Càn Quấy

Chương 18: Loại quan hệ này vào thế khó xử



Miệng Smith mở ra đóng lại mấy lần, cuối cùng mắng SHIT, móc ra năm trăm tệ đặt lên bàn, vội vã nói câu SORRY, rồi quay lại gian phòng của gã.

Tần Việt thu tiền nhét vào túi Dương Sóc: “Được rồi, không sao nữa, cậu đi coi Trần Mặc đi.”

Nữ quản lý thấy người ngoài quốc kia đã bị xử lý, biết là đã không còn việc gì, cô không khỏi nhìn qua Tần Việt và Dương Sóc mấy lần, người có thể xử lý người ngoài quốc thật đúng là không nhiều lắm, ngoại trừ vị sếp của bọn họ, chính là hai người trước mặt này.

Kỳ thực Dương Sóc cũng không nói gì, thế nhưng cái vẻ hung ác của anh cũng đã đủ dọa người rồi.

Tần Việt thì trơ mặt không chút sợ hãi, thì thầm mấy câu đã có thể khiến Smith kiêu ngạo đổi sắc mặt, nhìn qua đã biết là giấu tài rồi.

Bảo sao sếp nói phải để ý tới Trần Mặc một chút, thì ra cậu bé im lìm nho nhã luôn luôn mỉm cười ấy, vẫn có ‘ô’ a.

Dương Sóc đỡ vai Trần Mặc, nhận lấy chìa khóa Tần Việt đưa cho, một câu cũng không nói rồi đi ra luôn.

Tần Việt nói với nữ quản lý: “Tôi đã gọi điện cho Trương Huy, xin nghỉ nửa tháng cho Trần Mặc rồi, để cậu ấy về nhà dưỡng thương thuận tiện ăn Tết. Ngại quá, gây phiền phức cho cô rồi.”

Nữ quản lý vội xua tay: “Không sao không sao, là chúng tôi xử lý không tốt, để Trần Mặc chịu khổ… Anh nói với cậu ấy, bảo cậu ấy dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ sắp xếp tiền bồi thường cho cậu ấy… Trần Mặc là một cậu bé tốt, tôi biết cậu ấy nhất định bị oan.”

Tần Việt gật đầu, cũng đi ra.

Dương Sóc và Trần Mặc đang giằng co ở bãi đỗ xe.

Tần Việt đứng xa xa nhìn.

Dương Sóc muốn đem Trần Mặc về, bảo cậu từ chức không nên làm cái chỗ vớ vẩn này nữa.

Trần Mặc không đồng ý, kỳ thực cậu cũng chưa nói không đồng ý, chỉ là cứ đứng thẳng ở đó, sau đó cứ lắc đầu với câu hỏi của Dương Sóc.

Dương Sóc tức muốn nổ ruột: “Cậu con mẹ nó sao bướng thế? Cái chỗ rởm này có gì tốt? Đúng, là… ở đây cấp bậc cao, cậu còn có thể luyện đối thoại tiếng anh, mỗi ngày ăn mặc sạch sẽ cong mông khom lưng nói ‘chào đón quý khách’, còn có thể thỉnh thoảng đụng phải tên quấy nhiễu ***, cậu có phải đẹp lắm hay không hả?”

Mặt Trần Mặc phát trắng phát xanh, nhếch môi, chỉ nhếch môi không rên một tiếng.

Dương Sóc đấm lên xe, khiến chiếc Land Rover kêu ‘bụp bụp’: “Cậu từ chức đi, đi đến tiệm của lão Kiều, có thể mệt hơn so với ở đây, kiếm cũng ít hơn, nhưng tuyệt đối không gặp phải cái loại Vương bát đản này.”

Trần Mặc vẫn lắc đầu.

Dương Sóc giơ chân: “Tôi con mẹ nó đến tột cùng là muốn làm gì? Hôm nay nếu tôi và Tần Việt không tới, cậu có biết tình cảnh sẽ ra sao không? Bị đuổi bị cười nhạo, bị mang oan là đồng tính luyến ái quấy nhiễu ***, sau này cậu làm gì cũng không được! Tiếp tục bán đĩa A nhá!” Anh nhìn mặt Trần Mặc, bắt đầu nói không lựa lời: “Sao cậu lại hèn như thế?”

Một chữ hèn khiến Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Sóc, trong ánh mắt biến ảo khôn lường ánh nước.

“Nhìn cái gì vậy? Tôi nói sai à?” Dương Sóc cười lạnh ôm vai, nhìn cái người không biết tốt xấu kia.

Trần Mặc cắn môi dưới trắng bệch, nhìn Dương Sóc một hồi lâu, đột nhiên cởi áo trên người ra, nhét vào trong tay anh, cúi mình chào một cái, quay đầu muốn đi.

