Càn Quấy

Chương 29: Các bạn nhỏ đều thích vườn bách thú 1



Quý Hoằng Hòa vẫn có biểu cảm lạnh như băng: “Không có gì.” Nói xong gật đầu với Trần Mặc, cũng đi vào phòng.

“Cái gì mà không có gì chứ, không đầu không đuôi.” Dương Sóc chẹp chẹp, lấy chìa khóa phòng nhà mình ra, quay đầu thấy Trần Mặc lại đang đứng nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện: “Em nhìn cái gì đó? Cái tên luật sư chết tiệt kia có đến mức để em nhìn mòn con mắt vào cái cánh cửa đó không?” Dương Sóc không vui rồi.

Kỳ thực, Trần Mặc vẫn đang khiếp sợ bởi câu “Vợ chồng cãi nhau” kia cơ.

Vợ chồng cãi nhau? Vợ chồng????? Đây… .

Dương Sóc không nhịn được lôi Trần Mặc một cái: “Anh nói em đủ rồi đấy, anh còn đang ở trước mắt em mà, em làm gì thế?”

Trần Mặc nhìn Dương Sóc: “Vừa rồi, anh Hạ nói… nói …”

“Nói cái gì?” Dương Sóc kéo Trần Mặc vào, sau đó nhéo mặt Trần Mặc cố ngoạm hai miếng: “Mẹ nó, em vất vả lắm mới có ngày nghỉ, còn phải tốn sức cho lão Kiều chết tiệt… sau này đừng đi nữa, ở nhà giặt quần áo làm cơm dọn phòng đi.” Nói xong lại ngoạm thêm miếng nữa.

Trần Mặc mặt đỏ đẩy anh ra: “Được rồi mà!” Nói xong hầm hừ cởi áo khoác đổi giày.

“Đúng rồi,” Dương Sóc nhận lấy áo khoác Trần Mặc cởi ra: “Em vừa nói gì? Họ Hạ kia nói cái gì?”

Trần Mặc nháy mắt thoáng nghĩ: “Quên đi, có thể là em nghe lầm rồi, không sao cả…”

Dương Sóc cười khì khì: “Em muốn nói hắn vậy mà lại nói là quan hệ vợ chồng chứ gì? Hì hì…”

Trần Mặc nản: “Chưa thấy qua ai đáng ghét như anh.”

Dương Sóc không lấy làm nhục mà lại cho là quang vinh: “Đó là đó là, cá tính thôi… Kể ra, em nghĩ coi, bọn họ ai là chồng ai là vợ nhỉ? Hì hì, không nghĩ tới ở đây cũng có người như vậy, lát nữa anh tâm sự với bọn họ…”

Trần Mặc khinh bỉ đẩy Dương Sóc: “Tự anh đi mà trò chuyện, em phải đi tắm.”

“Cùng tắm cùng tắm ha!” Dương Sóc rất hưng phấn.

“Biến!” Tròng trắng liếc về đó.

“Cùng nhau cùng nhau đi, tiết kiệm nước!” Dương Sóc giả vờ nhìn không thấy, duỗi tay gạt quần áo Trần Mặc, tiện thể gạt của mình luôn.

Trần Mặc giãy dụa: “Anh đi chết đi!”

“Vậy cũng phải chờ lát hẵng chết.” Dương Sóc ôm Trần Mặc trần truồng, lôi luôn vào nhà tắm, một lát sau, bên trong tiếng nước mơ hồ nghe thấy thanh âm thở dốc truyền ra, khiến người ta mặt đỏ không ngớt.

•••

Lại nói tới Hạ Khải Minh tiến vào phòng, từ lúc đó cũng không dám xù lông nữa, quy củ ngồi trên sô pha, nhìn Quý Hoằng Hòa lấy lòng.

Quý Hoằng Hòa lười phản ứng hắn, bắt đầu sửa sang lại quần áo, mặc áo khoác vào.

“Tiểu Hòa em muốn làm gì…” Hạ Khải Minh tựa như cô vợ nhỏ, hỏi với giọng sợ hãi.

Quý Hoằng Hòa cười lạnh một tiếng: “Anh đã tống con gái tôi đi rồi, vậy tôi ở đây cũng không để làm gì, không bằng đi thì tốt hơn.”

“Tiểu Hòa em đừng gây với anh, anh chỉ là…” Hạ Khải Minh vội vã đứng lên, xoay quanh y biện giải.

“Được rồi đó!” Quý Hoằng Hòa xoay người tránh thoát móng sói của Hạ Khải Minh: “Anh đưa con gái tôi đi đâu rồi? Tôi tự đi đón.”

Hạ Khải Minh không nói lời nào, chỉ là rầu rĩ đứng đó.

“Anh con mẹ nó nói mau.” Quý Hoằng hòa lạnh lùng nhìn hắn.

Hạ Khải Minh hé miệng: “Ở chỗ mẹ anh…”

“Chỗ nào?” Động tác Quý Hoằng Hòa mặc quần áo dừng lại, y nghi hoặc nhìn Hạ Khải Minh.

