sát vào gương mặt đỏ ưng của cô nằng, thanh âm trầm mặc thoát ra khỏi cuống họng.
“Có cần tôi đưa áo của mình cho em mặc không?”
Mộng Linh Chi cắn chặt lấy môi dưới của mình, mạnh mẽ ngẩn đầu lên định đối chấp với đối phương nhưng lại bị anh cúi xuống hôn đột ngột lên môi.
Cô cũng không thua kém là bao, mạnh bạo há miệng ra cắn vào môi dưới ngay sau khi anh trộm hôn mình.
“Sghh! Bé cưng, em muốn tạo phản à?”
“Ai tạo phản ai cơ chứ? Anh không định đền bộ đồ mới cho em à? Chính anh là người đã xé rách chiếc váy mà bạn thân em mua cho.”
Lục Tử Hạo hừ lạnh một cái, đưa tay lên búng một cái rõ đau vào trán của cô.
Mộng Linh Chi ôm trán kêu đau, liền bị ánh mắt của người đàn ông ra hiệu nhìn về phía sau.
Cô ngoảnh lại, đưa mắt nhìn về chiếc giường, thấy một bộ váy cùng với bộ đồ nội y gấp gọn để ở đó. Nét mặt của cô giãn ra, sau đó nhanh chóng đến bên giường lấy đồ.
Vào lúc cô định mang đồ vào trong phòng tắm thế thay, không biết Lục Tử Hạo theo sau cô từ lúc nào mà giữ chặt lấy bên vai cô lại.
“Thay đồ ở đây đi!”
Mộng Linh Chi trừng mắt nhìn anh, hận không thể băm anh thành trăm mảnh!
Người đàn ông này… đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi! Mặt dày hết sức!
“Tại sao em phải thay đồ ở đây?”
Lục Tử Hạo ghé sát vào bên tai cô, thì thầm to nhỏ, chất giọng khàn đặc hết sức mê hoặc.
“Bởi vì tôi muốn nhìn!”