Tần Việt sửng sốt, rảo bước lên, túm lấy Trần Mặc, không để ý cậu giãy dụa kéo đến trước mặt Dương Sóc: “Có chuyện từ từ nói? Chuyện bên kia vừa xử lý xong, hai cậu đã cãi nhau liền là sao?”

“Cãi nhau?” Mặt Dương Sóc muốn méo xẹo luôn: “Lỗ tai nào của anh thấy bọn em cãi nhau? Rõ ràng em cãi, cậu ấy nghe, còn gạt tay em tức giận!”

Trần Mặc cởi áo khoác run rẩy trong gió lạnh buổi rạng sáng, Dương Sóc thấy thế, lại nghĩ tới ngày đầu gặp mặt. Trần Mặc cũng bị đông lạnh cuộn tròn người lại, tựa như một con chim cút bất lực.

“Có chuyện vào xe hẵng nói, đứng đây làm gì? Làm bảo vệ cho khách sạn à? Cậu xem Trần Mặc bị lạnh rồi kia, mau lên xe đi.” Tần Việt giảng hòa, rút chìa khóa trong tay Dương Sóc rồi đi mở xe.

Dương Sóc cắn răng xong thở dài: “Tôi đúng là xui xẻo tám đời mà, sao lại dây vào cái đồ bướng thế không biết.” Nói xong kéo Trần Mặc nhét vào trong xe.

Trần Mặc liều mạng tránh ra: “Tôi không đi theo anh, buông!”

“Cậu không thể hiểu chuyện chút à?” Dương Sóc khó khăn giữ lấy cậu, khổ y như bắt mèo vậy, trái tránh phải né móng vuốt Trần Mặc vung vẩy.

Trần Mặc thấy tránh không được, cắn mạnh một miếng lên cổ tay Dương Sóc.

Mặt Dương Sóc trong nháy mắt cứng còng, một cánh tay cứ để mặc đấy cho cậu cắn.

Tần Việt nhìn qua kính từ thấy hai người đang lăn qua lăn lại, lòng thầm oán mấy người không biết giao tiếp này, sau đó bắt đầu tưởng niệm ổ chăn ấm áp, rồi so sánh giữa việc trêu đùa Diêu Dương ngu ngốc với hai con người ngốc nghếch này đúng là Diêu Dương dễ thương vô cùng… … ít nhất… cậu ấy không gay gắt ha.

Dương Sóc thầm nói mình sống sắp ba mươi tuổi rồi, không nghĩ tới trên người ngoại trừ vết thương súng đạn, còn có cả vết hàm răng, đây thực sự là phá kỷ lục rồi.

“Cắn xong chưa?” Dương Sóc cũng không thu cánh tay lại, anh nhìn tia máu đỏ tươi dính trên đôi môi trắng bệch của Trần Mặc: “Có điều nghiện quá thì cắn tiếp, cắn xuống được miếng thịt tôi hầm canh cho cậu.”

Dương Sóc vừa dứt lời, Trần Mặc đã che miệng đẩy Dương Sóc ra, ghé vào cửa xe nôn khan.

Tần Việt cau mày: “Buồn nôn thế cơ à?”

Dương Sóc ‘xì’ một tiếng, bàn tay to vỗ vỗ lưng cậu thuận khí: “Buồn nôn sao? Không cảm thấy ….”

Trần Mặc nôn xong, cũng không giãy dụa đòi xuống xe nữa, cả người co rúm ở trong xe, nhìn chằm chằm vào cổ tay chảy máu của Dương Sóc, nước mắt không thể nén được thấm ướt viền mắt.

Dương Sóc cũng lên xe, lục lọi trong cái túi áo của cái áo bị Trần Mặc nhét trở lại, lấy ra một túi giấy thấm, rút ra mấy tờ đắp lên vết cắn: “Đừng xem náo nhiệt nữa, lái xe đi.

Tần Việt đột nhiên cảm thấy muốn cười vô cùng, y vẫn cho là Diêu Dương nhà bọn họ đã đủ ầm ĩ rồi, ai biết hai con người bình thường nghiêm túc thế này mà đến lúc gây gổ, càng đủ trò hay cho mười lăm người xem nửa tháng, buồn cười quá đi thôi, đúng là một màn hài kịch bí mật ha!

Lái xe vào tiểu khu của Dương Sóc, dừng ở chỗ đỗ xe một lát, Tần Việt nhìn giờ, đã sắp bốn giờ rồi. Y không nói hai lời nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi tiểu khu về nhà ngủ bù.

Dương Sóc lại ném áo khoác lên người Trần Mặc: “Mặc vào, lên nhà.”

Trần Mặc cầm lấy áo khoác, cũng không mặc, chỉ là khóc.