“Ở chỗ mẹ anh!!” Hạ Khải Minh tức lắm rồi: “Anh chỉ là muốn, ngày mai là thứ bảy, em không đi làm… Hai ta đã lâu không… không có gì rồi, hơn nữa Tiểu Duyệt ở đây, em cũng để anh chạm vào em, hoặc là bận tâm cái này bận tâm cái kia… Mẹ anh cũng thích trẻ con, hơn nữa nó cùng ba anh cũng không có ai, anh đã nghĩ, để Tiểu Duyệt qua chơi với hai cụ, sau đó, anh có thể cùng em… Em có cần giận thế không?”

Quý Hoằng Hòa sửng sốt, lập tức cau mày: “Không phải anh nói đưa nó tới chỗ mẹ anh sao?”

Hạ Khải Minh chớp chớp mắt, rơi lệ đầy mặt: “Vừa vặn em cái gì cũng không nghe rõ, đã đánh anh rồi?”

Quý Hoằng Hòa có phần xấu hổ: “Sao lại thế? Đều do anh nói không rõ…”

Hạ Khải Minh bổ nhào tới, đè Quý Hoằng Hòa ở trên tường: “Bây giờ thì rõ rồi? Em còn gây với anh không?”

Quý Hoằng Hòa mặt có chút đỏ: “Anh anh, anh đừng đè tôi, cách tôi xa một chút…”

“Xa một chút?” Hạ Khải Minh nghiến răng nghiến lợi: “Em nghĩ có thể sao?”

Quý Hoằng Hòa đang muốn nói tiếp, đã bị Hạ Khải Minh chặn lời lại.

Đại luật sư Quý Hoằng Hòa đáng thương bắt đầu phiền muộn, từ khi y vừa quen với người đàn ông chết tiệt Hạ Khải Minh này thì đã bị ăn sạch rồi, rõ ràng miệng lưỡi tốt, nhưng căn bản không nói lại hắn… à, không đúng, người này trên cơ bản rất ít nói chuyện, đều là trực tiếp ra tay… ô, tên khốn!

Hạ Khải Minh hôn đủ rồi, hơi rời người một chút lấy không gian để thở: “Ngày mai mang Tiểu Duyệt đi chơi ha? Đi một vườn bách thú nào đó.”

Quý Hoằng Hòa túm một góc áo Hạ Khải Minh, nhắm mắt lại thở gấp: “Vườn bách thú… đâu… có gì để chơi…”

“Trẻ con ấy, không phải đều thích những động vật nhỏ lông xù sao? Hơn nữa, mấy hôm anh không mang Tiểu Duyệt đi ra ngoài chơi, mà sắp tới Tết rồi…” Hạ Khải Minh vừa nói vừa gặm vành tai Quý Hoằng Hòa, gặm thành tiếng ‘nhẹp nhẹp’.

“Ô… hơn, hơn nữa…” Quý Hoằng Hòa cau mày nghiêng đầu, giải cứu vành tai mình khỏi miệng sói: “Anh đừng cắn thế, sưng rồi không gặp được ai cả.”

Hạ Khải Minh vừa khom lưng, ôm Quý Hoằng Hòa lên: “Nếu như vậy, vậy anh đổi sang cách cắn khác, đổi một chỗ cắn khác!” Hắn đạp cửa phòng ngủ ra, quẳng Quý Hoằng Hòa lên giường, còn mình cũng phi thân nhào tới.

“Khốn! Quần áo của tôi!” Tây trang vừa mặc vào, lại bị đè thành nếp.

“Em đừng ngày nào cũng mặc quần áo như muốn lên lễ đường thế, mặc chính thức như thế làm gì…” Hạ Khải Minh không vui, mỗi lần thấy Quý Hoằng Hòa mặc tây trang đi giày da, hắn đều có ý muốn, muốn khiến người kia quần áo xộc xệch, sau đó làm y khóc…”

Quý Hoằng Hòa phối hợp với cái tay sắc lang gạt quần áo mình, thở hổn hển nói: “Anh đừng để dấu trên cổ tôi, bị đồng nghiệp thấy thì không sao, lỡ để Tiểu Duyệt thấy thì làm sao đây?”

Hạ Khải Minh cười như sói: “Gì, bị đồng nghiệp thấy không sao? Em có phải nghĩ ngược rồi không hả? Tiểu Duyệt có thể không biết hai ta làm gì? Lần trước con bé còn nói anh nhẹ chút, nói anh khiến lỗ tai em sưng như thế thì không tốt…”

“Cái gì?” Con mắt mê man của Quý Hoằng Hòa thoáng rõ: “Tiểu Duyệt đã biết? Mẹ nó, anh đừng lên cho lão tử!”

Hạ Khải Minh thầm muốn vả miệng mình: mình là một tên giữ cửa! Hắn cười hì hì liếm mặt Quý Hoằng Hòa: “Sao có thể chứ, anh chỉ nói đùa…”

“Biến đi!” Quý Hoằng Hòa giãy dụa muốn đứng lên.