“Đừng để tôi nói hai lần, mặc vào lên nhà!” Dương Sóc đau đầu, cậu bé này khóc quá lắm, tí là khóc rồi, nước mắt ấy cứ tuôn như mưa ấy nhỉ?

Trần Mặc run run khoác áo lên, run run xuống xe.

Dương Sóc khóa xe lại, một tay bị thương cầm lấy tay Trần Mặc, rồi túm vào thang máy.

Thang máy tới tầng trệt rồi, đinh một tiếng mở ra. Dương Sóc túm Trần Mặc đến trước cửa nhà, sau đó bắt đầu móc chìa khóa ra mở cửa.

Cánh cửa đối diện bọn họ ‘soạt’ cái mở ra, Dương Sóc quay đầu lại nhìn: âu phục giày da mắt kính gọng vàng… .

Người này nhất định là biến thái! Dương Sóc vừa mở cửa vừa oán thầm, từ ngày chuyển đến cửa đối diện nhà anh, anh chưa bao giờ thấy cái tên này mặc quần áo gì ngoài tây trang, đúng là một tên cố chấp cuồng.

“Trần Mặc?” Gọng vàng đẩy kính mắt, nhìn cậu bé mặc quần áo của Dương Sóc khóc đến mức ràn giạu, trong mắt có tia hoang mang.

Trần Mặc quay đầu, dùng sức làm rớt hơi nước trong mắt: “Qúy tiên sinh, xin chào.”

Quý Hoằng Hòa gật đầu: “Cậu làm sao thế? Hắn đánh cậu à?”

Ể, lão tử nhìn qua giống người thô lỗ thế sao? Dương Sóc tức giận liếc Quý tiên sinh kia: “Hai anh em chúng tôi chơi cãi nhau đấy.”

Quý Hoằng Hòa lơ anh, từ túi lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Trần Mặc: “Nếu có ai bắt nạt cậu, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu miễn phí… bây giờ tôi có việc ra ngoài, lúc khác tới nhà tôi nói chuyện nhé.” Nói xong hếch mắt nhìn Dương Sóc khiêu khích, xoay người vào thang máy.

Dương Sóc đẩy Trần Mặc vào cửa, rút tấm danh thiếp từ tay cậu ra: “Yo, thì ra là một luật sư…”

Trần Mặc lấy danh thiếp lại, nhét vào trong túi mình.

Dương Sóc trầm mặt đi, lột áo khoác trên người Trần Mặc xuống, treo trên giá áo, duỗi một ngón tay vào buồng vệ sinh: “Đi rửa mặt, sau đó nói với tôi rốt cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”

Trần Mặc lắc lắc đầu, thanh âm có phần khàn khàn: “Không xảy ra chuyện gì.”

“Cậu đừng có bướng mãi được không? Coi như con mẹ nó tôi xin cậu đấy!” Dương Sóc bực lắm, Trần Mặc này tâm sự quá nặng, hơn nữa mềm cứng không ăn, hơi chút lơ là là đã rụt đầu như rùa, dùng cái vỏ cứng rắn bảo hộ mình, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

“Tôi không có bướng.” Trần Mặc ngửa mặt nhìn anh: “Anh giúp tôi có phần công việc này, tôi rất thích, tôi thật sự rất thích, tôi cũng cần phần công việc ấy, bởi vì tôi không tìm được chỗ làm tốt như vậy… hôm nay anh tới giúp tôi, tôi cũng rất cảm kích, thực sự, bảo tôi mỗi ngày thắp nén hương cho anh tôi cũng đồng ý(=))~), tôi không muốn mất đi phần công việc này, chỉ như thế thôi.”

“Tôi nói chuyện công việc sao?” Dương Sóc hận không thể nhét cái đầu bướng kia vào chậu nước lạnh để cậu tỉnh người hơn chút: “Tôi nói chuyện hôm nay ấy! Cái tên quỷ tóc vàng kia đến tột cùng là đã làm gì? Vết thương trên người cậu là chuyện gì xảy ra?”

Trần Mặc nắm chặt cái áo bị mình vò veo lại, lui một bước về sau: “Dù sao, tôi là tên đồng tính luyến ái không biết xấu hổ, đi tới đâu đều sẽ bị mọi người cười nhạo, tôi hèn… tôi hèn hạ cho rằng… tôi…” Cậu dùng sức cố hít thở đều đặn, hầu kết cuộn lên cuộn xuống: “Dương cảnh quan, tôi khiến anh mất mặt rồi, thực sự xin lỗi… sau này, chờ tôi được phát lương tôi sẽ gửi anh tiền, anh muốn bao nhiêu, tôi đều trả!” Nói xong hai chân Trần Mặc gập lại, bẹp một cái quỳ xuống: “Tôi xin anh, xin anh đừng đối tốt với tôi nữa!”

Dương Sóc trợn tròn mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.