“Trứng của anh, lại không phải dùng để biến…” Hạ Khải Minh giữ lấy Qúy Hoằng Hòa, cố sức hôn y đến mê loạn, khiến trong đầu y không thể có không gian tự hỏi.

Lúc này, có động tác gì hợp với tiếng rên rỉ để không gian càng trở nên hấp dẫn chứ?

Đêm… còn dài… .

•••

Ngày mai là thứ bảy, Diêu Dương đang bắt đầu làm ầm lên với Tần Việt, cậu muốn đi vườn bách thú.

Mấy ngày nay, Tần Việt bị cái dạng thần kinh của Dương Sóc làm bực bội lắm, vừa vào nhà đã thấy Diêu Dương từ đâu đang chơi xiếc khỉ, càng thêm phiền muộn, y cũng hiểu tên khốn Dương Sóc vận cứt chó quá, nói thử coi sao hắn có thể nhặt được một cậu bé nho nhã ngoan ngoãn như Trần Mặc chứ? Nhìn coi vị trước mặt này… Thôi vậy, vẫn là không nhìn tốt nhất.

Tần Việt cởi đồng phục, mắc trên giá áo, đổi dép lê, bắt đầu xắn tay chuẩn bị làm cơm ăn.

Diêu Dương chạy tới lấy lòng: “Việt Việt, người ta làm cơm rồi ~~”

Tần Việt dừng một chút, im lặng đi vào bếp, còn may, bếp vẫn nguyên dạng: “Làm cái gì?”

Diêu Dương nâng mặt: “Cà chua chưng trứng thích nhất, canh cà chua trứng thích nhất, mì cà chua trứng thích nhất…”

Tần Việt đau đầu.

Diệu Dương chịu khó bưng rau xào và canh, còn có bát mì lên: ‘Việt Việt, bên trong bát của anh em có để một quả trứng ốp la nha.”

Tần Việt rửa sạch tay, dùng chiếc đũa khuấy sợi mì lên, quả nhiên ở bên trong có một quả trứng ốp la: “Em biết làm cơm à?” Y khơi một sợi, cẩn thận bỏ vào miệng, mùi vị cũng được, có thể ăn.

Diêu Dương vui: “Đúng rồi, anh nghĩ em ngốc không biết làm cái gì đúng không?”

Tần Việt: “… Kỳ thực, anh em rất có khả năng…”

Diêu Dương ôm bụng cười ha ha: “Anh em tráng một quả trứng mà thiếu chút thì đốt bếp đấy, vặn bếp cũng không biết luôn.”

Tần Việt cau mày nghĩ tới Diêu Cương cơ hồ gần như toàn năng kia, thời gian sinh tồn dã ngoại, tên kia rõ ràng có thể nhận ra rau dại và cỏ độc, thịt quay cũng là nhất tuyệt, sao lại… .

Diêu Dương khò khè khò khè ăn mì ăn liền: “Anh của em, đó là một tên ngốc, ài, thôi đừng nói nữa… cũng chỉ biết giặt quần áo dọn phòng tàm tạm, những thứ khác… ài, anh biết không, hắn tráng trứng, nói muốn biểu diễn lật trứng cho chúng em coi, kết quả lật trứng rơi xuống đất, lại luống cuống tay chân dọn tàn cục, khiến mọi nơi đều là dầu, lửa cũng không tắt, thiếu chút thì đặt một tay trên bếp, nếu không có em cứu giá, móng hắn đã tiêu rồi!”

Tần Việt không thể phủ nhận lời Diêu Dương nói, cậu bé này không thể định hình được, lời nói chỉ có thể tin một ít, có điều, cậu làm cơm quả là khá tốt: “Em đã lợi hại như vậy, vậy bữa tối sau này đều để em làm cơm vậy.”

Diêu Dương vừa nghe, hoa dung thất sắc: “Việt Việt, anh không định làm cơm tối cho em sao? A… đừng mà… tâm can em sắp tan nát…”

Tần Việt: “…”

Diêu Dương bới mì sợi: “Anh nếu muốn ăn bữa cơm em làm, vậy em cũng không đành từ chối ~~ cơ mà, anh nhất định nhất định phải đối tối với em…”

Tần Việt: “…”

Diêu Dương: “Oan gia, anh nói đi mà… như vậy, ngày mai em đi vườn bách thú chơi có được không?”

Tần Việt: “…”

Diêu Dương làm nũng: “Đi mà đi mà, người ta muốn xem khỉ…”

Tần Việt: “… Tội gì đi xa để xem khỉ, tự em soi gương là được rồi.”

Diêu Dương căm uất buông đũa: “Anh đã gặp quả con khỉ nào đẹp trai thế chưa?”

Tần Việt không nói gì: anh tình nguyện em là con heo ngốc… .

29

Nê: truyện này là của tấn giang, mà tấn giang thì sẽ có một thời gian thanh trừ H, truyện nào có H là phải cắt, nếu tài khoản có tiền thì may ra chớp thời cơ sớm, cơ mà *thở dài não nề*

───


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.